PHONG CÁCH YÊU THẦM CỦA NHÀ GIÀU MỚI NỔI

CHƯƠNG 72

Thịnh Hạ bị câu nói bất thình lình của Lăng Trí chọc cả người đỏ như tôm luộc.

Vừa rồi cô chỉ đơn giản là bị Phương Kỳ kϊƈɦ thích nên mới nhất thời xúc động chạy tới. Lúc này đã tuyên thệ chủ quyền xong, đả kϊƈɦ tình địch tiềm tàng xong thì cổ xúc động này cũng trở về thành nhát gan mềm mại.

Lại nghĩ đây nơi công cộng, chung quanh có rất nhiều người nhìn, đôi tay lúng túng của cô cũng không biết phải buông ra thế nào, vội đẩy nam thần nhà mình ra rồi nói: “Giờ chúng ta… chúng ta về nhà trước đi!”

Phương Kỳ bị khuôn mặt hồng hồng, giọng nói nho nhỏ, đôi mắt to thẹn thùng không ngừng đảo lung tung của cô làm đáng yêu chết đi được, dùng ánh mắt “Cậu lừa gạt được cô bé đáng yêu này ở đâu vậy” nhìn Lăng Trí một cái.

Lăng Trí không quan tâm cô ấy, cong khóe miệng cầm bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, nói: “Được, trở về rồi gọi.”

Thịnh Hạ: “…!”

Cô không có ý này!

Phương Kỳ bị dáng vẻ trợn tròn mắt của cô chọc cười, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Ôi chao, xem ra cô gái người ta còn chưa có dự định làm vợ cậu đâu…”

Còn chưa nói xong thì đột nhiên phía sau có người gọi tên cô ấy: “Ơ kìa? Phương Kỳ? Đó không phải là Phương Kỳ chứ?”

“Phương Kỳ? Là người mẫu Phương Kỳ kia sao? Ở chỗ nào?”

“Chỗ đó!”

“Mẹ nó chân thật dài, dáng người cũng đẹp quá đi! Mau mau mau, chụp ảnh đi!”

Phương Kỳ ra mắt sớm hơn Lăng Trí, tuy rằng dịp nổi tiếng không phải lớn lắm nhưng bởi vì dáng người đẹp và có khí chất nên cũng đã có lượng fans nhất định. Việc bị chụp lén ở nơi công cộng này thì cô ấy thường xuyên gặp phải, sau khi phản ứng lại thì cũng không thể nào trêu chọc Lăng Trí cùng Thịnh Hạ nữa, khom lưng nhặt khẩu trang trêи đất rồi vẫy tay với hai người: “Chưa trang điểm, không thể bị chụp được, nếu không ngày mai tin tức ‘Phương Kỳ đêm khuya ra ngoài, khuôn mặt hốc hác như một con chó’ sẽ bị truyền ra ngoài mất. Cho nên hẹn gặp lại cô em dễ thương, còn anh Tiểu Trí của cô em dễ thương nữa.”

Nói xong còn không đợi hai người trả lời liền lưu loáy mà xoay người đẩy xe hành lí chạy.

Thịnh Hạ nhìn bóng dáng cao gầy của cô ấy, khuôn mặt càng đỏ.

Thứ nhất đương nhiên bởi vì Phương Kỳ trêu chọc cô. Còn thứ hai, cô cảm thấy hình như mình đã hiểu làm chị gái nhỏ người ta rồi, cô ấy có vẻ cũng không có ý đoạt nam thần với cô…

Ai da sao cô lại hấp tấp, lo lắng như vậy chứ, nam thần có phải sẽ không vui vẻ hay không? Nghe nói con trai ghét nhất là con gái chuyện bé xé ra to, thêm nữa là rảnh rỗi lại ăn giấm* bậy bạ gì đó!

*ghen

Thịnh Hạ nghĩ liền có chút chột dạ, ngắm nam thần một cái mới ấp úng hỏi: “Chị ấy…… chị ấy là bạn bè của anh sao sao?”

Những người chụp lén Phương Kỳ đã chạy theo cô ấy, do đó chung quanh cũng không có ai chú ý tới người mới còn chưa có độ nổi tiếng như anh. Lăng Trí rất vừa lòng, sau khi đeo khẩu trang xong thì cúi đầu nhìn Thịnh Hạ, ý cười trong ánh mắt rất sâu, tâm trạng buồn bực suốt dọc đường cũng hoàn toàn biến mất: “Chỉ là một đồng nghiệp không thân lắm mà thôi.”

“À…”

“Thế nào, ghen rồi à?”

Anh mang khẩu trang nên cũng không thể thấy rõ nét mặt lắm, Thịnh Hạ lại không ngẩng đầu nên khi nghe thấy lời này còn tưởng rằng anh không hài lòng, vội nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có! Em… em chỉ muốn nói, chị gái nhỏ này, chân của chị ấy thật dài, dáng người cũng thật là đẹp mà!”

Lăng Trí: “…”

Khóe miệng tươi cười của Lăng Trí trong nháy mắt cứng đờ. Anh nheo nheo mắt, nói: “Vừa rồi chị ấy mời anh đi ăn một bữa khuya.”

Thịnh Hạ sửng sốt, vô thức nói: “Không cho phép đi!”

Lăng Trí lập tức cười khẽ ra tiếng: “Vậy mà còn nói mình không ghen à.”

Khi Thịnh Hạ phản ứng lại đây thì xấu hổ lại lo lắng nhưng thấy nam thần cũng không có ý tức giận thì trong lòng mới thở ra nhẹ nhõm. Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đỏ mặt chuyển tầm mắt, nói: “Là… là em đã gọi xe, chúng ta sang cửa kia chờ đi……”

Lăng Trí thấy cô chớp mắt cực kì đáng thương cũng không nỡ trêu cô tiếp, tâm tình sung sướиɠ kéo tay cô, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Về từ lúc nào?”

“Giữa trưa hôm nay.” Thịnh Hạ kể từ đầu đến cuối chuyện này một lần, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Vốn dĩ lúc sáng bắt đầu đi em đã định báo tin cho anh, có điều lúc ấy mới 6 giờ hơn, em sợ làm phiền giấc ngủ của anh. Còn buổi chiều, em… em muốn cho anh một bất ngờ…”

Lăng Trí im bặt không nhắc đến việc dọc đường đi mình có bao nhiêu buồn bực rối rắm, cười “Ừ” một tiếng, có vẻ rất vân đạm phong khinh*.

*thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản

Thịnh Hạ cũng không nghĩ nhiều, kéo anh ríu rít kể những thức mình học được khi ở thành phố X.

Lăng Trí thích nghe cô nói chuyện, càng thích nhìn cô cười, hai người ngọt ngọt ngào ngào đi về nhà.

Bọn họ cũng không biết, lúc fans của Phương Kỳ chụp lén cô ấy thì cũng chụp trúng hai người bọn họ, cũng đã đăng bức ảnh đó lên Weibo rồi.

Nhưng ngay cả người nọ cũng không nghĩ rằng Phương Kỳ mặc váy ngắn lộ chân dài trêи ảnh không khiến mọi người chú ý, ngược lại là “người qua đường” mặc áo đen ngắn tay và quần kaki cùng màu, chỉ lộ ra nửa sườn mặt lại vì một bức ảnh như vậy lại khiến Weibo cuồng hoan.

Nguyên nhân gây ra sự việc là có người dùng tinh mắt phát hiện sườn mặt của “người qua đường” này cực kì mê người, tuy rằng trêи cằm anh còn mang khẩu trang cũng không thấy rõ mặt nhưng lông mi dài như vậy, mũi cũng cao như thế, hơn nữa dáng người thâm thúy và cặp chân dài nghịch thiên thế thì… chắc chắn là một anh chàng cực kì đẹp trai!

Bây giờ dù sao cũng là thời đại thuộc về nhan cẩu*, rất nhanh số người ɭϊếʍ ɭϊếʍ bình luận càng ngày càng nhiều.

*đam mê sắc đẹp

ɭϊếʍ láp một hồi cũng có người bắt đầu tò mò về thân phận của anh đẹp trai này: Giá trị nhan sắc cao như vậy, hài quang cũng dồi dào như thế, quan trọng nhất là còn đứng gần Phương Kỳ như vậy. Không phải là ngôi sao đang chuẩn bị ra mắt, hoặc là đã ra mắt nhưng còn chưa nổi tiếng lắm chứ?

Suy đoán này có lí có cứ, hơn nữa chỉ ɭϊếʍ một tấm ảnh như thế thì không đã thèm, mọi người cũng bắt đầu tự đào bới thân phận của anh trai nhỏ thần bí này. Kết quả càng đào thì càng thấy sườn mặt của anh lại tương tự với một vài ngôi sao, do đó không thể tránh khỏi mà khiến cho vòng fans đại chiến.

Chuyện sau đó cũng ngày càng không thể vãn hồi.

Có người một mực chắc chắn anh đẹp trai trêи ảnh chính là idol nhà mình, lý do là ngoại trừ idol nhà mình thì không ai có thể có khí chất tốt như vậy; có người lại sợ thần tượng của mình bị dính tai tiếng với Phương Kỳ nên cũng không ngừng spam “Ôm đi không hẹn”; còn có người điên cuồng nhắn tin oanh tạc Phương Kỳ, hỏi cô ấy người này rốt cuộc là ai; còn có người suy đoán quan hệ giữa Phương Kỳ và anh nhưng lại bị người khác phủ nhận “Không thấy bên người anh trai nhỏ còn một chị gái nhỏ váy vàng bị chặn lại sao”…

Tóm lại chuyện này không ngừng lên men, cuối cùng Weibo của Thịnh Hạ cũng bị người ta đào ra. Vẫn là đại fans lúc trước đã tạo nên làn sóng lớn trong giới hâm mộ của Thịnh Hạ. Cô ấy vẫn luôn chú ý Weibo của Thịnh Hạ, vừa lúc trêи Weibo của Thịnh Hạ có một bức tranh của nam thần không khác người trêи ảnh này lắm, cô ấy vừa thấy thì không khỏi kϊƈɦ động, trực tiếp @Thịnh Hạ, hỏi cô: “Anh trai nhỏ trêи ảnh chụp có phải là nam thần nhà bạn hay không”.

Nhón quần chúng vây xem thì thấy thì nhao nhao lao qua, sau đó càng phát hiện sự việc này càng thần kì càng có ý tứ.

Số lượng người theo dõi trêи Weibo Thịnh Hạ vì chuyện này mà không ngừng tăng lên, tin nhắn cũng thiếu chút nữa đã bị oanh tạc đến tê liệt.

Đương nhiên đây là chuyện xảy ra sau này, bây giờ Thịnh Hạ còn chưa biết. Sợ nam thần ngồi máy bay lâu như thế sẽ đói nên cô bảo tài xế dừng trước một quán cơm cách nhà không xa, sau đó kéo nam thần đi ăn bữa khuya đi.

Lăng Trí đúng là có chút đói bụng, lại thấy cô chỉ toàn là thức ăn mình thích thì cũng mở rộng miệng mà ăn không ít.

Thịnh Hạ cực kì vui vẻ, cũng ăn cùng đến căng bụng.

Sau khi xong việc thì cũng không còn sớm, Lăng Trí kéo rương hành lí đưa Thịnh Hạ đến cửa nhà: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn em ra ngoài chơi.”

Ánh mắt Thịnh Hạ sáng lên: “Đi đâu chơi?”

“Em muốn đi đâu thì đi đó.” Ăn no xong thì mệt rã rời, lời này của Lăng Trí cũng rất lười biếng.

Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, vui vẻ nói: “Em muốn đến công viên trò chơi!”

Lăng Trí không có hứng thú gì với công viên trò chơi, có điều chỉ cần cô muốn đi thì ở đâu cũng được. Anh gật gật đầu, mắt thấy bốn bề vắng lặng thì liền cúi đầu lên trước một chút: “Anh đi nhé?”

“Ưm ưm, ngủ ngon nha!”

Thấy cô còn không có một chút ý muốn chủ động, Lăng Trí đành phải nhắc nhở: “… Em còn thiếu anh một thứ.”

“Hả?” Thịnh Hạ có chút ngơ ngác: “Thứ gì?”

Lăng Trí chỉ chỉ đôi môi mềm mại của đầu đất nhỏ: “Em nói xem?”

Thịnh Hạ hiểu rõ, sau đó khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, nhanh chóng che miệng lùi về sau hai bước.

Lăng Trí: “…?”

“Em… chúng mình vừa ăn tỏi nhuyễn cà tím, bây giờ mà… sẽ có mùi.” Thịnh Hạ cực kì ngượng ngùng nói.

Lăng Trí: “…”

Trong nháy mắt, tâm tư nhộn nhạo gì của Lăng Trí cũng biến mất. Khóe miệng anh hơi giật mà nhìn cô gái luôn có mạch não độc đáo như thế, cả buổi sau mới đột nhiên duỗi tay kéo cô vào trong lồng ngực, nghiêng đầu sang, không mạnh không nhẹ cắn một cái lên vành tai mềm mại của cô: “Như vậy thì không có mùi rồi.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ: “!!!”

***

Thịnh Hạ mang theo khuôn mặt đỏ bừng mà kéo hai chân đang nhũn ra và thân thể tê dại trở về nhà.

Sợ bị ba mẹ về nhà sớm đã nhìn ra khác biệt của mình nên cô không dám lên tiếng, nhanh như chớp chạy về phòng mình.

Tối hôm nay cô ngủ cũng không được ngon lắm.

Bởi vì trong mơ, nam thần vẫn luôn cắn lỗ tai cô rồi cười khẽ, cười đến nỗi khiến cô vừa thẹn thùng vừa nhộn nhạo, khiến giấc mơ cả đêm cũng không biết nội dung cụ thể là gì nhưng lại có cảm giác thẹn mộng.

Mãi đến sáng ngày hôm sau bị em trai đánh thức thì cô mới thoát khỏi trạng thái tối hôm qua.

“Em ra ngoài, giữa trưa chị nói với mẹ một tiếng cho em, không cần nấu cơm cho em, em ăn ở bên ngoài!”

Thịnh Xuyên nói xong liền chạy như bay xuống lầu, Thịnh Hạ hoàn hồn đáp một tiếng, vỗ khuôn mặt hồng hồng của mình rồi rời giường.

Hai ngày kế tiếp, cô vẫn luôn dính cùng một chỗ với Lăng Trí.

Ban ngày hai người đến công viên trò chơi, sau đó đi xem một bộ phim đang hot gần đây, còn chơi Karting* suốt một buổi trưa, sau đó Thịnh Hạ mới tự mình đưa Lăng Trí đến sân bay.

*một bộ môn đua xe

Đến trước cổng kiểm tra an ninh, Lăng Trí bóp bóp khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không muốn rời xa của Thịnh Hạ, đưa mắt nở nụ cười: “Hành trình lần này nhanh lắm cũng phải 4, 5 ngày, chậm thì 6, 7 ngày, chờ đến lúc trở về thì dẫn em ra ngoài chơi tiếp.”

Cả ngày Thịnh Hạ cũng không muốn tách khỏi anh nhưng cô không có tính vô cớ gây rối, lại nghĩ đến hơn 7, 8 ngày nữa thì kết quả trúng tuyển đại học cũng có rồi, nếu thuận lợi thì sau này hai người bọn họ có thể luôn ở bên nhau rồi, luyến tiếc trong lòng cô cũng phai nhạt một ít.

“Được, anh cũng không cần quá mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt nha!”

Nhìn dáng vẻ cười cong mắt, ngoan ngoãn không muốn rời của coi, Lăng Trí rất muốn giấu cô trong túi rồi mang theo.

Anh chưa bao giờ biết có thể không rời bỏ một người được, im lặng một lát vẫn không nhịn được, cách khẩu trang hôn cô một cái, lại thân mật cọ cọ chóp mũi của Thịnh Hạ mới nhanh chóng xoay người vào cửa an ninh.

Thịnh Hạ chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng lưng anh nữa mới lưu luyến xoay người về nhà.

Mấy ngày sau, cô vẫn luôn ngây ngốc ở nhà vẽ series “Ấn tượng thành phố X” của mình.

Bởi vì quá mức nhập tâm nên điện thoại của cô ngoài thông tin cần thiết ở ngoài ra thì Thịnh Hạ cũng không chạm đến nó, đặc biệt là Weibo cũng mấy ngày mới lên một lần nên không chú ý lắm.

Mãi đến 5 ngày sau, đột nhiên Dư Xán vội vàng chạy tới, cầm điện thoại không ngừng thét chói tai từ lầu 1 đến lầu 4 thì cô mới biết được mình… nói chính xác hơn… là tài khoản Weibo và nam thần nhà mình, hot rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi