"Xem ra, không cần tôi mặc cho anh xem."
Bác sĩ Lâm đúng là người phụ nữ theo phong tục truyền thống, nhưng không phải người đàn ông ngày xưa nào cũng lo sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của vợ mình.
Bản thân cô cũng đã có sự thỏa hiệp, song, cô cũng tự chính mình giữ khăng khăng.
Cô có thể buộc chính mình chấp nhận Chu Trạch đã có hành vi xâm phạm mình, cũng có thể chấp nhận Từ Lạc ngày càng trở nên tự chủ hơn,
Thế nhưng, quan trọng cô không không chấp nhận Chu Trạch đi ngoại tình.
Cô tức giận,
Vô cùng tức giận,
Thậm chí muốn quay bước rời đi.
Nhưng lúc này, Lâm bác sĩ chưa rời đi, vì đang chờ đáp án của Chu Trạch, cho dù như thế nào, Chu Trạch cũng nên nói một tiếng, giữa cô và anh ta điều có thể cho nhau một sự giải thoát.
Dù khi quay về bị mẹ chỉ trích, đối diện với phẫn nộ của cha mình, cô cũng chấp nhận.
Nhưng mà Chu Trạch không trả lời.
Cũng không có sự giải thích,
Dường như là chấp nhận.
Trong đôi mắt của Lâm bác sĩ có vẻ mờ đi.
Ngay cả giải thích cũng không cần giải thích sao?
Trên thực tế, bác sĩ Lâm hiểu lầm Chu Trạch, anh cơ bản không kịp phản ứng, thậm chí cũng không để ý đến cảm nhận của Lâm bác sĩ.
Hiện tại góc nhìn của Chu Trạch, quả thật đáng sợ đến mức những sợi lông tơ phía sau gáy điều dựng hết cả lên.
Đây là thi thể,
Cư nhiên sống!
Hơn nữ cũng không giống như sự việc ban ngày, đi xuống chỉ để uống nước, cô ấy thoải mái đi đến trước mặt anh, nói chuyện với anh, ảnh hưởng tác động lẫn nhau!
Lại nhớ đến hồi ban ngày vì muốn cho cô thức dậy nên đã tiến hành "Đầu ngón tay dạo chơi",
Chu Trạch ngay lập tức chạy ra khỏi cửa hàng, tranh thủ chạy được bao xa thì chạy.
Về Hứa Thanh Lãng có thể giải thích tại sao cứ ngồi ngu ngốc trên ghế, cơ bản anh ta không dám động đến!!
Hoàn cảnh này, Lâm bác sĩ rơi vào sự trầm mặc.
"ngươi được." Khóe miệng của nữ thi thể mỉm cười, cùng Chu Trạch gọi, giống như Hàn Quốc Nhật Bản khi mà chồng về nhà thì nói: "Anh đã về rồi", cô ấy nghiền ngẫm ánh mắt nhìn Lâm Vãn Thu.
"Ngươi được." Lâm bác sĩ lạnh lùng đáp trả.
Chu Trạch hít thở một hơi thật sâu, liền kéo Hứa Thanh Lãng đứng dậy, anh ta vì bị ép đứng lên.
"Vãn Thu, anh giới thiệu với em, đây là Hứa Thanh Lãng người hàng xóm tốt bụng của anh, anh ta có một cửa tiệm mì và hai mươi phòng trọ, và có ý định dời đi nơi khác!"
"Ngươi tốt." Hứa Thanh Lãng nhìn Vãn Thu nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể.
Anh ta giống như đang làm nũng nịu mọi thứ rối tinh rối mù, giống như một con chim cút đang sợ hãi.
"ngươi được." Lâm Vãn Thu.
"Vị này.." Chu Trạch chỉ vào thi thể, "là người yêu của Hứa Thanh Lãng."
"Đúng.. Cái gì?" Hứa Thanh Lãng ngẩn người, nhưng sau dsod, Chu Trạch dùng tay đánh thức anh, thân thể anh chao đảo, và nương theo thi thể của cô gái đi lên.
"Đúng, là người yêu của tôi, cô ấy họ Bạch, gọi là Bạch Tố... Bạch Tố Tố." Hứa Thanh Lãng nhìn vào Vãn Thu, đồng thời giả bộ thân mật khoác tay lên vai của tử thi.
Trong chớp mắt,
Vào tối hôm qua anh đã cảm nhận được sự lạnh buốt trên người tử thi,
"A...Úc úc úc úc...Vù vù vù...A......."
Hứa Thanh Lãng liên tục rùng mình rồi buông tay ra, nói: "Ha ha, vợ, trên người thật mềm mại, tôi rất thích sờ quá,
Ha ha ha ha ha!"
"Hai người cứ tiếp tục, Vãn Thu, cô đi ra đây một chút, tôi có chút việc muốn nói với cô."
Nói xong, Chu Trạch trực tiếp dắt tay Lâm Vãn Thu, mặc kệ cô có đồng ý hay không kéo cô ra khỏi tiệm sách.
"Ơ, Từ Lạc, tôi đột nhiên nhớ ra có một việc vô cùng quan trọng muốn nói với anh, ví dụ như phòng trọ của tôi quá nhiều, muốn chia bớt cho ngươi một số phòng để quản lí."
Hứa Thanh Lãng ngồi một bên phất tay muốn đi theo Chu Trạch,
Nữ thi thể ở bên không động đậy, lễ độ nhã nhặn trầm tĩnh.
Nhưng mà, Hứa Thanh Lãng cảm nhận được một sự đáng sợ trực tiếp bủa vây xung quanh cổ của mình, chỉ cần anh dịch chuyển đi một bước là lập tức sẽ bị xé rách trong chớp mắt.
Hứa Thanh Lãng lựa chọn dừng bước, sau đó cười hai cái ha ha:
"Vợ đừng nóng giận, tôi có tặng phòng cho ai đâu, hai mươi mấy phòng của ta sẽ để cho bọn nhỏ kế thừa, đến lúc đó ngươi cũng có thể trở thành người mẹ anh hùng."
Sắc mặt Hứa Thanh Lãng thể hiện sự khổ, một lần nữa ngồi tựa vào chiếc ghế nhựa.
Chu Trạch kéo tay bác sĩ Lâm ra khỏi phòng sách, đi thẳng về nơi chiếc xe bên ven đường mà bác sĩ Lâm đỗ lúc nảy.
"có chuyện gì, nói đi." Lâm bác sĩ hỏi.
"cô gần đây hình như có mập một chút, buổi tối đừng có ăn khuya quá."
Nói xong, Chu Trạch liền đẩy Vãn Thu về phía chiếc xe.
"Hãy nhanh chóng lái xe trở về, buổi tối không có việc gì thì đừng chạy nhảy khắp nơi."
"cuối cùng là như thế nào?" Lâm bác sĩ hỏi phúc đáp Chu Trạch.
"bất luận, cô cũng hãy nhanh chóng rời đi cho tôi." Chu Trạch thúc giục.
Lâm bác sĩ không nói câu nào nữa, ngồi vào xe, nổ máy, cuối cùng nhìn thoáng qua Chu Trạch, rồi rời đi.
Chu Trạch thở một hơi nhẹ nhàng, sau đó ngồi xổm ven đường, đốt một điếu thuốc.
Nói thực ra, anh ta không muốn trả lời, hơn nữa trực giác cho anh biết, để cho Lâm bác sĩ rời đi là điều sáng suốt, không có biện pháp nào hết, thi thể kai đào từ đất lên.
Chu Trạch không có thánh mẫu, thật sự rất phiền toái, nhưng cho dù như thế nào, bản thân của anh là một quỷ sai, nói đúng ra là anh không được để cho nữ thi thể kia làm bậy, làm ra những chuyện xấu, trong lòng anh có chút băn khoăn.
Hứa Thanh Lãng vẫn còn ở trong tiệm sách,
A,
Hứa Thanh Lãng vẫn còn trong tiệm sách, thiếu chút nữa là quên hắn rồi.
Hay còn ti tiện nhỉ,
Đều chết mất,
Hay là ti tiện nhỉ.
Phun một vòng khói thuốc ra, ném tàn thuốc trên mặt đất, anh ta đứng dậy, nagy sau đó, đi thẳng vào trong tiệm sách.
Mở cửa tiệm sách đi vào, ánh mắt của Chu Trạch đầy sắc đen di chuyển, móng tay của anh cũng bắt đầu mọc dài ra.
"Ngài lại trở về rồi."
Nữ thi thể đứng ở đó, nhìn dáng điệu rất đẹp, nhưng đôi mắt có sự chọc tức, so với lúc Lâm bác sĩ thì ngay bây giờ lại càng rõ hơn.
"Cút cho ta mau quay trở về lầu hai ngoan ngoãn nằm xuống."
Chu Trạch đưa tay chỉ vào thi thể, quát lớn, đánh qua đánh lại, sự giả bộ bức ép thì không bao giờ sai.
"các ngươi muốn Durex hay là kiệt xuất chổ tôi điều có, tôi đi lấy gấp cho các ngươi."
Hứa Thanh Lãng nói qua và muốn đứng dậy đi ra bên ngoài.
Anh ta rất hối hận,
Ban ngày anh ta dọn nhà, vẫn muốn còn trêu chọc ở nơi này.
Nhưng mà, nữ thi thể vươn tay chộp tới Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng trong cổ họng phát ra một tiếng: "Thiên Địa Vô cực, Huyền tâm hành quyết!"
Nếu như ta có gương đồng, tôi sẽ chiếu vào thi thể của cô ta.
Nhưng mà trong nháy mắt, gương đồng sẽ nổ, Hứa Thanh Lãng cũng sẽ bị văng ra ngoài vào đâm thẳng vào vách tường.
Nử thi ra oai,
Kinh khủng như thế!
Chu Trạch trực tiếp xông tới, đây là lần đàu tiên hắn đánh nhau, nên trong lòng anh cũng không tin tưởng lắm.
Nhưng mà, thi thể này đặc biệt nhìn chằm chằm về Chu Trạch, rồi lui về phía sau, cũng không dám tiến về trước một bước.
"khục khuc......"
Hứa Thanh Lãng đứng dậy, hai tay chống eo, anh cũng nghĩ Chu Trạch sẽ như mình, nhưng trông thấy chu Trạch bức ép nữ nhân này, trong lòng anh có chút dao động,
"Được, không lấy nhường anh đó!"
Cuối cùng, thi thể này lùi về đến vách tường, sau đó, cô ta nổi giận, chủ động đánh Chu Trạch.
Chu Trạch chỉ vô thức vươn tay đưa về phía trước.
"Rầm Ào Ào......"
Một tiếng vang giòn,
Nữ thi thể nặng nề ngã ầm vào bức tường, trên bức tường còn lõm một chút.
Lăn trên mặt đất, áo ngay chổ ngực bị xé nứt ra, nếu bên trong không mặc đồ lót, thì có lẽ đã thấy hết hoàn toàn.
"Này, sao mạnh vậy!" Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh há hốc mồm.
Đồng thời, nghĩ đến lúc trước anh còn định dùng sức mạnh ép Chu Trạch nói ra cách để Tá Hoàn Hồn, giờ nhìn thì có chút hoảng sợ.
Chính anh là một láng giềng, nên anh ta không động tay,anh nhớ rõ ràng, Chu Trạch lúc trước sợ hãi đối với thi thể này là sự thật,
Nguyên nhân rất đơn giản,
Người hàng xóm, cũng không hiểu chính mình có thể làm như vậy!
Chính xác, chu Trạch sẽ không đánh.
Khi lớn lên tại Cô Nhi viện, nhà rất sạch sẽ, những đứa trẻ cũng rất yêu thương nhau, chăm sóc cổ vũ nhau, sau khi lớn lên trở thành bác sĩ, là công tác cứu người, bình thường ở ngoài cũng không dùng quyền lục hay vật lộn với người khác.
Cũng bởi vậy,
Chu Trạch hiện tại muốn đánh nhau, bản thân anh thật sự có chút xấu.
Bởi vì biết nữ quỷ là sợ móng tay của anh, nên anh ta mới đánh, như một người đàn ba chanh chua dùng móng tay của mình, mặc dù không có chút sai phạm nào.
So với Tiểu La Lỵ, trầm ngâm một tiếng: "Âm ti tự động, Hoàng Tuyền có thể đọ" thì còn thua xa.
Nhưng bây giờ thì không có vấn đề, miễn sao nó có hiệu quả là được.
Đối với nữ thi thể ôm tấm áo bị rách trước ngực đến trước Chu Trạch, nhìn hoàn cảnh này, thật sự rất tốt đẹp.
"A!"
Nữ thi thể nhảy bổ ra bên ngoài, mỗi lần đến gần móng tay của Chu Trạch, luồng đen của móng tay trong chóp mắt gây nên vết thương cho thi thể tuy nó không lớn lắm.
"Thiên Địa Vô Cực, Huyền tâm hành quyết!"
Trong tay Hứa Thanh Lãng xuất hiện hai lá bùa, một dán trên mặt đất, mỗi lần nữ thi thể ngã xuống, là tấm bùa lại run run lên, thi thể bị phỏng, phảng phất có mùi như đang bị thiêu đốt.
Ánh mắt cô nhìn ngang, không dám đối mặt với Chu Trạch, chỉ có thể lựa chọn đi xuyên qua tấm cửa thủy tịnh, tốc độ của cô rất nhanh, đụng nát tấm cửa thủy tinh chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà, Chu Trạch càng ngày càng rơi vào trạng thái.
Tục ngữ nói, chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy qua heo?
Từ nhỏ đến HongKong, đại khái môn phái nào cũng đã điều thấy qua.
Chu Trạch hai tay quét ngang, ánh mắt đen nhìn về cửa chính.
Đem nữ thi thể đụng nát tấm thủy tinh đi ra ngoài, cửa kính bổng nhiên xuất hiện một hắc quang, chính là do móng tay cạo ra dấu vết.
Nữ thi thể kêu một tiếng thê lương, sau đó ngã trở về trên mặt đất.
Chu Trạch chậm rãi tiến lên, đồng thời cũng phục hồi nhịp thở của mình.
Song, một lần nữa bị "bắt" trở về tử thi bò sát mặt đất, một tay chỉ vào Chu Trạch, một tay ôm lấy mặt mình,
"Anh anh anh anh......"
"Lão tôn sẽ đánh chết ngươi đàn ông kỳ quái này!"
Hứa Thanh Lãng móc ra trương phù giấy.
Nữ tử thi lại chỉ vào chu Trạch, khóc lóc thể hiện ủy khuất nói:
"Ngươi sờ ta, còn đánh ta, ngươi không phải là người!"
Khóe miệng Chu Trạch cảm thấy hơi giật giật,
Vừa mới cho Hứa Thanh Lãng nhìn thấy sự uy phong, nhưng bây giờ lại đột nhiên bị sụp đổ.
Nhưng Chu Trạch nghiêm túc hạ giọng nói:
"Ta là quỷ."
- ----------------
PS: cầu phiếu đề cử, Long Cương phát hiện ra bảng truyện mới đầu tiên đã bị người phát nổ,
Vậy thì, sẽ quay về à.