PHONG ĐAO

Khi Sương viện của Đoan Thanh đơn sơ đến cái phòng khách cũng không có, dĩ nhiên cũng không phải chỗ tiện nói chuyện. Diệp Phù Sinh dặn dò Tạ Ly vài câu, cậu nhóc ngoan ngoãn ở lại luyện võ, y liền đi theo Đoan Thanh cùng Huyền Tố hướng lên đỉnh núi.

Điện của Thái Thượng cung chủ tọa lạc trên đỉnh Vong Trần phong. Diệp Phù Sinh đi theo hai người bọn họ từ trong rừng leo lên bậc đá mà lên. Lúc này tuy rằng đã qua giờ mẹo, nhưng trong núi sương mù chưa tán, người đi bên trong mờ mịt, rất có cảm giác thân ở tiên cảnh, thỉnh thoảng có âm thanh người nói mơ hồ, tựa như khóa tụng kinh sớm từ trên đỉnh núi truyền đến.

Cuối bậc thang đá là một tấm bia, mặt trên có khắc hai chữ vô cùng đơn giản: Vong Trần.

Nét khắc của hai chữ này thu lại sắc bén, tựa hồ đem hết thảy hành động cùng tình cảm đều vứt ra sau đầu, chỉ còn đọng lại ánh mắt tang thương lẫn đạm nhiên.

Nhưng mà lấy theo nhãn lực của Diệp Phù Sinh, y đương nhiên nhìn ra hàm nghĩa khí khái của hai chữ này, mà cả từ mỗi nét khắc – cao thấp hai chữ, hẳn là bút tích của cùng một người, hơn nữa đều bằng phẳng tròn trịa, không hề thấy một vết rạn nứt nào bên cạnh.

Vô luận đao kiếm rìu đục, chỉ cần là lưỡi đao bằng sắt thép cái nào cũng hàm hung mang sát, cho dù là do người thợ không có võ công khắc lên, cũng khó tránh khỏi lưu lại sắc bén, nhưng mà hai chữ trước mắt này lại bình hòa đến quá mức.

“Cái này… xem ra không giống từ lợi khí làm ra.”

Huyền Tố mỉm cười, giải thích: “Chữ thứ nhất là gia sư lúc sinh thời tự tay khắc. Chữ thứ hai lại là của Đoan Thanh sư thúc năm nay xuất quan viết tiếp.”

Diệp Phù Sinh cả kinh. Quả nhiên nhìn kỹ thấy hai chữ này hơi có sự khác biệt về độ dày của từng nét nhưng chiều rộng không quá ngón tay người. Như vậy chỉ lực đáng sợ đến mức nào mới có khả năng khắc chữ trên đá?

Y luyện “Kinh Hồng quyết”, đao pháp cũng xem như thành tựu, tụ lực vào chưởng cũng có thể chặt gãy binh khí thường. Nhưng để y dùng một đầu ngón tay khắc chữ lên đá lại không khác gì thiên phương dạ đàm (*).

[(*) thiên phương dạ đàm: chuyện ngàn lẻ một đêm á, đại ý là chuyện hoang đường, không khả thi]

Đoan Thanh nhìn thấu suy nghĩ của y, thản nhiên nói: “Ngươi tập đao pháp, trọng sức mạnh, không khỏi thiếu đi tinh xảo. Ta cùng với sư huynh tu luyện lại là kiếm thuật, tụ lực thành điểm, ngưng khí thành châm, thời gian dài ngón tay cũng thành kiếm mà thôi.”

Diệp Phù Sinh trong lòng sinh ra kính sợ. Y hướng về tấm bia đá hành lễ, ba người tiếp tục đi về phía trước.

Đi qua Thí võ đình, vượt qua Ngân kiếm hồ, rốt cục lên đến đỉnh núi. Vốn tưởng chỗ cư ngụ của thần tiên phải rộng lớn nguy nga đến bực nào, kết quả đến lúc đi lên, mới phát hiện nơi này kỳ thực rất bình thường.

Không có rường cột chạm trổ, cũng không có lầu cao gác tía, chỉ là một diễn võ trường cũng ba tòa đạo quan.

Đạo quan cũng căn cứ theo tam tài vị (*) mà xây dựng, đều cao hai tầng, trước cửa khảm Thái cực kính, kiến trúc phong cách cổ xưa đơn giản không cầu kỳ đẹp đẽ, nhìn qua như ngộ được cảnh thương hải tang điền.

[(*) tam tài vị: Thiên-Địa-Nhân]

Trên Diễn võ trường có hơn trăm đệ tử đang luyện công. Huyền Tố không muốn quấy rầy bọn họ, liền dẫn Đoan Thanh cùng Diệp Phù Sinh từ hành lang dài vào đạo quan bên phải. Diệp Phù Sinh giương mắt nhìn xuống tấm biển, bên trên viết hai chữ “Nhược Thủy”.

Trong Nhược Thủy điện bài trí bình thường, cũng giống mấy đạo quan khác. Đoan Thanh trước dẫn Diệp Phù Sinh vòng xuống hậu đường, châm ba nén hương trao cho y.

Từ trăm năm trước Thái Thượng cung tổ sư – Linh Vi đạo trưởng Lý Huyền Ứng, đến người được mang danh Đông Đạo mất vì bệnh năm năm trước đây – Đoan Nhai đạo trưởng Kỷ Thanh Yến. Linh vị năm đại chưởng môn của Thái Thượng cung đều được thờ phụng nơi này.

Đối mặt với tiền bối tổ tiên, Diệp Phù Sinh cung kính mà hành lễ. Lúc này Đoan Thanh mới mang y trở lại tiền thính.

Huyền Tố đã pha trà ngon, đang ngồi ở sau chiếc bàn bằng gỗ đàn. Đợi Đoan Thanh cùng Diệp Phù Sinh ngồi xuống nhấp ngụm trà, hắn mới lấy ra một phong thư đưa cho Đoan Thanh, nói: “Vô Tướng tự phái người đưa thiệp mời, ta đã an bài nghỉ tại khách phòng. Nhưng việc trong thư không dám vọng định, còn thỉnh sư thúc đưa ra chủ ý.”

Vô Tướng tự? Diệp Phù Sinh sửng sốt một chút. Trên giang hồ đều xưng “Đông Đạo Tây Phật”, không phải chỉ riêng gì hai người Đông Đạo Đoan Nhai đạo trưởng cùng Tây Phật Sắc Không thiền sư, mà còn chỉ Thái Thượng cung cùng Vô Tướng tự sau lưng bọn họ.

Những năm gần đây nhân tài của Thái Thượng cung ít ỏi, lánh đời thanh tu. Trái lại, Vô Tướng tự hương khói cường thịnh, thanh danh như mặt trời ban trưa, môn hạ cho dù thân truyền hoặc là tục gia đệ tử, đều xuất hiện lớp lớp nhân tài. Lại bởi vì tiền nhiệm chủ trì sáu mươi tám năm trước từng giúp đỡ Cao tổ của Đại Sở, càng nổi danh thiên hạ. Không nói gì đến giang hồ, ngay cả triều đình cũng đều phải nể mặt.

Tuy nói Phật Đạo đều là người ngoài cõi thế, nhưng rốt cuộc giáo lí khác biệt, hành sự không giống nhau. Nhiều năm qua Thái Thượng cung cùng Vô Tướng tự tuy rằng không đến nỗi cả đời không qua lại, nhưng đích thực giao tình không nóng không lạnh. Ngay cả Diệp Phù Sinh nắm giữ tin tức, cũng chỉ biết Đoan Nhai đạo trưởng cùng Sắc Không thiền sư hai người lúc tuổi còn trẻ từ ba lượt luận đạo mà trong lòng sinh kính nể đối phương, lại cùng tiến lui mấy lần chuyện giang hồ, cũng xem như là tri kỉ. Những người khác đều không thấy có giao tình gì.

Nhưng mà năm năm trước, khi Đoan Nhai đạo trưởng cưỡi hạc về trời, Sắc Không thiền sư cũng đóng cửa tu hành không hỏi chuyện hồng trần. Theo lý mà nói hai bên cũng không còn qua lại gì nữa.

Bên này y đang cân nhắc, Đoan Thanh đã xem xong thư, đưa tay đẩy lại, nói: “Ngươi cũng nhìn xem.”

Diệp Phù Sinh mặc dù là đệ tử của Cố Thời Phương, nhưng thứ nhất Đoan Thanh cùng Cố Thời Phương là phu thê, thứ hai y được Đoan Thanh xem như con ruột, như vậy cũng có thể nói là một nửa người của Thái Thượng cung.

Thấy Huyền Tố không có ý phản đối, Diệp Phù Sinh tiếp lấy thư mở ra xem một lượt mới phát hiện đây là thư do đích thân đương nhiệm trụ trì của Vô Tướng tự là Sắc Kiến đại sư tự tay viết.

“Vô Tướng tự muốn mở Võ Lâm đại hội… A, rất không tồi, chỉ là không giống việc hòa thượng nên làm lắm.” Diệp Phù Sinh buông thư xuống, một tay bưng chén trà “Hữu hộ pháp của Táng Hồn cung là Triệu Kình nằm trong tay bọn họ, Vô Tướng tự mời dự Võ Lâm đại hội, tiếng là không dám tự tiện xử lý, kì thực là muốn mượn cơ hội đem toàn bộ chủ sự của các môn phái võ lâm có chút thể diện đều thỉnh đi qua. Theo ta thấy, chỉ sợ xử trí tội nhân là thứ hai, chung sức thịnh cử mới là đệ nhất.”

Huyền Tố nói: “Thịnh cử cái gì?”

Diệp Phù Sinh liếc một cái nhìn Đoan Thanh, dựng thẳng lên hai ngón tay: “Liên thủ trừ ác, đề cử minh chủ.”

Đương kim võ lâm chính tà đối chọi. Nhưng mà tà đạo có Táng Hồn cung đứng đầu, các môn phái chính đạo lại thế lực phân cách, tựa như rắn mất đầu, khó có thể bện thành một sợi dây thừng. Bởi vậy những năm gần đây đạo tiêu ma trường, Táng Hồn cung thịnh thế như mặt trời ban trưa.

Vô Tướng tự ở trong võ lâm bạch đạo có địa vị rất cao. Bọn họ mặc dù là tăng nhân, nhưng đầu tiên vẫn là quân nhân. Đối với tình huống chính không ép nổi tà đã bất mãn từ lâu, sớm muốn trọng khai Võ Lâm minh, tuyển ra tân minh chủ thống lĩnh bạch đạo cùng chống lại tà ma ngoại đạo. Trước kia chỉ thu được hạng tép riu không có tên tuổi, lúc này lại bắt được Táng Hồn cung Hữu hộ pháp, sao lại không nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng?

Bất quá Táng Hồn cung Hữu hộ pháp…

Diệp Phù Sinh suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Có phải là Triệu Kình danh xưng ‘Huyết diêm vương’ hay không?”

Huyền Tố đối với tin tức y nắm được có chút kinh ngạc. Dù sao hai hộ pháp của Táng Hồn cung cùng bốn điện chủ không giống nhau. Bọn họ đa số thời gian đều trường kỳ ở lại Mê Tung lĩnh chỉ huy, hiếm khi xuất hiện trước mắt người ngoài. Về phần Triệu Kình, vẫn là tám năm trước một vụ võ lâm huyết án khiến hắn dương danh. Nhưng mà thời gian trôi qua, người bị hại năm đó đều đã không còn, bây giờ kẻ còn nhớ rõ chuyện này đã không nhiều lắm.

“Đúng vậy. Tám năm trước Triệu Kình xuất môn lịch lãm, cùng đệ tử phái Hoàng Sơn xảy ra xung đột, liền đem hai mươi đệ tử kia đều giết sạch, cắt thủ cấp đưa về môn phái diễu võ dương oai.” Dừng một chút, trong mắt Huyền Tố biểu lộ đầy tức giận “Phái Hoàng Sơn hướng người này trả thù. Nhưng hắn ỷ vào thế lực của Táng Hồn cung vậy mà huyết tẩy Hoàng Sơn, cả nhà một trăm bốn mươi ba người, không một người nào còn sống. Từ đó về sau liền có danh xưng là ‘Huyết diêm vương’.”

Con người Triệu Kình này, năm nay vừa mới hai mươi tám tuổi, xuất hiện một lần duy nhất trên giang hồ, lại phạm huyết án như thế. Mặc dù người trong cuộc đã chẳng còn ai, nhưng hiện giờ chuyện xưa nhắc lại, hơn nữa thân phận hắn là Hữu hộ pháp của Táng Hồn cung, không biết bao nhiêu người muốn thiên đao vạn quả, huyết tế anh hùng, để đi lên vị trí minh chủ.

Đoan Thanh mở miệng nói: “Ngươi cảm thấy, Thái Thượng cung nên đi hay không?”

Diệp Phù Sinh nhíu mày, ánh mắt hướng về phía Huyền Tố: “Theo lý, nên đi… Theo tình, Huyền Tố sư huynh hẳn là cũng muốn đi.”

Huyền Tố nhìn có vẻ trẻ, kỳ thật so với Diệp Phù Sinh chỉ ít hơn một hai tuổi. Bởi vì hắn hai mươi năm trước đã chính thức bái nhập Thái Thượng cung, so với Diệp Phù Sinh mới xác nhận quan hệ mấy ngày gần đây dĩ nhiên là thân hậu hơn không ít, cho nên một câu “Sư huynh” này ngược lại rất là đúng lễ.

Hắn là Thái Thượng cung thiếu cung chủ, cũng là chưởng môn đời thứ sáu. Theo lý mà nói, năm năm trước sau khi Kỷ Thanh Yến qua đời hắn nên kế vị. Nhưng mà Huyền Tố tự nhận mình kinh nghiệm không có, công lực cũng không đủ tọa trấn Thái Thượng cung, liền tạm hoãn tiếp nhận, nhờ hai vị trưởng lão khác hiệp trợ trước. Năm năm sau đó hắn dốc lòng tu luyện, cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa chân chính đặt chân vào giang hồ, tầm mắt lòng dạ đều còn chưa đủ.

Ếch ngồi đáy giếng, liền vĩnh viễn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Đối với Huyền Tố mà nói, hiện tại hắn thiếu nhất không phải là võ công, mà là tầm nhìn cùng thủ đoạn của chưởng môn nhân, mà mấy thứ này nếu cứ ở Thái Thượng cung sẽ không học được gì cả.

Thái Thượng cung lánh đời nhiều năm, chỉ sợ lúc này đây thiệp mời cũng là nể uy danh ngày trước, không còn ý nghĩa thực tế. Điểm này ngay cả ngoại nhân như Diệp Phù Sinh còn có thể nhìn ra, Huyền Tố không lý nào lại không hiểu. Hắn nếu mà không muốn đi, chỉ cần đuổi người đưa thư tới liền xong hết mọi chuyện. Nhưng hiện giờ hắn không chỉ đem người lưu lại, còn cố ý tìm sư thúc Đoan Thanh thương nghị, kỳ thật cũng đã hiển lộ tâm tư.

Hắn bị Diệp Phù Sinh vạch trần, cũng không giận, chỉ là đối Đoan Thanh mỉm cười vẻ áy náy: “Huyền Tố biết Thái Thượng cung không có lòng tranh danh đoạt lợi, nhưng muốn sống yên trong võ lâm không thể không làm chút sự tình. Huống chi sư phụ mất đã năm năm, ta vẫn chưa trưởng thành được như người mong muốn, thật sự là cô phụ mong đợi. Bởi vậy, lúc này liền nghĩ quấy nghĩ quá.”

Đoan Thanh buông chén trà xuống, nói: “Vậy liền đi đi.”

Huyền Tố ngẩn ra.

Hắn mặc dù có việc liền tới tìm Đoan Thanh, nhưng trên thực tế cùng vị sư thúc này không thân quen cho lắm, trò chuyện với nhau chỉ ít ỏi mấy lần, trong đó hai lần là bị răn dạy quở trách.

Đoan Nhai tuy rằng chỉ có một sư huynh đệ là Đoan Thanh, nhưng người này rời Thái Thượng cung đã rất nhiều năm, cho dù ba mươi năm trước hắn có quay lại Vong Trần phong, nhưng mà chẳng biết tại sao, vẫn luôn luôn diện bích sám hối. Ở trong trí nhớ của Huyền Tố, chỉ biết là mười năm trước Đoan Thanh đã từng xuống núi tìm người, sau lại quay về bế quan. Năm năm trước khi Đoan Nhai chết vì bệnh, hắn xuất quan xử lí hậu sự, áp chế trưởng lão đệ tử trong cung có dị tâm, sau đó liền tiếp tục quay lại diện bích. Ngay cả Khi Sương viện vẫn luôn luôn khóa kín, thẳng cho đến tháng bảy năm nay mới dọn qua ở vài ngày.

Huyền Tố cùng Đoan Thanh tiếp xúc không nhiều, mấy lần gặp mặt đều cảm thấy người này lạnh lùng không dễ tiếp cận. Tuy hắn tính cách đơn thuần thiện lương, đối với trưởng bối cung kính chấp lễ, nhưng cũng thức thời mà không quấy rầy Đoan Thanh nhiều. Lần này vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, không ngờ sự tình lại dễ dàng như vậy.

Hắn không minh bạch lắm, bất quá Diệp Phù Sinh lại rất quen thuộc.

Tính tình Đoan Thanh, muốn nói kém chính là rất kém, mà nói tốt cũng thật sự tốt.

Kém ở chỗ hắn mặt lạnh ít lời, có thể sử dụng một chữ giải quyết sự việc thì tuyệt sẽ không nói hai, hành sự cũng gọn gàng dứt khoát. Chỉ cần là thật sự sai, liền tuyệt không nói tình cảm, phạm lỗi mà rơi vào tay hắn cơ bản chính là một chữ – thảm.

Tốt ở chỗ, hắn tuy rằng nhìn cứng rắn lạnh lùng, trong lòng lại mềm mại, có thể nghe lọt đạo lý cũng thấy rõ nhân tình, không cố chấp bảo thủ, lại có vài phần linh hoạt khai sáng.

Năm đó Cố Tiêu tuy rằng vẫn ở trước mặt hắn phạm lỗi, nhưng y hiểu rất rõ, nếu muốn thương lượng sự tình nghiêm túc nào đó, tìm sư công so với tìm sư phụ đáng tin hơn nhiều.

Y cười cười, cầm lấy ấm trà rót cho Huyền Tố một chén: “Một khi đã như vậy, sư huynh có thể muốn chuẩn bị chút hành trang.”

Không ngờ Đoan Thanh cũng không tính toán để y thanh nhàn, quay đầu nhìn lại: “Ngươi cũng đi cùng hắn!”

[Mỗ có lời muốn nói: haiz… đã 1 tuần kể từ khi Wattpad của mỗ bị report xóa acc, mỗ vẫn chưa bớt bức xúc. Thực tình thích Wattpad ở chỗ độc giả có thể comment ngay đoạn văn họ thích, đọc mấy cái comment đó cũng vui vui, là động lực cho mỗ lắm lắm.

Hôm trc fb vừa remind lại, đúng 3 năm, mỗ đã edit đc 6 bộ rồi đó! Mới vừa hưởng niềm vui tự hào ko bao lâu thì lại bị nỗi buồn này vùi dập! Ai mà ác dữ vậy ko biết! Bao nhiêu công sức của mỗ 3 năm nay chứ có ít đâu!

Theo chư quân thì có nên lập thêm bên Wattpad ko nhỉ? Mỗ chỉ sợ vài bữa clone nào đó lần mò, report thêm bên WordPress này thì chắc mỗ bỏ sự nghiệp edit luôn quá! Huhu…]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi