PHONG ĐAO

Đối mặt hai khách không mời mà đến, phương thức giải quyết của Đoan Thanh thập phần đơn giản thô bạo.

Đơn giản ở chỗ, hắn cự tuyệt cô nương nhút nhát sợ hãi muốn tặng dây buộc tóc, nói thẳng là mình đã có gia thất, cho dù người kia đã qua đời, cũng không có ý tục huyền.

Thô bạo ở chỗ, hắn một tay xách Diệp Phù Sinh đang quỳ dưới đất lên, một chữ cũng không nói liền đi ra ngoài, khí độ trầm trọng sắc mặt lạnh lẽo như băng, những người trên đường nhìn thấy không một ai dám ngăn cản.

Trong đầu Diệp Phù Sinh loạn thành một mớ bòng bong. Y tưởng niệm Đoan Thanh đã nhiều ngày, nhưng mà còn chưa chuẩn bị sẵn sàng liền bất ngờ không kịp đề phòng mà chạm mặt. Đừng nói tới bình tĩnh, sợ là ba hồn bảy vía thiếu chút nữa bị chấn kinh bay lên chín tầng mây.

Năm đó Cố Tiêu nhất thời thất thần hành động ngu ngốc, rớt xuống đoạn nhai nói là vì đền tội, phần nhiều lại là không dám đối mặt với sai lầm cực lớn mà chính mình phạm phải.

Chỉ là đến lúc y tỉnh lại, mới hiểu được thời điểm đó mình có bao nhiêu sai lầm, vậy mà bỏ mặc Đoan Thanh cùng Cố Thời Phương đang bị trọng thương lại trên núi, khiến bọn họ đối địch với Hách Liên Ngự cùng đám người của Táng Hồn cung lúc nào cũng có khả năng xuất hiện.

Một khắc nghĩ sai đã hỏng hết, nửa đời hối hận.

Cố Tiêu vĩnh viễn đều nhớ rõ ngày mình trở lại Phi Vân phong. Khắp cả một ngọn núi đều cháy đen khô vàng, nơi nơi hỗn độn bất kham, chỉ là không thấy Đoan Thanh cùng Cố Thời Phương.

Cho dù sau đó y tiến cung, hiệp trợ hoàng gia khôi phục lại Lược Ảnh vệ, mạng lưới giăng khắp nơi cũng không hề nghe được mảy may tin tức có liên quan đến hai người này. Những chuyện xưa đã từng vui thì cười giận thì mắng đều theo thời niên thiếu khinh cuồng trôi qua trong nháy mắt, chỉ còn lắng đọng thành cơn ác mộng dây dưa không dứt trong những đêm tàn gió lạnh.

Người sống tại thế, đều sẽ lưu lại chút dấu vết. Nhưng mà Đoan Thanh tựa như bốc hơi biến mất khỏi nhân gian. Bởi vậy Cố Tiêu vẫn luôn cho rằng… hắn cũng không còn sống.

Càng về sau, một trận ở Kinh Hàn quan tìm được đường sống trong chỗ chết, Cố Tiêu từ đó biến thành Diệp Phù Sinh, nhưng cũng không có bao nhiêu vui vẻ. Chỉ là sau đó được người nhờ cậy, thứ hai là dư nguyện chưa xong, y ôm ý nghĩ “Sống lâu một ngày là thêm một ngày”, như cái xác không hồn không lý tưởng vật vờ chốn nhân gian.

Gặp lại Sở Tích Vi khiến y nhận thức mình còn là một người sống, còn thăng trầm buồn vui. Mà một ngụm Thương Lộ ngoài ý liệu kia, khiến cho y nếm được hương vị nhân thế đã lâu.

Đoan Thanh một đường tóm chặt y đi ra ngoài trấn. Diệp Phù Sinh ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ dùng đôi mắt chằm chằm nhìn bóng dáng tóc bạc đầu đầy trước mặt, người lẫn vật quanh mình đều bị vứt ra sau, không lọt vào mắt chút nào.

Y cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc là bầu rượu tối hôm qua quá thuần lại quá nồng, đến bây giờ còn chưa thanh tỉnh.

Chỉ là trên cổ tay y, ngón tay kia hơi lạnh lại dùng sức thật mạnh, khiến y có loại cảm giác bị xuyên qua da thịt nắm đến tận xương cốt, cắt ngang suy nghĩ miên man đầy đầu của y.

Đoan Thanh cuối cùng mang theo Diệp Phù Sinh đến một bờ sông nhỏ.

Thời tiết lạnh, gió thổi qua mặt nước, mang theo từng đợt từng đợt lãnh ý nhè nhẹ nhưng thấm tận xương. Ven bờ vài cây liễu rủ chỉ còn màu xanh xơ xác, tựa như người gần đất xa trời lộ ra vài phần tiều tụy.

Đoan Thanh buông tay ra, Diệp Phù Sinh sửa lại vạt áo, không nói hai lời liền quỳ xuống, thanh âm có chút run rẩy: “Sư công…”

“Đứng lên!”

Đoan Thanh nhìn tóc trên đỉnh đầu y, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ: “Kinh Hồng nhất mạch không có gì ngoài sư đồ truyền thừa, cha mẹ ân nghĩa. Trên không quỳ trời dưới không quỳ đất, ngươi lại quỳ xuống trước mặt ta, là cái đạo lý gì?”

Diệp Phù Sinh tim đập như trống, vào giờ khắc này chân tay y luống cuống, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn loạn.

Y vẫn không đứng dậy. Đoan Thanh liền xoay người nắm khuỷu tay y, một đường kéo lên. Bốn mắt nhìn nhau, một người mặt trầm như nước, một kẻ tái nhợt không chút huyết sắc.

Diệp Phù Sinh kinh ngạc mà nhìn Đoan Thanh. Sư công nhà mình một đầu tóc đen đều đã hóa thành sương tuyết, đồng tử vốn nhạt màu hơn người thường lúc này lại nhạt thêm vài phần, chỉ nốt ruồi nơi khóe mắt kia vẫn đỏ thắm như trước, hiện giờ bất giác minh diễm, ngược lại tỏa ra túc sát khí, tựa như trên mặt băng tuyết rơi xuống một giọt máu tươi.

Y có đầy bụng muốn nói, chỉ là đến bên miệng một chữ cũng không dám giãi bày, cơ hồ nghẹn đến mức đốt cháy ngũ tạng lục phủ. Cũng may là Đoan Thanh mở miệng nói trước.

Trong lúc Diệp Phù Sinh xuất thần ngơ ngẩn, Đoan Thanh đã đem y từ đầu đến chân tỉ mỉ đánh giá vài lần, phát giác y một là không thiếu tay thiếu chân, hai là cũng chưa hấp hối sắp chết, cuối cùng cũng tỏ ra vài phần vui mừng, thu tay thản nhiên mà hỏi một câu: “Mấy năm nay ngươi trải qua có tốt không?”

Diệp Phù Sinh thật vất vả nặn ra một nụ cười: “Tốt a, lên được quan sảnh xuống được chiến trường, có thể kết giao bằng hữu cũng có thể đánh lưu manh, không thể tốt hơn được nữa!”

Đôi mày của Đoan Thanh hiếm thấy mà nhíu lại, hỏi: “Vì cái gì không nói ngươi bị trúng ‘U mộng’?”

Trong lòng Diệp Phù Sinh giật thót, chợt nghe Đoan Thanh tiếp: “Nhiều năm không gặp, ngươi không chỉ học được nói hươu nói vượn, còn biết cách nói dối.”

Bình thường Diệp Phù Sinh miệng lưỡi dẻo quẹo, lúc này như thế nào cũng không mồm năm miệng mười được một câu, y chỉ có thể cúi đầu, dùng một loại thái độ ngoan ngoãn đến khiêm tốn mà nhận sai: “Sư công giáo huấn chính phải.”

Năm đó tiểu tử ở trước mặt mình loi choi như con cào cào, hiện giờ lại thành bộ dáng nửa sống nửa chết nhẫn nhục chịu đựng như vậy; Đoan Thanh nhắm mắt lại, lúc mở ra, chính là một chưởng hướng mặt Diệp Phù Sinh tạt tới.

Kình phong đập vào mặt, bản năng của người tập võ khiến Diệp Phù Sinh đưa tay đón đỡ. Ngay sau đó, y lại ý thức được là ai đang muốn đánh mình, liền nhanh chóng triệt lực đạo. Không chỉ thả tay xuống, còn nhắm mắt lại ngoan ngoãn chờ bị “thanh lý môn hộ”.

Không ngờ một chưởng này của Đoan Thanh đến trước mặt, lại bỗng nhiên lệch về một bên. Vốn là một kích chém đá chặt sắt, chỉ trong khoảng khắc đã hóa giải nội lực, chỉ còn một bàn tay tát thật mạnh lên mặt y.

Cho dù không có nội lực, khí lực một bàn tay này cũng không nhỏ. Diệp Phù Sinh bị đánh đến khóe miệng ứa máu, má trái đỏ một mảng lớn. Nhưng mà cái tát này tựa như đem y từ trong ác mộng bao năm thức tỉnh, y từ tâm ma dây dưa bên trong lấy lại tinh thần, nhìn đến đôi mắt tĩnh như nước của Đoan Thanh lộ ra một nét giận dữ rất nhỏ, tựa như mạch nước ngầm cuộn trào dưới mặt hồ tĩnh lặng.

Trên mặt nóng rát lại đau, Diệp Phù Sinh chăm chú nhìn Đoan Thanh. Y vốn cho là mình sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với trách phạt của cố nhân, nhưng thời điểm chuyện chân chính đến ngay trước mắt, trong lòng vẫn sinh ra một phen khiếp ý khiến tay chân run rẩy nói không ra tiếng, cùng ủy khuất không rõ.

Y âm thầm phỉ nhổ chính mình một hơi: “Ủy khuất cái gì? Nghiệt đồ, đáng đánh, đánh chết cũng không oan!”

Diệp Phù Sinh bên này liều mạng muốn giữ cho mình thản nhiên, nhưng không ngờ một câu tiếp theo của Đoan Thanh, đánh đổ hết tất cả tự cho là đúng cùng giả vờ thong dong của y.

Đoan Thanh đem từng chút biến hóa trên mặt y đều thu vào trong mắt, lúc này mới nói: “Một cái tát này, là sư phụ ngươi muốn ta đánh!”

Diệp Phù Sinh không thể tin mà nhìn sư công. Áy náy, bi phẫn, ủy khuất… bao nhiêu cảm xúc ngũ vị trần tạp cùng lúc cuộn trào dây dưa, trong vành mắt của y nổi lên từng đường vân máu, chỉ một thoáng đã nhiễm đỏ tầm mắt.

“Trước khi nàng lâm chung, mắng ngươi hai câu, bắt ta nhất định phải thay nàng tát ngươi một bàn tay, càng đau càng tốt.” Dừng một chút, Đoan Thanh chậm rãi nói “Đánh xong sau đó, liền tính… nàng không trách ngươi, cũng không cho ngươi tự trách mình.”

Đoan Thanh nói xong câu đó, Diệp Phù Sinh rốt cục đứng không nổi, dưới chân y lảo đảo thiếu chút nữa lại quỳ xuống, miễn cưỡng tốt xấu một tay chống lên đầu gối, chậm rãi đứng lên.

Cả người y lúc này đều run rẩy: “Sư phụ… không trách ta?”

“Năm đó việc rất đột nhiên, nàng không kịp nói nhiều, liền buông tay rời nhân thế. Trước khi lâm chung chỉ trăng trối cho ta nhất định phải tìm ngươi trở về, không được trách cứ.” Trầm ngâm một khắc, Đoan Thanh nghiêm mặt “Ta đích xác từng ở một khắc kia đối với ngươi trong lòng sinh giận hận. Nhưng ta cũng biết rõ ngươi không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện này, trong đó nhất định có tính kế… Một khi đã như vậy, ngươi nhiều lắm là có sai, nhưng không có tội. Bất quá tiểu trừng đại giới (*), lại chưa nói tới tính mạng bản thân cùng kẻ thù cái nào quan trọng hơn, làm sao ngươi lại hồ đồ như vậy?”

[(*) tiểu trừng đại giới: trừng phạt nhỏ để răn dạy chuyện lớn]

Diệp Phù Sinh đồng tử co rút nhanh, hai tay nắm chặt thành quyền, từng ngón tay nổi lên gân xanh. Y không tự giác mà ngừng thở, sợ cắt ngang lời của Đoan Thanh.

“Những năm sau đó ta bởi vì cần lánh đời tĩnh tu, tháng bảy năm nay mới có thể rời núi nhập thế, bắt đầu điều tra tung tích của ngươi cùng chân tướng kinh biến năm đó. Từ Kinh Hàn quan phát hiện manh mối, một đường đuổi theo lại đây…” bàn tay Đoan Thanh hơi lạnh xoa khóe mắt ướt át của y, khe khẽ thở dài “… Thời Phương không có ý trách ngươi, ngươi cũng nên học cách buông tha chính mình.”

Giống như người khách cô độc lẻ loi đi trong bóng tối đã lâu cuối cùng cũng thấy được một tia sáng, lại giống như người sắp chìm, cuối cùng tóm được một thân cây trôi nổi.

Diệp Phù Sinh lẩm bẩm nói: “Buông… tha?”

Đoan Thanh nói: “Đều đã qua rồi. Trái lại, là ta phụ lời nàng gởi gắm, đã muộn những mười ba năm, ngươi có oán không?”

“Không… không…” Diệp Phù Sinh vô thức mà lui về phía sau hai bước, “Sư phụ… Ta… làm sao có thể dễ dàng buông tha…”

Đôi mắt Đoan Thanh nhíu lại, bỗng nhiên nói: “Để ngươi buông bỏ chuyện này, là ý của Thời Phương, hiện tại ta đã làm được. Nhưng mà có lỗi có phạt. Nàng nếu dung túng ngươi, liền đến ta trừng phạt.”

Hắn vừa dứt lời, bàn tay đang đặt ở khóe mắt Diệp Phù Sinh đột nhiên phất qua, lại là một cái tát đánh vào vị trí trước.

“Thứ nhất, hành hiệp trượng nghĩa không sai. Sai ở chỗ hành động theo cảm tính, ngươi có nhận?”

Cái tát lần này cũng không lưu tình, lực đạo cực lớn. Diệp Phù Sinh bị đánh đến nửa người trên lệch qua. Ngay sau đó lại bị một chưởng đập vào ngực, cả người lùi về phía sau bảy bước, lưng đập thật mạnh lên thân cây.

“Thứ hai, trúng kế chịu áp chế vốn có thể tha thứ. Nhưng đã sai lại tái phạm, không dung bỏ qua, ngươi có nhận?”

Ống tay áo Đoan Thanh tung bay, ngón tay ngưng khí thẳng điểm đến đại huyệt trước ngực Diệp Phù Sinh. Đầu gỗ này rốt cục kịp phản ứng, cắn chặt răng nâng chưởng tiếp được một chỉ này của hắn. Nhưng mà chỗ bàn tay chạm vào lại nhẹ như không có gì, ngay sau đó trong cơ thể có một sức mạnh chợt bùng lên, hung hăng ở trong lồng ngực chấn động một cái.

“Thứ ba, sa vào chuyện xưa tự trói buộc tư tưởng trong mộ phần, không chí tiến thủ tự thân hèn hạ, ngươi có nhận?”

Thấy khóe miệng y tràn ra tơ máu, Đoan Thanh không những không dừng tay, đầu ngón tay vừa chạm vào bàn tay Diệp Phù Sinh, lại đảo qua thẳng tắp điểm đến ấn đường!

Cũng may Diệp Phù Sinh không đến nỗi quá ngốc, nghe ra ẩn ý trong giọng Đoan Thanh, liền không nhẫn nhục ở một chỗ chịu đựng chờ đánh. Lập tức cước bộ y xoay chuyển, đem thân lùi lại, tựa như lục bình không có rễ trôi dạt về phía sau. Chỉ trong khoảng khắc đã cách ra hơn hai trượng, ngón tay ở trong gió bắc đón lấy một phiến lá rụng, tụ khí trong nháy mắt phóng đi, cắt vào đầu ngón tay Đoan Thanh đang đuổi tới.

Đoan Thanh thấy vậy, khóe miệng khẽ khàng nhếch lên, chỉ là không đem ý cười lộ ra. Lại thấy bàn tay hắn xoay chuyển, đem phiến lá có thể đả thương người kia nhẹ nhàng kẹp giữa hai đầu ngón tay.

Diệp Phù Sinh đang muốn ra chiêu tiếp, nhưng mà trong đầu đột nhiên vù vù một tiếng, trước mắt tối sầm, nội tức trong đan điền bỗng chốc tán loạn, kinh mạch chấn động, một cỗ huyết khí cuồn cuộn dâng lên. Chiêu thứ hai trên tay y chưa thành, dưới chân cũng đã hụt hẫng, nhất thời đầu gối mềm nhũn quỵ xuống.

Đại hỉ đại bi vốn đả thương phế phủ, huống chi Diệp Phù Sinh thân đã trúng độc “U mộng”? Cái đồ chơi này sẽ tận dụng mọi thứ, chỉ cần trong lòng hơi chút xao động liền muốn bứt ra quấy phá. Trước đây y đã được Tôn Mẫn Phong dùng châm dược mạnh mẽ áp xuống một tháng, Sở Tích Vi lại chịu đựng tính tình, mọi việc đều chiều theo y từ đó đến nay, chưa bao giờ có lúc nào kích động đến như vậy.

Nhưng mà một trận chiến tại An Tức sơn cùng Hách Liên Ngự, Diệp Phù Sinh vận động nội lực cực lớn, khiến dư độc phóng xuất ra trong cơ thể. Chỉ là y tránh để Sở Tích Vi lo lắng vẫn luôn nhẫn nại, đến bây giờ bị những chuyện xưa tan tim nát ruột khuấy lên, rốt cục nhịn không được.

Từng giọt máu tươi theo khóe môi tràn ra, Diệp Phù Sinh tâm hồn chấn động, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được hôm nay ngày gì, trước mắt hết thảy đều chỉ còn trống rỗng, thanh âm hỗn loạn ở trong đầu quanh quẩn, tựa như từng bàn tay giằng co lôi kéo, thẳng cho đến khi đem người xé nát mới thôi.

Vẻ đau đớn trên mặt y vừa lộ ra, Đoan Thanh liền nhận thấy không đúng, nhưng hắn vẫn chưa thu tay, trái lại đề chưởng liền muốn hạ xuống thiên linh cái Diệp Phù Sinh.

Ngay vào giờ khắc này, một bóng đen đột nhiên đạp lên mặt nước mà đến, chỉ nháy mắt liền tới phía sau Đoan Thanh. Người này nhìn thấy tình hình như vậy không nói hai lời, một chưởng liền hướng thẳng đến hậu tâm Đoan Thanh.

Ánh mắt Đoan Thanh nghiêm lại, bàn tay phải thế đi vẫn không giảm, tay trái lại cởi ngọc tiêu bên hông xuống, xoay nhanh về phía sau, nhìn như nhẹ nhàng mềm mại, lại vững vàng chặn đứng một chưởng lôi đình này.

Sở Tích Vi đại kinh thất sắc. Hắn gần như hoảng sợ mà nhìn một chưởng của Đoan Thanh đập xuống đỉnh đầu Diệp Phù Sinh.

Ngay sau đó, người nọ miệng mũi đều tràn ra máu. Ánh mắt Sở Tích Vi lập tức liền vằn đỏ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi