PHỒN CHI CHI TRUNG

Cảnh sát nhanh chóng giăng dây băng cảnh báo chặn đám đông vây xem ở bên ngoài.

Khương Tự dẫn người lên tầng thượng.

Người đứng trên tầng thượng ít hơn ở dưới tầng trệt nhưng vẻ mặt người nào người nấy đều lo lắng.

“Tình hình thế nào rồi?”

Khương Tự tách đám đông ra đi về phía trước, trong giọng nói rất có tính xuyên thấu, giống như một con dao sắc phá vỡ không khí lạnh giá đến thấu xương này.

Người nhà bệnh nhân vừa nhìn thấy bộ cảnh phục uy hiểm phẳng phiu này thì mắt sáng rỡ lên, nhìn thấy hy vọng.

Con gái của bệnh nhân nữ xông tới trước mặt Khương Tự, vẻ mặt cực kỳ kích động, phát âm không rõ ràng: “Anh cảnh sát, cầu xin anh cứu lấy mẹ tôi, mau kêu bà ấy quay lại…”

Từ đầu tới cuối, Khương Tự vẫn giữa vẻ lạnh lùng vốn có, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Cô bình tình trước, mọi chuyện đã có chúng tôi.”

Anh ấy tìm viện trưởng Hạ Quân Đại của bệnh viện Huệ Nhân: “Người bệnh giữ trạng thái này bao lâu rồi?”

Hạ Quân Đại thấp giọng đáp: “Khoảng hơn nửa tiếng rồi.”

“Bà ấy có thể nghe lời nói của chúng ta không?”

“Bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, bà ấy không thể nghe lời chúng ta nói đâu.”

Không nghe người bên cạnh nói, cũng không có nhận thức tư duy tự chủ bình thường và không nhận thức được với nguy hiểm trước mắt. Đương nhiên tình huống này rất khó giải quyết.

Khương Tự và Cam Toại, đội trưởng đội phòng chống chữa cháy Thanh Lục bàn bạc đối sách, xem xem có thể lặng lẽ tới sau bệnh nhân nữ, nhân cơ hội kéo người về không.

Đây là một cách rất nguy hiểm. Lỡ như bị bệnh nhân nữ biết được, kích động tới bà ấy thì rất có khả năng sẽ biến thành bi kịch.

Cam Toại không nhanh không chậm nói: “Trước mắt chỉ có thể áp dụng cách bảo thủ nhất xem có thể gọi người quay lại hay không.”

Khương Tự đón đầu gió, híp đôi mắt: “Gọi thế nào?”

Về mặt cứu hộ khẩn cấp, kinh nghiệm của lính cứu hoả luôn tốt hơn cảnh sát.

Cam Toại: “Thu hút sự chú ý của bà ấy bằng người và việc mà bà ấy hứng thú.”

Khương Tự lập tức đi thăm dò sở thích thường ngày của bệnh nhân nữ với người nhà bệnh nhân.

Tiếc là hiệu quả không tốt lắm.

Bệnh nhân nữ không có phản ứng gì, vẫn chìm đắm trong bài hát của mình, hát đi hát lại bài “Ngọt ngào”, càng hát càng vang.

Tiếng hát càng ngày càng kỳ lạ khiến lưng người nghe lạnh toát.

Trời cực kỳ u ám, mây đen ùn ùn mãi không tản đi.

Cơn mưa đã nổi lên cả một ngày, lúc này cũng chưa thấy nó đổ xuống.

Hát lâu như thế cũng không thấy bà ấy mệt, từ đầu tới cuối tinh thần phấn chấn bị vây trong trạng thái rất phấn khởi.

Mọi người là lo lắng nhất. Khương Tự và các đồng nghiệp đi qua đi lại.

Vào đúng lúc này, điện thoại anh ấy vang lên, một chuỗi tiếng chuông lanh lảnh vui tai đột nhiên vang lên giữa đám đông.

Anh ấy liếc nhìn một cái, tưởng rằng lãnh đạo cấp trên hỏi tiến triển của sự việc.

Không phải chuyện ầm ĩ y tế xấu nhưng mà bệnh viện Huệ Nhân luôn đứng ở đầu ngọn sóng nên sự việc vẫn truyền khắp trên mạng.

Thời đại tin tức, một truyền mười, mười truyền trăm, không thể tránh khỏi, muốn chặn tin tức cũng không chặn được.

Anh ấy liếc nhìn màn hình điện thoại, nhận ra là cuộc gọi của Thư Ý Hòa.

Lông mày rậm của anh ấy nhíu chặt. Ngay sau đó ngón tay trượt qua lập tức từ chối.

Sau đó nhanh chóng đút điện thoại vào túi quần.

Đã là lúc nào rồi mà cô gái này còn muốn gây rối, đúng là thêm dầu vào lửa mà!

——

Cuộc gọi bị Khương Tự từ chối, Thư Ý Hòa không cảm thấy quá bất ngờ.

Anh ấy chắc chắn tưởng mình đang gây rối.

Thực tế thì cô ấy không phải gây rối, chỉ là đột nhiên cô ấy nghĩ ra một cách rất tuyệt có thể làm bệnh nhân nữ chủ động trèo xuống khỏi lan can.

Cách này cũng là do cô ấy đọc trong tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Nghe thế này có vẻ hơi giống nói liều, nhưng có một âm thanh mãnh liệt từ đáy lòng không ngừng nói với cô ấy rằng cách này hữu nghiệm.

Tạm thời không cần biết là có tác dụng hay không, thử một chút cũng không tệ. Còn nước là còn tát, cược một ván rồi nói sau!

Trên tầng thượng vẫn căng thẳng không thôi, mãi không thấy hành động, chẳng qua là vẫn chưa nghĩ ra cách hợp tình hợp lý để giải quyết.

Thư Ý Hòa kiên quyết gửi tin nhắn thoại cho Khương Tự.

Không thấy tăm hơi gì, đối phương không hề đáp lại.

Rõ ràng không phải Khương Tự không nhìn thấy mà là anh ấy coi như cô ấy đang gây rối.

Chuyện liên quan tới mạng người, cô ấy không thể chậm trễ tiếp được.

Dự tính ban đầu làm bác sĩ của cô ấy không đơn thuần, học y cũng chẳng thấy nghiêm túc bao nhiêu, làm việc cho qua ngày. Thế nhưng vào giờ phút này đột nhiên cô ấy lại đánh thức được sứ mệnh nào đó, đó là sứ mệnh mà chỉ y bác sĩ mới có.

Thư Ý Hòa đút điện thoại vào túi áo blouse, xông thẳng vào băng cảnh báo.

Hai cảnh sát trẻ đang gác cạnh băng cảnh báo thấy cô ấy mặc áo blouse, biết là bác sĩ của bệnh viện này nên cũng không chặn cô ấy lại.

Cô ấy thành công đi vào tòa số 5, tới quầy y tá cầm một cái loa lớn rồi chạy thẳng lên tầng thượng.

Ở cửa thang máy tầng thượng cũng có cảnh sát đang chặn người lại.

Một cảnh sát trẻ tên Tiểu Lưu quanh quẩn ở cửa thang máy, hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng: “Bác sĩ này, cô không được đi lên!”

Tiểu Lưu tưởng rằng lại là một người hóng hớt làm to chuyện, cậu ta chặn người lại, sống chết không cho vào.

Chạy như điên trên đường, Thư Ý Hòa thở hồng hộc, há miệng th ở dốc, cô ấy chỉ vào áo blouse trên người mình: “Tôi…tôi là bác sĩ của bệnh viện Huệ Nhân.”

Tiểu Lưu: “Bác sĩ của bệnh viện này cũng không được đi lên.”

“Tôi…tôi có cách có thể làm người bệnh đi xuống…”

Mặt Tiểu Lưu đầy nghi ngờ: “Thật à? Cô là ai thế?”

Vì để đối phương tin tưởng, Thư Ý Hòa nói liều: “Tôi là bạn gái của cảnh sát Khương các anh, anh phải tin tôi.”

Cảnh sát: “...”

Thư Ý Hoà gào to về phía đám đông: “Khương Tự! Khương Tự!”

Khương Tự nghe thấy tiếng vang bèn quay đầu nhìn về phía cửa thang máy, anh ấy chỉ thấy cô gái Thư Ý Hòa đang khua tay múa chân gọi anh, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Khương Tự: “…”

Anh ấy đi qua với vẻ mặt không có biểu cảm gì, đanh giọng nói: “Cô tới làm gì? Gây rắc rối cái gì!”

Tiểu Lưu kinh ngạc nhìn hai người rồi nghĩ bụng: Thật sự là bạn gái à? Cô gái này thật sự không nói dối!

“Tôi không có gây rối!” Thư Ý Hòa giơ cái loa trong tay lên: “Tôi có cách làm bệnh nhân nữ chủ động đi xuống.”

Khương Tự bán tín bán nghi: “Cô có cách gì?”

Thư Ý Hòa bình tĩnh nói: “Hát, là hát cái bài “Ngọt ngào” ấy.”

Khương Tự: “…”

“Hát?” Lông mi Khương Tự run rẩy, lập tức từ chối: “Đừng có gây rối nữa, mau đi xuống cho tôi!”

Dưới tình thế cấp bách, Thư Ý Hòa nắm lấy tay Khương Tự: “Khương Tự, tôi rất bình tĩnh và biết mình đang làm gì, anh tin tôi một lần đi.”

So với dáng vẻ cẩu thả, thiếu suy nghĩ ngày thường, cô nàng bình hoa lúc này rất bình tĩnh giống như trở thành một người khác.

Rõ ràng lời nói của cô ấy không mạnh nhưng lại làm người ta tin phục.

Có lẽ là chiếc áo blouse trên người cho cô ấy thêm sức mạnh.

Khương Tự cũng vô thức chọn tin tưởng cô ấy.

“Tôi nói chuyện với viện trưởng một lát.” Nói xong người đàn ông sải những bước dài đi tìm Hạ Quân Đại.

Hai người nói vài câu, Khương Tự vẫy tay với Thư Ý Hòa.

Thư Ý Hòa đi qua Tiểu Lưu xông thẳng lên tầng thượng.

“Ngọt ngào, anh cười rất ngọt ngào…”

Tiếng hát quen thuộc đột nhiên vang lên đằng sau, lời ca y đúc, giai điệu y đúc nhưng lại là giọng hát của một người trẻ khác.

Chỉ thấy một bác sĩ nữ trẻ tuổi giơ cái loa lên, thản nhiên đi qua đám đông.

Khuôn mặt cô ấy rất đẹp, mái tóc màu hạt dẻ tung bay trong gió, áo blouse trên người mang màu trắng lạ thường, vừa thiêng liêng vừa bắt mắt.

Đa số mọi người có mặt đều không nắm được tình hình, ban lãnh đạo bệnh viện đanh giọng trách móc: “Bác sĩ khoa nào đây? Gây rối gì thế?”

Hạ Quân Đại ra mặt trấn an: “Để cô ấy thử đi.”

Giọng ca lảnh lót vang vọng.

Bệnh nhân nữ nghe thấy tiếng hát, đột nhiên quay đầu, hai mắt bỗng nhiên được thắp sáng, vẻ mặt lộ ra vẻ phấn khích: “Hát…hát…”

Thư Ý Hòa vừa hát, vừa tới gần bệnh nhân nữ: “Dì ơi, dì có muốn hát cùng với con không?”

“Ngọt ngào, anh cười rất ngọt ngào…” Bệnh nhân nữ lập tức tiếp tục tiếng hát của Thư Ý Hòa.

Hai người hợp sướng, một giọng nữ trẻ, một giọng nữ lớn tuổi, hợp hai làm một lại không thấy đột ngột.

Thư Ý Hòa lặng lẽ tới gần bà ấy: “Dì ơi, dì hát hay quá!”

Bệnh nhân nữ càng nhập tâm, đắc ý cười rộ lên, ánh mắt đờ đẫn: “Tôi muốn hát…hát hay…”

Thư Ý Hòa như an ủi trẻ con, giọng nói dịu dàng: “Chúng ta cùng hát đi!”

Bệnh nhân nữ vỗ tay nói được: “Cùng hát…cùng hát…”

Tầng 25, tiếng gió thét gào cùng tiếng phần phật.

Bệnh nhân nữ kích động một cách kỳ lạ, nhanh chóng đổi tư thế trên lan can, đang quay lưng với mọi người trở thành đối diện với mọi người.

Hành động đơn giản này lại làm tất cả mọi người hoảng loạn tột độ.

Thư Ý Hòa đứng im tại chỗ không dám tới gần người bệnh.

Trái tim của cô ấy sắp lên tới họng như thể ngay sau đó sẽ nhảy ra ngoài.

May mà cô ấy vẫn bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tiếng hát vẫn trôi nổi giữa không trung, không dứt như tơ.

Bệnh nhân nữ ngồi trên lan can, đôi chân khẽ lắc lư.

Bà ấy hát say mê không gì so sánh được, biểu cảm say sưa.

Thư Ý Hòa thấy được có lẽ đây là bài hát bà ấy yêu thích nhất.

Bài hát kết thúc, bệnh nhân nữ như tỉnh khỏi cơn mê, cuối cùng cũng nhận thức được nguy hiểm.

Lan can cao khoảng hơn một mét, bà ấy ngồi trên đó không dám đi xuống.

“Sợ, sợ quá…Diễm Diễm mẹ sợ…sợ…” Bệnh nhân nữ co rúm lại, bắt đầu gào lên khóc.

Diễm Diễm là con gái của bệnh nhân nữ, cô ấy đang mang thai, nghe thấy mẹ gọi tên mình thì vội vã chạy lên, òa khóc nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng di chuyển, đừng di chuyển!”

Khương Tự kịp thời ngăn con gái của bệnh nhân nữ lại, giữ cánh tay cô ấy: “Đừng gọi!”

Lúc này càng kích động càng nghiêm trọng. Huống chi con gái của bệnh nhân là một thai phụ, xảy ra chuyện cũng không hay.

Quả nhiên nghe thấy tiếng con gái, bệnh nhân nữ nhìn xung quanh, ánh mắt mơ màng: “Diễm Diễm, con ở đâu? Diễm Diễm, mẹ sợ…”

“Mẹ!” Thư Ý Hòa vươn tay về phía bệnh nhân nữ: “Diễm Diễm ở đây! Không sợ nữa nhé, Diễm Diễm ở bên mẹ mà!”

Bệnh nhân nữ đã không còn nhận ra dáng vẻ của con gái, nghe thấy có người gọi bà ấy là mẹ, bà ấy vội vã đưa tay cho Thư Ý Hòa giống như túm được cọng rơm cứu mạng.

Thư Ý Hòa nắm chặt tay của bệnh nhân nữ, lặng lẽ chầm chậm đưa bà ấy xuống khỏi lan can.

Trong chớp mắt, lính cứu hỏa đứng quanh một bên xông lên ngay lập tức, giữ chặt bệnh nhân nữ lại. Sau đó người nhà bệnh nhân đi qua, rơm rớm nước mắt…

Trái tim lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng hạ xuống.

Một trò cười ồn ào, bắt đầu thì bất ngờ, kết thúc thì nhanh chóng.

Không chỉ cảm xúc người vây xem lúc thăng lúc trầm, người trong cuộc lại càng có vui có buồn hệt như được tái sinh.

Đám đông trên tầng thượng nhanh chóng tan tác như ong vỡ tổ.

Không có ai chú ý tới Thư Ý Hòa nữa.

Cô ấy như vừa trải qua một trận chiến ác liệt, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, cái loa trong tay cũng lăn sang bên cạnh.

Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, lưng lạnh buốt, áo quần ướt đẫm.

Nói không căng thẳng đương nhiên là giả. Cô ấy quay đầu nghĩ kỹ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng nghĩ mà sợ.

Hai chân mềm nhũn không có sức, không thể đứng dậy nổi. Cô ấy đấm mạnh vào bắp chân của mình muốn nhanh chóng khôi phục lại cảm giác.

Vừa mới đấm hai cái, trước mắt đã có một cánh tay của người đàn ông im hơi lặng tiếng vươn qua, trong lòng bàn tay cầm một chai nước khoáng. Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng phảng phất trong cơn gió lạnh đến thấu xương, rọi thẳng vào tai một cách rõ nét: “Vừa rồi không phải dũng cảm lắm sao, bây giờ sợ rồi à?”

Trong gió có tiếng cười bỡn cợt của người đàn ông đập thẳng vào màng nhĩ.

Thư Ý Hòa đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực, thâm thuý sáng rực.

Đôi mắt này hiếm khi không có sắc bén, chỉ còn lại sự dịu dàng vô tận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi