PHONG MANG

Lựa chọn liền mấy giờ, cuối cùng Du Minh tìm được môt bộ có kiểu dáng và giá cả đều vừa ý, kết quả lúc trả tiền lại bị thông báo thẻ của cậu không thể dùng ở đây.

"Vì sao?" Du Minh khó hiểu.

Nhân viên thanh toán mỉm cười hướng Du Minh giải thích: "Bởi vì tài khoản của ngài trước đây đã đăng kí ở đây, hệ thống chúng tôi không thể trừ tiền trong thẻ của ngài, nhưng ngài vẫn có thể đem hàng đi."

"Có ý gì?" Du Minh vẫn không hiểu.

Nhân viên hỗ trợ bên cạnh chen lời nói: "Chính là ngài có thể tùy ý chọn bất cứ thứ gì ở đây, hơn nữa không cần trả một phân tiền."

Ở trong mắt người khác mong đãi ngộ này cũng không thể, ở trong mắt Du Minh lại là cục diện đáng buồn, không nổi lên bất cứ gợn sóng nào.

"Tôi có thể dùng thẻ của người khác không?" Du Minh hỏi.

Nhân viên gật đầu, "Đương nhiên, chuyện này chúng tôi không ngăn cản được."

Du Minh mới vừa đi, mấy nhân viên nhàn rỗi bên cạnh liền gom lại đây cùng nhau bát quái. (tán gẫu chém gió)

"Người kia nghĩ gì vậy? Lại không chịu lấy không? Nếu đổi thành tôi đã sớm quét sạch chỗ này!"

"Từ ngày tài khoản của anh ta bị khóa tôi vẫn luôn đợi, ngày hôm nay rốt cục nhìn thấy tận mắt, có thể bình thường chút không?"

"Tài chủ sau lưng rốt cuộc là ai a? Hệ thống tra không ra sao?"

"Tra không được, bối cảnh quá sâu, nghe nói đã khóa tài khoản của cậu ta ở rất nhiều trung tâm thương mại lớn."

"Tôi thiên, quả nhiên là chân ái a!"

Du Minh lại tới chỗ cũ tìm Hàn Đông hỏi: "Thẻ của cậu còn bao nhiêu tiền?"

"Tôi cũng không rõ, chắc là có mấy ngàn đi. Làm sao vậy? Không đủ tiền sao?"

"Thẻ của tôi có chút vấn đề, mượn trước của cậu quét đã, về nhà lập tức trả lại cậu." Du Minh nói.

Hàn Đông hào phóng phất phất tay, "Cái gì mà trả với không trả, cầm đi dùng trước đi."

Du Minh dùng thẻ của Hàn Đông đi trả tiền.

Buổi tối, Hàn Đông vừa định ngủ, đột nhiên nhận được một tin ngắn: Vào lúc 21:56:00 ngày 13, thẻ đuôi số 2XX6 ngân hàng XX thu vào 100000.00 nhân dân tệ, số dư 100027.23 nhân dân tệ.

Hàn Đông đếm từng cái từng cái số 0 một, cuối cùng bật dậy.

10 vạn! Nhiều như vậy?

Chạy chân đất xuống cửa phòng Du Minh hỏi: "Minh nhi a, cậu gửi tiền cho tôi sao?"

Du Minh đang ngủ, mơ mơ màng màng trả lời: "Hôm nay không thời gian đến ngân hàng, ngày mai gửi cho cậu."

"Như vậy a... Không có việc gì, không vội."

Hàn Đông lại đi tới ghế sa lon ở phòng khách, cân nhắc nơi gửi đến số tiền kia. Trong số những người hắn quen biết, có thể ra tay hào phóng như vậy chỉ có thể là Vương Trung Đỉnh, nhưng vì sao lại gửi tiền đây?

Nhớ ta, nhất định là nhớ ta... trong mắt Hàn Đông lộ ra tia đắc ý chính mình cũng không phát hiện được.

Mấy ngày nay Hàn Đông luôn luôn bận rộn ở đoàn phim, ban ngày gần như không có cơ hội gặp Vương Trung Đỉnh, tối về nằm xuống liền ngủ, hai người đã thật lâu không gặp mặt. Vương Trung Đỉnh mặc dù là người đại diện của Hàn Đông, nhưng phần lớn thời gian cũng không tự mình lộ diện, có việc đều phân phó người khác đi làm thay, cơ bản áp dụng chính sách nuôi thả.

Ngày hôm sau, Hàn Đông dậy thật sớm, cách cảnh quay buổi sáng còn một giờ, hắn lại bắt đầu lang thang ở dưới đại lầu công ty.

Một mỹ nữ kế toán tài vụ đi qua, "Hàn đại Tiên nhi, sao cảm giác đã lâu lắm rồi không gặp anh?"

"Thật sao? Anh đây mới ra ngoài bảy tám ngày, em liền cảm thấy như cách một thế kỉ sao?" Hàn lưu manh híp mắt cười.

"Chủ yếu là trước kia anh lắc lư đến quá quen thuộc rồi, anh vừa đi công ty liền thanh tịnh hơn rất nhiều."

Đang nói, Hàn Đông thấy một chiếc xe sang trọng từ cổng chạy đến, vị đang ngồi trên xe kia chính là ngạo kiều kim chủ mà Hàn Đông tự cho là nhớ hắn nhớ đến không thể nào giải tỏa, lại vì thể diện không mở miệng được, cuối cùng chỉ có thể trộm gửi cho hắn mười vạn.

Vương Trung Đỉnh sau khi xuống xe mới nhìn thấy Hàn Đông, không biết có phải bởi vì cảm giác tồn tại của Hàn Đông thật sự quá mạnh mẽ hay không, Vương Trung Đỉnh lại cũng có loại cảm giác thật lâu không gặp.

Phá lệ, Hàn Đông ở giữa ban ngày hướng Vương Trung Đỉnh nở nụ cười.

Hình dung nụ cười này thế nào đây? Có chút cool có chút du côn có chút tà ác, tập trung toàn bộ đặc điểm lại chính là một chữ —— tao. (bại hoại)

Thần sắc Vương Trung Đỉnh bị đình trệ, rõ ràng bị "sét" đánh, nhưng là loại sét này không phải tình yêu rực lửa, mà là cảm giác tự động hình thành sau khi bị trường kỳ"Đầu độc".

Lập tức hướng Nhị Lôi nói: "Cậu đi xem cậu ta có tỉnh hay không."

"Cái này phải xem kiểu gì?"

Vương Trung Đỉnh nghĩ nghĩ, nói: "Cậu hỏi một chút, hỏi mấy ngày nay có nhớ tôi hay không."

Nhị Lôi kịch liệt chấn động, có cảm giác như mình đang mơ, Vương Trung Đỉnh sao lại nói như vậy? Hơn nữa hiệu quả của những lời nghiệm chứng này từ đâu mà ra? Thời gian cậu ta ngủ hai người đã làm gì...

"Còn không mau đi?" Vương Trung Đỉnh thấy Nhị Lôi lê mề liền bất mãn.

Nhị Lôi đành kiên trì đi về phía Hàn Đông, nói thật, vấn đề này ngay cả hắn cũng có chút khó mở miệng.

"Vương tổng bảo tôi hỏi cậu, có nhớ anh ấy hay không?"

Hàn Đông nhíu mày, "Anh nói gì?"

"Cậu có nhớ Vương tổng không?" Nhị Lôi cố gắng lập lại một lần một cách thiếu tự nhiên.

Hàn Đông lập tức bỏ qua, "Mười vạn tiền cười cho anh một cái đã quá tốt rồi, còn muốn bắt tôi nói tôi nhớ anh? Cũng quá lừa gạt lòng tốt của ông đây rồi!" Dứt lời xoay người đi mất hút.

Nhị Lôi sau khi trở về thuật lại lời Hàn Đông nói một lần.

Vương Trung Đỉnh buồn bực, "Cái gì mười vạn?"

"Tôi cũng không rõ, cảm thấy vài ngày không tiếp xúc, nghe cậu ta nói chuyện lại không hiểu nổi." Nhị Lôi nói.

Vương Trung Đỉnh cũng có cảm giác này, Hàn Đông người này nếu mỗi ngày đều tiếp xúc, chỉ cần một đoạn thời gian không gặp, cảm giác tế bào não của hắn liền sinh ra rất nhiều thứ kì quái, muốn bắt kịp sẽ phải mất rất nhiều công sức.

"Đúng rồi, chuyện cây đậu đỏ có tiến triển gì không?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.

Nhị Lôi ngữ khí ngập ngừng nói: "Có thì có, nhưng là..."

"Có sao cậu không nói sớm?" Ánh mắt Vương Trung Đỉnh khẩn trương.

Nhị Lôi muốn nói lại thôi, "Tiến triển này không lý tưởng lắm."

"Có tiến triển là tốt so với chưa đến triển rồi, nói mau."

Bị cưỡng ép, Nhị Lôi không mở miệng không được, "Tiến triển chính là... gốc cây còn lại kia lại ngắn một đoạn."

Vương Trung Đỉnh, "..."

Lúc Hàn Đông trở lại ký túc xá, Du Minh mới vừa rời giường không bao lâu.

"Sao cậu dậy sớm như vậy?" Du Minh hậm hực.

Hàn Đông giả bộ làm động tác căng ngực, "Luyện công buổi sáng, luyện công buổi sáng."

Du Minh thấy mặt mày Hàn Đông hớn hở đều là ý cười, nhịn không được hỏi: "Sao cậu cao hứng vậy?"

Vô nghĩa, có ai vô duyên vô cớ nhận hơn mười vạn lại mất hứng a?

"Cái này còn không phải vì hôm nay cậu sẽ đi thử diễn sao? Ca cao hứng thay cậu a!" Hàn Đông nhướn nhướn mi.

Du Minh không nói gì, tiếp tục rửa mặt.

Hàn Đông ở trong phòng hừ lên cười nhỏ, hai ngày trước quét sơn cho giường gỗ và thùng gỗ, ngày hôm nay đã gần khô, có vẻ trước buổi tối là có thể dùng thùng gỗ tắm, lại nằm vật xuống giường gỗ ngủ, trải nghiệm cuôc sống của tiểu tư. (tư bản- ý nói giàu có)

Trước khi đi, Hàn Đông tạm ôm số gỗ chưa dùng đến sang phòng Du Minh.

"Chỗ này cậu cũng giữ giúp tôi."

Du Minh buồn bực, "Tại sao lại nhiều hơn rồi? Tôi nhớ cậu đã dùng hết rồi mà."

"A, đây là tôi mới chặt."

"Lại chặt làm gì?"

Hàn Đông nghiêm túc nói: "Loại cây này năm tuổi cũng không ít, hẳn là có thụ linh rồi. Hôm qua thần cây báo mộng cho tôi, nói nó muốn toàn thây, tôi liền chặt đoạn còn lại kia, lưu trữ ngày nào đó làm chậu rửa chân."

Du Minh, "..."

Trên đường đến đoàn phim, Hàn Đông vẫn luôn vụng trộm vui, sau lại phát hiện Du Minh đang nhìn hắn, liền chỉ ra ngoài cửa sổ xe nói: "Cậu xem lan can này, thật thú vị."

Du Minh hoàn toàn không hiểu, "Lan can này có cái gì thú vị?"

"Một dãy đầy đủ như vậy, ha ha ha..."

Du Minh, "..."

Một lát sau, Du Minh đột nhiên nhớ tới chuyện trả tiền, hướng Hàn Đông nói: "Trở về tôi sẽ gửi tiền cho cậu."

"Không cần."

"Không cần? Vì sao gì không cần?"

"Lý Thượng lúc trước chính là mặc quần tôi tặng mới trổ hết tài năng, cậu mặc quần áo tôi tặng cũng có thể có vận may như vậy."

Du Minh quét Hàn Đông một cái, muốn nói gì nhưng nói không được.

Đã đến studio, Hàn Đông vội đem Du Minh giới thiệu cho Lỗ đạo diễn.

"Lỗ đạo, đây chính là Du Minh tôi đã nói với ông."

Vốn dĩ Hàn Đông lo Du Minh câu nệ sẽ tạo thành ấn tượng xấu cho Lỗ đạo diễn, kết quả Du Minh cố gắng thả lỏng, Lỗ đạo diễn trái lại có chút không được tự nhiên.

"Được rồi, xem qua kịch bản chưa?" Lỗ đạo diễn hỏi Du Minh.

Du Minh nói: "Chỉ nhìn qua một lần."

Hàn Đông âm thầm cấu, véo Du Minh, rõ ràng học lâu như vậy, sao phải khiêm tốn a? Lỗ đạo diễn lại không ưa kiểu lòng vòng này.

Không ngờ, vẫn luôn quen hô to gọi nhỏ ở studio, có bất mãn lập tức cáu gắt - Lỗ đạo diễn, lần này thế nhưng biểu hiện dị thường hiền hoà, "Không sao, cậu còn nhiều thời gian làm quen với kịch bản mà."

Nói xong, lập tức phân phó nhân viên công tác vào vị trí, chuẩn bị cho Du Minh diễn thử một cảnh

Bộ phim điện ảnh này là điển hình của dòng phim kinh dị Trung Quốc, trước tiên là các sự kiện kì quái liên tiếp, kết thúc tố giác tất cả ma quỷ này nọ đều là từ suy nghĩ chủ quan của nhân vật mà ra, hình thức rất truyền thống. Cũng may câu chuyện có nhiều tình tiết hồi hộp, vòng vòng đan xen, tính thu hút vẫn rất cao. Hơn nữa ở phương diện hóa trang cũng tốn không ít công phu, rất nhiều hình ảnh có sức hấp dẫn.

Cảnh diễn của nhân vật Du Minh mặc dù là đột nhiên thêm, nhưng ở trong phim đây là một nhân vật mang tính mấu chốt, lời kịch cũng không nhiều, chủ yếu thông qua thần thái trên mặt cùng tứ chi để biểu hiện, cái này hoàn toàn là yếu hạng của Du Minh.

"Các đơn vị chuẩn bị, 《xé rách》 cảnh 003 màn thứ 5, Action!" Lỗ đạo diễn cầm loa khuếch âm hô lớn.

Từ hậu trường "Ba" một tiếng vang lên, Du Minh từ một mặt tường phía sau nhô đầu ra.

Chỉ thấy cậu nhìn khắp bốn phía, như là đang tìm kiếm cái gì, quá trình này diễn ra trong một đoạn thời gian rất dài. Đột nhiên một con ma từ trên trời giáng xuống, Du Minh nháy mắt phát ra tiếng kinh hô: "A...A..."

Hàn Đông cũng ở trong lòng "A" một tiếng, lúc ấy cảm thấy nguy rồi. Đừng nói con mắt xảo quyệt của Lỗ đạo diễn kia, chính Hàn Đông xem màn này cũng cảm thấy không đạt.

Đầu tiên là nhân vật này lá gan rất nhỏ, chênh lệch quá lớn so với khí chất bình tĩnh của Du Minh. Tạm thời không nói đến đoạn thời gian liên tục diễn cảm không có gì biến hóa, nói một khắc cuối cùng nhìn thấy ma kia, biểu hiện ra ngoài của cậu cũng không phải sợ hãi, càng giống kinh ngạc hơn.

"Dừng!"

Quả nhiên, mặt sắc Lỗ đạo diễn trầm xuống.

Hàn Đông vội vàng thay Du Minh giải thích, "Lỗ đạo, có thể là cậu ấy có chút khẩn trương, hay là thử lại một lần?"

"Không cần." So với thất vọng, trong giọng nói Lỗ đạo diễn hơn nữa là bất đắc dĩ.

Hàn Đông đưa cho Lỗ đạo diễn một điếu thuốc, để đạo diễn ổn định cảm xúc một chút, tiếp đó lại nói: "Lỗ đạo diễn, kỳ thật tôi ở ký túc xá đối diễn đoạn này cùng Du Minh, lúc đó cậu ấy biểu hiện rất tốt, có nên cho cậu ấy một cơ hội..."

Lỗ đạo diễn trầm tư một lát, thản nhiên trả lời: "Tôi đây không thành vấn đề, chỉ xem cậu ta thôi."

"Chính là ngài đồng ý cho cậu ấy diễn nhân vật kia đi?"

Lỗ đạo diễn vẫn là bộ dạng kia nói, "Cậu ta không thành vấn đề vốn đã định rồi."

Hàn Đông bật người nhảy lên đến bên cạnh Du Minh đem tin tức này nói cho cậu.

"Cậu phải cám ơn tôi, nhờ có tôi tặng bộ quần áo này cho cậu, chỉ bằng cái mặt than này ai muốn chọn cậu?"

Du Minh hừ lạnh một tiếng, bất quá vẫn lộ ra là rất cao hứng.

Không đầy một lát, những diễn viên khác cũng lục bục có mặt, Du Minh cùng bọn họ làm quen đơn giản một chút.

Bởi vì ngày hôm nay nhiệm vụ quay nhiều, một mạch làm đến 12 giờ đêm mới hoàn thành, sáng hôm sau năm sáu giờ lại tiếp tục, cho nên đoàn phim sắp xếp đại bộ phận diễn viên cùng nhân viên công tác vào ở khách sạn gần đó. Mà Hàn Đông vẫn như thường ngày, vô luận trễ đến đâu cũng bị đón về công ty ở.

Trên đường, Du Minh hướng Hàn Đông đang gật gù hỏi: "Cậu vì sao không thể ở lại khách sạn cùng mọi người?"

Thẩm Sơ Hoa ở bên cạnh nói: "Đây là yêu cầu của Vương tổng."

Hàn Đông liếc con mắt nửa khép nửa mở cười nói: "Vừa hay về thử xem thùng gỗ và giường mới của tôi."

Du Minh không nói gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi