PHONG MANG

Hàn Đông đang buồn bực, Nhị Lôi lại gọi điện thoại tới.

"Quần áo mới đã chuẩn bị xong, có thời gian đến đây thử chút."

"Được, biết rồi."

Cúp điện thoại, Hàn Đông hướng Du Minh hỏi: "Ngày mốt có một nghi thức ký hợp đồng, cậu tham gia không?"

"Hôm đó tôi có việc." Du Minh nói.

Hàn Đông nghĩ không ra, "Cậu có thể có việc gì a? Suốt ngày đi ra đi vào, cả ngày trốn ở trong phòng có ý gì? Cậu đã vào nghề này, phải có dũng khí đẩy mạnh hoạt động của bản thân. Cậu nói xem cậu vốn đã không có gì đặc sắc, nếu không thừa dịp này lộ diện công khai, trông cậy vào người khác tự tìm đến cậu a?"

Du Minh bất vi sở động (không phản ứng), tiếp tục ăn bánh của mình.

"Cậu không phải là không được mời chứ? Cậu nếu không được mời, tôi nói với Vương Trung Đỉnh một tiếng, bắt anh ta phê thiệp mời cho cậu."

"Không cần." Du Minh nói.

Hàn Đông thế nhưng cũng có ngày bị người khác bức cấp, "Cậu rốt cuộc có phải ký tên cho Tiêu tỷ không a?"

Du Minh gật gật đầu.

"Vậy sao chị ta mặc kệ cậu?"

Du Minh nói không đầu không đuôi: "Đại khái là bận rộn."

"Bận? Bận ai? Bận trương Tinh Hồ a? Cậu nhìn người ta, lại nhìn lại mình đi. Trương Tinh Hồ so với cậu mạnh hơn chỗ nào? Không phải chính là nói ngọt là xong việc sao? Cậu nếu có một nửa EQ của cậu ta, sao đến nỗi đáng lo như bây giờ?"

"Tôi EQ tiếp tục thấp hơn nữa, cũng có sẵn giường."

Hàn Đông bị chọc thẳng đến cột sống, nháy mắt đập bàn dựng lên, "Có tin tôi ăn hết thịt của cậu không?"

Một phen làm ầm ĩ bữa sáng xong, Hàn Đông đi đến chỗ Nhị Lôi.

"Bộ này đi, mặc vào thử xem."

Hàn Đông vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh sẽ chuẩn bị cho hắn một thân chính trang, mặc vào đến thực MAN, kết quả nhận được một bộ triều phục, vô luận là nguyên nước nguyên vị phong cách phục cổ, hay là thiết kế cách tân, Hàn Đông đều vô cùng thích. Nhất là độ vừa vặn tinh chuẩn, thật sự làm cho người ta khó có thể kháng cự.

(Chính trang: lễ phục nghiêm túc

Triều phục: trạng phục theo xu hướng hiện đại)

"Anh khoan hãy nói... con mắt Vương Trung Đỉnh thật không tồi." Hàn Đông không thể không thừa nhận.

Fan cuồng Nhị Lôi này lập tức mở miệng, "Đó là đương nhiên, Vương tổng rất có phẩm vị."

Hàn Đông đứng soi gương, tùy tính tiêu sái, khí khái anh hùng bức người, trong trương dương không mất đại khí, giữa cao điệu không mất chừng mực. Lúc này chỉ chỉ gương hỏi Nhị Lôi, "Có phải đẹp trai đến khiến cho anh cực kì khó chịu không? Có xúc động muốn đánh anh ta một trận không?"

"Tôi không muốn đánh Vương tổng, tôi là muốn đánh cậu." Nhị Lôi nói.

Hàn Đông hậu trứ kiểm bì (mặt dày) cười ha ha, lại chuyển ánh mắt về hướng gương, thấy dấu hiệu (hình giống chữ M) trước ngực áo, nhất thời cảm thấy mới mẻ, "McDonald khi nào lại cũng sản xuất quần áo vậy?"

"Đó là EVISU."

"... Được rồi."

Một lát sau, Nhị Lôi lại hướng Hàn Đông hỏi: "Kiểu tóc có hài lòng không?"

Kiểu tóc? Hàn Đông bất minh sở dĩ sờ sờ tóc, có gì khác so với trước kia sao?

"Đây là Vương tổng tự mình cắt cho cậu." Nhị Lôi nói.

Về phần cắt khi nào, kia còn phải hỏi sao? Nhất định là đêm qua... Hàn Đông sôi gan, mẹ nó! Thế mà lại thừa dịp lúc ngủ đánh lén ta!

Không kịp thu dọn quần áo vừa thay, Hàn Đông liền căm giận bước nhanh về phía văn phòng Vương Trung Đỉnh.

Kết quả, Vương Trung Đỉnh ngay cả cửa cũng không mở cho hắn.

Chỉ cần nghĩ tới Hàn Đông, trong đầu Vương Trung Đỉnh liền toát ra vô số tiểu lông ngắn giao nhau! Đêm qua y dùng bọt biển rửa sạch tóc trên cổ cho Hàn Đông, phát hiện còn một vài sợi dính lại. Vốn không muốn quản, nhưng bị chứng cưỡng chế bắt buộc quấy phá, nhất định phải xử lý sạch sẽ trong lòng mới yên ổn. Đám tóc vụn đó lại lẫn lộn cùng chỗ "Lông mao lợn", không chỉ cần phải nhìn chuẩn xác, còn phải dùng nhíp nhặt từng cộng từng cộng ra. Nhặt đến cuối cùng lại nhìn đám tóc gáy này, không còn cảm giác lông xù, chỉ thầm muốn một dao cạo sạch cho hắn!

Hàn Đông liên tiếp ấn chuông cửa 5 lần, mới nghe được tiếng lạch cạch.

Bởi vì có bảo tiêu đứng ở cửa, Hàn Đông không dám càn rỡ, muốn lưu một thân khí phách ngông cuồng đem vào bên trong bộc phát. Kết quả hùng hổ đi vào, thấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh u ám, hốc mắt thâm quầng, không hiểu sao liền héo. Lúc ấy ngay cả tư thế cũng chuẩn bị xong rồi, hai tay đút túi quần bước điên, cằm giương miệng oai, cũng không thể thu lại. Vì thế liền giữ tư thế này mà nghẹn, nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu: " Cái kia... Quần áo mới thay xong."

Vương Trung Đỉnh cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng.

Hàn Đông oán thầm: Mẹ kiếp! Đây là quần áo ngươi chọn, tốt xấu gì cũng liếc mắt một cái đi!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Hàn Đông mở miệng lại là vẻ mặt cười nịnh, "Nhìn một cái thôi, rồi cho ý kiến."

"Cậu thấy đẹp là được." Vương Trung Đỉnh như trước không ngẩng đầu.

Hàn Đông trong lòng lại thầm mắng, ngươi con mẹ nó có phải không dám nhìn ta đi? Có phải sợ nhìn lên sẽ không khống chế được mà bổ nhào qua a? Nếu là nói như vậy, ta đây tha thứ!

"Tóc tôi là anh cắt?" Hàn Đông rốt cục xuất ra chút khí thế chất vấn.

Ngữ khí Vương Trung Đỉnh vẫn là hờ hững như vậy, "Là tôi cắt, sao vậy?"

Hàn Đông ngươi nghe thấy không? Người ta đã gọi nhịp với ngươi như vậy rồi, ngươi còn không cho người ta xem chút sắc? Ngươi vừa rồi còn nghĩ như thế, ngươi thật không đáng làm đàn ông! Ngươi sống uổng phí rồi... Hàn Đông tự mình kích mình, kích đến cuối cùng tự ôm phiền, thế nào con mẹ nó nhiều chuyện như vậy a? Cắt cái tóc thì làm sao?

((gọi nhịp: thách thức)

"Không có việc gì, rất đẹp, lần tới còn tìm anh cắt."

Nói xong Hàn Đông lại làm vẻ mặt táo bón, ta như thế nào hôm nay mở mồm là xảy ra chuyện? Có phải ra cửa quên không nạp điện rồi?

"Còn việc gì không?" Vương Trung Đỉnh nghiễm nghiêm một giọng điệu đuổi người.

Hàn Đông vắt óc nghĩ nửa ngày, cuối cùng từ túi áo lấy ra năm trăm tệ, "Tiền này là anh cho tôi?"

"Là cậu đòi." Vương Trung Đỉnh nói thẳng.

Hàn Đông lại ưỡn mặt hỏi: "Tôi muốn thì anh cho a?"

Lực nhẫn nại của Vương Trung Đỉnh đã muốn đến cực hạn rồi.

"Có phải nghe thấy tôi gọi Nhị đại gia không?"

"Không ngờ anh cũng thích chiếm tiện nghi như vậy đi? Ha ha ha..."

"Nếu như vậy, tiền này tôi sẽ không trả anh, coi như tiền sửa miệng."

Rốt cục, Vương Trung Đỉnh phát ra tiếng rống khiếp người: "Đi ra ngoài!"

Từ da đầu đến gan bàn chân Hàn Đông đều bị chấn đến tê rần, lúc ấy một lời cũng không nói quay đầu bước đi, toàn bộ lời nói đều ở lại trên đường trở về: mẹ nó! Cũng dám đùa giỡn tiểu tính tình của ta! Cho ngươi chút mặt mũi đi? Ngươi chờ! Chờ ta ngày nào đó không còn ở đây nữa, lúc đó a cứ chờ mà thống khổ đi!

Trở lại ký túc xá, Hàn Đông một thân tức giận hơi kém đem tất cả gỗ trong phòng đốt.

Du Minh đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa, đột nhiên nghe được cách vách truyền đến keng keng keng chấn vang, cảm giác như là tiếng phá đồ. Đi sang nhìn thử, quả nhiên có người đang chẻ gỗ, hơn nữa không giống trạng thái làm việc, rõ ràng là đang phát tiết.

"Cậu làm sao vậy?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông oán hận, "Trong lòng khó chịu!"

"Trong lòng khó chịu cậu chặt gỗ làm gì?"

"Tôi cũng không biết, chỉ cần trong lòng tôi vừa không thích, liền đặc biệt muốn chẻ đôi cây gỗ này!"

Du Minh không nói thêm gì, xoay người hướng ra ngoài đi.

"Đứng lại!" Hàn Đông quát chói tai một tiếng.

Du Minh quay đầu, ánh mắt như trước lãnh đạm đạm, "Có việc gì?"

"Làm sao cậu không hỏi xem tôi vì sao lại khó chịu?"

"Tôi vì sao phải hỏi?"

Ngọn lửa trong lòng Hàn Đông từ từ bùng lên, "Cậu quả thực cùng một đức hạnh với Vương Trung Đỉnh kia!"

"Vương Trung Đỉnh? Vương tổng? Anh ta làm sao vậy?" Du Minh nghĩ mãi mà không rõ.

Hàn Đông oán hận thối nước bọt xuống đất, giọng điệu thuần trả thù nói: "Làm sao vậy? Hắn nhìn trúng tôi biết không? Hắn muốn theo đuổi tôi! Hắn thối không biết xấu hổ! Bộ quần áo này của tôi, nhìn thấy không? Tôi càng nói không muốn, hắn càng phải tặng tôi! Tôi đá hắn hai cước, hắn vẫn ôm tôi không buông tay, cậu nói chút xem người này có bao nhiêu hèn hạ?"

Du Minh nửa ngày mới mở miệng, "Tôi cảm thấy đây không phải là hèn hạ."

"Là gì? Là si tình? Là chuyên nhất? Vớ vẩn!"

"Không." Du Minh nói: "Là IQ có vấn đề."

Hàn Đông khởi sắc một chút, lông mi rất nhanh nhướn lên, "Ý của cậu là ai yêu thích tôi IQ đều có vấn đề đi?"

Du Minh lần thứ hai phủ định hắn, "Không, tôi là nói IQ của cậu có vấn đề."

Hàn Đông, "...!!"

Hai người còn chưa có nói xong, cửa liền vang lên một trận tiếng bước chân, theo sau là một giọng nói quen thuộc.

"Đông tử, Đông tử ở đâu vậy?"

Hàn Đông buông dụng cụ trong tay đi ra ngoài, thấy Lý Thượng đang ở cửa phòng Du Minh thò đầu ra nhìn, liền ho nhẹ một tiếng, "Ê, ở đây!"

Lý Thượng quay đầu thấy Hàn Đông, ban đầu là một cái ôm nhiệt tình, sau đó dương giận hướng ngực Hàn Đông đấm hai quyền.

"Cậu nha tới chỗ này cũng không đánh với tôi một tiếng!"

Hàn Đông cười ê ê, "Tôi không phải thấy cậu bận sao."

"Bỏ đi! Thiếu nói với tôi loại khách sáo này, tới đây bao lâu rồi?" Lý Thượng lại đưa cho Hàn Đông một điếu thuốc.

Hàn Đông bấm tay cân nhắc, "Nhớ không rõ lắm, một tháng đi."

"Vẫn là vô tâm vô phế như vậy!" Lý Thượng trêu chọc một câu.

Hàn Đông đầy vô tình cười cười, "Vốn là hạt hỗn (mèo mù vớ cá rán), nhớ rõ ràng như vậy để làm gì?"

"Sao có thể là hạt hỗn đây? Tốt xấu đã ngồi xổm năm năm ở cửa Bắc Ảnh, chịu đến phần này qua bao nhiêu không dễ dàng a! Cậu đến lúc này, cũng coi như giúp tôi giải tỏa một khúc mắc, bằng không làm gì cũng đều nghĩ đến cậu." Lý Thượng nói đích thực giống như thật có chuyện như vậy.

Hàn Đông cười cười, không nói gì.

"Đúng rồi, cậu ký hợp đồng chưa?" Lý Thượng rốt cục hỏi.

Hàn Đông dù cà lơ phất phơ thế nào, đại sự vẫn biết đúng mực.

"Chưa ký tên a, làm sao vậy?"

Lý Thượng vẻ mặt nhiệt tâm, "Vừa hay tôi quen một người đại diện, quan hệ cũng không tệ lắm, anh ta hiện tại trong tay đã dẫn theo hai người, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu liên hệ."

Hàn Đông oán thầm: ta mẹ nó nếu theo hắn, còn không cho ngươi đen chết a?

"Tôi không muốn ký tên, giống như giấy bán, có gì tốt? Tôi hiện tại chỉ hi vọng trực tiếp theo đoàn phim ký tên, không diễn chính là một thân tự do." Hàn Đông nói.

Lý Thượng gật gật đầu, "Như vậy không tồi."

Đang nói, Du Minh từ phòng Hàn Đông đi ra.

Lý Thượng nhìn thấy Du Minh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Sau khi Du Minh đi vào phòng, Lý Thượng còn theo dõi hắn như cả đời không còn cơ hội.

"Làm sao vậy?" Hàn Đông hỏi.

Lý Thượng lúc này mới phục hồi tinh thần, "Không sao, tôi lát nữa còn có việc, không ở lại với cậu được rồi."

"Được, hôm nào lại tán gẫu." Hàn Đông phất phất tay.

Trước khi ra cửa, Lý Thượng lại đưa mắt nhìn vào phòng Du Minh, quay đầu lại lầu bầu nói: "Kỳ quái, Du Minh sao lại ở nơi này?"

Trở lại xe, Lý Thượng hướng trợ lý nói: "Giúp tôi tra thử, ngoài Hàn Đông cùng Du Minh, còn có ai ở đây? Bọn họ ký hợp đồng với người đại diện nào."

"Được, không thành vấn đề."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi