PHONG MANG

Nghe Vương Trung Đỉnh nói về nhân vật xong, Hàn Đông cả người cũng mất bình tĩnh.

"Dựa vào cái gì người ta vừa ra mắt liền diễn thiếu gia giàu có phong lưu, tôi lại diễn quỷ a?"

Vương Trung Đỉnh nghiêm túc nói: "Giá trị diễn viên không phải dựa vào nhân vật mà định ra."

Hàn Đông biết Vương Trung Đỉnh này ăn mềm không ăn cứng, vội đưa lên vẻ mặt cười nịnh, đi theo phía sau y giải thích: "Tôi không phải nói diễn quỷ thấp kém bao nhiêu, ý của tôi là nhân vật kia không thích hợp với tôi."

"Sao lại không thích hợp với cậu? Cậu không phải suốt ngày giả thần giả quỷ sao?" Vương Trung Đỉnh hừ một tiếng.

Hàn Đông trong lòng khinh thường thái độ cao lãnh của Vương Trung Đỉnh, trên mặt nhưng lại như cũ cúi đầu khom lưng, "Vương tổng ngài hiểu lầm rồi, tôi không phải giả thần giả quỷ, tôi vừa rồi là mặt bị căng gân. Ngài cũng thấy đấy, ngộ nhỡ ngày nào đó đang ở studio gặp phải chuyện này, chậm trễ tiến trình quay phim của người ta rất không tốt, đúng không?"

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lại nói: "Bộ dạng cậu rút gân đặc biệt có sức cuốn hút, nếu thật sự cậu có thể phát huy, tôi nguyện ý điều một đội y sĩ tùy thân hộ giá cho cậu ở studio."

"Anh không phải còn tính cho tôi diễn nam chính của phim lớn sao? Anh nghĩ lại, ngộ nhỡ tôi diễn quỷ quá sâu nhập lòng người, khán giả vừa thấy nhân vật mới liền nhập diễn làm sao bây giờ?"

Vương Trung Đỉnh vừa mở cửa vừa trả lời: "Cậu yên tâm, tôi xem qua kịch bản rồi, quỷ này là hiệu ứng trang dung đặc biệt, nếu quả thật không công khai, người xem nhìn không ra bộ dạng vốn có của cậu, sẽ không tạo thành gì ảnh hưởng gì tới bộ phim mới kia."

"Vẫn là nhân vật giấu mặt sao?" Hàn Đông khóc không ra nước mắt.

Vương Trung Đỉnh vẻ mặt chính sắc nói: "Tôi cho cậu diễn nhân vật này, không phải vì để cậu tỏa sáng, cũng không phải để bưng hồng cậu, mà là vì rèn luyện cậu."

Ánh mắt Hàn Đông lại đuổi đến thùng rác, thấy mười mấy vỏ hộp rỗng, đột nhiên ý thức được điều gì, giọng nói lộ ra một tia mơ hồ, "Ngày hôm qua vỏ hộp đó... Là anh giúp tôi mở?"

Vương Trung Đỉnh hoàn toàn tránh vấn đề này, nói tiếp lời nói còn dở.

"Tuy tôi là người đại diện của cậu, nhưng tôi tôn trọng ý nguyện của nghệ sĩ, nhận hay không tùy cậu."

Hàn Đông như trước vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, ta vì sao mộng du lại tìm đến người này mở hộp? Chẳng lẽ trước kia đã làm hành động tương tự? Hàn Đông đột nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu tiên Vương Trung Đỉnh chiêu đãi mình, lấy ra đúng là cái hộp kia, còn có ngày hôm qua y đột nhiên buột miệng nói ra câu "Bởi vì cậu mở không ra" kia...

"Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông rốt cục gật đầu, "Tôi diễn."

Có lẽ trong thời điểm một người có quá nhiều khuyết điểm, mọi người liền vướng phải tập tính phóng đại ưu điểm của hắn. Tựa như ở trong mắt Vương Trung Đỉnh Hàn Đông cái gì cũng sai, đống tật xấu của hắn đã muốn bắt Vương Trung Đỉnh chết lặng, nhưng chỉ những ưu điểm bé nhỏ không đáng kể kia cũng có thể hình thành dấu vết chân chính ở trong lòng y. Ví như giúp đỡ lão ăn xin, an ủi Tiểu cô nương; hay hoặc giả là biết rõ gốc gác của Lý Thượng những vẫn không vạch trần; chỉ cần là một cái gật đầu đồng ý lúc này, cũng bắt Vương Trung Đỉnh mềm lòng khó hiểu.

Ngay trong lúc Vương Trung Đỉnh mới vừa dành ra vài phần hảo cảm cho Hàn Đông, hắn lại đang ý vị tự tẩy não cho mình: mình đáp ứng diễn nhân vật kia không phải vì anh ta âm thầm giúp đỡ mà bị cảm động, chỉ là không muốn thiếu nhân tình mà thôi.

"Sau này đừng ngồi xe bus nữa, công ty sẽ sắp xếp xe cho cậu."

"Sao anh không nói sớm?" Hàn Đông giọng điệu tiếc rẻ, "Sớm biết tôi đã không lên mạng mua sơn rồi, đến giờ điếm chủ còn chưa có giao hàng."

Vương Trung Đỉnh nháy mắt sinh nghi, "Cậu mua sơn làm gì?"

"Á... Chính là làm hàng mỹ nghệ."

Vốn Hàn Đông còn lo lắng lấy loại cớ này khó có thể thuyết phục Vương Trung Đỉnh, kết quả y thế nhưng lại chấp nhận, "Cây sáo trong phòng cậu tôi nhìn thấy rồi, làm không tồi."

Hàn Đông buồn bực, "Làm sao anh lại nhìn thấy? Anh đến phòng tôi lúc nào?"

Vương Trung Đỉnh gõ gõ bàn công tác, suy nghĩ một lát nói: "Cậu đến đoàn phim tham quan một lượt trước đi, thuận tiện lấy kịch bản về hảo hảo nghiên cứu."

"Tôi sẽ đi, nhưng anh cũng phải nói..."

"Đây là danh thiếp đạo diễn." Vương Trung Đỉnh trực tiếp vứt cho Hàn Đông.

Hàn Đông còn muốn hỏi, đáng tiếc thực lực kém xa nhau, tốc độ nói của hắn ngay cả bước chân Vương Trung Đỉnh cũng cản không nổi, một câu đầy đủ còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã vào thang máy rồi.

Từ trong chuyện nhỏ này, Hàn Đông lại ngộ ra một đạo lý.

Nhìn thấy không? Các ngươi hoàn toàn là hai cực trái ngược, cho dù tương lai cùng một chỗ, cũng sẽ nảy sinh các loại mâu thuẫn. Người này mới vừa cầm đũa lên, người kia ăn xong rồi; người này mới vừa cởi quần, người kia đã kéo xong rồi; người này vừa định thân mật, người kia đã ngủ...Không thể khoan dung nhất chính là, người này vừa có cảm giác, người kia đã bắn!

Nghĩ vậy Hàn Đông cảm thấy trời đều sụp xuống, liều mạng tự cảnh cáo mình: vì hạnh phúc ngày sau, nhất định phải bóp chết đoạn nghiệt duyên này, không thể đem Vua JJ cùng tiểu miệng rộng gợi cảm giày xéo ở dưới khố một nam nhân, nhớ kỹ!

Trở lại ký túc xá lúc, Hàn Đông vội vàng đem chỗ gỗ chưa dùng đến thu dọn lại rồi ôm đến phòng Du Minh, "Trước tiên gửi ở chỗ cậu vài ngày, tôi sợ Vương Trung Đỉnh lại đánh bất ngờ."

"Vương tổng đã đến đây?" Du Minh thập phần hoài nghi.

"Vô nghĩa, đã từng tới!" Hàn Đông lại bê một đống vỏ cây mang ra ban công phòng Du Minh phơi nắng, còn dặn dò: "Nếu ngày nào đó buổi tối tôi gõ cửa phòng cậu, bắt cậu đem đầu gỗ giao ra, cậu nhất định không được thừa nhận. Coi như tôi dù tự bán đứng mình thế nào, cậu cũng phải kiên trì nói ở đây không có!"

Du Minh nhếch nhếch khóe miệng, "Cậu không tâm thần phân liệt như vậy đi?"

"Cậu đừng quản nhiều, tóm lại nghe tôi là được, nhớ đấy!"

"Vậy giường cùng thùng gỗ của cậu làm sao bây giờ? Để vậy không phải anh ta sẽ thấy sao?"

"Giường và thùng gỗ rất nhanh sẽ làm xong, chờ anh ta thấy thành phẩm, cho dù có ý kiến cũng không có thể làm gì tôi. Chủ yếu là chỗ gỗ này, tôi rất vất vả mới mài xong, ngộ nhỡ bị mất thì công sức đều vô ích."

Du Minh không nghĩ ra, "Anh ta tại sao phải tịch thu? Chính cậu tự tay làm đồ dùng trong nhà, không phải vẫn là vì giảm chi phí cho công ty sao?"

"Mấu chốt là..." Hàn Đông ngượng ngùng mở miệng, "Anh ta đã sai người mang đồ hơi qua cho tôi rồi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... bị tôi bán đi."

Du Minh không biết nói gì cho phải.

Hàn Đông lại ra vẻ bá đạo vì tự mình biện giải, "Tôi không muốn ngủ đồ hơi, chỉ muốn dùng đồ gỗ thật!"

"Cậu có thể đưa yêu cầu với công ty a, dù sao cậu đi rồi đồ dùng trong nhà vẫn có thể tiếp tục dùng, công ty nhất định không cự tuyệt cậu đi?"

"Không cự tuyệt? Không biết cự tuyệt bao nhiêu lần rồi!" Nhớ tới việc này Hàn Đông liền nghiến răng, "Cậu nói đầu óc Vương Trung Đỉnh có phải có vấn đề hay không? Vì cái gì phải bắt tôi dùng đồ hơi? Nếu vì muốn bớt tiền đi, anh ta mua đồ này cũng không tiện a, hơn nữa là đồ cũ còn không thừa nhận, cuối cùng chỉ bán được mấy đinh tiền."

Du Minh không biết là đầu óc Vương Trung Đỉnh có vấn đề, hay là đầu óc Hàn Đông không bình thường.

"Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nói chút chuyện vui vẻ." Hàn Đông nháy mắt mấy cái, "Tôi khả năng sẽ đón diễn."

"Thật?" Du Minh không ngờ tới.

Hàn Đông gật đầu, "Hơn nữa còn là nhân vật chính."

"Đúng rồi." Du Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Tôi nhìn thấy bằng hữu của cậu trên bìa tạp chí."

"Bằng hữu của tôi?" Hàn Đông không kịp phản ứng.

Du Minh nói: "Lý Thiên Bang."

Lý Thượng... Hàn Đông nháy mắt hưng trí, "Ở đâu? Cho tôi xem."

Du Minh đem tạp chí mới 《người dẫn đường》 đưa cho Hàn Đông, tạp chí này phát hành số lượng rất lớn ở trong nước, hơn nữa ở trong số tạp chí mới gần như đứng đầu bảng, cơ bản chỉ tiếp nhận diễn viên lớn. Gương mặt xuất đạo vẫn chưa tới hai tháng như Lý Thượng, được hưởng loại đãi ngộ này có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lý Thượng trên bìa tạo chí khí tràng mười phần, nhất là hai cái đại chân dài kia, vốn dĩ đã bắt mắt, thêm hiệu ứng cùng tu chỉnh, quả thực tạo ra đôi chân kim cương đẹp tiêu chuẩn. Không chỉ có trang bìa, nội trang cũng có một mảng lớn, các loại tuyên truyền ngữ cao điệu, cái gì "Đại bài trời sinh" "nam thần chân dài" "tân sủng của quý tộc giới giải trí "... Từ từ một loạt tuyên truyền lấy "Chân" làm trung tâm danh hiệu.

Trương Tinh Hồ vừa vặn trở về, thấy Du Minh và Hàn Đông đang nhìn tạp chí, cũng thuận tiện nhiều chuyện một câu.

"Ảnh bìa là đột nhiên thay đổi, vốn định chính là Y Lộ, không biết nguyên nhân gì lại bỏ cũ thay mới thành Lý Thiên Bang. Hơn nữa mảng lớn của Lý Thiên Bang này là ngày hôm qua đuổi chụp, trước giờ chưa từng xuất hiện qua tình huống đổi ảnh bìa chỉ trong 12 giờ, nghe nói lúc ấy đều đã in xong, lại có người trả giá cao quay về in lại."

Vê phần vì sao Lý Thượng đuổi gấp như vậy, trong lòng Hàn Đông đã quá rõ rồi.

"Hơn nữa hắn lại đón một bộ phim truyền hình, trong đó một đống người mẫu nam làm nền, tất cả đều là mã đại chân dài, phỏng chừng lại là diễn con nhà giàu tầng lớp thượng lưu. Nghe nói phí đầu tư ban đầu vào này bộ phim cũng không cao, kết quả Lý Thượng vừa nhập tổ, nháy mắt biến thành đại chế tạo."

Du Minh tựa hồ không có hứng thú đối với đề tài này, lại hướng Hàn Đông nói: "Đúng rồi, cậu còn chưa nói cậu sẽ diễn gì."

"Cậu cũng muốn đóng phim? Nhân vật gì?" Trương Tinh Hồ cũng bu lại.

Hai người mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Hàn Đông, ánh mắt kia giống như đang nói: người ta diễn nhân vật nổi tiếng, vậy cậu diễn gì?

"Diễn quỷ." Hàn Đông nói.

Trương Tinh Hồ lúc ấy liền phụt, Du Minh dường như vì nghĩ tới Hàn Đông bị chọn diễn quỷ, cũng cười theo "Cười cái rắm a? Diễn quỷ thì làm sao? Người bình thường diễn không được đâu!" Hàn Đông vẻ mặt điếu dạng.

Trương Tinh Hồ vội cười làm lành, "Không không không... Tôi chỉ là cảm thấy rất thích hợp với cậu."

Sau lại lại tán gẫu đến chuyện thù lao, Trương Tinh Hồ hỏi Hàn Đông: "Cậu là giá bao nhiêu?"

Hàn Đông cũng không rõ lắm, vì thế lại gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh.

"Thù lao đóng phim của tôi là bao nhiêu a?"

"Cái này đàm phán xong với đoàn phim bên kia mới biết được."

"Vậy anh thử đánh giá cho tôi xem."

"Nhiều nhất một vạn."

Hàn Đông rất thoả mãn, quay đầu lại liền nói cho Trương Tinh Hồ, "Một vạn."

"Mới một vạn? Tôi diễn nam số 3 còn được ba chơi đó."

Hàn Đông tự lừa mình dối người: "Cậu diễn nam số 3 ba vạn, tôi diễn nam số 1 một vạn, cái này không phải đúng rồi sao?"

Trương Tinh Hồ cũng không chèn ép Hàn Đông, vui vẻ cam chịu, "Bất quá cậu mới vừa đón diễn, giá này cũng không thấp. Cậu không nên hỏi đoàn phim, đoàn phim bên kia nhất định sẽ ép cậu đến giá thấp nhất. Cậu phải hỏi người đại diện, người đại diện thông thường đều nói con số lý tưởng. Tỷ như Tiêu tỷ ban đầu nói với tôi đúng năm vạn, kết quả qua bên kia bàn bạc xong sau liền biến thành ba vạn rồi."

Hàn Đông nhìn trời, tôi chính là hỏi người đại diện...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi