PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

"Bụp…"

Âm thanh vang lên như tiếng của viên đá rơi xuống nước, vô cùng dễ chịu và êm tai. Khi hòn đá rơi xuống, nó làm cho mặt nước nổi lên từng gợn sóng.

Chu Trạch thấy mình đang nằm trong một hồ nước. Nước trong hồ long lanh như pha lê, nâng đỡ lấy cơ thể của Chu Trạch.

Mọi thứ xung quanh anh vô cùng mờ nhạt nhưng càng lúc lại càng trở nên rõ ràng hơn và trông rất quen thuộc,

Ở phía xa kia,

Là đường đi xuống Hoàng tuyền. Con đường đó luôn tấp nập người qua lại, bởi vì ngay cả không có chiến tranh hay bệnh dịch, từng giờ từng phút vẫn có người qua đời.

Rất nhiều những bộ phim điện ảnh đều có câu: "Ta sợ ngươi trên đường xuống Hoàng tuyền sẽ cô đơn nên ta sẽ đi cùng ngươi (Hoặc ta sẽ cho người đi cùng ngươi)".

Trên thực tế, chúng ta không phải lo lắng về chuyện này.

Khi xuống đây, bạn sẽ phát hiện ra trên đường xuống Hoàng tuyền vô cùng đông đúc, bên cạnh bạn sẽ đủ các loại người: tốt có, xấu có, da trắng có, da đen có, trẻ có, già có…

Dù bạn có xinh đẹp hay xấu xí, cuối cùng bạn cũng không tránh khỏi việc phải chết,

Dù là một vị anh hùng hay một tên cướp, thì khi tuổi dương đã tận cũng phải đối mặt với các chết,

Tuy nhiên, mọi người sẽ không cảm thấy cô đơn chút nào khi xuống Hoàng tuyền, khi đó, mọi người sẽ mất đi ý thức và chỉ lăm lăm tiến về phía trước như một cái xác không hồn.

Nếu so sánh Địa ngục với nhà máy, thì đường xuống Hoàng tuyền chính là nơi thu thập vật liệu để sản xuất, vật liệu được chuyển bằng một băng chuyền để vào nhà máy, vô cùng chặt chẽ và chuyên nghiệp.

Có thể mọi thứ sẽ khiến bạn bất lực nhưng đây chính là kỷ cương của Địa ngục, duy trì trật tự nơi đây.

Chu Trạch chậm rãi đứng thẳng dậy,

Chắc đây là một giấc mộng,

Anh,

Hẳn là chưa chết.

Trong đầu của anh hiện giờ không có quá nhiều ký ức, chỉ cần nhớ anh, anh sắp bị cô em vợ giết chết, sau đó, anh như một người say, không nhớ gì cả.

Giống như lần trước giao tranh với Nương nương áo xanh trên mái nhà, anh đã bỏ mặc cơ thể của mình, không thể nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra.

Chu Trạch không muốn chết, nhất là vào lúc này. Nếu như được lựa chọn, Chu Trạch muốn mình mất hết ý thức như những người đi trên đường xuống Hoàng tuyền kia, cứ đi về phía trước, dù không biết phía trước là điểm đến cuối cùng hay vạch xuất phát tiếp theo.

Nhưng bây giờ, anh vẫn hoàn toàn có ý thức. Nếu anh chết đi, anh sẽ phải chịu đựng nỗi đau của sự tra tấn về tâm hồn lẫn thể xác.

Việc này giống như trước khi phẫu thuật,

Bác sĩ nói với bạn rằng,

Thật xin lỗi, chúng tôi đã hết thuốc gây tê.

Bàn tay anh chơi vơi giữa hồ nước.

Hồ nước này rất trong, khi nhìn xuống nước, bất kể ở khoảng cách xa hay gần đều nhìn rõ thấy đáy.

Nữ Vô diện chưa trở về, nhưng mọi thứ dường như sắp có kết quả.

Tiểu Louli, nữ Vô diện, chuyện ở Thành Đô, sau tất cả, cuối cùng phải có một kết quả.

Chu Trạch nhìn xung quanh,

Anh không thấy người đàn ông cùng với con mèo mà anh thấy trong giấc mộng hôm trước. Kỳ thật, Chu Trạch rất muốn gặp lại anh ta.

Không biết tại sao, nhưng Chu Trạch cảm thấy anh ta có một sức mạnh đặc biệt, khi ở bên anh ta, Chu Trạch cảm thấy rất yên tâm.

Có lẽ đây là sự quyến rũ của tính cách?

Đi trên mặt nước, xung quanh bắt đầu bốc lên một làn khói trắng mờ ảo, nó như bùa mê kéo người ta dần dần bước tới để làn khói đó quấn lấy xung quanh.

Trở lại chỗ cũ, nơi đây vẫn không có gì thay đổi, không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra. Nhưng, Chu Trạch rõ ràng cảm nhận được có sự thay đổi trong cơ thể anh.

Ví dụ như lần này, lúc anh mơ man và quay về đây, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Khi sương mù dày đặc che khuất tất cả mọi thứ,

Chu Trạch cảm thấy mắt mình đau nhói, đồng thời anh ngửi thấy mùi hôi tanh của bùn đất,

Chết tiệt,

Lại là cái mùi này.

Mở mắt ra, Chu Trạch thấy mình đang nằm trên tầng hai của hiệu sách. Lão đạo cùng con khỉ đang xoa bùn lên các vết thương của anh.

"Haha, phải nhào như thế này bôi lên mới tốt, ta sẽ bôi bùn lên ngực cho ông chủ!"

Lão đạo nhào nặn đống bùn rồi véo con khỉ một cái. Con khỉ thì dùng miệng thổi thổi lên số bùn trên tay nó rồi chuẩn bị bôi lên người Chu Trạch.

Đem thuốc chữa bệnh ra chơi một trò chơi thô tục, chỉ có lão đạo mới có thể nghĩ ra.

Tuy nhiên, khi lão đạo chuẩn bị lấy bùn xoa lên ngực Chu Trạch, anh bất chợt mở mắt và choáng ngợp với số bùn đất ở trong tay lão đạo và con khỉ.

"Có gì vui thế?"

Chu Trạch hỏi.

Không biết tại sao,

Vết thương lần này so với vết thương lần trước ở trên sân thượng nhẹ hơn rất nhiều. Mặc dù Chu Trạch không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng sau khi thức dậy đã có thể trò chuyện.

"Có gì vui thế?"

Lão đạo hơi giật mình và ngồi nguyên tại chỗ.

"Có gì vui thế?" Chu Trạch lại hỏi.

Lão đạo cúi xuống với vẻ mặt đau khổ và ngậm ngùi gật gật đầu.

"Vui, thực sự vui lắm."

Chu Trạch nằm nghiêng qua và không nhìn lão đạo nữa.

Lão đạo vội vàng bỏ số bùn đất trên tay xuống, sau đó xun xoe với Chu Trạch: "Ông chủ, anh đã tỉnh lại rồi, thật là mừng quá. Anh làm tôi sợ muốn chết, hôn mê liền ba ngày ba đêm."

Chỉ ba ngày,

Lần trước không biết anh hôn mê trong bao lâu?

Chỉ là, không hiểu vì sao mỗi lần bị thương đều phải bôi bùn lên người?

Chu Trạch nhìn những vết bẩn trên người và trên giường anh. Vốn là một người ưa sạch sẽ, điều này khiến anh có chút không thể chịu được:

"Gọi Oanh Oanh đến đây."

"Ông chủ, anh đói bụng à?" Lão đạo hỏi.

"Tôi muốn đi tắm."

"Tôi sẽ giúp anh tắm rửa, hồi trước tôi hay đi bắt ma trong phòng tắm. Anh yên tâm, tôi tắm cho người khác rất chuyên nghiệp!"

Lão đạo vỗ vỗ bộ ngực của mình.

"..." Chu Trạch.

Một bên con khỉ nhỏ bụm miệng lại cười khúc khích.

Chu Trạch muốn nói rằng, ngay cả con khỉ nhỏ cũng cười nhạo ông,

Sao một chút nghiêm túc ông cũng không có?

"Gọi Oanh Oanh đến đây."

"Ông chủ à, không cần mà, tôi sẽ đưa anh vào phòng tắm rồi kỳ cọ thật sạch sẽ cho anh."

Nói xong, lão đạo ân cần chuẩn bị ôm Chu Trạch xuống giường.

Nếu nhưng lúc này Chu Trạch vẫn còn sức, chắc hẳn móng tay đã mọc ra,

Sau đó làm cho lão đạo thêm vài cái lỗ thông hơi trên người.

Thật không may, Chu Trạch bây giờ là một bệnh nhân.

Cũng may, lúc này Oanh Oanh vừa vặn đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một chén trà. Khi thấy Chu Trạch đã tỉnh dậy, cô vui mừng đặt chén trà xuống rồi chạy lại.

Chu Trạch thở phào nhẹ nhõm.

...….

Với kinh nghiệm lần trước, lần này để Oanh Oanh tắm cho Chu Trạch không có gì lạ cả.

"Chuyện gì đã xảy ra với gia đình nhà họ Lâm."

Chu Trạch hỏi.

"Ông chủ, khi chúng tôi đến nơi, anh đã hôn mê và nằm trên mặt đất. Chị em bác sĩ Lâm không gặp chuyện gì lớn nhưng căn nhà của họ đã bị xáo trộn, nhất là phòng tắm, gương và gạch sứ đã bị vỡ hết.

Chúng tôi đã đưa anh ra ngoài, người nhà họ Lâm không đến đây hỏi bất cứ chuyện gì. Tôi biết anh tò mò, em gái bác sĩ Lâm đã đi học lại bình thường, còn bác sĩ Lâm cũng đã đi làm."

Chu Trạch gật đầu và nhìn vào gương. Tóc anh ta có vẻ hơi dài. Anh ta nói với Bạch Oanh Oanh: "Giúp tôi cắt tóc đi."

"Được rồi."

Oanh Oanh ra ngoài lấy kéo và cắt tóc giúp Chu Trạch.

Sau khi mọi thứ sạch sẽ và tóc đã cắt xong, Chu Trạch được bế ra và đặt trên một chiếc xe lăn, chiếc xe lăn vẫn còn mới, hơn nữa lại còn chạy bằng điện. Trông chiếc xe giống trò chơi xe đụng trong công viên giải trí.

"Ai đã mua nó." Mặt Chu Trạch sạm lại.

"Ông chủ, anh có thích không. Đây là chiếc xe mà bần đạo đã cố ý chuẩn bị, nghĩ đến việc sau này anh còn phải sử dụng xe lăn thường xuyên,

Nên lần này đã chơi lớn sắm luôn chiếc xe lăn hiện đại này.

Ông chủ nhìn xem, sau khi ấn cái nút này thì xe có thể di chuyển!"

Chu Trạch làm theo lời lão đạo, ấn cái mút kia xuống,

Sau đó chiếc xe lăn bắt đầu lăn bánh, bánh xe phát ra đủ loại màu sắc,

"Tu tu tu…"

Tiếng còi xe lửa vang lên,

Lão đạo nghĩ Chu Trạch sẽ rất hài lòng,

Nhưng nếu không phải cơ thể của Chu Trạch quá yếu,

Thì chắc hẳn hôm nay anh sẽ cho lão đạo một trận.

Chu Trạch không ngồi xe lăn nữa. Anh muốn ngồi trên ghế sofa mềm bên cạnh cửa sổ hiệu sách.

Hứa Thanh Lãng không có trong cửa hàng. Có vẻ như nhà anh ấy có việc, anh ấy đã về nhà và để lại hiệu sách rất nhiều nước ô mai,

Nói rằng, khi Chu Trạch tỉnh dậy có thể uống.

Những điều này lặp đi lặp lại như đã dần trở thành một thói quen.

Sau một hồi vật lộn, kết quả, vẫn chẳng có gì thay đổi cả.

Sự thật của mọi việc rất lố bịch, nhưng đó vẫn là sự thật, không thể nào thay đổi được.

Có lẽ,

Chân tướng việc này cần phải đợi đến lúc tiểu Louli trở về để cô ấy giải thích rõ ràng mọi việc. Việc trong cùng một thành phố có đến hai quỷ sai, nếu tiểu Louli nói không biết, rõ ràng là rất vô lý.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu Louli còn có thể trở về.

Chu Trạch ngồi ngả lưng ra ghế sofa để đắm mình dưới ánh nắng sớm. Oanh Oanh chị trách nhiệm đón khách và chuẩn bị đồ cho khách. Mặc dù Hứa Thanh Lãng không ở đây nhưng cô cũng đã học được cách làm cơ bản.

Ở bàn gần chỗ Chu Trạch đang ngồi có hai người phụ nữ tóc dài, giọng có đôi chút khàn khàn và hơi khó nghe. Hai người phụ nữ vừa xem tạp chí thời trang vừa trò chuyện rất nhiệt tình.

"Để tôi kể cho cô nghe, gần đây tôi mới phát hiện ra một chuyện khiến tôi rất lo lắng."

"Cô mau kể cho tôi nghe đi."

"Tuần trước, tôi đã mang đồ của tôi đặt trong nhà tắm chuẩn bị giặt thì đống đồ đạc tự nhiên bị xáo trộn."

"Sao thế, có trộm lẻn vào nhà cô à?"

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ có trộm, nhưng trong nhà tôi không bị mất một món đồ nào cả, nên chắc không phải có trộm đâu."

"Vậy rốt cuộc là ai làm chứ?"

"Là Tiểu Văn, lần trước sau khi tắm xong tôi đã đi ra ngoài. Khi chờ tôi đi hẳn, con trai tôi đã tiến vào phòng vệ sinh. Lúc tôi quay trở lại thì thấy đồ lót của tôi bị xáo trộn, trên đó còn dính một chút nước nữa."

"Ah!"

Người phụ nữ còn lại bịt miệng nói:

"Tiểu Văn sao có thể như vậy chứ?"

"Tôi cũng đang rất lo sợ đây."

"Chắc không sao đâu, Tiểu Văn đang trong thời kỳ trưởng thành. Con trai với đồ lót của nữ giới có một chút hiếu kỳ cũng có thể hiểu được."

"Tôi cũng đã lên mạng đọc thêm thông tin, nếu chỉ có chuyện này xảy ra thì không sao."

"Không sao ư? Cô phải hướng dẫn và bảo ban cậu ấy chứ."

"Ban đầu tôi định nói chuyện cởi mở với nó, nhưng sau đó, tôi đã phát hiện ra một chuyện. Khi tôi đi làm về sớm hơn mọi ngày, tôi nhìn vào trong phòng ngủ của mình thì thấy nó đang mặc áo lót và váy tôi thường hay mặc và đứng ngắm trước gương."

"Cái này…."

"Nếu như chỉ đơn giản là chuyện trước đó, tôi nghĩ tôi có thể hướng dẫn nó được. Nhưng chuyện này thực sự rất nghiêm trọng, con trai tôi mặc quần áo của tôi và ngắm mình trước gương, rõ ràng đây không phải là vấn đề của những đứa con trai mới lớn."

"A, điện thoại của con trai tôi, cô đợi chút."

Người phụ nữ trả lời điện thoại xong, quay sang nói với bạn mình: "Tôi xin lỗi, con trai tôi đói rồi, tôi phải về để nấu cơm."

"Được rồi, cô mau về đi."

"Phục vụ, tính tiền giúp tôi."

Bạch Oanh Oanh đi đến tính tiền.

Chu Trạch nhìn hai người phụ nữ tóc dài bước ra khỏi cửa hàng và nghĩ về những điều hai người họ vừa nói với nhau.

"Ông chủ, anh có muốn thêm một chút nước nóng không?" Oanh Oanh hỏi.

"Không cần." Chu Trạch lắc đầu và nhấp một ngụm trà.

Bạch Oanh Oanh một tay chống nạnh, một tay khác cầm tiền, bất đắc dĩ nói:

"Hai người kia thật kỳ lạ. Cứ cho là đứa con trai đó có bệnh thật đi, sao họ lại bắt ăn ta ăn mặc như con gái chứ."

"Khụ khụ….."

Đang uống nước, Chu Trạch bỗng nhiên bị sặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi