PHONG CÁCH YÊU THẦM CỦA NHÀ GIÀU MỚI NỔI

CHƯƠNG 14

Không phải Thịnh Hạ cố ý đánh người.

Cơ bản là cô đang phản xạ có điều kiện, bởi vì Lăng Trí tới gần khiến cho cái cổ siêu cấp mẫn cảm của cô ngứa lên, cô không có đề phòng gì lại bị hoảng sợ nên mới phản xạ theo bản năng.

Đánh người xong, nghe thấy âm thanh kêu rêи của đối phương thì cô mới nhớ nơi này là nhà của nam thần, hơn nữa giọng nói kia khá giống nam thần…

Cả người Thịnh Hạ choáng váng, còn chưa phản ứng thì đèn trong WC đột nhiên “Bang” một tiếng rồi sáng lên.

Ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu tới làm cô nheo đôi mắt một chút. Khi mở mắt ra thì Thịnh Hạ thấy một ánh mắt âm trầm, khi đối diện với ánh mắt đó thì cô mở to mắt kinh ngạc.

Chủ nhân của gương mặt này đang chống một tay ở trêи bồn rửa tay, một tay che cái eo trắng nõn của mình lại… từ từ, trắng nõn?!

Thịnh Hạ ngẩn ngơ, khi mắt đã nhìn rõ được thì khuôn mặt giống như bị thứ gì điểm huyệt, theo tốc độ mắt thường có thể thấy được dần xuất hiện một mảnh ửng đỏ.

Cô… Cô vừa thấy gì vậy?!

Trêи người nam thần vậy mà chỉ mặc một cái áo lông, vạt áo lông còn cuốn lên hơn phân nửa, lộ ra một phần cơ bụng!

A a a a a a a đây là phúc lợi gì của thần tiên thế!!!

Hai mắt Thịnh Hạ đăm đăm, trong lòng lại thét đến chói tai.

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí không biết cô đang suy nghĩ cái gì, thấy cô nhìn chằm chằm bụng mình, cũng không biết có phải bị dọa đến choáng váng hay không, hắn có chút không được tự nhiên. Hắn lui về phía sau hai bước, kéo áo lông xuống, nhặt chiếc áo khoác trêи đất rồi mặc lên, lúc này mới lấy tinh thần sau khi khϊế͙p͙ sợ: “Tại sao cậu lại ở nhà tôi?”

Hắn bôn ba một ngày bên ngoài, khắp người đều là bụi lại phải vội vàng về nhà chăm sóc hai đứa nhóc, chạy đến nỗi toát cả mồ hôi, cả người rất không thoải mái. Cho nên vừa về nhà liền muốn chạy vào nhà vệ sinh cởi quần áo, tắm rửa thật nhanh một chút. Không ngờ rằng trong WC đen như mực lại có người…

Lăng Trí nhíu mày, nhớ tới vừa rồi mình không để ý đã chạm vào nơi nào của cô, không khí đột nhiên có chút nóng lên.

Chẳng qua việc này chỉ là ngoài ý muốn, hắn có chút xấu hổ, nhấp môi một chút, không nói gì mà chỉ nhìn vào mắt cô.

Tại sao lại mặc quần áo vào nhanh như vậy…

Thịnh Hạ có chút tiếc nuối nhưng vẫn xấu hổ nhiều hơn, cô không những dọa nam thần mà còn đánh hắn một cái.

“…” cô càng nghĩ càng muốn đâm đầu xuống đất, lật đật giải thích: “Là… là bạn học Đường gọi tôi tới! Tụi mình… lúc nãy có gặp nhau ở siêu thị, sau đó cậu ấy… cậu ấy nói có việc phải về nhà nhưng không yên tâm về em trai em gái của cậu, cho nên mới nhờ tôi giúp một lát. Còn nữa vừa rồi… xin… xin lỗi, tôi không có cố ý…”

Tuy cô nói lắp bắp, giọng cũng rất nhỏ nhưng Lăng Trí vẫn có thể nghe rõ. Hắn trầm mặc một chút, buông lỏng chân mày đang nhíu chặt ra, trong lòng lại có chút muốn đánh người. Tiểu tử Đường Kình kia cố ý không nói cho hắn biết chuyện này, hiển nhiên là muốn chọc tức hắn.

Thấy hắn nửa ngày cũng không có phản ứng, trong lòng Thịnh Hạ có chút thấp thỏm.

Có phải hắn đang tức giận hay không?

Đang nghĩ ngợi thì bạn nhỏ Lăng Duyệt nghe được động tĩnh nên chạy ra từ phòng khách: “Hoàng huynh đã về rồi? Anh mau xem bím tóc của em này! Chị Hạ Hạ thắt cho em đấy! Có đẹp hay không”

Lăng Trí quay đầu lại, thấy em gái nắm bím tóc khoe mình với khuôn mặt vui mừng đắc ý, không khỏi dừng một chút: “… Cũng được.”

Lăng Duyệt vui vẻ cực kỳ: “Chị Hạ Hạ thật sự rất lợi hại! Chị ấy còn biết thắt nhiều kiểu tóc tiên nữ khác! Em đã chụp hết vào điện thoại rồi, anh mau mau xem thử đi!”

Cô bé nói xong liền kéo tay Lăng Trí, Lăng Trí hoàn hồn, giữ đầu cô bé, nói: “Anh có chút chuyện phải nói với Hạ… chị gái này, em chờ ở phòng khách đi.”

Lăng Duyệt vừa nghe, nghiêng nghiêng đầu, sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, che miệng cười trộm hì hì: “Được được được! Hai người cứ thoải mái nói đi! Em sẽ không quấy rầy hai anh chị đâu!”

Lăng Trí: “…”

Tiểu nha đầu này đang suy nghĩ gì vậy!

Mặt của Thịnh Hạ càng đỏ.

“Cậu…” sau khi Lăng Duyệt về phòng khách, Lăng Trí quay đầu nhìn về phía Thịnh Hạ, nét mặt cũng không còn lạnh lùng giống lúc nãy: “Chuyện lần này, cảm ơn cậu.”

Thịnh Hạ thụ sủng nhược kinh, đôi mắt lóe lên một tia sáng: “Không cần khách khí!”

Nam thần không có tức giận với cô, thật đúng là quá tốt hì hì hì! Cô cong cong mắt, giọng nói nho nhỏ, lộ ra lúm đồng tiền trêи má: “Duyệt Duyệt và Đằng Đằng vừa ngoan vừa đáng yêu, tôi rất thích bọn nó.”

Lăng Trí ngẩn ra, không hiểu sao lại muốn đưa tay chọc chọc hai cái lúm kia. Chẳng qua suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên, hắn dừng một chút, nói: “Cậu đợi tôi một chút.”

Tại sao? Thịnh Hạ khó hiểu chớp mắt.

“Không phải ngày mai các cậu sẽ khai giảng à?” hình như cô một chút cũng không nhớ bài tập nghỉ đông của mình, khóe miệng Lăng Trí không kiềm nổi mà nhếch một chút, nói: “Tôi đã làm hết mấy bài thi đó của cậu, vốn dĩ sẽ đưa cho cậu vào tối nay nhưng bây giờ cậu ở đây rồi thì mang về đi.”

Lúc này Thịnh Hạ mới bất tri bất giác nhớ tới chuyện này: “A, được được! Cảm ơn cậu… bạn học Lăng.”

Cô ngượng ngùng rụt đầu, bộ dạng vừa sợ hãi vừa mềm mại giống như mèo con đang ăn vụng mà bị người khác bắt gặp.

Lăng Trí dừng lại, “Ừ” một tiếng.

***

Rất nhanh Lăng Trí đã cầm folder xuống đưa cho cô.

Thịnh Hạ vừa rửa sạch tay trong nhà vệ sinh, thấy chàng trai sải hai bước chân đã tới chỗ của mình, trong lòng liền nhảy loạn.

Mặt đẹp không thể bàn cãi, chân còn dài và có cơ bụng, hít! Đây chính là một đại soái ca khiến cho người khác phải động tâm mà!

Cô yên lặng chảy nước miếng trong lòng, ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra, chỉ ngoan ngoãn đứng một chỗ, giống như học sinh nhỏ đang đợi giáo viên dạy dỗ.

Lăng Trí: “…”

Không biết vì sao tay lại ngứa một chút.

Chắc là do thói quen hay xoa đầu em gái nên thấy cô liền muốn xoa đầu.

Hắn ho nhẹ một tiếng, mở folder trong tay ra: “Tôi bắt chước bút tích của cậu, cậu xem thử đi.”

Thịnh Hạ nhanh tay nhận lấy: “Không, không cần, bạn học Lăng đã làm thì chắc chắn không thành vấn đề!”

Lăng Trí nhướng mày, một lát lại nói: “Bài tập cậu làm tôi cũng đã kiểm tra lại, cũng đã sửa lỗi giúp cậu.”

Thịnh Hạ ngẩn ra, khuôn mặt vất vả lắm mới khôi phục bình thường lại thoáng chút đỏ lên: “Nếu vậy thì không phải là sửa lại hết sao…”

Lăng Trí không nghĩ rằng cô sẽ phản ứng như vậy, sửng sốt chớp mắt một cái rồi lại thấy buồn cười.

“Cái thành tích này của cậu thì tính thi đại học thế nào?”

Hắn chỉ thuận miệng hỏi nhưng Thịnh Hạ lại cảm thấy cực kì xấu hổ, gãi gãi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi… thành tích kì thi mĩ thuật của tôi rất tốt, còn thi các môn văn hóa thì… tùy duyên thôi. Lúc trước cũng rất nỗ lực học tập nhưng quan trọng là học không vào…”

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí chớp mắt một cái cũng không nói gì, đứng im một lát, lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho cô: “Cái này cậu giữ đi.”

Thịnh Hạ cầm lấy thì thấy là giấy vay nợ.

“3 vạn 3 lúc trước, tạm thời tôi… chỉ có thể trả cậu 3000.” Lăng Trí nói lời này có chút khó khăn, tai cũng nóng lên nhưng hắn vẫn đanh mặt, cố gắng nói: “3 vạn còn lại tôi viết giấy nợ cho cậu, nếu cậu không cần gấp thì về sau tôi sẽ trả lại từ từ.”

“Không… không cần đâu!” Thịnh Hạ phản ứng lại, vội nói: “Tôi không cần gấp! Thật đó!”

Lăng Trí không phải rất tin tưởng nhưng nhìn thấy đôi mắt chân thành của cô thì hắn cũng không thấy áy náy nữa.

Độ nóng trêи tai cũng dần tan đi, chàng trai nhấp môi nhìn cô một cái, không nói lời khách sáo nữa mà lấy điện thoại trong túi ra, nói: “Hôm nay là ngày phát tiền lương, tôi trả cho cậu 3000 trước…”

Còn chưa nói xong thì cô gái trước mắt đã vội vàng nhảy dựng lên: “Không cần không cần thật sự không cần! Tôi không cần tiền gấp đâu! Tiền lương của cậu thì cứ giữ lại, chờ… chờ sau này cậu kiếm được nhiều tiền rồi hẵng trả lại cho tôi!”

Nếu không phải ánh mắt vội vàng, ngữ khí chân thành tha thiết của cô thì hắn đã cho rằng cô đang trào phúng hắn. Lăng Trí ngẩn ra một lúc lâu rồi cười nhạo ra tiếng: “Kiếm được nhiều tiền? Đối với gia cảnh của nhà bọn tôi bây giờ thì có cái ăn là rất tốt rồi.”

Thịnh Hạ bị câu nói tràn ngập tự giễu này làm cho khó chịu, nhéo nhéo nắm tay, lấy hết can đảm nói: “Khốn khó bây giờ chỉ là tạm thời nhưng không phải sau này cũng vậy!”

Lăng Trí thả lỏng khóe miệng, không đặt nặng lời cô nói lắm mà mở WeChat của mình ra.

Thịnh Hạ vừa thấy liền nóng nảy, hít sâu nói: “Cậu có trả tôi cũng không lấy” rồi bỏ chạy, do quá sốt ruột nên không nhìn đường, vấp một cái dưới chân, khuỷu tay trái “bang” một tiếng va vào lan can.

Thấy cô “Hít” một tiếng đau đớn sắp lăn xuống cầu thang, Lăng Trí nhanh tay lẹ mắt, chạy lại túm chặt cô: “Cậu không sao chứ?!”

Thịnh Hạ che cánh tay lại, không nói chuyện mà chỉ thở dồn dập. Từ nhỏ cô rất sợ đau, va chạm lúc nãy lập tức khiến cô đầm đìa nước mắt.

Nhìn đôi mắt ngập nước của cô, Lăng Trí nhíu mày, duỗi tay đỡ cô ngồi xuống cầu thang: “Cậu bị thương ở chỗ nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi