Câu này bắt đầu quá phận rồi đó.
Phương Trường cau mày, đang định lên tiếng thì có ánh kiếm lóe lên, theo sau là một đám lửa lớn bay thẳng đến chỗ Diệu Khê đang đứng.
Ngay tức khắc, Phương Trường cáo cậy oai hùm hếch mũi ra oai: "Coi cái họng kìa, chẳng nói được câu nào tử tế, cẩn thận cỏ trên mộ cao ba thước bây giờ."
Phương Trường chỉ là con tôm tép, không nhìn ra thực lực của hai người nhưng cậu rất tin boss đại nhân có thể đối phó với người này.
Ngay từ đầu Diệu Khê ôm mưu cố tình khiêu khích nên đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Khi Lệ Minh Viễn vừa khua kiếm thì y đã lén lút vận sẵn linh khí chống đỡ.
Chỉ là chẳng ngờ ánh kiếm trực tiếp đánh nát lớp phòng hộ, Diệu Khê không đề phòng nên ngọn lửa liếm thẳng đến đôi lông mày y.
Đến lúc mặt đụng phải thì y mới biết ngọn lửa này không hề tầm thường.
Diệu Khê vội tung pháp quyết kết thêm tầng phòng ngự thì mới tạm né được, không để bỏng nặng hơn.
Có điều dù nhanh mấy thì sao có thể tránh hết được hoàn toàn, cuối cùng một bên lông mày của Diệu Khê bị thiêu trụi. Cũng may có giá trị nhan sắc nghịch thiên cứu vãn, đè cảm giác quỷ dị khi thiếu một bên lông mày xuống chứ nếu chỉ là người bình thường thì đã chẳng nhìn nổi rồi.
"Ngươi!" Bao năm tung hoành giang hồ, đây là lần đầu tiên y phải chịu cảnh chật vật đến vậy.
Đúng là y khiêu khích trước, nhưng đánh người mà đánh thẳng vào mặt thì quá đáng rồi đấy!
Lệ Minh Viễn phì cười: "Lần sau còn muốn tìm chết thì thứ ngươi mất không chỉ mỗi lông mày đâu."
Diệu Khê nhăn mặt, nhìn là biết y chuẩn bị liều mạng với Lệ Minh Viễn.
Y bặm môi rút pháp khí, nhưng ngẫm lại với thực lực hiện tại y không thể đánh thắng hắn ta nên chỉ đành căm giận thu hồi, ngang ngược dọa nạt: "Cứ chờ đấy, lão tổ ta không bỏ qua đâu!"
Đột nhiên chim sáo từ đâu bay ra, đậu lên vai Phương Trường. Thấy hình tượng đặc sắc của Diệu Khê, nó cười như được mùa, đến mức suýt ngã lăn xuống đất.
Thật sự chim sáo không có ý gì đâu, chỉ là nó thấy đôi lông mày của đối phương rất kỳ cục mà thôi.
Mà tiếng cười này đã ép nát sự kiên nhẫn cuối cùng của Diệu Khê. Y nghiến sắp nát cái răng nanh bạc, đâu còn vẻ yêu kiều như mọi khi. Vả lại bây giờ mặt mũi thành ra thế này, còn ở đây tìm nhục sao? Diệu Khê chửi nốt câu cuối: "Chờ đấy!" rồi mới chịu ngự kiếm đi.
Bát A Ca không biết ở đây vừa xảy ra vở kịch đặc sắc đến cỡ nào, nó hoảng sợ lê cái xác mệt mỏi bay qua bay lại, chẳng lẽ mình cười nhầm à? Sao người kia lại vùng vằng bay mất thế kia?
Chưa hết hoang mang, nó cọ đầu với Phương Trường mà hỏi: "Ta cười nhầm đúng không? Hay thở nhầm câu nào bất lịch sự à?"
Phương Trường cao hứng, vỗ nhẹ an ủi Bát A Ca: "Không đâu, cười rất đúng lúc."
Lệ Minh Viễn tao nhã đẩy kính mắt, cũng tiện tay vỗ vỗ trấn an chim sáo.
Ham muốn được ôm đùi lớn nhưng không có cửa Bát A Ca thụ sủng nhược kinh, ngay cả miệng lưỡi bình thường sắc bén cũng nhân nhượng đi không ít: "Đừng nha đừng nha, ta sợ á, phát ngượng luôn đây này!"
Phương Trường cười cười, không lên tiếng nữa.
Cậu tranh thủ liếc màn hình livestream, bởi Lệ Minh Viễn đang bên cạnh cậu nên hai màn hình đã hợp thành một.
Hai hợp thành một khiến cuộc thảo luận trên đạn mạc càng thêm sôi nổi.
Bình luận nhảy muốn rút gân con mắt.
Phương Trường hắng giọng, vội vàng giới thiệu với mọi người: "Quên mất, mọi người thấy rồi đó, sau này chúng ta sẽ livestream đôi nhé."
Lệ Minh Viễn gật đầu chào hỏi với mọi người rồi giải thích: "Đường xa nên đến đến muộn."
Mấy vụ này trong nghề livestream rất dễ kiếm view, ngay cả livestream xuyên thế giới cũng vậy.
Đã vậy nhan sắc của Lệ Minh Viễn cũng đâu phải dạng vừa. Vậy nên ngay lập tức, tỉ lệ người xem tăng lên vùn vụt.
Lệ Minh Viễn: "Trên đường đến đây tôi vừa phát hiện thế giới này khá phiền phức."
Phương Trường: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Chỉ chờ cậu với chim sáo mất cảnh giác, Lệ Minh Viễn nhanh tay túm lấy chim sáo, bóp mỏ nó: "Phun ra."
Chim sáo đau, chỉ còn cách thỏa hiệp nhổ ra một thứ gì đó.
Thứ đó rơi xuống đất, vặn vẹo cựa quậy đủ kiểu giữa bãi nước bọt.
Ngay tức khắc, Lệ Minh Viễn thả pháp chú lên thứ đó, tốc độ của nó giảm xuống. Đến lúc này Phương Trường mới có cơ hội nhìn rõ bộ dạng thật của nó.
Nhìn kỹ thì đó là một con sâu màu đen, thân người dài, khá giống sợi chỉ may vá.
Phương Trường: "Thứ này . . ." Tuy hình dạng với màu sắc hơi khác, nhưng khí tức tỏa ra từ nó cho cậu biết đây là Ác trùng.
Lệ Minh Viễn: "Đây là Ác trùng bị con người luyện hóa, chuyên nhắm vào các tu sĩ, đặc biệt thứ này hoàn toàn có thể ẩn sự tồn tại của mình, thậm chí nếu tôi không để ý cũng khó để phát hiện. Lần này nếu không phải thấy tính tình chim sáo là lạ thì tôi cũng không phát hiện ra."
Phương Trường nghiêng đầu nhìn chim sáo ủy khuất đang cọ má mình: "Không phải ngươi nói làm chim cũng có tôn nghiêm, nhất quyết không ăn bậy uống bạ đấy à?'
Lại ăn sâu.
Bát A Ca oan ức: "Vẫn là con lần trước đó chứ. Mấy thứ này đáng ghét thật đấy, cứ nhằm miệng ta mà bay vào! ! !"
? ?
Chủ động bay vào miệng chim sáo?
Phương Trường ngơ ngác, nguyên phòng livestream cũng ngỡ ngàng.
Chứ không phải Bát A Ca ăn bậy uống bạ sao?
Lệ Minh Viễn nhìn chim sáo.
"Nó ăn phải Ác trùng mẹ biến dị. Nguyên bản thứ này đến đây mới thành Ác trùng mẹ, vậy nên trong phạm vi bán kính phù hợp sẽ có Ác trùng bị ảnh hưởng."
"Ảnh hưởng thế nào?"
"Ác trùng xung quanh bị nó triệu hoán sẽ ly khai khỏi người ký chủ rồi đi tìm các tu sĩ chọn làm ký chủ mới."
Ác trùng mẹ khống chế Ác trùng con, người luyện hóa khống chế Ác trùng mẹ.
Thứ trước mặt bọn họ đây không cẩn thận lọt vào thế giới của Phương Trường, run rủi thế nào lại có thể tiến hóa thành Ác trùng mẹ.
Chẳng ngờ nó lại bị chim sáo ăn trúng.
Nếu không lấy ra sớm, rất có thể Ác trùng và chim sáo sẽ thành một cái BUG siêu lớn ở thế giới này, không gì có thể kiểm soát nổi.
Quyền khống chế Ác trùng sẽ hoàn toàn rơi vào tay bọn chúng, hơn nữa, thực lực của Bát A Ca cũng đâu phải dạng vừa.
Chỉ có điều người ta vẫn chưa nghiên cứu ra nếu xuất hiện Ác trùng mẹ chính quy thì nó còn có thể nắm quyền khống chế hay không. Điều này vẫn chờ các môn phái đi điều tra. Cũng chỉ mong mọi việc sẽ thuận lợi.