PHONG MANG

Ngày hôm sau, tin tức về buổi họp báo liền lên trang đầu các báo. Không phải nhờ vận dụng quan hệ của công ty Trung Đỉnh, cũng không phải bởi vì tuyên truyền mạnh mẽ, chỉ là vì một đoạn khiêu vũ kia của Du Minh.

Bản thân Du Minh chính là một đề tài nhân vật, nhất cử nhất động của cậu đều bị truyền thông chú ý. Hơn nữa cậu xưa nay điệu thấp, cực ít hiện thân, cho nên đột nhiên công khai ra mặt tất sẽ dẫn tới các hãng truyền thông tranh nhau đưa tin.

Phùng Tuấn cười cảm thán nói: "Một chuyến này của Du Minh thật không có uổng phí, giảm đi không ít phí tuyên truyền cho công ty."

Vương Trung Đỉnh không biểu lộ ra vui sướng gì, ngược lại có chút lo âu.

Kết quả tới buổi chiều, tin tức Du Minh khiêu vũ tại họp báo liền biến mất trên tất cả các mặt báo, thay thành đầu đề khác.

Nội dung đưa tin về họp báo, cũng đều là chủ đề về các nhân viên chủ chế trong đoàn, bất kì tin tức nào liên quan đến Du Minh đều không còn bóng dáng.

...

Buổi tối, khi Vương Trung Đỉnh về đến nhà, con nhỏ đã ngủ. Y tắm rửa xong lại đến phòng nó nhìn qua một chút, kết quả tiểu tử kia không biết sao lại tỉnh, chìa cánh tay nhỏ bám chặt cổ Vương Trung Đỉnh.

"Nằm mơ rồi." Tây Tây nói.

Vương Trung Đỉnh ôm Tây Tây ngồi ở trên giường, hỏi: "Mơ như thế nào?"

"Mơ thấy ba ba một mực tìm người kia."

Vương Trung Đỉnh có chút hưng trí nhìn nó, "Người nào?"

"Đại chân dài thúc thúc."

Vương Trung Đỉnh sớm đã nói với Tây Tây về việc y muốn tìm một nam diễn viên như vậy, không ngờ tới đứa bé thế nhưng nhớ kỹ. Hơn nữa Tây Tây hoàn toàn kế thừa khả năng thiên bẩm về con số của Vương Trung Đỉnh, đem những số liệu này học thuộc lòng không sót một cái.

"Người đó hoàn toàn phù hợp." Tây Tây nghiêm túc nói.

Vương Trung Đỉnh chỉ hỏi vui: "Vậy con còn nhớ rõ người đó trông ra sao không?"

Tây Tây cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Con chỉ nhớ rõ chú ấy có một cái đuôi sam, giống đuôi con thỏ."

Nghe được con trai nói như vậy, thần kinh Vương Trung Đỉnh nháy mắt căng lên.

"Con còn mơ thấy gì?"

Tây Tây nhất ngũ nhất thập (nhớ rõ ràng) nói: "Mơ thấy con lại phát sốt, chú ấy giữ vào trán con ấn ấn, không đầy một lát con đã không còn khó chịu nữa."

Vương Trung Đỉnh bế Tây Tây lên đi tìm bảo mẫu.

"Trong khoảng thời gian gần đây cô có mang Tây Tây ra ngoài không?"

Bảo mẫu lắc đầu: "Tôi sợ cậu chủ lại phát sốt, không dám cho ra ngoài."

"Trong nhà có ai đến không?"

"Không có, phàm là người tới đây đều là bắt chuyện qua với ngài trước."

Vương Trung Đỉnh vẫn không yên lòng, lại tìm băng ghi hình theo dõi trong biệt thự, tìm đến mấy ngày Tây Tây phát sốt kia. Kéo xem từng chút một, rốt cục thấy một thân ảnh, bàn tay nắm chuột mạnh mẽ dừng lại.

Hàn Đông nhắm mắt đi vào phòng Tây Tây, động tác lén lút, tim Vương Trung Đỉnh nhất thời nhéo lên. Tiếp theo y thấy Hàn Đông đi đến đầu giường Tây Tây, bàn tay đặt trong túi áo rút vài lần vẫn chưa móc ra cái gì. Cuối cùng trì hoãn sửng sốt một lát, đột nhiên không hiểu sao đem thân thể hài tử đặt lại.

Tiếp tục mặt sau, chính là những gì Tây Tây miêu tả cho Vương Trung Đỉnh.

Cameras sẽ không nói dối, Vương Trung Đỉnh tận mắt thấy trong quá trình mát xa sắc mặt Tây Tây ngày càng tốt, cảm giác khó chịu ngày càng nhẹ. Ngắn ngủn vài phút, bệnh tình hài tử nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

Vương Trung Đỉnh đột nhiên phát hiện tín niệm nào đó mình đã kiên trì nhiều năm qua có dấu hiệu dao động.

Tiếp theo, hắn lại thấy Hàn Đông nắm chặt bàn tay nhỏ của Tây Tây không rời, không biết đang nghĩ điều gì...

Đột nhiên, đôi mắt Hàn Đông mở ra.

Trong lòng Vương Trung Đỉnh căng thẳng.

Hàn Đông nhìn khắp bốn phía, thời điểm khuôn mặt hướng về phía màn hình, lệ đã rơi đầy mặt...

Sau đó xảy ra chuyện gì, Vương Trung Đỉnh đã không còn nhớ rõ, trong đầu y chỉ còn lại hình ảnh Hàn Đông khóc đẫm nước mắt ngồi ở cửa phòng Tây Tây kia.

Nửa đêm, cảnh vệ gác cửa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh lái xe tiến vào khu biệt thự rồi lại rời khỏi.

Hàn Đông đã sớm ngủ đến say như lợn chết, Vương Trung Đỉnh tiến đến nhìn khuôn mặt của hắn, hai bên trái phải vẫn như trước không cân xứng, bên sưng kia còn lưu lại dấu tay hồng hồng.

Vương Trung Đỉnh ngồi nửa người xuống, hai tay cánh tay đỡ hai bên đầu Hàn Đông, bình tĩnh nhìn hắn một hồi, đột nhiên hôn lên hai má phát sưng kia, hôn chính vào vị trí đã hôn phải ngày hôm qua.

Quả nhiên, Hàn Đông nhe răng vui lên.

Vương Trung Đỉnh cương sững sờ một lát, rất nhanh lại bình phục lại.

Hàn Đông chưa có tỉnh, nụ cười vừa rồi chỉ là vô thức.

Vì thế, đầu Vương Trung Đỉnh lại cúi thấp xuống. Kết quả Hàn Đông nhanh chóng đem mặt giấu đi, ra vẻ như gặp đại địch. Không còn cách nào, Hàn Đông sợ Vương Trung Đỉnh nhéo hắn.

"Nhị hàng..." Vương Trung Đỉnh giễu cợt một tiếng.

Vừa từ giường Hàn Đông rời đi, Vương Trung Đỉnh liền giật mình thấy Du Minh ở cửa, biểu cảm kinh ngạc nhìn y.

Vương Trung Đỉnh không hề giải thích gì, mặt không chút thay đổi vòng qua Du Minh ra cửa dời đi.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông tỉnh lại liền vui, "Đêm qua mơ thấy Vương Trung Đỉnh chạy đến đây hôn tôi, đại gia ngươi, thật giống như thật, ha ha ha..."

Không nghe thấy hồi đáp, Hàn Đông ngó đầu sang phòng cách vách dò xét, phát hiện Du Minh không có ở phòng.

"Ôi! Người đâu?"

...

Tại một phòng VIP trong khách sạn, Du Minh bị người ấn vào góc tường không thể động đậy.

"Tôi không liên hệ em, em cũng sẽ không liên hệ tôi đi?"

Du Minh thản nhiên, "Hạ Hoằng Uy, anh buông ra."

Hạ Hoằng Uy dùng hạ vật dưới khố hung hăng đỉnh giữa hai chân Du Minh, ngữ khí bá đạo cuồng vọng, không hề có ý thuận theo, "Lời này của em đã nói bao nhiêu lần? Có thể thay đổi mới mẻ chút không?"

Ánh mắt Du Minh lạnh lẽo đối diện với hắn, "Anh dùng chiêu này bao nhiêu lần rồi? Có thể đổi mới chút không?"

Không khí bên trong gian phòng nháy mắt giảm xuống.

Hạ Hoằng Uy một tay lấy đẩy Du Minh xuống giường.

Sau đó, hắn đứng ở đầu giường, cố ý chầm chậm cởi từng cái từng cái cúc áo sơ mi trước mặt Du Minh. Đồi ngực cường tráng, cơ thể khêu gợi, tuấn nhan hoàn hảo không thể tìm ra khuyết điểm gì, quả thực đẹp trai đến huyết mặt.

Bất cứ người nào thấy nam nhân như vậy ở trước mặt mình cởi áo tháo thắt lưng, đều sẽ có cảm giác cuộc đời này không uổng. Nhưng vẻ mặt Du Minh cố tình mâu thuẫn, cố tình không mua hắn trướng, thậm chí cả nhìn cũng lười liếc một cái.

(không mua trướng: không thể hiện ngưỡng mộ hay vâng lời)

Hạ Hoằng Uy cưỡng chế trên người Du Minh, đôi môi mỏng hôn tới hai má cậu.

Du Minh theo bản năng trốn tránh.

Hạ Hoằng Uy lại bá đạo truy đuổi không buông tha.

Du Minh rốt cục không thể nhịn được nữa, "Anh muốn gì thì nhanh một chút."

Hạ Hoằng Uy yên lặng nhìn hắn một lát, đột nhiên con ngươi giận dữ, bàn tay to hung hăng nắm tóc Du Minh, buộc cậu nhìn thẳng vào mình.

"Ai cho em khiêu vũ ở họp báo?" Hạ Hoằng Uy chất vấn.

Du Minh mặt lạnh không nói lời nào.

Hạ Hoằng Uy gầm lên ra tiếng: "Tôi hỏi em, ai mẹ nó cho phép em khiêu vũ trước mặt nhiều người như vậy?"

"Tôi khiêu vũ thì sao vậy? Chẳng lẽ tôi học múa chỉ là để buồn chán ở trong phòng nhảy cho mình xem sao?"

Hạ Hoằng Uy hung hăng cắn hai má, cổ, vành tai Du Minh, thở hổn hển thét lớn: " Là cho một mình tôi xem."

Du Minh chịu đau không nói lời nào.

Hạ Hoằng Uy một tay xé y phục của cậu, oán hận vân vê hai điểm trước ngực, thấy không phản ứng lại dùng răng xả cắn. Dưới thân vật cứng va chạm qua một lớp vải, động tác điên cuồng thô lỗ.

Du Minh từ đầu đến cuối đều đóng chặt môi, thỉnh thoảng lại hé ra tiếng hừ lạnh, nhưng không phải loại thoải mái kia, mà là áp lực, rên rỉ thống khổ.

"Giả bộ cái gì với tôi?" Hạ Hoằng Uy đột nhiên dùng vật cứng thâm nhập, giọng điệu cùng động tác duy trì nhịp nhàng, "Trong giới này còn có thứ hàng sạch nào sao? Em nếu thật là không muốn không cầu tại sao phải theo tôi? Còn mẹ nó không phải vì thượng vị?"

...

Mãi cho đến buổi chiều, Du Minh mới trở về.

Hàn Đông vội vàng đuổi đến hỏi: "Cậu đi làm gì sao? Đến giờ mới trở về."

Biểu cảm Du Minh tựa hồ lại khôi phục lạnh lùng như khi mới gặp Hàn Đông, chỉ là trộn lẫn một ít mệt mỏi.

"Không làm gì, đi ra ngoài gặp mặt cùng bằng hữu."

Hàn Đông tò mò truy vấn, "Cậu còn có bằng hữu sao? Nam hay nữ? Ở đâu? Đang làm gì? Tìm cậu có chuyện gì..."

Du Minh một chữ không đáp, trực tiếp đẩy Hàn Đông ra, lập tức đi vào phòng của mình, miễn cưỡng ghé xuống giường.

Du Minh này vừa "Nằm úp sấp" (nói dối), Hàn Đông lập tức nổi lên tà tâm.

Hắn không trực tiếp hỏi, mà là cầm sổ nhỏ của mình qua thăm dò nói.

"Tôi tính viết một ca khúc, hiện tại ca từ đã viết được một nửa, tôi hát cho cậu nghe thử..."

Du Minh trực tiếp một câu, "Đừng phiền tôi."

Hàn Đông lại không, càng muốn hát cho Du Minh.

Du Minh không thể nhịn được nữa, "Cậu có thôi hay không? Tôi nghĩ không ra, con người cậu sao thay đổi thất thường vậy?"

"Thay đổi thất thường? Có ý gì?" Hàn Đông không rõ.

Du Minh do dự một chút, vẫn là đem nghi hoặc vẫn luôn luôn giấu ở đáy lòng tuôn ra: "Thái độ của cậu đối với Vương Trung Đỉnh sao có thể thay đổi liền thay đổi? Cậu làm như thế nào vậy?"

Có thể dạy cho tôi hay không? Tôi dùng ba năm thời gian vẫn chưa yêu nổi một người.

Hàn Đông nói: "Cái này rất khó sao? Anh ta là người tôi bỏ ra thời gian dài nhất để yêu, mấy chục người trước chỉ là trong vài phút."

Mấy chục người trước... DuMinh quả nhiên thực sự hỏi lầm người.Kݨ6

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi