PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Chu Trạch ngồi xuống, không đánh hắn nữa, thật ra, anh không có lý do đánh hắn, kỳ thật, dù muốn có con hay không thì đó là sự lựa chọn của hắn, anh không có quyền gì chen vào;

Hơn nữa,

Bản thân anh,

Cũng không muốn ra tay đánh nah,

"A..."

Chu Trạch đốt một điếu thuốc.

Tôn Đào từ mặt đất đứng dậy, chỉ vào Chu Trạch nói: " Ngươi có bệnh đúng không, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn đi kiểm tra thương tích."

"Ngươi đáng bị đánh." Chu Trạch không ngẩng đầu phun ra làn khói thuốc.

"Ngươi...ngươi... Ngươi..." Tôn Đào chỉ vào Chu Trạch, sau đó lập tức đẩy cửa tiệm đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ hôm nay bị xúi quẩy, không biết tại sao hôm nay lại đi đến cửa tiệm này.

Đứa trẻ kia cũng muốn đi theo Tôn Đào đi ra ngoài, nhưng đã bị Chu Trạch bắt lại.

Đứa trẻ giãy giụa, rất bất mãn, nhưng Chu Trạch không quan tâm, vẫn như cũ đem hắn đè xuống đất.

"Ngươi còn muốn đi theo, nếu đi theo, ngay cả kiếp sau cũng không có cơ hội." Chu Trạch nói.

"Chi chi chi chi....."

Đứa trẻ giãy giụa, hoàn toàn không nghe lời của Chu Trạch nói.

"Thượng sai." Nữ thi đến trước mặt Chu Trạch, đưa ánh mắt làn sóng nhìn, hàm chứa lấy lòng, hiển nhiên, Chu Trạch giữ lại đứa trẻ là muốn cho cô tẩm bổ.

Đúng không.

Phần lớn nam nhân điều có mộng lớn.

Nữ thi cảm thấy mình thích hợp nhất,

Bất kể là theo tuổi tác vẫn theo dáng người mà nói.

"thượng sai... Nha....Ừ...Nha....Ông chủ....Ừ....Nha....Nha...."

Dáng nữ thi đong dưa, vừa đứng trên mặt đất vừa run rẩy.

Sau đó muốn thịt không dứt;

Có thể hùng vĩ.

"Người ta có thể tiếp tục lớn lên, chỉ cần có dinh dưỡng có thể vượt được."

"Cút."

"......"Nữ thi.

"Giúp tôi coi chừng hắn, không được phép ăn hắn, nếu như ngươi dám ăn, ngươi cũng sẽ chết theo." Chu Trạch sắc mặt không thay đổi đứng lên.

"Vâng, ông chủ."

Nữ thi chỉ biết ngồi xổm xuống, hay tay giứ lấy đứa trẻ.

"Ông chủ, hắn sẽ không lôi thôi chứ?" Nữ thi sợ phiền toái.

"Sẽ không, loại người này không ồn áo đến thế giới."

"A, chết tự ái của thằng cha kia." Nữ thi khinh thường nói.

Kỳ thật, Chu Trạch có một câu chưa nói, hắn tính cách, lúc trước cũng giống như hắn.

Chu Trạch nhìn tay phải của mình, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng hình như nhớ gì đó, sau đó lại mở mắt ra.

Ừ,

Cái gì cũng có thể xảy ra.

Ngay sau đó, Chu Trạch ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay của mình ra, dò xét đi qua đứa trẻ kia.

Ừ,

Vẫn như cũ không có gì phát sinh.

Bên cạnh nữ thi cầm lấy đứa trẻ ngay từ đầu đã không hiểu được, nhưng sau dsod Chu Trạch, cơ thể bắt đầu run nhè nhẹ, đây là cố gắng không cười.

Chu Trạch lườm nữ thi một cái, "Nhìn xuống chẳng phải đừng nhịn."

Đúng vậy, Chu Trạch cũng đang cười khổ.

Tiểu La Lỵ chìa khóa Địa Ngục Môn Chi Trong tay của mình, nhưng lần này đây là lần đầu tiên anh định mở cửa đưa quỷ vào, nên cũng không biết mở ra như thế nào.

Tóm lại, Tiểu La Lỵ có lẽ không thể nào đơn giản chỉ là cùng mình khai mở một cái trò đùa, đem cái hình xăm khắc trong tay mình.

"Ha ha ha ha ha ha...Thiếp thân làm sao không biết thẹn chê cười ông chủ nhà ngươi....

Ha ha ha ha ha ha...... Tôi không dám có thái độ bất kính với ông chủ........

Ha ha ha ha aha."

"được rồi, ngươi biết khai mở sao không?" Chu Trạch hỏi.

Nữ thi lắc đầu, "Ông chủ, tôi thực sự không biết, hoặc là, cái này có khẩu quyết?"

Chu Trạch nghe vậy, lặng yên nhớ lại Hứa Thanh Lãng có nói với anh về việc Tiểu La Lỵ thu hồi vong hồn cha mẹ hắn.

Lúc này, Chu Trạch mở tay ra, trầm giọng nói:

"Âm ti tự động, Hoàng Tuyền có thể độ."

"Hô..."

Cửa thủy tinh, cỏ khô héo lá rụng thổi qua,

Còn giống như một con quạ "Oa...oa...Oa" bay qua;

Tiệm sách, như trước vẫn yên tĩnh.

Tóm lại, vẫn không có phản ứng.

"Hoặc là, đổi khẩu quyết?" Nữ thi đề nghị, "bản thân mỗi người sẽ có một cái thích hợp?"

"Chẳng lẽ ta nên hô "Vừng ơi mở ra"?" Chu Trạch hỏi ngược lại.

"Cái này, liền nhìn ông chủ ngươi yêu thích cái tư thế nào."

Nữ thi nhất phó Đồng Ngôn bộ dáng Vô Kỵ.

Chu Trạch nhớ tới đêm đó đánh nhau, Hứa Thanh Lãng hô qua "Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm hành quyết" khẩu quyết, sau đó cùng với gương đồng;

Nhưng cũng giống như Hứa Thanh Lãng nói vậy, chẳng qua đây chỉ là kịch truyền hình hắn cảm thấy hai câu này rất hay, cho nên mới sử dụng,

Kỳ thật, không có dùng.

Bây giờ nghĩ lại, khả năng lè lưỡi của Tiểu La Lỵ nói câu kia: "Âm ti tự động, Hoàng Tuyền có thể độ" cũng cùng loại với câu nói trên.

Xem ra, tính chất của Tiểu La Lỵ với Hứa Thanh Lãng cũng giống nhau, cho dù cô đã là quỷ sai lâu năm.

Chu Trạch tâm niệm vừa động, móng tay ngón trỏ trái bắt đầu dài ra.

Nữ thi thần sắc sợ hãi, sợ Chu Trạch, hơn nữa là sợ móng tay của anh, tại đây, nó có luồng khí khiến cô sợ hãi.

Điều này làm cho Chu Trạch cũng có chút hoài nghi, lúc trước ông lão chết trước mặt mình, năng lực cùng không đơn giản như vậy.

Nhập cư trái phép chia thành hai loại, một loại giống như anh trước kia, được giữ lấy phần đuôi làm người, một loại giống như Tiểu La Lỵ ở Dung Thành, làm ra rất nhiều chuyện, khiến cho quỷ sai cũng khó giải quyết được.

Tóm lại, bệnh truyền nhiễm từ móng tay lão già kia, không đơn giản như vậy.

Hắc sắc của móng tay đâm vào Chu Trạch, ngay sau đó, ngón giữ của anh rút ra, một đường sắc đen cũng được tách ra.

Như là một đường tiêu bỏng, sền sệt, rồi lại không ngừng nứt ra.

Kéo ra tới sợi tơ, Chu Trạch vẽ lên một cái khung vuông.

Lập tức,

Khung vuông lửng lơ,

Bên trong cũng bắt đầu biến thành màu đen, không rời, một cơn gió lạnh bắt đầu thổi đến.

Đứa trẻ trong tay nữ thi giãy giụa, hiển nhiên, không muốn trở lại Địa ngục.

Người chết như đèn tắt,

Nhưng thật có thể thấy người khai mở, không nhiều lắm.

Ít nhiều đến bảy tám mươi tuổi thậm chí cả đời Táng Tận Thiên Lương điều muốn kiếm cách để sống, huống hồ chi đứa bé.

Nhưng Chu Trạch rõ ràng, đưa hắn vào địa ngục, là muốn hắn được đi luân hồi, đây mới là lựa chọn chính xác.

Không cần hỏi ý kiến của hắn, Chu Trạch trực tiếp nắm lấy đứa trẻ, ném vào khung vuông đen sì kia.

Sau đó, khung vuông chậm rãi tiêu tán, trong không khí ngập tràn khói sóng nhấp nhô.

Nữ thi thè lưỡi, không nói gì.

Chu Trạch thì có chút xuất thần, nói cho cùng đây là lần đầu tiên anh đưa quỷ trở về địa ngục, nhớ lần trước người đàn bà mong muốn cùng con mình thi Đại học, Chu Trạch cũng không có làm như vậy.

"Địa ngục, ngươi đã đi qua sao?" Chu Trạch hỏi.

"Không có." Nữ thi trả lời, "Hơn nữa tôi không thể đi xuống."

Nữ thi không có linh hồn,

Cương thi không vào Ngũ Hành, cũng không thể quay về làm người.

Này nghe hơi rất trâu bò,

Nhưng lại thêm một câu:

Nhân tăng quỷ ghét, thiên vứt tới!

Ý chính là nữ thi nế như không có việc gì làm, cũng có xác suất chỉ cần một tiếng set đánh thẳng vào cũng sẽ tan thành mây khói.

Thế giới này, đối với cô mà nói, chính là không bạn bè.

Người có dương gian,

Quỷ có địa ngục,

Cả hai điều không thuộc, chính là dị đoan.

Chu Trạch ngồi trở lại sau quầy, không cao hứng lắm, cảm thấy có chút buồn chán.

Nếu như nói dương gian so với một tuyến sinh sản, chính là, đơn giản đem phá hỏng sản phẩm bằng cách đem vào lò nung thiêu lại.

"ông chủ, nơi này có một xấp."

Nữ thi từ trên gạch men nhặt lên tấm tiền âm phủ, đưa cho Chu Trạch.

Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, anh ta không ngờ lần này cũng có thù lao.

"Diêm vương được thấy, tiểu quỷ khó dây dưa." Nữ thi nói xong câu có chút hối hận, nhưng vẫn nói:

"Quỷ sai tặng người ra đi, qua đường lột da, đấy cũng xứng đáng.

Nghĩ đến, mẹ hắn từng cho hắn tiêu qua tiền giấy."

Chu Trạch gật gật đầu, nhận lấy tiền âm phủ, sau đó để vào ngăn kéo sau quầy, dù cho có thêm chừng này, vẫn còn ít.

"Ngươi có còn hay không bạn? Nắm được cách đối nhân xử thế... A không, quỷ cũng cần phải đọc sách nhiều, phát triển tài năng."

"Ông chủ, tôi chỉ nhân thức một chút của Cô Hồn Dã Quỷ, họ cũng đã sớm không còn hương hỏa, căn bản không có tiền, hơn nữa cũng chẳng dám đến trước mặt ngài, nếu như ngài thu đi chẳng phải là không công sao?"

"công trạng?" Chu Trạch lầm đầu tiên nghe thấy, "Thành quỷ cũng có công trạng?"

"Chẳng lẽ không có?" Nữ thi có chút nghi ngờ nỏi.

"Tôi không biết." Chu Trạch nhún vai, thật sự hắn không biết, bởi vì Tiểu La Lỵ đã cho anh ta một câu

"Ta thấy ngươi cực kỳ có thành tựu" sao đó liền:

Biu

Một chút, xuống.

Cũng không đưa chon anh "cuốn quy tắc quỷ sai" hoặc " làm thế nào để có một cái lý tưởng tốt của quỷ sai"

"Nghĩ đến, chắc có."nữu thi có chút khó nói: "Cũng giống như vị phu nhân nhà ta, ở lại dương gian hai trăm năm, bảo vệ hương trạch, cẩn trọng, cũng không muốn quay về chuộc tội mà còn có âm mưu có một viên chức.

Nếu như lúc trước miếu của cô ấy không bị hủy, hương khói đủ, căn bản không cần thời gian nhiều như vậy."

"Ngươi còn biết cái khác của quỷ sai sao?" Chu Trạch hỏi.

"Tôi đâu có được biết nhiều như vậy đâu thượng sai.""

"Ah." Chu Trạch gật đầu, xem ra sau này có thể tìm ngươi một chút.

Thời điểm này, bên ngoài có tiếng xe điện, Hứa Thanh Lãng trở về.

"Ôi chao, mệt chết ta."

Hứa Thanh Lãng đi vào tiệm sách, đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc.

"Không phải đi đính bảng hiệu sao?"Chu Trạch hỏi.

"Đặt xong rồi, tiện đường đi vào đám hàng, gần bến tàu Loan Tử, mua một chút đồ, nhưng làm ta mệt mỏi."

"Nước sủi cao của ngươi không phải tự làm?"

"Khà khà, tiệm ăn nhanh bên trong Cocacola vẫn mua lại rồi bán ra đây này, ta mua cái này trong nhà sẽ có thời gian rảnh rỗi làm vằn thắn."

"Bến tàu Loan Tử rất thích hợp với ngươi."

"đúng không, ta cũng thích cái khẩu vị đó,...khà, không nói chuyện nữa, tôi về trước bỏ vào tủ lạnh."

Hứa Thanh Lãng vẫy vãy tay, trở lại vào trong tiệm mình.

Đợi Hứa Thanh Lãng đi, nữ thi bỗng nhiên "PHỤT" Cười cười.

Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, "ngươi hiểu sao?"

Nữ thi nói cười:

"hắn ta lớn lên nhìn rất đẹp trai, đa số nam nhân điều bị thay đổi.

Cho nên,

Ngoặt tử bến tàu."

- ------------------

PS: thấy rằng phát hành sách đến nay nơi bình luận thường có độc giả nhắn lại nói "Tác giả sao chép" hắn ta từ địa ngục tới hoặc là mở đầu "hắn từ địa ngục tới" cũng tương tự nhau, Long quyết làm một cái phục hồi trở lại:

"Hắn từ địa ngục tới" Chính Long viết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi