PHONG MANG

Bởi vì Hàn Đông biểu hiện quá mức xuất sắc, khiến cho cảnh quay của những diễn viên còn lại bị Lỗ đạo diễn ghét bỏ, các loại NG các loại soi xét. Kế hoạch vốn là 5 giờ quay thực tế kéo đến 12 giờ, từ khi trời một mực quay đến hừng đông, khiến cho cả studio ngáp loạn, người ngủ ngã trái ngã phải.

Lúc Hàn Đông cùng Du Minh trở lại công ty đã gần giữa trưa.

Du Minh ở trên xe ngủ gật mấy lần, mỗi lần tỉnh lại đều thấy Hàn Đông ngồi thẳng đoan đoan chính chính, hai mắt hữu thần sáng ngời, bộ dáng vô cùng phấn khởi.

"Uy, cậu không buồn ngủ sao?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông mỉm cười, "Tôi buồn ngủ, nhưng tôi tự bắt mình phải tỉnh táo."

"Vì sao?"

"Vừa nhìn cậu liền biết chưa trải qua luyến ái." Hàn Đông ra vẻ cao thủ tình trường, "Trong tình yêu cần bao dung và thấu hiểu lẫn nhau mới có thể duy trì lâu dài, cho nên tôi muốn học thích ứng với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trung Trung."

"Trung Trung?"

Hàn Đông gật gật đầu, trịnh trọng đọc lại toàn bộ cái tên: "Vương ─ Trung ─ Đỉnh."

"Cậu còn chưa có về đến mặt đất a?" Du Minh phun tào.

Hàn Đông nghe xong nhất thời không vui, ngậm một điếu thuốc liếc mắt nhìn Du Minh, "Sao cậu lại nói vậy? Có phải cậu ghen tị tôi hay không a? Có phải ghen tị tôi gần gũi với đại kim chủ không a?"

Du Minh từ trước đến nay không tranh luận với Hàn Đông, bởi vì hoàn toàn không có chút ý nghĩa, cứ mặt không đổi sắc là đủ.

Hàn Đông lại hướng Du Minh nói: "Đúng rồi, hôm nay tôi không thể ăn cơm trưa cùng cậu."

Cậu cũng giống không theo tôi đi ăn quá đi? Du Minh oán thầm: Hai ta không phải đều đang đi tới căng tin sao?

Hàn Đông tận lực cường điệu, "Tôi phải ăn cùng nhà tôi, anh ta mà mở miệng, hừ... luôn già mồm cãi láo, người bình thường không thể hầu hạ."

Du Minh đối với khả năng YY phong phú của Hàn Đông không có hứng thú, hắn chỉ muốn hỏi: "Cậu và Vương tổng có hẹn trước rồi sao?"

"Không a, tại sao phải hẹn trước?"

Du Minh nhớ tới gương mặt nghiêm túc của Vương Trung Đỉnh đêm hôm đó khi "Kiểm tra phòng", cảm thấy quan ngại sâu sắc cho tình cảnh của Hàn Đông.

"Cậu chưa nói qua với anh ta, lại cùng anh ta ăn cơm, không biết là quá đường đột sao?"

Hàn Đông khó có thể lý giải suy nghĩ của Du Minh, "Sao lại là đường đột đây? Một người yêu thích tôi lâu như vậy, thật vất vả mới nhận được sự đáp lại của tôi, chẳng lẽ không phải là kinh hỉ sao?"

Du Minh gật gật đầu, "Được rồi, kinh hỉ, kinh hỉ."

Hàn Đông tuy rằng ngoài miệng rất tự tin, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn. Bởi vì đoạn thời gian trước nhiệt náo đến ngoan (ngoan cố, ngu ngốc, ương bướng), nhất là chuyện cây đậu đỏ, khiến cho hắn hiện tại ngay cả quyền lợi tới gần văn phòng Vương Trung Đỉnh còn không có.

Đang ưu sầu, đột nhiên thấy Quý Đào cầm tập văn kiện đứng ở cửa thang máy.

"Này, Quý Đào!" Hàn Đông nhiệt tình chào hỏi.

Quý Đào thấy Hàn Đông nháy mắt lộ ra ý cười, "Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, anh sao?"

"Tôi cũng được, chỉ là có chút mệt."

Hàn Đông vỗ vỗ vai Quý Đào, lời nói ra vẻ thấm thía, "Mệt là bình thường, dù sao anh cũng mới nhậm chức không bao lâu, nhất định sẽ gặp phải không ít vấn đề. Bất quá công ty tin tưởng anh, nghệ sĩ tin tưởng anh, anh nhất định có thể vượt qua."

Quý Đào càng nghe càng khó chịu, cảm giác góc độ nhìn nhận của Hàn Đông có vấn đề. Theo lý thuyết anh ta là lãnh đạo Hàn Đông là nghệ sĩ, thấp nhất cũng phải là giọng điệu bằng hữu, làm sao lại nghe ra một mùi "Lão bản nương" (phu nhân tổng giám đốc) đây?

"Đúng rồi, anh đây là đang có việc hả?" Hàn Đông mở miệng cắt đứt dòng trầm tư của Quý Đào.

Quý Đào nói: "Mang một văn kiện cho Vương tổng."

Hàn Đông rốt cục bắt được cơ hội đột phá vòng vây, vội nhiệt tình nói: "Tôi vừa hay cần đến văn phòng anh ta, tôi giúp anh mang qua đi."

Quý Đào nghĩ Hàn Đông dù sao cũng là nghệ sĩ của Vương Trung Đỉnh, liền yên tâm mà giao cho hắn.

Hàn Đông không có trực tiếp đi tìm Vương Trung Đỉnh, mà trước tiên đến nhà ăn mua mấy thứ y thích ăn, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất đi lên.

Có văn kiện trong tay, Hàn Đông thực dễ dàng chui vào văn phòng Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh ra ngoài chưa quay về, Hàn Đông tự đi vào bếp. Đem thức ăn trong hộp đồ ăn dọn lên bàn, từng món bày ra thật đẹp mắt. Hiểu được thói quen sạch sẽ của Vương Trung Đỉnh, hắn còn làm bộ làm tịch đeo tạp dề, bày ra một tư thế nghiêng người lạnh lùng khốc suất yêu cầu độ khó cao chụp ảnh lại, hoàn toàn là làm trò để chụp ảnh.

Sau đó đăng lên tài khoản weibo nữ riêng của mình, phối vào một đoạn chú thích để tuyên truyền: "Đầu năm nay suất ca đều đi chiếu cố nam nhân, bắt ta chờ nữ tình dư lại làm sao chịu nổi?"

Sau khi dọn dẹp toàn bộ xong, thấy Vương Trung Đỉnh còn chưa trở lại, Hàn Đông liền lắc lư xung quanh giết thời gian.

Một phòng đồng hồ này a ~ nói không chừng sau này sẽ là của ta~ còn chưa có dịp hảo hảo thưởng thức qua. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Đông bắt đầu nghịch ngợm lung tung, sờ sờ chỗ này chỗ kia.

Cuối cùng phát hiện một cái hộp, bên trong là chocolate tạo hình đồng hồ. Một hộp 24 miếng, mỗi miếng đều thể hiện một giờ khác nhau, mang ý nghĩa thời thời khắc khắc chờ mong.

Vừa lúc đói bụng, trước thử một miếng mót dạ.

Ân ~~ tinh khiết và thơm mềm, vừa vào miệng lập tức tan ra...

Hàn Đông vốn định một hơi ăn mấy miếng, kết quả hắn phát hiện mỗi miếng hương vị đều không giống nhau. Vì thế mỗi miếng cắn một nửa, lại đem một nửa như chó gặm đặt trở về, để dành cho Vương Trung Đỉnh ăn.

Xe Vương Trung Đỉnh lúc này còn đang trên đường trở về công ty.

Phùng Tuấn hướng y nói: "Chocolate đồng hồ anh bảo tôi đặt đã xong rồi, tạm thời để ở văn phòng, anh xem xem là tự tặng cho cô ấy hay là phái người tặng?"

"Hôm nay có lẽ tôi không thời gian." Vương Trung Đỉnh nói.

"Chocolate rất dễ chảy, vẫn là nên sớm tặng qua." Phùng Tuấn nói xong thì gọi điện thoại cho nhân viên chuyển phát, "Văn phòng Vương tổng có một hộp Chocolate, cậu lập tức mang đến nhà Vạn tiểu thư."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Cúp điện thoại, Phùng Tuấn hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi xem qua hộp Chocolate kia rồi, thợ làm rất tinh mỹ, tôi nghĩ bất kỳ cô gái nào thấy phần thành ý này đều sẽ hết giận."

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.

Không đầy một lát, nhân viên đến văn phòng Vương Trung Đỉnh lấy Chocolate.

Hàn Đông nghe thấy cửa phòng mở nghĩ Vương Trung Đỉnh đã về, kết quả sau khi từ phòng vệ sinh đi ra không thấy một bóng người.

Lại qua mười mấy phút đồng hồ, Vương Trung Đỉnh vẫn chưa trở lại. Hàn Đông thấy đồ ăn có chút nguội lạnh, đặt lại trong lò vi ba trong hâm nóng lên.

Đang bề bộn làm việc, cửa rốt cục vang lên.

Hàn Đông ở trong bếp hỏi với ra một tiếng: "Đã trở lại?"

Ai đang nói chuyện? Mặt Vương Trung Đỉnh lộ vẻ nghi hoặc.

Hàn Đông buộc lên tạp dề đi ra từ phòng bếp, một giọng điệu mười năm sau (một đôi vợ chồng mười năm) nói: "Sao bận đến giờ mới trở về?"

Vương Trung Đỉnh lúc ấy lập tức ngây người, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

"Tôi thấy anh bề bộn công việc không quản cơm nước, nên đưa cơm tới cho anh." Hàn Đông như trước biểu cảm tỏ vẻ đương nhiên.

Vương Trung Đỉnh nhớ rất rõ ràng là mình còn mới cào hắn xong, sao có cảm giác như bị mất trí nhớ rất nhiều năm, bỏ qua rất nhiều việc?

"Nhanh ăn cơm đi, bằng không lại nguội mất." Hàn Đông lại xoay người đi thẳng đến bếp.

Vương Trung Đỉnh thét một tiếng ra lệnh, "Cậu đứng lại đó cho tôi!"

Hàn Đông dừng bước lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vương Trung Đỉnh, "Anh làm sao vậy?"

Vương Trung Đỉnh đi đến bên người Hàn Đông, thăm dò hỏi: "Cậu có nhớ tôi không?"

Hàn Đông lúc ấy liền mỉm cười, cười đến phải gọi là xấu xa. Được a Vương Trung Đỉnh ~ bình thường nhìn rất ổn trọng, kết quả tôi đây mới vừa cho một chút ôn nhu đã không thể kiên trì được rồi?

"Nhớ, có thể không nhớ sao?" giọng điệu buồn nôn.

Đáp án là đáp án kia, nhưng mở miệng lại không phải cái giọng điệu đó, Vương Trung Đỉnh không thể phán định, lại cẩn thận đánh giá ánh mắt Hàn Đông, nhìn thật chuyên chú. Hàn Đông cũng trìu mến nhìn y, cũng rất chuyên chú như vậy. Hai người trao đổi ánh mắt thật lâu, Hàn Đông rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Quả nhiên là mộng du... Vương Trung Đỉnh nghĩ.

Kết quả, một giây sau, một đôi môi ấm nóng liền dán lên.

Vương Trung Đỉnh rùng mình, lúc ấy cảm giác có một cột máu nhảy lên đỉnh đầu, cả da đầu đều bị thiêu cháy.

Hắn một tay đẩy Hàn Đông ra, một tay hung hăng bóp chặt hai má Hàn Đông, biểu cảm cường ngạnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ khí tương đối mất bình tĩnh, "Cậu dám hôn tôi?"

Hàn Đông còn vẻ mặt ủy khuất vô liêm sỉ nói, "Anh đầu tiên hỏi tôi có nhớ anh hay không, sau đó lại nhìn tôi như vậy, không phải là muốn hôn môi với tôi sao?"

Vương Trung Đỉnh lại bị Hàn Đông chặn họng không phản bác được, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua chuyện này. Ngươi nổi giận đi? Một Đại lão gia sao không phẫn nộ, không phát hoả đi? Lại để cho tên quái đản như vậy hôn!

"Nhanh chóng ăn cơm đi!" Hàn Đông làm giọng điệu tự cho mình là chủ nhà, "Đều là món anh thích ăn, đến nào."

Đối với loại thái độ không thể tưởng tượng này của Hàn Đông, trước mắt Vương Trung Đỉnh chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất chính là vì cây đậu đỏ.

"Đồ dùng trong nhà đó tôi sẽ không trả lại cậu, cậu làm trò cũng vô dụng."

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lạnh cứng nhắc nhở lại khiến cho xúc động của Hàn Đông mới vừa áp xuống lần thứ hai cuồn cuộn đi lên, ngay cả nói chuyện cũng mang theo nét nhu tình đặc hữu của gia môn nhi, "Tôi rốt cuộc không cần chỗ đồ đó nữa, sau này chỉ dùng đồ hơi, chỉ dùng đồ hơi có được không?"

Vương Trung Đỉnh làm sao nuốt trôi đây?!!!!

"Anh thích ăn món này, ăn nhiều một chút." Hàn Đông liên tiếp gắp rau cho Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh phát hiện thứ Hàn Đông gắp cho quả thật đều là đồ y thích ăn, hơn nữa đều là nhà ăn nấu riêng. Toàn bộ gia vị y kiêng kị đều tránh được, toàn bộ thích đều thêm vào, dùng lượng vừa đúng. Vương Trung Đỉnh nhờ nhiều người mang qua đồ ăn đến như vậy, không ai mang về được đồ ăn hợp khẩu vị như thế.

Vì thế, thái độ đối với Hàn Đông lại dịu đi một chút.

"Cậu rốt cuộc là nghĩ gì đây?" Vương Trung Đỉnh nghiêm túc hỏi.

Hàn Đông cũng nghiêm túc đáp: "Tôi chỉ là cảm thấy trước kia mình rất hỗn đản, đã phụ của anh một tấm chân tình."

Tuy rằng lời nói có chút khoa trương, nhưng cũng may Vương Trung Đỉnh nhìn ra thành ý của Hàn Đông, hừ lạnh nói: "Coi như cậu còn có chút lương tâm."

Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông ngồi ở trên ghế sa lon bên ngoài nghỉ ngơi. "Hàng" từng trâng tráo nói muốn thích ứng với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vương Trung Đỉnh, không đến hai phút đã ngủ mất.

Vương Trung Đỉnh đi một chuyến đến buồng vệ sinh xong, trở về thấy Hàn Đông nằm trên ghế sa lon. Cho đến giờ phút này, Vương Trung Đỉnh mới có xác nhận cuối cùng, Hàn Đông vừa rồi là tỉnh táo.

Nếu là người khác, lúc này Vương Trung Đỉnh đã sớm đá đi. Nhưng nghĩ đến việc Hàn Đông chính là đang quay phim kịnh dị, diễn đêm tương đối nhiều, cũng không dùng vũ lực đuổi ra ngoài, mà là cố gắng dùng miệng gọi hắn thức dậy.

"Văn phòng tôi là cho cậu ngủ sao? Luôn có người ra ra vào vào, nhìn thấy cậu như vậy phải nói sao? Đứng lên! Quay về ký túc xá ngủ!"

Hàn Đông vẫn không nhúc nhích.

Vương Trung Đỉnh dùng chân đá mông Hàn Đông, "Nhanh lên một chút, nếu không thức dậy tôi tìm người đến trói cậu."

Hàn Đông chần chừ lúc lâu mới đứng lên, nhưng lúc đi cũng không mở mắt, rõ ràng không phải trạng thái tỉnh táo.

"Ừ, tôi trở về ngủ, trở về ngủ."

Vương Trung Đỉnh lúc ấy mặt càng đen lại túm Hàn Đông lại.

Không còn cách nào, buổi tối mộng du, ban ngày lang thang khắp nơi, tạm thời không nói ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, dọa người lại phiền toái.

Rơi vào đường cùng, Vương Trung Đỉnh đành phải kéo Hàn Đông vào buồng trong ngủ, sau đó đóng cửa, tự mình đi ra tiếp tục công việc.

Không đầy một lát, phía trong cửa lại vang lên, Hàn Đông vẫn chưa mở mắt rón ra rón rén đi ra. Ngồi xuống cạnh bàn công tác, một câu không nói, liền cứ như vậy ngồi đợi, tươi cười ra vẻ tôi săn sóc anh.

Vương Trung Đỉnh đáp lại ánh mắt của hắn cũng: tôi cần đến cậu bồi tiếp sao? Chạy về ổ của cậu ngủ đi!

Hàn Đông vẫn không đi, đóng cọc tại chỗ không nhúc nhích.

Không có nghe thấy Hàn Đông làm ồn, Vương Trung Đỉnh cũng mặc kệ hắn, tự mình làm việc của mình.

Kết quả đang hết sức chăm chú tập trung vào màn hình máy tính, đột nhiên cảm giác cánh tay tê tê. Quay đầu nhìn lên, Hàn Đông thế nhưng đang vẽ tranh trên tay y.

"Tôi vẽ cho anh một hình vết sẹo đặc hiệu." Hàn Đông nói.

Vương Trung Đỉnh lạnh cứng nghiêm mặt rút tay, tiếp tục đưa ánh mắt quay lại màn hình máy tính.

Không đầy một lát, Hàn Đông lại lôi cánh tay y tới.

Lần này Hàn Đông hung hăng kẹp bàn tay Vương Trung Đỉnh ở nách, để ngừa lần thứ hai bỏ trốn. Sau đó tiếp tục chạm ngòi bút lành lạnh lên cánh tay cọ qua cọ lại, ngòi bút ngẫu nhiên chọc nhẹ, ngẫu nhiên trượt trượt, tê tê dại dại, có cảm giác đặc biệt nịnh người.

"Đổi tay." Vương Trung Đỉnh nhường một bước, "Tay này của tôi còn phải điều khiển chuột."

Hàn Đông không buông tay,bức vẽ phải là ở cánh tay hoạt động này, chính là để cho anh phải nhìn tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi