PHONG CÁCH YÊU THẦM CỦA NHÀ GIÀU MỚI NỔI

CHƯƠNG 42

Thịnh Hạ khóc không ngừng, khóc đến nỗi trái tim Lăng Trí có cảm giác bị nhéo gắt gao.

Anh cúi đầu nhìn Thịnh Hạ, thấy trán cô sưng đỏ, cả người chật vật, trêи mu bàn tay còn có vết máu, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên dữ dội, nóng đến mức căng chặt cả người.

“Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Người vội chạy sau anh là Đường Kình. Trong nhà cậu ta có chút chuyện nên mang tâm trạng buồn bực chạy đến nhà họ Lăng tìm tiểu Trí gia nhà cậu phun nước đắng*, kết quả phát hiện nhà tiểu Trí gia của cậu ta sửa soạn đẹp đẽ ra ngoài nên nghi ngờ lén đi theo.

*trút hết đau khổ

Lăng Trí không để ý đến cậu, sắc mặt âm trầm đỡ Thịnh Hạ đến bên cạnh, nói: “Đừng sợ, chờ tôi ở đây.”

Lúc này Thịnh Hạ vừa đau vừa sợ, bởi vì uống rượu nên có chút chóng mặt, ngốc nghếch không biết rằng nam thần thật sự tới, vô thức ôm cánh tay anh rồi khóc ròng: “Não tớ đau quá… Ô ô ô ô nam thần nam thần, có phải tớ sắp bị ngốc rồi hay không?”

Lăng Trí đang tức giận cũng cứng lại, xuất hiện một chút ý cười mềm mại. Anh có chút muốn hỏi cô “nam thần” là như thế nào nhưng bây giờ không phải lúc, chỉ đưa tay nhéo mặt cô một chút, nói: “Có tôi ở đây, không ngốc được đâu.”

Lời này làm Thịnh Hạ cảm thấy an tâm nên lau nước mắt nước mũi gật gật đầu.

Lăng Trí nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô, sau đó mới nhanh như chớp xoay người vọt tới trước mặt tên xăm trổ, đạp một cái lên mặt hắn.

Tên xăm trổ bị anh đá quá đau, dù muốn trốn cũng không thể thoát nữa nên đau đớn gầm lên một tiếng giận dữ.

Ba người còn lại cũng tức giận, không quan tâm Giản Nhiên và Dư Xán mà mạnh bạo đẩy các cô ra, lấy gậy gộc, dao gọt trái cây xông tới chỗ Lăng Trí.

Lăng Trí lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt đen sâu không thấy đáy, cằm căng lên sắc bén như lưỡi dao.

“Mẹ nó! Trí Nhi đừng sợ, anh đây giúp em!” Đường Kình thấy vậy cũng vội xông tới tham gia cuộc chiến.

Khi còn nhỏ Lăng Trí xém chút nữa đã bị bắt cóc, từ đó về sau mới bắt đầu học đánh nhau, Đường Kình cũng bị anh lôi đi học chung mấy năm, những người này tuy rằng hung ác nhưng cũng không phải đối thủ của hai người bọn họ, rất nhanh cũng bị đánh ngã.

Sau khi thoát thì việc đầu tiên Giản Nhiên làm là báo cảnh sát, đồng thời bảo vệ Dư Xán và Thịnh Hạ ở phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng thấy tên xăm trổ kia muốn chạy thì cô vội tiến lên đá một phát vào chỗ hiểm của hắn, sau đó thừa dịp hắn ngã xuống đất liền lấy con dao gọt trái cây dưới đất đặt lên bụng hắn: “Là ai kêu mấy người tới?”

Sắc mặt tên xăm trổ cực kì khó coi, hắn không thể nào ngờ rằng bốn tên đàn ông to lớn như bọn họ lại không thể xử lí được mấy con nhóc yếu đuối như vậy. Còn hai thằng nhóc thối thích xen vào việc của người khác từ đâu xuất hiện vậy?!

Nhưng như thế thì sao, tên xăm trổ tức giận nhưng cũng chả sợ gì, côn đồ ngoài đường như bọn chúng thì ai mà không có tiền án? Ai mà chưa từng uống trà trong cục cảnh sát? Con nhóc này cho rằng báo cảnh sát thì có thể dọa hắn à? Ngây thơ! Còn con dao trong tay cô ta nữa, chỉ là đứa con gái yếu đuối có thể còn chưa giết một con cá thì dám thọc hắn sao? Có khi cầm cũng cầm không nổi!

Ba tên còn lại cũng có tâm lí không khác lắm, tuy rằng đau đến bò dậy không nổi nhưng vẻ mặt của từng tên đều rất mỗi người đều là sắc mặt lớn lối, hùng hùng hổ hổ, dù sao cũng không chịu khai ra là ai kêu bọn họ tới.

Giản Nhiên nhìn tên xăm trổ kia, đột nhiên nở nụ cười: “Chắc ông đang nghĩ tôi không dám làm gì ông đúng không?”

Vẻ mặt tên xăm trổ rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi, dùng những lời lẽ bẩn thỉu đùa giỡn cô.

“ĐMM*, đưa miệng cho ông đâu vả sạch một chút!” người vừa nói chính là Đường Kình, cậu đang đè lên người đàn em của tên xăm trổ, nghe vậy liền quay đầu cho tên xăm trổ một cái tát vang dội.

*chửi tục

Giản Nhiên theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cậu, Đường Kình cũng theo phản xạ cười với cô một chút, kết quả vừa cười xong liền ngây ngẩn.

Mẹ nó nữ thần này từ đâu đến mà lại đẹp thế!

Sắc mặt Đường Kình đỏ lên, thấy tên xăm trổ đang phẫn nộ muốn ngồi dậy, vội nói: “Chị cẩn thận một chút, hắn…”

Còn chưa nói xong thì tên xăm trổ nắm chặt một tay của Giản Nhiên, một cái tay khác muốn đoạt lấy con dao nhỏ trong tay Giản Nhiên. Đường Kình cả kinh, đứng dậy muốn giúp cô nhưng vừa mới di chuyển liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên xăm trổ, đồng thời trêи bụng hắn cũng phọt ra vết máu chói mắt.

Mẹ nó…

Mẹ nó!!!

Giản Nhiên không để ý ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Đường Kình, rút con dao dính máu ra chĩa vào ngực tên xăm trổ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tiếp theo không phải bụng mà là trái tim đấy.”

Chuyện vừa rồi nhìn qua giống như bất ngờ, chỉ có tên xăm trổ biết không phải. Con nhóc này cố ý cho hắn cơ hội phản kϊƈɦ, sau đó thừa dịp hắn hành động mà cầm dao đâm một nhát!

Hắn không dám tin mà trừng to mắt, hơn nửa ngày mới che cái bụng bị thương lại, hét lớn: “Giết người rồi, giết người rồi!”

“Cho dù giết người, tôi cũng có thể nói tôi phòng vệ chính đáng, sẽ không có việc gì…” Giản Nhiên cúi đầu nhìn hắn, nở nụ cười lạnh nhạt, đẹp đến nỗi không rời mắt được, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại lạnh như tuyết, lạnh đến nỗi cả cơ thể toát ra hàn khí*: “Ông tin không?”

*hơi lạnh

Tên xăm trổ thực sự bị dọa rồi.

Hắn không sợ cảnh sát không sợ ngồi tù, chỉ sợ chết thôi!

Nếu chết rồi thì hai chị em Đỗ Mạnh cho hắn nhiều tiền như vậy có ích gì?!

Lại vừa thấy trong mắt Giản Nhiên rõ ràng có ý muốn giết người, sắc mặt tên xăm trổ trắng bệch cũng phát ngốc, sinh viên yếu đuối bình thường trong lời của họ đâu? Cô nàng này sao lại tàn nhẫn hơn những tên cô đồ ngoài đường như bọn chúng chứ?!

Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

Lúc này Giản Nhiên mới lấy điện thoại mở ghi hình, quay thẳng mặt hắn ta: “Nói đi, là ai kêu ông tới bắt cóc tôi?”

Tên xăm trổ: “…”

Tên xăm trổ biết một khi mình nói ra thì những thứ đó sẽ trở thành bằng chứng trước tòa nhưng mạng nhỏ của hắn còn đang ở trong tay người khác, hắn không dám không nói, chỉ có thể một năm một mười khai hết ra.

Khi nghe thấy tên Đỗ Mạnh và Đỗ Bình thì Giản Nhiên hoàn toàn không bất ngờ gì cả. Ngay lúc những người này vừa xuất hiện thì cô cũng đoán được lai lịch của họ rồi. Bây giờ làm như vậy cũng chỉ vì lấy bằng chứng.

Đường Kình đứng ở một bên há hốc mồm nhìn cô, rất lâu còn chưa hoàn hồn.

Đây… đây không chỉ là nữ thần mà còn là đại ca!

***

Cảnh sát rất nhanh liền tới.

Bốn tên xăm trổ bị mang đi, nhóm Thịnh Hạ và Lăng Trí cũng phối hợp lập biên bản với bọn họ, sau đó Lăng Trí và Đường Kình gọi xe đưa ba cô gái đến bệnh viện.

Đương nhiên Lăng Trí ngồi cùng xe với Thịnh Hạ, thực tế anh đỡ Thịnh Hạ lên xe liền rời đi, cũng không cho Đường Kình cơ hội phản ứng, chỉ để cho cậu một câu: “Cậu lo hai người bọn họ.”

Đường Kình: “…”

Đầu tiên Đường Kình mắng thầm một câu trọng sắc khinh bạn, tới khi phản ứng lại mới hiểu bạn mình có ý gì, kϊƈɦ động chửi “Mẹ kiếp”: “Hai người này cấu kết từ lúc nào! Vậy mà tôi lại không biết chút gì!”

Giản Nhiên ở bên cạnh đang đỡ Dư Xán ngủ quên sau khi ồn ào, nghe được lời này liền nhíu mày, sau đó đỡ Dư Xán ngồi vào chiếc taxi khác Đường Kình vừa gọi, nói: “Bác tài, theo sát chiếc xe phía trước!”

Nếu không phải đang đỡ Dư Xán và Lăng Trí hành động nhanh thì cô cũng không bao giờ giao Thịnh Hạ cho cậu ta.

“Từ từ tôi nữa!”

Đường Kình hoàn hồn ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhếch miệng cười với Giản Nhiên: “Chuyện là… chúng ta còn chưa giới thiệu nữa! Tôi tên Đường Kình, tên lúc nãy là Lăng Trí, hai chúng tôi là bạn học cùng lớp với Thịnh Hạ.”

Trước mặt người không thân thiết thì Giản Nhiên không muốn bày tỏ sắc mặt nhưng người ta mới vừa cứu cô, cô bày ra vẻ mặt “đã làm phiền rồi”, nhàn nhạt gật đầu một cái với Đường Kình: “Vừa rồi cảm ơn, tôi là Giản Nhiên.”

Tuy lời ít ý nhiều, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng nhưng giọng nói thật dễ nghe, tên cũng thuận tai!

Đường Kình nhảy dựng trong lòng, cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Đừng khách sáo, chỉ tiện tay thôi mà!”

“Nhưng mà sao các cậu lại kịp thời xuất hiện ở đây?”

“Tôi cũng không biết, tôi đi theo Lăng Trí, chắc cậu ấy với Tiểu Hạ Tử có hẹn gì đó.”

“Cậu ta có quan hệ rất tốt với Nhiệt Nhiệt à?”

“Khá tốt, chúng tôi đều học bổ túc ở nhà cậu ấy…”

Có “gián điệp” Đường Kình biết gì nói đó không giấu diếm nửa lời ở đây, Giản Nhiên rất nhanh liền nhìn thấu quan hệ giữa Lăng Trí và Thịnh Hạ. Còn những thứ liên quan tới gia cảnh của Lăng Trí thì Đường Kình cũng không nhiều lời.

Giản Nhiên liếc mắt nhìn Đường Kình một cái, cũng không hỏi nhiều nữa.

Ngay lúc đó, trêи chiếc xe đằng trước, Lăng Trí và Thịnh Hạ cũng đang nói chuyện.

Có điều Thịnh Hạ vẫn luôn đỏ mặt cúi đầu, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ như tiếng mèo con. Vừa rồi lúc ghi chép cô cũng đã lấy lại tinh thần, nguyên nhân bất an là do lúc nãy ôm nam thần khóc lóc.

Còn nữa, cô vậy mà sơ ý gọi anh cậu ấy là “nam thần” mất rồi…

Hu hu hu cậu ấy có phải phát hiện bí mật của mình rồi hay không?

Không được không được, tuyệt đối không thể bị nam thần phát hiện! Bằng không đối với tính tình dứt khoát, không thích dây dưa lòng vòng của nam thần thì cơ hội làm bạn cũng biến mất!

Thịnh Hạ càng nghĩ càng hoảng hốt nhưng lại không dám chủ động giải thích, chỉ có thể thất thần, một câu lại một câu trả lời Lăng Trí.

“Tôi không có việc gì hết…”

“Chỉ… chỉ bị dọa một chút thôi…”

“Những người xấu kia hình như nhắm vào chị Nhiên Nhiên…”

“…” Lăng Trí nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang hồn du thiên ngoại*, không nhịn được mà cầm cánh tay cô: “Lại đây, để tôi xem miệng vết thương trêи đầu cậu.”

*mô tả sự sợ hãi tột độ hoặc gặp kϊƈɦ thích gì đó mà mất khả năng tự chủ

Lúc này Thịnh Hạ mới ngẩn người, đỏ mặt hoàn hồn nói: “Không, không cần! Tôi không sao cả!”

Lăng Trí híp mắt nhìn cô, một lúc lâu sau đột nhiên dựa sát vào cô, giơ tay nắm cằm cô: “Nghe lời, để tôi nhìn xem.”

Thịnh Hạ: “!!!”

Trong lòng Thịnh Hạ đập bịch bịch, trong lòng còn chưa muốn từ chối thì tự anh đã nâng khuôn mặt đỏ bừng của cô lên, đôi mắt thẹn thùng đảo khắp nơi.

Lăng Trí nhìn liền thấy ngứa lòng, đầu ngón tay ở trêи cằm cô như có như không vuốt ve hai cái, lúc này mới bật đèn ở ghế sau lên, xem xét miệng vết thương trêи trán của cô.

Đèn xe này không sáng lắm nhưng làn da của Thịnh Hạ khá trắng, hơn nữa đèn vừa chiếu qua thì miệng vết thương xanh đỏ hiện lên có chút đáng sợ.

Tâm tư nhộn nhạo gì cũng mất sạch.

Anh bắt đầu hối hận vừa rồi mình xuống tay quá nhẹ, sao lại không thẳng tay phế bỏ mấy cánh tay khốn kiếp kia.

“Còn đau hay không?” anh muốn chạm vào nhưng lại không dám, chỉ có thể thấp giọng hỏi.

Ánh mắt anh cực kì chuyên chú, giống như có chứa thứ gì không giống bình thường. Thịnh Hạ bị anh nhìn như vậy thì tim đập càng nhanh, mặt cũng càng nóng.

“Còn có… có một chút.” cô lắp bắp nói, cảm thấy có chút không thở nổi nhưng lại không dám nghĩ nhiều, chỉ theo phản xạ ngẩng đầu muốn đẩy anh ra: “Thật ra tôi…”

“Đừng làm loạn!” Lăng Trí cầm cổ tay cô, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cổ tay nhỏ bị rách da: “Không đau?”

Thịnh Hạ sửng sốt, xấu hổ cười mỉa: “Còn khá ổn mà.”

Nhìn ánh mắt thẹn thùng trốn tránh và thân thể sắp dán lên cửa xe của cô, Lăng Trí mới dừng lại, cố gắng ép những thứ đang kêu gào muốn lao ra, lui về bên cạnh: “Được rồi, còn một lúc nữa mới đến bệnh viện, nếu cậu mệt rồi thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, tới rồi tôi sẽ gọi cậu.”

Lúc này Thịnh Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, đỏ mặt gật gật đầu nói: “Được”.

Sự hiện hữu của anh khiến cô cảm thấy an tâm, tuy rằng trong lòng vẫn rất ngại ngùng nhưng Thịnh Hạ vẫn dần thả lỏng, cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ mà rượu mang đến mà ngủ quên.

Nghe tiếng hít thở đều đều của cô, Lăng Trí xoay người ngắm cô một lát, cẩn thận dựa cái đầu thỉnh thoảng lắc lư theo chuyển động của xe lên vai mình.

“Hừm…”

Thịnh Hạ bất an nhíu mày một chút, Lăng Trí vỗ nhẹ hai cái lên bả vai cô, Thịnh Hạ lại dần dần an tâm ngủ tiếp.

Đúng lúc này, làn xe ở trêи đột nhiên truyền đến tiếng thắng xe bén nhọn.

Lăng Trí còn chưa phản ứng lại đây thì cô gái nhỏ kế bên giống như bị thứ gì dọa sỡ, bỗng nhiên vùng vẫy, thét chói tai: “Không! Tôi không đi! Buông tôi ra! Tôi phải về nhà!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi