PHÒNG LIVESTREAM CÁ MẮM

Lòng hiếu kỳ của Dã Kiếm Tử bùng nổ: " Cho ta gặp đồ đệ của cậu được không?"

Biểu tình Lệ Minh Viễn lạnh lùng: "Cậu ấy không có ở đây"

Dã Kiếm Tử: "Ài... có cướp mất bảo bối của cậu đâu"

Lệ Minh Viễn:"Vậy ông ở đây làm cái gì?"

Dã Kiếm Tử nghe vậy liền kích động: "Dạo này mấy đứa nhóc trong bang phái chúng ta cũng rất thích xem livestream. Hôm nay đến tìm cậu, tình cờ thấy máy tính đang mở. Quả nhiên mắt nhìn người của cậu rất tốt, thân thủ cậu ta cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Có điều ra tay tàn nhẫn quá, xương cánh tay của người ta nát vụn luôn rồi. Với cái vẻ kia thì ta đoán tám phần là cậu ta không tự chủ được linh lực. Đời này của người kia coi như tàn, cứu không nổi, dù có đi nối tay cũng một dài một ngắn thôi."

Dã Kiếm Tử như bị động phải nút nguồn, luyên thuyên như cái máy hát: "Có điều, cũng coi như đó là hành động tự vệ, ăn miếng trả miếng thôi. Thân thủ có chút không khống chế được, nhưng bù lại phản ứng khá nhanh nhạy, năng lực ứng biến cũng ổn, ngộ tính tốt đấy. Quan trọng nhất là... Hành động quyết đoán —— ta rất thích những người ra tay tàn độc như thế. Cậu có thể cho ta liên lạc với thanh niên này không? Tu vi không cao... Không sao, ta dự định hỏi cậu ta có nguyện ý đến đây tu kiếm đạo hay không, hạt giống tốt như vậy, dù có bảo ta phải tự đem mặt già này ra năn nỉ cậu ấy về sư môn thì ta cũng đồng ý..."

Lệ Minh Viễn cắt đứt mộng tưởng của Dã Kiếm Tử: "Cậu ấy là đồ đệ của tôi."

Dã Kiếm Tử lập tức tắt máy. Quên mất, muốn đào góc tường thì cũng phải lén lút chứ, tự nhiên lại đem ý đồ nói ra. Quá là khó xử!!

Vụ này căng à!! Tên Lệ Minh Viễn còn nguyện ý dùng Phong Linh châm phong ấn tu vi để ở lại chiếu cố cậu ta nữa chứ.

"Ha... Ha ha ha!" Dã Kiếm Tử lúng ta lúng túng cười "Ngọc Minh bên kia còn có việc, à thì.... ta về nhé!"

Nói xong liền lập tức biến mất không chút dấu vết.

Chờ đến khi Dã Kiếm Tử đi xa, Lệ Minh Viễn mới đem đồ vật cất đi.

Nãy máy tính vừa tự động thoát ra, cho nên bây giờ Lệ Minh Viễn lại phải khởi động lại. Hắn mở trang chủ, tìm phòng livestream của Phương Trường.

Có thần thức trợ giúp, Lệ Minh Viễn không mất quá nhiều thời gian đã tìm được.

Nếu tìm theo thẻ tag do người xem đề xuất chắc đến sáng mai luôn.

【 Đao phủ chém đại bàng, vững vàng xem stream!! 】

【 Quái vật ở thế giới này rất buồn nôn, yếu tim chớ vào. 】

【 Tiện nhân bị đánh tàn phế khiến bổn cung rất sảng khoái. 】

【 Xem xong không nuốt nổi cá nữa. 】

Có gì đó bất thường....

Lúc trước Phương Trường còn nức nở xin hắn đến một thế giới an toàn cơ mà. Hay là hắn nhét cậu ấy vào nhầm chỗ rồi? Rõ ràng hắn đã để Phương Trường đến một thế giới căn bản là không có công đức, độ khó cực thấp chỉ để cho cậu ấy làm quen với hệ thống livestream, bởi những máy móc, thiết bị ở đó khá tương thích với nó.

Thế giới toàn tức võng du rất phổ biến, sao có thể lên đầu trang vị diện khoa học kĩ thuật như vậy?

Đến cùng thì Phương Trường đã làm cái gì?

Lệ Minh Viễn cau mày, mở phòng livestream xem thử. Chẳng ngờ mới vào đã thấy một đống dung dịch vàng khè văng tung tóe lên màn hình.

Đạn mạc ùn ùn kéo qua.

【 Streamer cố lên! Tuy cậu không thể nghe thấy nhưng tôi vẫn ở đây gào thét cổ vũ cậu đấy. 】

【 Lần đầu tiên tôi thấy có người dám tay không quần nhau với quái vật đấy! Rất có khí khái, quá đàn ông. CHƠI! CHẾT! NÓ! ĐI! 】

【 Hệ thống thông báo: người xem "Dư Quang Vinh" khen thưởng nhuyễn muội tiền 66666 】

【 Hệ thống thông báo: người xem "Lưu Manh" khen thưởng nhuyễn muội tiền 6666. 】

...

Lệ Minh Viễn đóng đạn mạc, đem góc nhìn điều chỉnh, lại phát hiện hóa ra hiện tại Phương Trường không ở trong game.

Phương Trường rốt cuộc cũng giải quyết xong hai con quái vật và cái giá đắt phải trả là hơn nửa cơ thể của mình dần thối rữa. Nửa người bên phải bị ăn mòn toác cả da thịt, hơn nữa chất lòng còn đang tiếp thấm vào trong.

An Khang sốt ruột chạy đến, đang định kéo người lên nhưng lại sợ làm đau Phương Trường, khựng lại, tay chân luống cuống vô cùng "Hay là....Hay là...."

An Khang đột ngột quay người lại, đưa lưng về phía Phương Trường "Hay là anh để tôi cõng đi."

Phương Trường đau lắm những cũng phải bật cười trước dáng vẻ của An Thiên Hạ, "Đừng nói nhảm nữa, chạy nhanh đi. Thứ đồ chơi không chỉ có tính ăn mòn mà còn truyền nhiễm nữa đấy. Cõng là cậu cũng phải chịu khổ cùng tôi luôn. Đến khi cậu lấy được cái ký sinh trùng kia ra thì tôi cũng tiện tìm xem có cách nào điều trị chỗ da thịt bị cháy này không."

Từ trong máy truyền tin, hàng loạt lời quan tâm vọng đến "Giờ sao rồi hả? Còn ổn không? Từ nãy đến giờ An Khang vẫn luôn nhắc nhở chúng tôi đừng quấy rầy cậu nên chúng tôi đều không dám mở miệng."

Phương Trường: "Đã giải quyết xong hai con quái vật này rồi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tùy tiện ném hai cái xác sang một bên, Phương Trường cùng An Thiên Hạ nhanh chóng chạy về hướng phòng y tế. Lần này có vẻ thuận lợi, không gặp phải thứ gì cản đường.

Đến phòng y tế, hai người cảnh giác đi vào. Thấy an toàn mới đóng sập cửa lại.

Có vẻ khoang y tế ở đây chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với khoang dinh dưỡng. Phương Trường bước vào một khoang, liền được một thứ chất lỏng lấp kín thân thể. Mới đầu cậu sợ hết hồn, như lại an tâm vì phát hiện vẫn có thể hô hấp bình thường trong chất lỏng đó.

Chất lỏng mau chóng chữa trị cho chỗ thịt đang dần thối rữa.

Chờ cho Phương Trường hồi phục, chất lỏng nhanh chóng rút đi.

Phương Trường đi ra ngoài, gật đầu với An Thiên Hạ: "Cậu vào đi, tôi trông cho."

An Khang hít một hơi sâu, đi vào.

Kiểu gì cũng phải thử giải phẫu nhưng hai người vẫn rất hồi hộp

An Khang nằm trên bàn mổ, nhắm chặt hai mắt. Lông mi không ngừng run rẩy..

Phương Trường sốt sắng đứng một bên nhìn.

Thông qua camera, cậu thấy kẹp giải phẫu kẹp trúng cái bọc vàng vàng to bằng nắm đấm trong bụng An Thiên Hạ, thế nhưng mới lôi ra được một nửa thì máy khựng lại.

An Khang vẫn có thể biết rõ tình hình cuộc giải phẫu: "Làm sao vậy?"

Phương Trường chôn mặt vào máy giám sát, tỉ mỉ phân tích. Từ trong cái bọc trong suốt nhìn vào thì quái vật cơ bản đã thành hình, nó đang điên cuồng giãy dụa trong bụng An Thiên Hạ.

Phương Trường tỉ mỉ xem lại một lần, liền phát hiện ra vấn đề: " Phần miệng của nó còn đang dính liền với dạ dày cậu!"

Nếu kẹp nới lỏng, chắc chắn con quái vật kia sẽ trốn mất, rất tốn thời gian để tìm.

Nhưng kẹp không nới lỏng thì con quái vật sẽ kéo đứt ruột An Thiên Hạ mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi