PHONG ĐAO

Editor: Ổ Xù Già

Con đường bí mật này dẫn tới ngọn núi phía sau Đoạn Thủy sơn trang, lúc này mưa gió to hơn, phất vào người đau buốt.

Sắc trời u ám, nhưng cũng khiến Diệp Phù Sinh thở phào một hơi. Tiếc là tuy mắt y thấy rõ nhưng vết thương cũ ở chân lại bị nước mưa thấm vào, bắt đầu phát đau. Y nhíu mày, lúc này lại thấy có mười mấy người đi từ trong rừng ra, ai cũng che ô, xách áo choàng, ồn ào qua đây đón.

Đi đầu là Tiết Thiền Y, cô nương này nhìn thấy bọn họ, không nói gì lập tức lấy áo khoác ra che cho Tạ Vô Y và Tạ Ly, xong xuôi hết mới chịu liếc nhìn đám người ngoài, giật mình nói: “Sở công tử, mắt của ngươi…”

Chậc, coi đãi ngộ vầy nè!

Diệp Phù Sinh cầm lấy một chiếc ô, sâu sắc cảm nhận thân phận hèn mọn của mình. Sở Tích Vi khoác áo choàng lên người, nghiêng đầu cười không đáp. Tạ Vô Y lại nói: “Mưa to gió lớn, về sơn trang trước đã.”

Tiết Thiền Y tuân lệnh, một đám người hộ tống bọn họ về sơn trang. Người nàng dẫn tới đều là hộ vệ của Đoạn Thủy sơn trang, tuy là võ công không phải dạng cao cường gì, nhưng ai cũng nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã đưa bốn kẻ đang ướt sũng về tới sơn trang, khiến Tôn Mẫn Phong đang ngồi chờ ở hành lang phun hết một ngụm trà.

Hắn lên tiếng chào đón, nói với Sở Tích Vi: “Ta nói chủ tử ngươi nha, Tiết cô nương nói với ta là ngươi ‘hơn nửa đêm ra ngoài coi náo nhiệt, kết quả tự ngã xuống ao rồi’. Thì ra là thật a.”

Sở Tích Vi: “…”

Tiết Thiền Y: “Ta không có nói như vậy…”

Diệp Phù Sinh quay đầu, cười khúc khích, bả vai rung rung.

Một tiếng ‘Chủ tử’ của Tôn Mẫn Phong đã phơi bày thân phận của Sở Tích Vi — Trên đời này tuy không có bao nhiêu người từng gặp Môn chủ của Bách Quỷ môn, nhưng người biết Quỷ Y lại rất nhiều.

Người từng được hắn chữa trị luôn nghĩ cách quay lại tìm hắn, người bị hắn từ chối lại càng họa chân dung hắn ra làm bia ngắm. Có thể nói cái mặt Tôn Mẫn Phong chính là một chiêu bài lớn của Bách Quỷ môn.

Nghĩ vậy, vừa rồi cuộc giao dịch giữa hai người Sở Tích Vi và Tạ Vô Y bàn tới đúng là không phải không có nguyên do.

Tôn Mẫn Phong lật lật mí mắt Sở Tích Vi lên, sau đó bắt mạch, nói: “Không chết cũng không mù được, nhưng tốn chút thời gian nghỉ ngơi rồi. Lát nữa ta sẽ lấy chút thuốc, băng bó ba ngày là được.”

Sở Tích Vi cảm thấy đến hiện giờ hắn còn chưa xử tên thuộc hạ đại nghịch bất đạo này đã cho thấy hắn là người tốt bụng tới dường nào.

Tắm rửa xong, Tạ Vô Y phạt Tạ Ly đứng tấn một canh giờ, sau đó cùng Sở Tích Vi và Tôn Mẫn Phong vào trong nhà.

Cậu nhóc nghiêm mặt đứng tấn dưới sân ngoài hành lang, Diệp Phù Sinh cũng không thể làm gì khác hơn là bưng bát canh gừng nóng hổi đứng trông đằng kia, vừa uống vừa lảm nhảm: “Thiếu trang chủ, nếu cậu ngồi thấp chút nữa, chính là chuẩn một chiêu Bình sa lạc nhạn rồi.”

“…”

“Tấn đứng không vững, chân cũng run run, cậu đang sốt à?”

“…”

Đang hào hứng, lại thấy Tiết Thiền Y bưng một chậu nước đi tới. Tức thì, Diệp Phù Sinh đứng ngay ngắn, ánh mắt nhìn xuyên qua ánh đèn, có thể thoáng thấy sắc đỏ trên tay nàng: “Đây là…”

Tiết Thiền Y nghe vậy giật mình, nàng theo bản năng chuyển chậu đồng sang bên, khi thấy Tạ Ly vẫn còn đưa lưng về phía này mới thở phào một hơi, vội vã đi ngay.

Diệp Phù Sinh híp mắt nhìn qua, chỉ thấy cánh cửa đóng chặt. Ba người Tạ Vô Y ở trong gian phòng đó và Tiết Thiền Y bưng chậu máu loãng cũng từ đó đi ra.

“Thiếu trang chủ, ta đi rửa bát một chút, cậu luyện trước đi.”

Dứt lời, còn không đợi Tạ Ly đồng ý, Diệp Phù Sinh đã bám theo Tiết Thiền Y. Nàng tránh khỏi người ngoài, đổ chậu máu loãng ấy vào trong bồn hoa, sau đó lấy khăn ra lau tay, thản nhiên đi vào nhà bếp, cầm một hộp đựng thức ăn đi vào hậu viện.

Đoạn Thủy sơn trang có diện tích khá rộng, hiện giờ người ít, có nhiều nơi đều bỏ trống. Diệp Phù Sinh uống hết bát gừng già rồi xoa bóp cái chân đã bị tổn thương từ lâu, chờ khôi phục chút ít rồi nhờ khinh công hơn người của mình mà quẹo trái, rẽ phải theo Tiết Thiền Y, cuối cùng đi tới một tiểu viện.

Trời đã vào cuối thu, cây cỏ khô héo, cộng với mưa đêm lại càng thêm lạnh lùng. Nơi này tuy lạnh nhưng vẫn rất sạch sẽ, trong phòng vẫn còn ánh đèn. Có hai người canh gác trước sân, một là hộ vệ còn một là bà vú già trông nom hằng ngày.

Nhìn thấy Tiết Thiền Y, hai người họ lập tức cúi người nhưng không nói gì. Tiết Thiền Y đưa hộp đựng thức ăn cho bà vú già nọ, căn dặn: “Canh ở bên trong phải chưng thêm nửa canh giờ, làm xong nhân lúc còn nóng đưa vào.”

Người vú già ra dấu mấy cái, cung kính nhận lấy. Diệp Phù Sinh nấp trên cây đại thụ, đoán phỏng chừng hai người kia đều bị câm.

Tiết Thiền Y gõ cửa, bên trong lập tức vang lên tiếng đổ vỡ gì đó. Nàng đẩy nhẹ cửa vào, chuyển tay đóng cửa lại.

Diệp Phù Sinh như sợi bông bay, thoáng cái đã xuyên qua màn mưa, lặng lẽ tránh né người canh gác, đáp xuống một góc nhà, cẩn thận chọt một lỗ ở lớp giấy dán ngoài cửa sổ.

Khí trời ẩm ướt, trong phòng không có chậu than sưởi ấm, ngay cả nến cũng chỉ có một cây, không gian u tối như thế lại càng dễ cho Diệp Phù Sinh nhìn trộm.

Bàn ghế bài trí trong đó đều làm từ gỗ đàn hương, vật trang trí bày biện đủ thứ, ngay cả căn phòng của Tạ Ly cũng chưa được bài bố tốt như vậy. Tiết Thiền Y ngồi ở bên bàn, vẻ ngang ngược kiêu ngạo thường thấy trên mặt đã đi đâu hết, chỉ còn lại chút hờ hững, lạnh lùng.

Vẻ mặt của nàng lúc này rất giống Tạ Vô Y, chỉ là càng thê thảm hơn một chút, cứ như nhìn thấy một con nữ quỷ không cam lòng.

Trên giường có một người đang nằm, trên đất có chén thuốc vỡ nát, chút bã thuốc bên trong cũng văng ra đầy đất.

“Sư tổ, người không chịu uống thuốc, nếu để sư phụ biết, sư phụ lại lo lắng nữa rồi.”

Tiết Thiền Y chống cằm, mắt ngọc mày ngài đẹp như tranh vẽ. Ngay lập tức, người nọ kích động muốn ngồi dậy, cuối cùng lại lăn ngay xuống giường, tình cờ bị mảnh vỡ ghim vào tay, lập tức kêu lên mấy tiếng ú ớ không rõ.

Thì ra người này cũng bị câm. Diệp Phù Sinh nheo mắt, đó là một ông lão độ chừng sáu mươi, tóc trắng xóa, dáng vẻ tiều tụy, nếu như đổi sang mặc quần áo rách nát, chắc chắn còn trông đáng thương hơn ông lão ăn xin ngoài đường.

Chẳng qua mấy năm trước đây, ngẫu nhiên y vẫn nhìn thấy cái dáng vẻ đầy hào khí của ông ấy.

Đao cầm trên tay, vạn người khó địch.

Ông là trang chủ đời trước của Đoạn Thủy sơn trang, cha ruột của Tạ Vô Y – Tạ Trọng Sơn.

“Ây da, người bất cẩn như vậy, nếu để sư phụ biết, nhất định sẽ trách ta tội chăm sóc không tốt.” Tiết Thiền Y nhìn lão trang chủ đang giãy giụa trên đất, ánh mắt sâu thẳm: “Không, cũng sắp một năm rồi mà sư phụ chưa tới, hiện giờ lại là lúc sống còn, sao còn nhớ tới người nữa chứ?”

Tạ Trọng Sơn cố vung tay nhưng eo hắn như đã cắm chặt xuống đất. Diệp Phù Sinh giật mình — Ông ta đã tàn phế rồi.

“Ta không ngờ là hắn lại dám nhận chiến thư Đoạt  phong. Ta lại càng không ngờ tới… Hắn lại… chọn cách rút châm.”

Nghe vậy, ông lão đang giãy giụa kia giật mình. Ông ta đưa đôi tay run run lên, há há miệng chỉ Tiết Thiền Y.

“Đừng nhìn ta như vậy. Năm đó là tự ông lựa chọn, chẳng lẽ còn không rõ kết quả sẽ thế nào? Độc vào phế phủ, theo năm dài tháng rộng, cho dù là cạo xương cũng không thể loại trừ. Chỉ có thay gân đổi máu mới có chút hi vọng sống. Nhưng hắn… đã chọn rút châm.” Tiết Thiền Y nói lẩm nhẩm, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã giảm đi, nhìn vừa như khóc lại vừa như đang cười: “Ba năm rồi, nội lực bị giam cầm ba năm đã phá phong ấn, hắn chết chắc rồi… chết chắc rồi!”

Tạ Trọng Sơn ú ớ nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể nói được câu nào. Tiết Thiền Y như điên loạn, cứ lặp đi lặp lại ba chữ ‘Chết chắc rồi’, vẻ mặt biến đổi không ngờ khiến Diệp Phù Sinh ớn lạnh.

Y suy nghĩ một chốc rồi nhờ màn mưa che giấu, như u hồn đi trở về tiền viện, lúc này Tạ Ly vẫn còn đang đứng tấn dưới hành lang.

Mà trùng hợp nhất là, Sở Tích Vi lại xuất hiện.

Trên mặt hắn có thêm một tấm vải trắng cỡ bàn tay, cả người đầy mùi thuốc nhưng tai lại rất thính, Diệp Phù Sinh vừa mới xuất hiện, hắn đã nghiêng người qua bên này: “Diệp huynh.”

Diệp Phù Sinh đáp lại một câu khách sáo: “Sở công tử.”

Hai người ai cũng cáo già, sau khi bỏ thằng nhóc không hiểu chuyện nọ dưới hành lang, lại kề vai đi vào chỗ vắng người.

Sở Tích Vi nói: “Tôn tiên sinh chê ta vướng tay vướng chân nên đuổi ra ngoài. Cứ tưởng là đêm dài không ai bầu bạn, không ngờ lại tình cờ gặp được Diệp huynh.”

Diệp Phù Sinh sờ cằm, đá bay hòn đá trên con đường trước mặt Sở Tích Vi: “Mấy kẻ hạ nhân ở đây dọn dẹp ẩu quá, nên phạt.”

Sở Tích Vi nghe tiếng, cười nói: “Nhờ có Diệp huynh giúp đỡ, không biết tại hạ nên báo ơn thế nào đây?”

“‘Huynh’ của Môn chủ Bách Quỷ môn, chỉ e không phải Diêm Vương gia không làm được. Tại hạ chỉ là một tên phàm phu tục tử, thật không dám nhận.” Diệp Phù Sinh nhún vai, “Ta có một vấn đề, không biết môn chủ có thể khai sáng cho không?”

Sở Tích Vi đáp: “Là về chuyện mà Tôn tiên sinh đang làm?”

Diệp Phù Sinh ừ một tiếng, Sở Tích Vi cười cười: “Chuyện tới nước này rồi cũng không có gì để giấu. Ngẫm chắc Diệp huynh cũng biết tin tức giang hồ đồn đãi về Tạ trang chủ ba năm nay?”

“Nếu không phải nghe đồn lão hổ đã bị nhổ hết răng, thì làm sao có sói hoang dám tới vuốt râu hùm?”

“Nếu như đó không phải là lời đồn, mà là sự thật thì sao?!”

Diệp Phù Sinh nhướng mày “Mong được giải đáp rõ ràng.”

“Nếu Diệp huynh đã biết thân phận của ta, dĩ nhiên cũng không có thắc mắc gì về Tôn tiên sinh rồi. Ba năm trước, hắn được Đoạn Thủy sơn trang mời tới trị độc thương cho Tạ trang chủ, phát hiện hắn vừa trúng kỳ độc vừa bị trọng thương. Nếu muốn bảo vệ tính mạng, nhất định phải phế bỏ võ công… Chỉ tiếc, người luyện võ xem võ công còn quan trọng hơn mạng sống của mình, Tạ trang chủ thà chết cũng không muốn phế đi. Cuối cùng, Tôn tiên sinh không thể làm gì khác ngoài lui một bước, dùng kim châm phong bế dồn độc trong người hắn vào ba huyệt đạo quan trọng, chỉ cần trong vòng bảy năm không rút châm, hắn sẽ sống sót. Chẳng qua ba huyệt đạo ấy là nơi quan trọng nội lực phải đi qua, khóa chúng lại, nội lực của Tạ trang chủ chỉ còn hai phần, một khi vận công sẽ vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.”

Sắc mặt Diệp Phù Sinh hơi thay đổi, Sở Tích Vi lại nói tiếp “Tháng trước, Táng Hồn Cung gởi chiến thư tới Đoạn Thủy sơn trang, Tạ trang chủ lại cho Tiết cô nương tới phân đà tìm Quỷ Y. Quỷ Y định từ chối, nhưng ta lại có hứng thú với Đoạn Thủy đao, cho nên đã bảo hắn đồng ý việc này. Chỉ cần Tạ trang chủ chịu dùng Đoạn Thủy đao trao đổi, Quỷ Y sẽ ra tay một lần.”

Diệp Phù Sinh: “Chuyện ba năm trước không thể làm được, giờ có thể làm sao?”

Sở Tích Vi mỉm cười, nói: “Chính vì ba năm trước không thể làm được, cho nên trong ba năm qua Quỷ Y đã cố gắng nghiên cứu trau dồi kinh nghiệm, cuối cùng nghĩ ra cách ‘Thay gân đổi máu’, dùng nội lực ép độc tới kỳ mạch, rồi lại dùng kim châm dẫn huyệt bức độc ra ngoài, cuối cùng chọn một người thân đổi lại máu, như vậy Tạ trang chủ sẽ hoàn toàn khôi phục hào quang của ngày xưa.”

“Người đổi máu, sẽ như thế nào?”

“Kỳ độc ứ đọng lâu ngày, máu chứa độc đã biến cơ thể Tạ trang chủ thành suy kiệt, lượng máu cần dĩ nhiên không ít. Người kia, có tám chín phần là sẽ chết.” Sở Tích Vi đưa tay đón vài giọt nước mưa lạnh lẽo, lẩm bẩm: “Ta vốn nghĩ rằng hắn sẽ chọn cách này, nhưng hắn lại chọn cách rút châm… Một khi rút ba kim châm khóa kỳ độc đó, lại dùng thuốc áp chế, trong vòng bảy ngày hắn sẽ khôi phục công lực giống như bình thường. Nhưng sẽ khiến độc ngấm vào xương tủy, cho dù có thuốc trợ mạng, hắn cũng chỉ sống được bảy ngày mà thôi.”

Thì ra là thế.

Thì ra, chính là như thế.

Diệp Phù Sinh thở dài một hơi, Sở Tích Vi nghe thấy, khó hiểu, hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

“Ai cũng có số của người đó, ta có thể nghĩ gì đây? Chẳng qua là thỏa mãn một chút tò mò, không khó chịu giống như bị mèo khều nữa.” Diệp Phù Sinh cong khóe môi: “Cám ơn Sở môn chủ đã giải đáp, hai người chúng ta xem như không còn nợ nần gì… Ây da, chỉ đá một hòn đá ngáng đường đã đổi được một đáp án, cuộc mua bán này cũng không lỗ nha.”

“Nếu như ngươi chịu, chúng ta có thể làm tiếp cuộc mua bán như thế. Dù sao đá cản đường Bách Quỷ môn cũng không ít, người chịu nhấc chân lên lại không nhiều.”

Diệp Phù Sinh nói: “Tiếc là chân tại hạ có tật, sợ là có lòng nhưng không có sức.”

Sở Tích Vi cười: “Nhưng khi nãy ngươi đá hòn đá ấy khá dễ dàng.”

Diệp Phù Sinh nghiêng đầu: “Mỹ nhân ở cạnh, đương nhiên là phải chu đáo một chút rồi.”

Sở Tích Vi: “…”

Diệp Phù Sinh cũng không đùa quá trớn, y nghiêm mặt, hỏi: “Vậy Sở môn chủ sẽ chờ đến bảy ngày sau thưởng thức phong thái hào hùng ở đại hội Đoạt phong?”

“Đã đoán trước được kết quả, ta không có hứng thú. Nếu giao dịch đã hoàn thành, như vậy chờ Tôn tiên sinh rút châm xong, chúng ta sẽ đi. Chẳng biết Diệp huynh có tính toán gì không?”

“Nhận ủy thác của người khác, phải dốc lòng đi làm. Ta nhận một lượng bạc của Tiết cô nương, đương nhiên sẽ bảo vệ thiếu trang chủ an toàn vượt qua bảy ngày này.”

“Như vậy… Nếu có duyên xin hẹn ngày gặp lại.”

Hàng lang thật dài, ánh đèn rạng rỡ, tiếc là một người thấy ánh sáng thì mù, một người thì che mắt, chỉ có thể cười khẽ, chắp tay, đi lướt qua nhau.

Hai bàn tay chỉ chạm vào trong khoảnh khắc đã buông ra.

Đưa lưng về phía Diệp Phù Sinh, trong thoáng chốc nụ cười trên mặt Sở Tích Vi biến mất, môi hắn mím như lưỡi đao, sắc bén vô cùng.

Diệp Phù Sinh rất giống người kia, bất kể là cách nói chuyện khiến người ta phải ứa gan hay là những lời nói bông đùa thường thấy.

Nếu như cách đây một tháng, hắn nhất định sẽ không dễ dàng để Diệp Phù Sinh đi như vậy.

Chỉ là hắn đã tới Kinh Hàn quan, đã thấy vách núi bị ghim thành trăm lỗ, đã thấy ngôi mộ cô quạnh dưới tàng cây khô, đã thấy bia mộ không tên nọ.

Thậm chí hắn còn đích thân đào phần mộ ấy lên, thấy được mớ tro cốt trắng xóa trong hộp.

Lúc nhỏ hắn cảm thấy người ấy cao lớn như thế, sau khi chết đi, còn chưa đủ hai nắm tay của hắn.

Bỗng nhiên Sở Tích Vi cảm thấy may vì mắt mình không nhìn thấy, nếu không hiện giờ hắn nhất định sẽ quay đầu lại.

Nếu quay đầu vì một người gần giống, đó nhất định là sự sỉ nhục lớn nhất với người kia.

Diệp Phù Sinh – trôi nổi như chiếc lá, người chết như ngọn đèn đã tắt… Người đã mất rồi, thì xem như hết mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi