PHONG CẢNH GIẤU TRONG HỒI ỨC

Tạ Bình Xuyên và Quý Hành rất thân với nhau, lúc nói chuyện riêng rất thích "cà khịa" nhau, nhưng hôm nay, Quý Hành vô cùng chăm lo cho Tạ Bình Xuyên.

Họ lái xe đến vườn thú, sau khi đến nơi, Quý Hành quay đầu lại vui vẻ nói: "Nghe nói chỗ này mới được tu sửa, thêm mấy điểm tham quan nữa nên tao muốn đến xem...."

Tính tình của Quý Hành rất trẻ con, rất thích động vật nhỏ - Tạ Bình Xuyên khác với anh, có nhìn thấy ngựa vằn, gấu koala, chuột túi nhỏ thì tâm trạng cũng không biến đổi.

Có một nhóm du khách đứng ngắm cảnh ở khu vực ngoài trời của vườn thú. Do chỗ này mới được tu sửa lại, vé vào cửa cũng được giảm giá trong thời hạn nên rất nhiều người đến vì yêu thích nơi này, ngay cả khi thời tiết không đẹp lắm.

Mây trôi lững lờ, trời trong xanh, ánh mặt trời mờ ảo, như sương mù sau cơn mưa trên nền trời nhàn nhạt.

Tạ Bình Xuyên nhìn ra phía xa, cứ cảm thấy trời sẽ mưa nữa. Anh lấy ra một cây dù, đứng cạnh Từ Bạch xem đà điểu với cô, và cả Quý Hành đang chụp ảnh không ngừng nghỉ.

"Em muốn cho đà điểu ăn." Từ Bạch hào hứng nói, "Em qua kia mua đồ ăn nha."

Cô nói có lý lẽ rõ ràng: "Anh thấy mắt đà điểu to chưa kìa, đen nhánh luôn, dễ thương quá."

Tạ Bình Xuyên tận dụng triệt để: "Em dễ thương hơn đà điểu nhiều."

"Không đâu." Từ Bạch không đồng ý, "Anh đừng cứ khen em hoài."

Có lẽ vì đã biết Tạ Bình Xuyên quá lâu, từ lúc Từ Bạch và anh bắt đầu yêu nhau, số lần cô xấu hổ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô hầu như không biết ngại, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Ngón áp út có đeo nhẫn – điều này khiến Từ Bạch cảnh giác, cô cần phải nhắc nhở mình đã là một người phụ nữ đã có gia đình. Cứ nghe lời ngon tiếng ngọt của Tạ Bình Xuyên thế này, cô thực sự cảm thấy hơi ngại.

Tạ Bình Xuyên không nghe được tiếng lòng của Từ Bạch. Anh còn nghiêm túc giải thích: "Cái này mà tính là khen em? Nói thật thôi mà." Sau đó anh dịu giọng: "Đi thôi, tụi mình đi mua đồ ăn cho đà điểu."

Khu vực cho ăn chính thức nằm ở phía khu cỏ có hàng rào ở phía bên kia. Lúc Tạ Bình Xuyên dùng điện thoại để trả tiền, Từ Bạch lén liếc nhìn – cô nhìn thấy số dư tài khoản của Tạ Bình Xuyên, chỉ có 67 tệ 3 xu.

(Editor: tầm 240 nghìn đồng =)))

Thời điểm Từ Bạch nghèo nhất cũng không nghèo đến mức này. Ngoài đau lòng thì cô không còn cảm thấy gì nữa.

Nhân viên đưa cho cô một cây sào có cà rốt đã cắt sẵn trong đó. Từ Bạch giơ cây gậy đút đà điểu ăn – đó là một con đà điểu hiền lành, lúc ăn vô cùng từ tốn.

"Một cây cà rốt tận 30 tệ..." Nghĩ tới số dư của Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch hơi hoang mang, sau đó dặn đà điểu, "Trân trọng mà ăn đi nha."

Trùng hợp lúc này có một cô bé đứng bên cạnh Từ Bạch, khẽ túm lấy áo khoác của cô.

"Chị, chị ơi...." Cô bé gọi.

Từ Bạch cúi đầu, gặp được người quen.

Cô mơ màng nhớ lại, đây là con gái của Giản Vân, tên là Chân Chân.

Hôm nay Chân Chân cột tóc đuôi ngựa, đầu đội một chiếc mũ nhung, còn mặt thêm một chiếc áo bông nhỏ... Thấy được rất rõ là Giản Vân sợ con gái lạnh, nên cho Giản Chân mặc thêm nhiều quần áo.

Từ Bạch cho con đà điểu kia ăn xong thì trả cây sào lại cho nhân viên. Cô cúi người, nói chuyện với Giản Chân: "Chân Chân, mẹ em đâu?"

Giản Chân ngẩng đầu, chỉ về một hướng.

Từ Bạch nhìn theo hướng đó, thấy Giản Vân đang đứng cùng Quý Hành. Tuy đang nói chuyện với Quý Hành, nhưng ánh mắt của Giản Vân lại dừng bên phía Từ Bạch, có lẽ là lo cho con gái, không thể dời sự chú ý.

Quý Hành cười nói: "Chân Chân còn nhớ rõ Từ Bạch đó, con bé vẫn gọi Từ Bạch là chị hả?"

Dựa theo vai vế, phải gọi là "dì" mới đúng.

Quý Hành thường xuyên đến quán ăn của Giản Vân, thỉnh thoảng đôi ba lần thấy Chân Chân đang nằm dài ra bàn làm bài tập. Nhưng chưa từng có ngoại lệ, cô bé mở miệng hay ngậm miệng cũng gọi Quý Hành là "chú".

Chuyện này không công bằng, Quý Hành thầm nghĩ.

Anh cho rằng thoạt nhìn thì trông mình vẫn còn trẻ, ít nhất không thua kém Tạ Bình Xuyên – thế nhưng trong mắt Giản Chân, Tạ Bình Xuyên cũng là hình tượng của một "anh lớn".

Quý Hành đang thầm so bì với chuyện gì, đến cả bản thân anh cũng không nghĩ ra được lý do.

Giản Vân giải thích: "Chân Chân thích Tiểu Bạch lắm, hôm đó gặp bạn ấy, về nhà con bé vẫn nói với em."

Nhắc tới con gái, ánh mắt của Giản Vân đầy nét cười.

Cô gần như không trang điểm, nhưng mặt mày xinh xắn, mang lại cảm giác nhẹ nhàng. Cách ăn mặc của cô cũng rất đơn giản, tay đeo một chiếc túi vải bố, dường như chỉ là một người bình thường.

Nhưng cuộc sống của cô không hề bình thường. Một mình nuôi con gái, chăm lo mẹ già, mở quán ăn, dậy lúc 5 giờ rưỡi sáng mỗi ngày, đi giao hàng ở chợ đầu mối, ngày này qua tháng nọ, hiếm khi được nghỉ ngơi.

Trong tính cách của cô có một sự kiên trì – không đến nỗi cứng rắn như đá, nhưng là một ngọn cỏ đuôi mèo, bẻ thế nào cũng không đứt, không xu nịnh bề trên, không khoe mẻ mình giỏi giang, chỉ lớn lên một cách ngoan cường,

Thật ra Quý Hành có hơi ngưỡng mộ cô.

Bắc Kinh có rất nhiều điểm than quan, có thể tình cờ gặp ở vườn thú cũng là một loại duyên phận. Nghĩ như vậy, Quý Hành nói: "Chúng ta trùng hợp gặp nhau, còn quen biết nhau, hay là đi chung luôn nhé?"

Sau đó anh nói: "À phải Giản Vân, sao hôm nay em dắt Chân Chân tới vườn thú chơi vậy? Anh mà biết trước thì đã ghé qua chỗ em rồi."

Giản Vân thành thật nói: "Bài tập về nhà của tụi nhỏ có nhật ký hàng tuần...."

Ghi lại "Một ngày tham quan vườn thú", hoặc "Một ngày tham quan vườn thực vật".

Thực ra trẻ con cũng biết chút ít về những vất vả của người lớn. Ban đầu Giản Chân không nói với mẹ là cô giáo bảo học sinh ra ngoài chơi, đến khi Giản Vân soạn cặp cho con gái, mới nhìn thấy bài tập mà cô giáo giao.

Thế là chiều nay, Giản Vân đóng quán ăn, dắt con gái tới vườn thú.

Lúc này, Chân Chân vẫn đang nói chuyện với Từ Bạch.

Cô bé còn rất nhỏ, người rất thấp, xem đà điểu rất tốn sức, chỉ có thể cố hết sức ngẩng đầu, lắp bắp nói: "Cao, cao quá....."

Từ Bạch cười khẽ một tiếng, bế Giản Chân lên.

"Thế này thì sao?" Từ Bạch nói, "Còn cao không?"

Giản Chân không cần ngẩng đầu nữa, vui vẻ quơ tay, sau khi thấy rõ mắt của đà điểu, cô bé quay mặt đi, thẹn thùng cúi đầu nói: "Hết, hết cao rồi ạ."

Giản Chân nặng chưa đến 20 kí, nhưng đối với Từ Bạch thì con số này có hơi nặng. Cô kiên trì không được bao lâu, đang chuẩn bị bỏ cô bé xuống thì Tạ Bình Xuyên đến bên cạnh.

Vậy là Từ Bạch nói: "Chân Chân, anh ấy bế em lên cao hơn được nữa đó."

Nào ngờ Giản Chân ôm chặt vai Từ Bạch, mơ hồ nói: "Muốn chị, chị bế."

Vì Giản Chân mới bảy tuổi nên khuôn mặt cũng rất mềm mại, mang theo nét bụ bẫm của con nít, giống như một chiếc bánh nếp vừa ra lò, làm Từ Bạch thích vô cùng, cô không khỏi nói: "Vậy em phải khen chị một câu, chị mới có động lực bế em tiếp."

Giản Chân thiếu tình thương của bố, hơn nữa là thái độ của Nguỵ Văn Trạch với cô bé luôn luôn nhàn nhạt. Nhưng khi cô bé làm sai, Nguỵ Văn Trạch thậm chí sẽ nghiêm khắc phê bình, khác với vẻ nhẹ nhàng lịch sự thường ngày, khiến Giản Chân bài xích tất cả đàn ông trưởng thành từ trong tiềm thức.

Nhưng cô bé thích Từ Bạch nhiều lắm.

Từ Bạch vừa nói xong, Giản Chân cất giọng: "Chị.... chị đẹp."

Vừa nghe thấy, Từ Bạch thỏa mãn không thôi.

Tạ Bình Xuyên tiếp lời: "Chân Chân, ánh mắt của em tốt y như anh."

Giản Chân ngớ người, không hiểu mô tê gì.

Trời mùa đông lạnh giá, tầm nhìn trống trải, đồng cỏ vàng mềm mại, cách đó không xa có người đi đến, là Giản Vân và Quý Hành.

Từ Bạch thả Chân Chân xuống, nhìn cô bé chạy về phía mẹ. Giản Vân ngồi xổm sờ mặt con gái, rồi ngẩng đầu nói chuyện với Quý Hành.

Còn bên phía Tạ Bình Xuyên, anh nhìn Từ Bạch một lúc, đưa ra kết luận: "Anh mới phát hiện, ra là em thích trẻ con đến vậy....."

Tạ Bình Xuyên nghĩ xa, ra kế hoạch cho tương lai: "Em thích con gái hả? Vậy tụi mình có con gái đi."

Đứng ở góc độ khoa học, Từ Bạch lịch sự chỉ ra: "Đây là chuyện anh quyết định được sao? Đây là chuyện của nhiễm sắc thể X với nhiễm sắc thể Y."

Tạ Bình Xuyên suy nghĩ một lúc, vẫn cố chấp nói: "Thật sự là do anh quyết định mà."

Anh đứng rất gần cô, dùng kiểu nói chuyện lãnh đạm – chính là dáng vẻ anh trước mặt người khác, để thảo luận vấn đề khoa học với cô: "Quyết định của nhiễm sắc thể giới tính X hay Y là ở t*ng trùng. Khi trứng thụ tinh của tụi mình được hình thành, phôi bắt đầu phân chia tế bào..."

"Ấy, chờ chút, đừng nói nữa, tụi mình về nhà nói tiếp." Từ Bạch kịp thời ngắt lời, "Bên Giản Vân sắp qua đây rồi."

Lời này là thật.

Quý Hành vẫy tay với Tạ Bình Xuyên, rồi nói với Giản Vân: "Anh, Tiểu Bạch với Tạ Bình Xuyên tới chung với nhau, mọi người quen biết nhau đã lâu, còn tình cờ tới vườn thú thư giãn.""

Thấy Tạ Bình Xuyên, Giản Vân nhớ tới video ồn ào và những chuyện lùm xùm trên mạng, cô không nghĩ ngợi nhiều, nói thẳng: "Em cũng có nghe nói chuyện công ty anh."

Quý Hành phàn nàn về chuyện này: "Công ty Internet phát triển mạnh, trải qua vài khó khăn là chuyện hết sức bình thường. Điều anh thực sự không ngờ là sẽ có nhiều người sẵn sàng phá đám trong lúc chuyện rùm beng tới vậy, đừng nói là mấy công ty lớn, ngay cả cái thứ công ty outsource cũng đạp lên đầu bọn anh."

Giản Vân nhìn con gái, nói thẳng: "Công ty phần mềm Tongke... là công ty của chồng cũ em."

Mặc dù đã ly hôn với Nguỵ Văn Trạch, sau khi ly hôn thì thất vọng tột, ít khi liên lạc với Nguỵ Văn Trạch, nhưng dù sao anh ta cũng là bố ruột của Giản Chân, Giản Vân không thể nào không để ý.

Cô dò hỏi: "Mấy người Nguỵ Văn Trạch, gây phiền phức cho các anh ạ?"

"Ừa, công ty họ..." Quý Hành nói, "chơi đẹp cực."

Giản Vân không nói gì.

Quý Hành quen biết Giản Vân đã lâu, biết rõ quy tắc và cách đối nhân xử thế của cô, nhưng cũng chẳng đề phòng gì cả, tiếp tục nói thẳng: "Những chuyện họ làm đem đổ hết lên đầu Tạ Bình Xuyên, hết cách, Tạ Bình Xuyên là tổng giám đốc Kỹ thuật, lúc xét duyệt dự án, Tạ Bình Xuyên ký tên thông qua rồi."

Nói tới đây, Quý Hành cúi đầu thở dài.

Giản Chân nắm bàn tay nhỏ của con gái, chỉ thấy tay con rất mềm, xương cũng mềm. Chân Chân thấp hơn so với bạn cùng lứa, cũng nhẹ cân hơn nhiều, con bé không kén ăn, nhưng cũng không thích ăn cơm, còn thêm nói lắp, càng khiến người khác thấy tội nghiệp hơn.

Thế nhưng, không biết tự khi nào, trong nhà chỉ có cô và con gái.

Cô còn nhớ lúc Giản Chân hai tuổi, có một lần ở ngoài đường ở Ngụy Văn Trạch, hai người đang nói chuyện tiền bạc thì bỗng cãi nhau. Hôm đó cũng là một ngày trời đông, đèn đường như ngọn đuốc soi sáng đường về nhà.

Giản Vân bế con gái đi trước, Nguỵ Văn Trạch đi theo sau hai mẹ con. Giản Vân nói chuyện với anh ta, đợi mãi không thấy ai trả lời trả vốn, cô không khỏi quay đầu lại.

Phía sau không có một bóng người.

Ánh đèn lẻ loi hiu quạnh, gió đêm gào théo trong tiết trời lạnh buốt.

Thì ra anh ta đã mất kiên nhẫn, bỏ đi từ lâu rồi.

Bắt đầu từ lúc đó, cô hiểu rõ, sau lưng không có ai, mọi việc buộc phải dựa vào chính mình.

Giản Vân chợt nói: "Em từng nói với Nguỵ Văn Trạch, muốn kiếm tiền, cũng phải kiếm tiền có lương tâm."

Dường như cô có suy nghĩ gì đó: "Em không rõ tại sao anh ta lại làm ở công ty phần mềm Tongke, vì có một khoảng thời gian ngày nào anh ta cũng có mặt ở công ty XV."

Tạ Bình Xuyên đúng lúc nghe thấy câu này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi