PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Chu Trạch cảm thấy mình bị hoa mắt, vừa nghe xong câu chuyện của người đàn ông về con chó ma, cộng thêm ánh đèn đường mờ ảo, nên việc anh bị như thế là hoàn toàn bình thường.

Đúng như vậy, chắc chắn là như thế.

Chu Trạch không phải là Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư, anh ta biết rằng anh vẫn còn một chút "tính xấu" không thể thay đổi được, bằng không hôm đó anh đã sớm bóp chết Tiểu La Lỵ kia rồi.

Và kết quả cuối cùng, là Tiểu La Lỵ bị mình bóp chết hay ngược lại mình là người bị bóp chết.

Điều đó không thể biết được

Nếu như không thay đổi bản thân, hãy cố gắng làm cho bản thân ít bị ảnh hưởng bởi một số thứ không tốt đẹp, thấy nó, bạn có thể che mắt lờ đi như không thấy chúng.

Dù sao con chó kia đã chọc ghẹo người đàn ông kia tận bảy năm,

Và đó được xem là bảy năm khổ cực của anh ta,

Nếu như con chó kia thật sự muốn hại anh ta, đã sớm hại, về phần của nó thì sẽ bị dày vò, riêng anh cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.

Cô gái chỉ đến cửa hàng của anh mua nước để trả tiền, sách hư hỏng thì đền tiền rất thoải mái, như thế đủ lương thiện rồi.

Tuy nhiên, lần đầu tiên Chu Trạch phát hiện ra, trên thế giới này có rất nhiều thứ đáng kinh ngạc, có lẽ do họ là con người, còn họ là ma, nên nó trở thành cái vòng tròn khác nhau, mãi mãi không thể hiểu được sự chênh lệch đó.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm bác sĩ cũng bước đến cửa của cửa hàng lúc này.

Chu Trạch cười cười, "Tôi rất vui mừng vì tôi khác Spider Man, không có biệt danh bí ẩn đột nhiên xuất hiện và nói với ta:

"năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao."

Bác sĩ Lâm nghe xong không hiểu ý gì, nhưng cô ấy chỉ nói: "Tôi phải trở về rồi."

Không còn sớm nữa, nên trở về thôi.

"Không muốn ngồi thêm một chút sao?"

"Ngày mai tôi còn đi làm việc đúng giờ." Vừa choàng chiếc khăn lên cổ Lâm bác sĩ vừa nói.

"Có thể đổi." Chu Trạch hỏi.

"Bất tiện."

"Tôi không muốn?"

Lâm bác sĩ khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự mạnh mẽ từ Chu Trạch, nó khiến cô bị choáng ngợp.

"Cô là vợ tôi." Chu Trạch nhìn vào mắt Vãn Thu và nói một cách rất nghiêm túc.

Lâm bác sĩ lùi về sau nữa bước, "hôm qua, anh đã nói...."

Hôm qua, chính anh là người muốn chấm dứt mọi thứ, muốn giải thoát cho cả hai.

"Hôm qua là ngày hôm qua." Chu Trạch nói xong đi về trước cửa nửa bước, "Trước khi tôi ký thỏa thuận ly hôn, tôi vẫn là chồng của cô, còn cô là vợ của tôi, do đó tôi muốn cô ở lại đây, và cùng ở lại với tôi."

Giọng của Chu Trạch ngày càng lớn hơn.

Bác sĩ Lâm không nói gì, chỉ đứng yên một chỗ.

Trong trái tim của Chu Trạch đột nhiên nổi lên một ngọn lửa không ten,

Vươn tay mình lên để chạm vào Lâm bác sĩ thực hiện động tác nâng cằm của cô ấy lên.

Bác sĩ Lâm nhìn vào anh, đôi mắt trong veo bình thản, nhất là đôi môi đỏ tươi khiến người khác phải mất hồn, cô ấy rất xinh đẹp, thật sự rất đẹp, nét đẹp tinh xảo trên khuôn mặt, cộng thêm phần khí chất, một cảm giác rất thoải mái.

Chu Trạch trực tiếp cúi đầu, và hôn trực tiếp lên đôi môi của cô.

Nụ hôn rất kịch liệt, thô bạo, như một con thú hoang, bộc lộ ra sự hung hăng từ trong cơ thể của anh! Người phụ nữ trước mặt anh, là đối tượng anh ta yêu cầu.

Lâm bác sĩ giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt anh ta một cái, nhưng bàn tay vừa nhấc lên một nữa, lại chậm rãi từ từ hạ xuống.

Trong khóe mắt, chảy ra một dòng nước mắt.

"Cô đang khóc gì vậy?"

Thôi hôn,

Chu Trạch ngẩng đầu, nhìn vào Lâm Vãn Thu.

"Cô nghĩ rằng khóc làm tôi cảm thấy áy náy sao? Cho rằng khi khóc, tôi sẽ dừng lại?

Tôi cho cô hay,

Khóc đối với tôi không có tác dụng gì cả, cô chính là vợ của tôi, tôi là chồng của cô!

Hãy xem cha mẹ cô, bình thường rất xem thường ta, còn có cả cô em vợ của cô, cô cảm thấy như thế nào!

Hãy nhìn lại mình,

Bản thân cô cao quý,

Hiền lành,

Là một nữ thần,

Nói chuyện toàn lời hay!

Trong phòng ngủ, thì lại chia ranh giới rạch ròi ra ngủ!

Kết hôn, cô đã có chồng, mà còn muốn giữ trinh tiết, cũng không nhìn lại xem cô có xứng không!

Tôi biết, tôi chỉ là một kẻ bất lực, trong nhà các ngươi, tôi chính là kẻ bất lực!

Chu Trạch một tay nắm lấy cổ của Vãn Thu, đẩy cô ngã sang bên quầy, sau đó trực tiếp cởi áo khoác của bác sĩ Lâm.

"tôi hôm nay, sẽ dạy cho cô biết, thê tử thì nên làm như thế nào!"

"Từ Lạc..." Lâm bác sĩ không có chút phản kháng lại, cô chỉ nhìn Chu Trạch một cách lạnh lùng,

"Ngươi...khốn nạn..."

"Ha ha." Chu Trạch cười, vẫn vô tư, sau đó anh tiếp tục cởi khoác của mình ra, đem Lâm bác sĩ nằm lên trên quầy.

Thô bạo, ngang ngược,

Lúc này,

Củi khô đã dựng lên, chỉ cần có ngọn lửa có thể hừng hực thiêu đốt!

Chu Trạch chính là cành củi này!

Trên người cô rất thơm, làn da mềm mại, thân thể đẫy đà, hết thảy, mọi thứ điều rất đẹp, khiến cho người khác phải trầm trồ.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên Chu Trạch dừng lại, cả người ngã ngửa,chao đảo lùi về phía sau mấy bước.

Ở trước mặt anh, Lâm bác sĩ nằm trên quầy, quần áo lộn xộn, và bản thân anh, cũng đang thở hổn hển.

Không.

Tôi không thể biến thành cái loại như thế này?

Bác sĩ Lâm còn nằm trên quầy, mắt cô vẫn mở thật to, và không có chút phản ứng gì, kể cả phản kháng.

Đối với Từ Lạc cô cũng có chút áy náy, cô là một người phụ nữ rất độc lập, nhưng tồn tại trong xã hội gia đình cô là gia đình tri thức, nên nàng rất mẫu mực.

Do cha mẹ lấy cái chết ra để uy hiếp cô, hy vọng sớm có cháu bồng, để cho cô không từ chối kết hôn cùng với Từ Lạc, nhưng chính lúc đó, trong lòng cô đã có ý trung nhân, dù cho anh ta bị tai nạn xe đã qua đời hơn nửa năm, dù cho anh ta cũng không còn tồn tại, hay chưa từng để ý đến cô gái thực tập năm xưa đã đem lòng yêu mến anh, thì cô cũng một dành tình cảm cho anh.

Du cho nó mô tả theo phong cách phê phán mà học sinh trung học thường dùng để miêu tả: Trong cuộc sống phong kiến Lâm bác sĩ chọn cách khuất phục, nhưng lại không cam lòng sống cuộc sống này, trong thâm tâm của cô, luôn có đối đầu với những suy nghĩ trên.

Đây cũng có thể hiểu tại sao Lâm bác sĩ có một ngàn lần không muốn, cũng không chống trả lại, tùy ý mặc cho Chu Trạch hành động;

Cô biết rằng mình không có bất kỳ lý do gì để phản kháng, Chu Trạch là chồng của mình, từ sau khi kết hôn hành vi của cô, đúng là phải xin lỗi anh ta.

Không chấp nhận, không đồng ý,

Nhưng cũng không phản kháng.

"Mặc quần áo vào, hãy mặc vào đi!"

Chu Trạch quát Lâm Vãn Thu nằm ở trên quầy.

Lâm Vãn Thu sửng sốt, đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào Chu Trạch, không thể tin, cô chấp nhận cuộc sống như bây giờ.

"Ta không có thời gian để nói với cô về điều đó, cô đừng làm bộ dạng mạnh mẽ, mặc quần áo xong vào,

Ngay bây giờ,

Lập tức,

Lập tức,

Sau đó cút đi!"

Bác sĩ Lâm yên lặng mặc quần áo của mình vào, sau đó đến tấm gương chỉnh chu lại đầu tóc và sửa lại áo, cô không nói lại câu gì, rót cho Chu Trạch chén nước ấm đặt trên quầy, không nhìn Chu Trạch, trực tiếp đẩy cửa đi ra tiệm sách.

Chu Trạch chán nản ngồi bệt xuống đất, có chút choáng váng, và hơi khó hiểu.

Bờ môi cùng với lòng bàn tay, vẫn còn như đang trên người cô, anh ta không hiểu vì sao mình dừng lại, cũng không hiểu vì cái gì mà mình không tiếp tục nữa.

Rõ ràng rất thoải mái,

Rất khao khát,

Rát nồng say,

Nhưng không biết vì sao, lại có cảm giác không đúng, giống như, cảm giác này không phải do mình muốn.

Anh chuẩn bị ngủ với cô,

Cô cũng không phản kháng lại,

Nhưng hoàn cảnh kia, với những gì mình mong muốn, hoàn toàn trái ngược nhau.

Chu Trạch thất thần đứng dậy, cầm chén trà trên bàn, uống một ngụm, sau đó phun ra ngoài, nước này, nóng hổi, chưa được pha lại với nước lạnh.

Ném chén xuống đất, mặc cho mặt đất bị ướt, anh ta nhìn xung quanh bốn phía, nhớ lại những hành động lúc nảy, và hồi tưởng lại những lời mình đã nói.

Nắm chặt lấy bàn tay, sau đó buông lỏng ra, rồi lại nhanh nắm chặt lại.

Anh ta đi tới buồng vệ sinh mở vòi nước phun vào mặt mình, dòng nước chảy trực tiếp từ trên đỉnh đầu chảy xuống.

Anh ta cần chút bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Không chỉ để làm dịu cơn lửa trong lòng hắn, mà còn cả trong trái tim kia.

Tắm nước lạnh vào mua đông, không phải là điều ai cũng có thể chịu đựng, Chu Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy một chút sự mê muội trong đầu mình.

Anh ta nhìn mình trong gương,

Trong gương, phản chiếu hình dạng của chính mình.

Chu Trạch hai tay nắm chặt chậu rửa mặt, và luôn thở dồn dập, sau đó, anh từ từ ngẩng đầu dậy, như muốn nói chuyện với chính mình:

"Là ngươi!

"Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi bất lực!

Nên muốn dựa vào ta, dùng ý đồ đó điều khiển ta,

Ngươi là đồ bỏ đi, đồ tạp chủng, súc sinh!"

Chu Trạch nhìn trong gương mắng nhiếc mình,

Đúng vậy,

Đây không phải là do anh, hành động dị thường này không phải là anh, có gì đó hơi vô lý, cảm xúc không tên kia không thể giải thích được.

Nó không chỉ là sự ham muốn đơn giản như vậy.

Vừa rồi, trong thời gian đó,

Có một suy nghĩ rằng mình đã nên xuống địa ngục, đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này,

Do hắn đã ảnh hưởng đến ta.

Hắn không chịu đi,

Vẫn còn trốn ở bên cạnh ta,

Thậm chí,

Hắn ấn nấp trong cơ thể của anh!

Hắn uất ức, yếu đuối, lúc còn sống không dám đối diện, không dám phản kháng, cũng không có dũng khí ngẩng đầu, nên sau khi chết, hắn lởn vởn trong ngõ ngách, nghĩ đến nhờ người khác giúp mình, bằng hành động thô bạo là trả thù vợ của mình!

Nhờ vào sức mạnh của người khác, đi trả thù thê tử của mình.

"Ta trước kia còn đồng cảm với ngươi, còn có chút cảm thấy có lỗi." Chu Trạch thì thào nói, "Hiện tại khi hiểu được, có chút thương cũng có chút hận, do thời gian lúc trước ngươi đã chọn như vậy chỉ có thể nói đáng đời ngươi!"

"bốp!"

Chu Trạch trực tiếp giơ nắm đấm của mình lên, đánh thẳng vào gương.

Tấm gương vỡ vụ,

Tay của Chu Trạch chảy máu và rớt xuống, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống nước trong chậu.

Tấm gương không lành lặng,

Phán chiếu cũng không đầy đủ cả gương mặt anh,

Không,

Là khuôn mặt của Từ Lạc.

Chu Trạch đứng ở đó không hề cử động,

Trong gương người cũng vậy,

Một lúc sau,

Trong gương xuất hiện một ánh sáng nham hiểm chiếu ra từ anh mắt trong gương, đồng thời nói:

"Này, đã bị ngươi phát hiện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi