Buổi sáng hôm sau, theo thường lệ sau khi anh rửa mặt thì Chu Trạch sẽ ghé qua tiệm mì, nó đã trở thành thói quen trong sinh hoạt của anh, ăn uống đối với anh đã không còn là sự hưởng thụ nữa, nó đơn giản là nhiệm vụ thôi, ăn được là tốt rồi, không có nơi nào mà nhanh lẹ như ở Hứa Thanh Lãng.
"Nước mướp đắng đây." Hứa Thanh Lãng đặt một ly thủy tinh lớn trước mặt Chu Trạch, sau đó đưa cho anh một phần cơm chiên trứng.
Chu Trạch thử uống một ngụm, chất lỏng chảy vào trong cổ họng của anh, trong miệng anh giờ chỉ có một cảm giác đắng chát cực khó chịu, anh ta lấy hết can đảm nhắm mắt lại, nuốt nó vào dạ dày, lúc này anh cảm nhận được dạ dày của anh bắt đầu co thắt lại.
Mười mấy giây sau, anh mới dần bình thường trở lại, thở một hơi nhẹ nhõm.
Thật sự rất cực khổ.
"Ha ha, đủ mạnh không?" Hứa Thanh lãng thể hiện nét mặt khoa trương trên gương mặt của anh, và sau đó ngồi xuống trước mặt Chu Trạch, "Nói, miệng của anh cũng thật khác lạ, không uống trước những loại nước này thì ăn không ngon?"
Tâm trạng Chu Trạch dần dần bình phục lại, sau đó cầm chén nước mướp đắng và uống nó một hơi, rồi anh ta nhanh chóng cầm đũa lên ăn dĩa cơm trứng chiên.
Sau một phút, Chu Trạch đã ăn xong bữa ăn, đặt đĩa xuống và sau đó lại nhắm mắt lại.
"Nhìn tướng anh ăn, cứ như những linh hồn tà ác đang cố treo lên trong địa ngục." Hứa Thanh Lãng trêu chọc anh.
Câu nói chỉ mang tính chế nhạo, chứ không có ý gì khác.
Chu Trạch mở mắt ra, lườm lườm về phía của Hứa Thanh Lãng, anh nhớ lại linh hồn của năm anh em công nhân vào ngày hôm đó, vợ anh và cô em gái không nhìn thấy, điều đó là bình thường nhưng ông chủ hàng mì thì lại nhìn thấy, nếu không, thì sao lại đi làm năm phần thịt kho tàu và cơm.
Tuy nhiên, cả hai người đã phối hợp rất ăn ý, họ hiểu ngầm không muốn nói ra sự thật, có lẽ đây là cách để hòa hợp mọi thứ.
"Tại sao anh không nhận thêm đơn hàng vào ngày hôm đó?" Chu Trạch hỏi.
Trong những ngày đầu tiên, dù là đêm 30, Hứa Thanh Lãng cũng không thêm bất kỳ đơn hàng nào trong điện thoại di động, hôm nay, nó dường như có vẻ vắng nhiều, và cũng không có người nào đến lấy đồ ăn đi.
"Nghỉ ngơi một chút." Hứa Thanh Lãng lấy điếu ra, đưa vào trong miệng, và đưa cho Chu Trạch một cây.
Tuy nói đêm 30 không nghỉ ngơi, nhưng sau này có chút kỳ lạ,
Nhưng với tư cách là ông chủ của 20 phòng trọ,
Thật sự có chút thất thường.
"Anh có biết ma năng chiếc xe như thế nào không?" Chu Trạch hỏi, anh nhớ những thứ tối hôm qua, những ký ức vừa mới xảy ra, nhưng anh không vội làm gì cả, chỉ về nhà và ngủ trong chiếc tủ đông lạnh của mình.
Mọi người, chính là do Chu Trạch cứu, nhưng dù có vấn đề gì, anh cũng không muốn để ý đến nó.
Anh ấy chỉ muốn trải qua những ngày tháng của mình một cách cẩn trọng và nghiêm túc, nếu như những ngày bình thường anh có thể tiện tay xử lý, nhưng anh thật sự không cưỡng cầu bất kỳ chuyện gì.
Dù cho cô gái mặc chiếc váy hoa bách hợp kia có vấn đề, thì cũng chẳng phải là việc mà Chu Trạch nên quản.
"Ma nâng kiệu?" Hứa Thanh Lãng sửng sốt, và cưới nói: "Ha ha, cả buổi tối của đêm 30, ta có nghe nói mọi người mừng năm mới bằng cách đốt tiền giấy, những con ma sẽ có tiền, và taxi cũng sẵn sàng."
Hứa Thanh Lãng tiếp tục nói hưu nói vượn, sau đó ngáp một cái, "Nói, tiệm sách đã không mở cửa vào ban đêm?"
"Đợi mở vào buổi tối."
"Oh, thất thường." Hứa Thanh Lãng lấy điện thoại ra, nhìn, "anh có muốn đi xem phim vào buổi chiều không?"
Cảnh tượng,
Ngay lập tức trầm xuống.
"Không đi." Chu Trạch từ chối.
"Hãy nhìn xem, anh không nể tình tôi, uống phí ta cực khổ pha chế nước uống mới này cho anh, anh lại từ chối không đi xem phim với tôi.
Người đàn ông như anh, thật sự không tốt chút nào."
"......" Chu Trạch.
"Xin lỗi, tôi quên mình cũng là một người đàn ông." Hứa Thanh Lãng có chút buồn, và anh tiếc rằng tại sao mình không biểu hiện sự giận dữ của một nữ nhi.
"Khi còn nhỏ anh có bị chấn thương về mặt tâm lý không?" Chu Trạch hỏi. "Tôi có một chút kiến thức về tâm lý, có thể ta sẽ giúp được ngươi."
Hứa Thanh Lãng "Hứ" phá cười lên một tiếng,
"đồng tính luyến ái tạo ra sự khác biệt trong giới tình, làm nên một tình cảm khác biệt."
"Không dám nhận."
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Cuộc trò chuyện của hai người sau bữa tối không được vui vẻ.
Chu Trạch trở lại cửa hàng sách của mình, mở cửa, nghĩ về nó và không khóa cửa, anh ngồi phía sau quầy và bật máy tính lên, gửi tin nhắn cho bác sĩ Lâm:
"Buổi chiều đi xem phim?"
Khoảng 10 phút sau, Lâm bác sĩ phản hồi:
"Đi làm."
Năm mới thì rất ít ai bị bệnh hay gặp tai nạn, chủ yếu là ngoài ý muốn, anh cũng là một bác sĩ, biết những ngày nghỉ trong bệnh viện,
Ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao anh cũng có chút khó chịu.
Anh rất muốn nói cho Vãn Thu biết, mình chính là Chu Trạch, chứ không phải là Từ Lạc.
Nhưng lại sợ khi biết rồi Vãn Thu sẽ hoảng sợ, thậm chí tình cảm sẽ bị phá vỡ còn nghiêm trọng hơn lúc trước, đương nhiên, quan trọng nhất là, càng ít người biết càng tốt.
Nếu không sẽ có người đến bắt mình đi,
Chu Trạch rất hiểu những chuyện này,
Anh đang chờ, đang chờ thời điểm, khi anh ta chờ đợi, anh ta cũng không run rẩy trong góc tối như một con chuột bị ướt trong mưa, anh ta cũng cần sự sống, hơn nữa muốn nó là một cuộc sống bình thường, nếu không, phải cố gắng thoát khỏi Địa ngục, và xuống đường hoàng tuyền.
Đối với người hàng xóm bên cạnh, anh cũng có thể nhìn thấy, Chu Trạch không rõ lắm, nhưng anh cũng biết anh ấy lười biếng ngày càng rõ rệt.
"Buổi tối à."
Bác sĩ Lâm trả lời tin nhắn.
Chu Trạch mỉm cười nụ cười của một người ngốc, anh trở lại cái thời trung học và thấy các thành viên trong lớp học có chút ngại ngùng về bản thân.
Ngày xưa, anh sống quá mệt mỏi,
Kiếp này, dù sao cũng phải cho bản thân mình tự mãn một chút.
Nhân sinh vô cùng nhiều đạo lý, chỉ có khi già rồi đứng trước cái chết thì mới có thể hiểu một cách rõ ràng, nhưng khi bạn hiểu nó, thì bạn đã không còn cơ hội nữa.
Chu Trạch hiện tại rất quý cuộc sống này vô cùng.
Một chiếc xe ô tô màu đỏ đậu trên đường trước cửa tiệm sách, và hai người phụ nữ bước xuống.
Một người chưa đầy ba mươi tuổi và một người chừng năm hoặc sáu tuổi.
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu đỏ và mái tóc thanh lịch, mặc dù cô ấy nghĩ mình có thể che lấp đi phong cách của bản thân, nhưng cô ấy cũng có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô gái nhỏ mặc chiếc quần dài, bên trong mặc nhiều lớp để giữ ấm, che phủ đi những bím tóc nhỏ, dễ thương và đáng yêu.
Nhưng khi nhìn thấy cô giá, Chu Trạch vô thức mắt híp lại.
Người đến không tốt,
Người tốt không đến,
Anh không đi tìm cô ta,
Nhưng cô ta lại chủ động tìm đến nơi.
Lúc trước nghe bác sĩ Lâm nói bữa tiệc tạ ân muốn mời anh ta đến, Chu Trạch giờ nghĩ lại, người ta không có ý định buông tha anh.
Nói cho cùng,
Người kia có bốn đứa con, cái chết của hắn chính là vì cô gái này.
Cửa tiệm được đẩy ra, người phụ nữ đứng nhìn bốn phía, cô bé nhút nhát đến trước quầy nhìn Chu Trạch, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
"Chú người tốt."
Chu Trạch khẽ gật đầu,
Trên thực tế anh ta nghĩ có nên dùng móng tay của mình trực tiếp ra để bóp chết cô bé này hay không?
"Xin chào, ta mẹ của Nhị Nhị."
Người đàn bà đứng trước Chu Trạch, đặt một phần quà bánh trên quầy.
"Cám ơn."
Bà cúi đầu xuống nói với Chu Trạch,
Rất quan tâm đến anh.
"Đừng khách khí." Chu Trạch vẫn không đứng dậy.
Anh ta thực sự muốn giả vờ mọi thứ bình thường, để cô bé kia không thể nhìn thấy gì.
Nhưng quá khó khăn,
Cho dù ngay cả khi đã giành giải Oscar điện ảnh,
Sau khi nhìn thấy những hình ảnh của người lái xe đêm qua,
Thì chắc chắn rằng rất khó khăn để đối diện với cô bé một cách bình thường?
Nếu như giả bộ không được, thì dứt khoát không giả bộ nữa.
"Mẹ, con muốn ở chỗ này đọc sách." Nhị Nhị nói với mẹ của mình.
"Đi đi, mẹ sẽ đi làm tóc, con ở lại đây đọc sách với chú nha." Người đàn bà nhìn Chu Trạch cười cười,
"Vất vả cho anh rồi."
"Không sao đâu."
"tôi phải hỏi bác sĩ Lâm mới biết anh mở cửa hàng ở đây."
Vâng ạ.
"Anh và Lâm bác sĩ thật sự trai tài gái sắc."
Lời nói có hơi trái lương tâm, Từ Lạc có chút không tin lắm.
Người phụ nữ lái xe đi, để lại con gái, trong hiệu sách, hơn nữa Chu Trạch cũng là ân nhân đã cứu con gái của mình, lại là chồng của bác sĩ Lâm, nên cô bé ở lại đây, bà thật sự rất an tâm, không cần lo chuyện gì sẽ xảy ra.
Kế tiếp, Nhị Nhị liền lấy cho mình một quyển truyện tranh minh họa, ngồi trên chiếc ghế nhựa và xem.
Không ồn ào, không rắc rối.
Không muốn uống nước, cũng không muốn đồ ăn vặt.
Chu Trạch ngồi sau quầy, nhìn nhìn cô bé.
Trùng hợp thời điểm này, Hứa Thanh Lãng cũng đến và nhìn thấy cô bé như một con búp bê, anh liền đi qua và ôm lấy.
"Ôi, thật là một cô bé dễ thương."
"Cảm ơn tỷ tỷ." Nhị Nhị nói lại.
Hứa Thanh Lãng nở nụ cười như cây hoa cúc, rất sáng lạn.
Cô bé tâng bốc anh nhưng cũng chọc đến chổ ngứa của anh.
Chu Trạch trầm mặc, tiếp tục ngồi vào chỗ kia.
"Ra đây, tôi có chuyện muốn tìm anh." Hứa Thanh Lãng buông cô bé xuống, và chỉ vào Chu Trạch.
Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đi ra.
"Có người đến quảng trường, hỏi chúng ta có muốn hay chấm dứt hợp đồng, bọn họ có thể trả lại cho chúng ta tiền thuê nhà trước."
"Tôi không có ý tưởng." Chu Trạch tạm thời không nghĩ lại, huống chi anh giờ cũng không có đủ vốn, dù cho có thì cũng không đủ tiền để mở lại một nhà trọ.
"tôi cũng không có suy nghĩ gì." Hứa Thanh Lãng gật gật đầu, ý bảo mình cũng hiểu, "Vậy tôi sẽ đi nói chuyện thay cho anh?"
"Đi."
"Được, cứ quyết định nhưu vậy đi."
Hai người đứng nói chuyện ngoài cửa cho đến khi hút xong điếu thuốc.
Chu Trạch mở cửa tiệm đi vào,
Phát hiện ở đầu kia, đã không thấy tiểu cô nương đâu, chủ còn cuốn truyện minh họa, đặt trên chiếc ghế nhựa.
Chu Trạch nhíu nhíu mày,
Ngẩng đầu,
Tại cầu thang, xuất hiện những dấu giày của bước chân nhỏ,
Cô bé từ nơi này đi ra, một nửa hình bị mất, còn một nửa bị chặn bởi bức tường,
Cô bé vừa,
Đi đến tầng hai của mình.