PHONG HOA TUYẾT

Mạc Tử Ngôn nhắm chặt hai mắt, Mộ Dung Tuyết lúc này mới nhận thấy cả người nàng lạnh băng.

"Tử Ngôn! Tử Ngôn! Ngươi bị sao vậy? Tử Ngôn!" Mộ Dung Tuyết sợ hãi nâng nàng dậy lắc lắc bả vai nàng, chẳng lẽ là độc phát sao? Nhưng rõ ràng Công Tôn Sở đã nói, chỉ cần nàng ngoan ngoãn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra mà!

Người đang mê man kia bỗng run run hàng mi, rồi chậm rãi mở mắt.

"Tiểu Tuyết?"

Mộ Dung Tuyết hỉ cực mà khóc, nước mắt liền trào ra. Nàng cúi đầu áp lên môi của Mạc Tử Ngôn, đè người đang mờ mịt kia lên giường. Một lần lại một lần quấn quít răng môi của nàng.

Mạc Tử Ngôn đẩy vai nàng lại, há mồm muốn hỏi nàng chuyện gì xảy ra. Nhưng như thế lại cho Mộ Dung Tuyết cơ hội tiến vào sâu hơn. Nàng ôm má của Mạc Tử Ngôn không cho nàng ấy lộn xộn, hôn môi thật lâu mới bằng lòng buông nàng ra.

Mạc Tử Ngôn bị nàng hôn sâu như vậy nên gần như thở không nổi, hai gò má đều đã hơi ửng hồng. Lúc này đã lấy lại được tự do, đỡ vai Mộ Dung Tuyết rồi mới hít thở sâu mấy lần mới hỏi:

"Tiểu Tuyết, ngươi bị sao vậy?"

"Mới vừa rồi ngươi làm ta sợ muốn chết... Ta gọi ngươi nhưng ngươi không trả lời, ta còn nghĩ rằng ngươi xảy ra chuyện......" Mộ Dung Tuyết nghẹn ngào ôm sát cổ nàng không chịu buông ra, quyến luyến hít lấy hương thơm quen thuộc.

Mạc Tử Ngôn thở phào một hơi, thì ra là như vậy, còn tưởng rằng nàng chịu ủy khuất ở chỗ Công Tôn Sở.

"Ta không sao, đừng sợ, chỉ là vừa rồi không thoải mái nên mới ngủ trầm như vậy." Nàng ôn nhu vỗ về lưng của Mộ Dung Tuyết, lau nước mắt cho nàng ấy. "Ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì chứ. Nhưng mà, vừa rồi ngươi như vậy, thật không giống như là lo lắng cho ta."

"Cái gì không giống." Mộ Dung Tuyết nghĩ Mạc Tử Ngôn đang oán giận mình không quan tâm nàng, ủy khuất nhìn thẳng hai mắt của nàng. "Không giống lo lắng chứ giống cái gì?"

Mạc Tử Ngôn nhướn người qua kề sát bên tai nàng, vừa ý nhìn thấy từ mắt đến bên tai của Mộ Dung Tuyết đã đỏ ửng.

"Ta, ta không có, ngươi nói bừa!" Mộ Dung Tuyết cắn môi cãi lại. "Ta mới không có nghĩ đến chuyện đó."

"Thật không? Vậy ngươi đỏ mặt cái gì?" Mạc Tử Ngôn sủng nịch xoa trái tai đỏ bừng của nàng. "Có phải bị khi dễ không?"

"Không có, chỉ là hắn cứ kể mấy chuyện kỳ quặc mà thôi."

Mộ Dung Tuyết cúi đầu để tay lên đùi Mạc Tử Ngôn, lúc sờ xuống thì vô tình cảm nhận có thứ gì đó cưng cứng. Xốc lên nhìn, liền vừa tức vừa vội, hai chân của Mạc Tử Ngôn vẫn còn mang xiềng, có vài chỗ đã bị cọ chảy máu.

"Tên hỗn đản Công Tôn Sở đó! Hắn dựa vào cái gì mà xiềng ngươi chứ? Ta đi tìm hắn!" Mộ Dung Tuyết giận đến quên luôn mình đang ở trong tình cảnh nào, đỡ giường muốn đứng dậy.

Mạc Tử Ngôn vội vàng kéo nàng.

"Ta không sao, Tiểu Tuyết, ngươi nói cho ta biết trước, hôm nay sao ngươi có thể về đây được? Là Công Tôn Sở mang ngươi đến sao? Không phải ngươi đã đáp ứng làm chuyện gì cho hắn rồi chứ?"

"Không có, không phải hắn, là Lâm Vệ." Mộ Dung Tuyết thành thành thật thật giải bày. "Là hắn mang ta tới gặp ngươi. Công Tôn Sở vào cung rồi, cũng không biết chuyện này."

"Lâm Vệ không phải bán mạng cho Công Tôn Sở sao, vì sao hắn lại giúp ngươi?"

"Không rõ lắm, đại khái là cảm thấy có lỗi với cha ta đi."

Dựa vào ngực Mạc Tử Ngôn, nghe tiếng tim đập bình ổn của nàng, Mộ Dung Tuyết an tâm không ít.

"Tử Ngôn, tay ngươi sao lại lạnh như vậy? Có phải bởi vì trúng độc không?"

"Không có gì trở ngại, sư phụ nhất định có biện pháp giải, ngươi đừng vì ta mà làm chuyện điên rồ. Công Tôn Sở đã nói những gì với ngươi?"

"Hắn nói ta rất giống một người, còn nói, là cha hại hắn mất đi người thương, cho nên hắn muốn trả thù."

"Không phải hắn nói ngươi giống người hắn thương chứ?" Mạc Tử Ngôn đoán được, không khỏi hờn giận nhíu mày. Người này từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều thuộc về nàng, Công Tôn Sở dựa vào cái gì nói giống nữ nhân của hắn?

Cảm xúc bị ảnh hưởng, ngực một trận buồn đau, nhưng Mạc Tử Ngôn không để ý, càng nghĩ càng giận, mặt lập tức trắng bệch. Mộ Dung Tuyết vội vàng xoa ngực cho nàng.

"Tử Ngôn, rất khó chịu sao?"

"Cho dù hắn là Vương gia, cũng không thể đoạt người của ta." Mạc Tử Ngôn nắm chặt tay Mộ Dung Tuyết. "Giờ chúng ta liền rời khỏi đây."

"Tử Ngôn, ngươi đừng --"

"Mộ Dung tiểu thư, đã đến giờ." Giọng của Lâm Vệ từ ngoài cửa vang lên. "Mau đi thôi, thủ vệ sắp quay lại rồi."

"Tử Ngôn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ lại đến gặp ngươi. Ta nhất định sẽ không để hắn đưa ngươi đi!"

Mộ Dung Tuyết vội vàng nói lời từ biệt với Mạc Tử Ngôn nói rồi xoay người rời đi, càng như là chạy trối chết, sợ bị Mạc Tử Ngôn nhìn ra cái gì.

Đối với hiệp nghị cùng Lâm Vệ, Mộ Dung Tuyết lựa chọn giấu diếm. Trong lòng nàng đã có quyết định, Công Tôn Sở không chỉ hủy gia đình của nàng, còn đối đãi Mạc Tử Ngôn như vậy, làm hận ý của nàng với hắn lại tăng thêm một phần. Một ý niệm âm ngoan trong đầu bắt đầu nảy sinh. Hắn chết đi sẽ tốt nhất.

Giết Công Tôn Sở, bắt hắn trả giá cho tất cả nhục nhã và thông khổ mà Mộ Dung gia đã nhận, nàng có thể mang Mạc Tử Ngôn rời đi, cũng không để Mộ Dung Đường chịu khuất nhục nữa. Nhưng nếu để Mạc Tử Ngôn biết, nhất định sẽ không chịu cho nàng đối mặt nguy hiểm như vậy. Nên trước mắt chỉ có thể gạt nàng ấy.

Mạc Tử Ngôn còn chưa kịp nói gì đã không thấy bóng dáng nàng đâu, ức chế siết chặt nắm tay, ngây người nhìn chằm chằm mặt đất. Không ngờ rằng, có một ngày, người dịu ngoan như nàng ấy cũng sẽ bị thù hận che mắt.

"Sao lại đi gấp như vậy?" Lâm Vệ thấy Mộ Dung Tuyết vội vã chạy từ trong phòng ra thì có chút bất ngờ. "Ta còn nghĩ rằng ngươi không muốn đi chứ."

"Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Mộ Dung Tuyết không để ý tới hắn chế nhạo, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Muốn ta cùng ngươi hợp tác như thế nào?"

"Ngươi nghĩ kỹ rồi?"

"Nói cho ta biết nên làm thế nào."

Lâm Vệ nâng khóe miệng: "Việc ta muốn ngươi giúp chỉ có một, giữ Công Tôn Sở ở bên, để hắn ở trong phòng của ngươi một đêm, cho ta có cơ hội trộm binh phù của Công Tôn Sở, điều động binh của hắn."

"Binh phù?"

"Đúng vậy, sau khi Công Tôn Sở tây chinh trở về, trên tay còn nắm quyền điều khiển mười vạn đại quân chưa hề trả lại, nhất định sẽ lợi dụng ngày sinh thần của thiên tử mà xuất quân. Chỉ cần lấy được binh phù, là có thể chặt đứt cánh chim của hắn trước nhất, còn những tên giang hồ mãng phu kia không có ai lãnh đạo, sẽ không thanh trở ngại gì, tự nhiên có người đối phó."

"Thì ra ngươi đầu phục cho người có địa vị cao hơn."

Mộ Dung Tuyết hiểu ra, tranh đấu trong hoàng thất, rất nhiều người tránh còn không kịp, Lâm Vệ bị liên lụy vào cũng là cam tâm tình nguyện. Ngày xưa nam tử này ở nàng trong mắt uy vũ khí phách, nay vì quyền thế mà tâm cơ tính toán, khiến nàng cảm thấy thật đáng buồn.

Nếu nói nhược điểm lớn nhất của Công Tôn Sở là cuồng vọng, vậy uy hiếp trí mạng của người này đó là tham lam.

- --

Sau khi Công Tôn Sở trở về từ trong cung vẫn chưa có lộ mặt, Mộ Dung Tuyết đợi hai ngày, càng ngày càng không yên. Lâm Vệ chắc chắn bản thân mình trong mắt hắn không tầm thường, nhưng nàng lại không nắm chắc thật sự có thể giữ hắn hay không. Huống chi hiện tại ngay cả cơ hội gặp mặt còn không có.

Ngay lúc Mộ Dung Tuyết bất an đếm từng ngày qua đi, Công Tôn Sở lại bỗng nhiên xuất hiện.

Lần này, hắn cầm tới một thứ đặc biệt.

Là Vân Sương Kiếm.

"Tuyết Nhi, ngươi thích không?"

Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên nhìn bảo kiếm quen thuộc trên bàn, hoài nghi nhìn Công Tôn Sở.

"Ngươi là nói, ngươi muốn đưa nó cho ta?"

Công Tôn Sở gật gật đầu: "Đây vốn là vật của Mộ Dung gia các ngươi, giờ chỉ là vật quy nguyên chủ thôi. Ngươi vui không?"

"A, ngươi sẽ không sợ, ta lấy kiếm này giết ngươi?"

Công Tôn Sở cười mà không đáp, khuôn mặt cương nghị đều vì thế mà nhu hòa hơn. Trong nháy mắt Mộ Dung Tuyết đã nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Đường trên người hắn. Ánh mắt hắn rất giống với ánh mắt cha nương nhìn mình, từ ái, sủng nịch.

Nhưng người trước mặt không phải cha cũng không phải nương, nàng vì cảm giác kỳ lạ này mà cảm thấy khó tin.

"Giang sơn mỹ nhân, ta đều để ý, cho nên, cũng muốn ngắm mỹ nhân cười."

Hôm sau là sinh thần của thiên tử, thành bại chính ngay lúc này, thắng, là đứng trên vạn người, thua, là bị nghiền xương thành tro. Hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, chỉ chờ thời cơ đến.

Ngày ấy bị hoàng đế triệu vào hoàng cung, thiên tử đã nổi lên lòng nghi ngờ, trong lời nói đã mang theo ý muốn thu hồi binh phù của mình. Hắn không muốn ngồi chờ chết, thì phải tiên phát chế nhân(*). Đối với hắn mà nói, một lão nhân đã qua sáu mươi không đủ sức uy hiếp, tấm lưới giăng hơn mười năm này, đã đến lúc kéo lên.

(*): hành động trước để kiềm chế đối phương

"Ta vẫn luôn tìm một người, tìm một người hoàn toàn không thể gây hại gì đến ta, vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ ta. Mặc kệ là khi nào chỗ nào, đều có thể cho ta có cảm giác không cần phòng bị, chỉ cần lúc ta quay đầu lại, có thể nhìn thấy nàng cười với ta."

Công Tôn Sở ôm hai tay, ánh mắt dần dần phiêu xa, lâm vào trong hồi ức.

"Đều nói từ xưa vô tình nhất là đế vương gia, nhưng khi đó thực sự là cam nguyện, vì nàng sinh, vì nàng tử. Ta vì nàng mà sống, nàng cũng là vì ta mà chết, có phải thực châm chọc không?"

Mộ Dung Tuyết đứng phía sau hắn, một bàn tay đã đặt trên thân kiếm lạnh như băng. Chỉ cần nàng rút Vân Sương Kiếm ra, sẽ có thể chặt đầu hắn. Nhưng không biết sao, nàng bị lời nói của Công Tôn Sở thu hút, sững sờ tại chỗ.

Trên mặt nóng lên, là tay của Công Tôn Sở. Hắn cẩn thận dùng bàn lòng bàn tay vỗ về hai má Mộ Dung Tuyết, thật giống như đang sờ vào vật sứ vô cùng quý giá, sợ rằng một chút không cẩn thận sẽ làm nó vỡ nát.

Hắn nói như mê: "Nếu chúng ta có con, cũng sẽ làm người ta đau tích như ngươi vậy. Không biết đứa bé ấy sẽ giống ta nhiều hơn hay là giống nàng nhiều hơn đây......."

Có một khắc, Mộ Dung Tuyết thấy được cô độc trong mắt hắn. Đối với một người hận mình mà tâm sự thẳng thắn yếu ớt như vậy, hắn thật sự tin tưởng mình đến thế ứ?

Nhưng, nàng cũng không phải người Công Tôn Sở vẫn muốn tìm.

"Nếu ngươi không vui, ta... có thể ngồi với ngươi một chút."

"Vậy theo uống rượu với ta một chút đi." Công Tôn Sở đối với việc nàng bỗng nhiêu dịu ngoan vâng lời cảm thấy vui sướng vạn phần, lập tức kêu thị vệ canh giữ ngoài cửa mang rượu tới.

Mộ Dung Tuyết âm thầm bóp bóp mê dược trong tay áo do Lâm Vệ đưa. A, hoàng tộc quang minh chính đại, vì trừ bỏ hắn lại dùng thủ đoạn ti tiện nhất. Rốt cuộc Công Tôn Sở có biết hay không?

Hương rượu nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng, thế giới khi say trở nên mờ ảo, lại càng ngọt ngào. Bởi vì thứ trân quý nhất của hắn đã mất đi trong hiện thực, nên lúc say nó mới hiện ra.

Đại hỏa đốt lên, trời đã tảng sáng. Công Tôn Sở đã muốn rơi vào vầng sáng ngũ sắc, mà Mộ Dung Tuyết vẫn còn đang trì độn trước cảnh tượng bốn phía rực lửa, mãi đến khi Mạc Tử Ngôn bỗng nhiên xuất hiện, ôm nàng lao ra biển lửa.

Công Tôn Sở ngồi trên ghế, lấy tay xoa xoa cái đầu đang đau nhức kịch liệt, lại thấy xung quanh nóng rực hẳn lên, bỗng nhiên ha hả nở nụ cười.

Tất cả ký ức giờ khắc này trở lại, như thủy triều ập đến bao phủ lấy hắn.

Phụ thân, con thật chán ghét những thứ tẻ nhạt này, con không học những cái này được không?

Chúng ta là người hoàng tộc, thân phận cao quý, không hiểu những thứ này tương lai sao có thể thống lĩnh đại quân? Sở nhi, con nhớ kỹ, thiên hạ này, vốn thuộc về cha, lại bị thúc thúc của con dùng thủ đoạn ti tiện đoạt đi. Cha đã già, thân mình không còn dùng được, nếu có một ngày cha mất, con phải nhớ, giúp cha đoạt lại những gì đã mất.

Mười tuổi Công Tôn Sở không hiểu gì hết, nhìn khuôn mặt xám trắng của phụ thân mang theo dục vọng cùng lửa giận thiêu đốt trong mắt, hắn ngây thơ gật gật đầu, xuyên qua bờ vai của hắn nhìn thấy một bóng dáng nhàn tĩnh đứng dưới lương đình.

Nhũ mẫu, nàng là ai vậy?

Tiểu vương gia, đây là nha hoàn mới tới vương phủ. Sau này, sẽ ở bên cạnh tiểu thư.

Hắn mang theo vẻ mặt tò mò đứng trước mặt người vẫn mang nụ cười ôn hòa, còn cao hơn hắn một ít kia, đúng lý hợp tình hỏi: Ngươi tên là gì?

Nô tỳ gọi là Liên Nhiễm.

Liên Nhiễm?

Hắn cau mày tinh tế cân nhắc trong chốc lát, sau đó nói: Vậy sau này ngươi ở bên cạnh chăm sóc ta đi.

Tiểu vương gia, thế tiểu thư nàng......

Ta sẽ nói với tỷ tỷ sau, tỷ tỷ thương ta như vậy, mới sẽ không tranh với ta một nha hoàn đâu.

Liên Nhiễm, Liên Nhiễm...

Công Tôn Sở khẽ niệm, nội tâm như có dao cắt, ngực cũng đau đớn dữ dội. Đôi môi run run có máu trào ra, toàn thân bị mệt mỏi bao vây.

Tiểu vương gia, dậy đi, ta thay quần áo cho ngài.

Đựng gọi ta là tiểu vương gia, ta muốn ngươi gọi tên ta!

Ha ha, vậy, ta nên gọi ngài thế nào?

Tử Mặc, Công Tôn Tử Mặc, đây là nhũ danh của ta, ta chỉ nói cho ngươi.

Được, sau này, ta sẽ gọi ngươi là Tử Mặc.

Liên Nhiễm, ngươi thật xinh đẹp, ta thích ngươi, sau này ta sẽ cưới ngươi, được không?

Ngài còn nhỏ, biết cái gì là thích không?

Biết, đương nhiên biết, ta chính là thích ngươi, ngươi chờ ta lớn lên sẽ cưới ngươi.

Nhưng chờ ngài trưởng thành, ta đã già đi, ngài còn đuổi theo cưới ta sao?

Đương nhiên, chỉ cần là ngươi, ta sẽ cưới ngươi.

Mỗi ngày hắn đều truy tìm bóng dáng của nàng trong phủ, lưu luyến đôi bàn tay ấm áp cùng nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt nàng. Đó là bốn năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Hắn từ một đứa bé non nớt trưởng thành thiếu niên, cũng không cần ngưỡng mộ nhìn nàng nữa.

Yêu thích tích góp từng tí một trong mấy năm, ngược lại là càng sâu đậm hơn. Nhiệt huyết thiếu niên tăng dần theo tuổi, hắn rốt cuộc biến nàng thành nữ nhân của mình.

Nhưng không biết từ bắt đầu đâu, sầu bi trên mặt nàng ngày càng nhiều càng sâu.

Liên Nhiễm, Liên Nhiễm, sau này đừng rời khỏi ta được không? Chờ ta, đợi ta thêm hai năm nữa thôi, ta sẽ cưới nàng.

Tử Mặc, nếu ngài đã nói, ta nguyện ý chờ. Nhưng sau này, chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau sao? Nhưng thân phận ta không xứng với ngài.

Cái gì không xứng chứ? Ta nói nàng xứng đôi liền xứng đôi, cha cùng tỷ tỷ đều rất thương ta, bọn họ nhất định sẽ nhận nàng.

Khi đó hắn chìm trong mộng đẹp được cưới nàng, lại không ngờ rằng sau khi nói chuyện này với phụ thân, chọc hắn giận tím mặt.

Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ta không có khả năng cho ngươi cưới một nha hoàn hạ lưu. Hoàng đế đã định hôn cho ngươi với quận chúa Lân Quốc rồi, ta lại càng không bao giờ ngồi cùng ban ăn với một nha hoàn hạ lưu! Ngươi phải ngẫm lại làm thế nào để giành được tín nhiệm của Hoàng Thượng đi!

Mộng đẹp bốn năm vỡ tan, Công Tôn Sở bị phụ thân bức bách đến tận cũng mà hết hy vọng. Rốt cuộc tới một ngày không chịu nổi nữa mà dẫn Liên Nhiễm bỏ trốn. Thiếu niên mười bốn tuổi mang theo người yêu hai mươi bốn tuổi của hắn chạy trốn, cố gắng muốn thoát khỏi truy binh phía sau.

Trong lúc bối rối đụng phải một người, đổi lấy một trận ầm ĩ.

U, tiểu tử con nhà ai thế này, còn dẫn theo một cô nương thanh tú như vậy!

Công Tôn Sở sợ hãi ngẩng đầu, giữa đám đông lại thấy được một người cưỡi hắc mã ngạo nghễ nhìn mình từ trên cao. Đoán thân phận hắn hẳn là cao, liền vội vàng tiến lên bắt lấy góc áo hắn: Ta là người hoàng tộc, ta là con trai của Tùy Vương. Ngươi giúp ta, mau dẫn chúng ta chạy đi! Sau này ta sẽ hậu tạ!

Bốn phía cười vang.

Đây là tiểu vương gia nha. Tiểu vương gia muốn sai bảo ngươi đó, Mộ Dung!

Nam nhân cưỡi ngựa hừ một tiếng lạnh lùng bỏ đi. Công Tôn Sở liều mạng ngăn cản hắn: Ngươi đừng đi, ta lệnh cho ngươi không được đi! Ngươi muốn cãi lời ta sao?

Tiểu tử, ta nói cho ngươi, người trong giang hồ chưa bao giờ khuất phục triều đình, mà ta cũng sẽ không nghe lời ngươi.

Mộ Dung Đường khinh miệt nhìn hắn: Đừng lấy cái giọng điệu hoàng tộc quan lại gì đó mang tới chỗ này.

Ánh mắt đầy khinh miệt của hắn khi nhìn mình, đến bây giờ Công Tôn Sở cũng không thể quên.

Nếu không phải hắn ta lạnh lùng nhìn Liên Nhiễm bị mang đi, nếu không phải hắn ta đạm mạc không chịu ra tay cứu giúp, hắn sao có thể đến một cái liếc mắt cuối cùng nhìn nàng cũng không có được.

- ------

Editor có lời muốn nói: Chắc giờ cũng không thể trách Công Tôn Sở được rồi~~ ><

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi