Chu Trạch không ngờ rằng nữ Vô Diện kia lại làm ra cái chuyện không thể ngờ đến như vậy. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao nữ Vô Diện kia lại dùng thuật "Dịch dung" biến thành bác sĩ Lâm để tiếp cận mình.
Chỉ là, đều này khi nhớ đến, thật sự nó không thể nào thoải mái được.
Cô ấy có thể biến thành người chủ cửa hàng, người lái xe buýt, có thể biến thành bà lão đợi người dẫn qua đường,
Cũng có thể biến thành một người chị lớn đáng tin cậy và cùng ta uống trà trò chuyện hằng ngày.
Chỉ cần cô tạo ra được nhiều mối quan hệ xung quanh Chu Trạch, chờ khi Chu Trạch đi ra ngoài thì sẽ có thể tiếp cận anh, thì đã có thể đánh lén anh bất cứ lúc nào.
Cô ấy có mục đích gì và cần gì từ anh, Chu Trạch không hiểu cho lắm, chắc cũng giống như câu cuốn tiểu kỳ quái Nữ quỷ thích hút nguyên khí của nam nhân ở nhân gian để bổ sung nguyên khí, chắc nữ Vô diện kia cũng chỉ vì mục đích này.
Hoặc là, muốn cơ thể của mình?
Hoặc là, cô ấy muốn thân phận quỷ sa tạm thờ của mình?
Chu Trạch không biết Tiểu La Lỵ có biết chuyện này hay không, nhưng e rằng dù có biết, cũng sẽ không can thiệp, bởi vì rất có thể, nữ Vô Diện kia chính là do Tiểu La Lỵ cố ý thả ra để giúp việc.
Nữ vô diện không ra tay trực tiếp với mình, có thể là do đang kiêng dè một điều gì khác. À đúng rồi, khi nhớ lại sự thuần phục của Bạch Oanh Oanh, thì móng tay của mình đã làm cô ấy phải kiêng dè.
Lúc trước khi mình vào địa ngục, nữ Vô diện muốn giữ mình lại, kết quả bị móng tay mình gây thương tích, nên bắt buộc phải buông tha cho mình,. Chắc hẳn lần ấy nữ Vô Diện đã nhớ lấy, rồi đến bây giờ cô ấy mới dùng mỹ nhân kế để đối phó với mình.
Nhưng có sự việc, khiến cho Chu Trạch có chút sợ,
Mùi hương đầy nham hiểm và kích thích,
Ngửi mùi hương đó vào lập tức cơ thể bị kích thích gấp trăm ngàn lần,
Nhưng mình đương nhiên có thể kiềm chế được.
Đương nhiên Chu Trạch không có ý thể hiện niềm tự hào về sức mạnh ý chí của mình,
Trong lòng anh có một chút nỗi buồn khó hiểu.
Ngồi bên trong quầy hàng, Chu Trạch tùy tiện lật một số cuốn sách, đồng thời cũng lướt mạng để tìm thông tin về nữ vô diện kia xem anh ta có tìm được thông tin nào có giá trị hay không.
Không tìm được tin nào có giá trị, chỉ còn cách xem phim của Chu Tinh Trì kia trong bộ "Đại hội mật thám lẻ loi phát."
Cuối cùng Chu Trạch cùng với Bạch Oanh Oanh bỏ ra cả nửa buổi trưa để xem lại bộ phim này.
Bên trong có nhân vật phản diện Boss, cũng không có mặt, cũng biến thành hình dạng của người khác.
Sau khi xem xong bộ phim, cũng đã chạng vạng tối, Chu Trạch bảo Bạch Oanh Oanh mở cửa tiệm ra.
Bạch Oanh Oanh có chút do dự, nói: "Ông chủ, không sợ cô ta lại đến à?"
"Không muốn buôn bán à?" Chu Trạch hỏi ngược lại, "Hay là cô mang một đồ vật bồi táng của cô đem đi đổi lấy tiền có thể lo được một chút tài chính trong tiệm?"
Oanh Oanh bĩu môi, đi mở cửa.
Cô có tiền, khi Bạch phu nhân được hạ táng, thân phận dù gì cũng là thiên kim tiểu thư, nên vật bồi táng cũng không ít, lúc Bạch phu nhân ở nhân gian hai trăm năm, mà khi vào địa ngục chắc chắn không thể nào mang theo, mọi thứ đều được để lại.
Chu Trạch cũng hiểu ra tâm lý, Bạch Oanh Oanh cũng sẽ thừa dịp đi ra ngoài lần này nhân cơ hội mua ít nhiều cái túi trở về.
Ngay từ đầu Chu Trạch còn nghi ngờ có phải nữ tử thi lấy cắp tiền trong tiệm đi tiêu không, về sau mới biết tất cả tiền trong tiệm cũng không đủ cho cô mua mấy cái túi nên cũng không hoài nghi nữa.
Bạch phu nhân lúc trước kiệu tám người khiêng, đồ đạc đã có nhiều nhưng ở với Hứa Thanh Lãng vẫn còn muốn tiếp tục mua nữa,
Bạch Oanh Oanh say mê với những túi xách hàng hiệu,
Đây chắc chắn không phải là tốt. Khi còn sống đã tiêu xài hoang phí, khi đã chết thành quỷ cũng không kém cạnh khi còn sống là bao, vẫn mê mua sắm và túi hàng hiệu. Hazzz, khó khăn vẫn hoàn khó khăn.
Cửa tiệm vừa mở không được bao lâu, Chu Trạch bèn đi pha trà, thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi vào cửa tiệm.
Bạch Oanh Oanh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa bước vào cửa tiệm.
Chu Trạch cũng vô thức nhìn về phía người đàn ông ấy, tuy lý trí bên trong nói rằng nữ Vô Diện ngay lập tức thay đổi bộ dạng là không có khả năng, nhưng nội tâm của anh cũng có chút đề phòng.
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác da, rất nhiều nơi có, chân mang một đôi giày cũng có chút cổ xưa, mặc một chiếc quần bình thường, cũng không có hấp dẫn gì lắm.
Trên đầu ông ta đội một chiếc mũ cao, thoạt nhìn rất hài hước.
Người đàn ông trung niên đến giá sách, vô thức xoa xoa lòng bàn tay, đi tìm quyền sách, nhìn trái nhìn phải, anh ta nhíu mày, đồng thời khó chịu nói:
"Ông chủ, anh ở đây chỉ có đống sách tiểu thuyết này, không có loại sách khác?"
"Nơi này không có."
Chu Trạch bảo Bạch Oanh Oanh đem hòm rương ở sau quầy sách đến đặt trước mặt người đàn ông trung niên.
Bạch Oanh Oanh làm theo.
Ông ta ngồi xổm xuống, tiếp tục tìm sách bên trong rương, liên tục tìm kiếm nhưng chỉ có những quyển sách với tựa đề khó hiểu,
Ví dụ như A Tân,
Như Người gác cổng,
Trần Bì Bì,
Người đàn ông tức giận đến mức ngón tay run rẩy, liền đẩy rương về phía trước,
"Những thứ này, ngươi đưa cho ta làm gì!"
Người đàn ông trung niên tức giận, đứng lên chỉ vào Chu Trạch:
"Mở cửa tiệm, mà bán những loại sách như này không thấy xấu hổ sao!
Bẩn thỉu,
Bẩn thỉu!"
Chu Trạch đốt một điếu thuốc, gác chân trên quầy, không trả lời lại người đàn ông này.
Người đàn ông trung niên tức giận chuẩn bị rời đi, nhưng khi đi đến cửa, chợt nghiêng đầu sang nhìn, thì thấy có một kệ sách nhỏ có những quyển sách xếp ngay ngắn rất đáng chú ý, lập tức dừng bước, ông ta bước đến và lấy xuống cuốn "Quốc sử đại cương", sau đó ngồi trên ghế đẩu mở ra đọc.
Chu Trạch cũng không chú ý đến vị khách kia, người sống hay chết đều không kiêng kỵ, quỷ cũng có thể, ngay cả nửa người nửa quỷ cũng có thể vào, chỉ là hiện tại có chút căng thẳng, nên chỉ cần chú ý đến nữ nhân Vô diện kia mà thôi.
Thời điểm này, chiếc điện thoại trong túi áo Chu Trach bỗng nhiên đổ chuông. Thì ra là cô em gái của bác sỹ Lâm đang gọi.
"Alo." Chu Trạch nghiêm túc nghe điện thoại.
Lần trước, là bác sĩ Lâm gửi tin nhắn, lần này là gọi điện thoại, nhất định không cho phép nữ Vô diện kia chơi xỏ mình thêm lần nào nữa.
"Anh rể..." Cô em vợ bên kia gắt giọng.
Chu Trạch nghe xong liền vội cúp máy.
Có vấn đề,
Rất có vấn đề!
Cô em vợ mình ôn nhu như vậy sao?
Đây rõ ràng đây là sự chủ động thân thiết rất đáng nghi ngờ,
Giống như đêm đó trong chiếc xe Maserati bác sĩ Lâm nói lần sau cô ấy sẽ mang tất chân.
Chu Trạch không nghĩ là mình...không đúng, anh không cho rằng với "khuôn mặt Từ Lạc" có thể khiến phụ nữ giết người.
Điện thoại vang lên lần nữa, là điện thoại của cô em vợ.
Mình có nên nhận điện thoại? rồi một lúc sau anh băn khoăn trả lời:
"Alo."
"Từ Lạc cái tên khốn kiếp này, dám cúp máy của tôi à!"
Người này bình thường.
"Chuyện gì." Chu Trạch trả lời lạnh như băng.
"Tôi cùng bạn học đến ăn ở KFC, túi tiền bị trộm, anh có đủ tiền không? Anh có thể cho tôi mượn bảy tám ngàn để tôi thanh toán tiền ăn được không?."
Chu Trạch lần nữa cúp máy.
Ừ,
Chắc chắn là nữ Vô Diện.
Có thể lúc nãy không phải là nữ vô diện, nhưng khi nghe được "Bảy tám ngàn", thì Chu Trạch cũng sẽ nghĩ ngay chính là do nữ Vô diện giả mạo.
Đúng đấy,
Chính là như vậy.
Điện thoại lần nữa vang lên, Chu Trạch cảm thấy có chút phiền toái, người đàn ông trung niên đang đọc sách cũng cau mày nhìn về Chu Trạch tỏ vẻ khó chịu, hiển nhiên, là do chuông điện thoại quấy rầy hắn đọc sách.
"Xin lỗi, là vô tôi vô ý. Điện thoại tôi đã để lại chế độ im lặng rồi" Chu Trạch nói.
Đối phương cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chỉ là, cô em vợ không ngừng gọi điện thoại, Chu Trạch chỉ có thể lần nữa bắt máy.
"Từ Lạc, anh không thể thấy chết mà không cứu, tôi chỉ mượn anh số tiền này, anh có thể cho tôi mượn được không?
Tôi sẽ không đem chuyện cô gái của chiếc xe Maserati nói cho ba mẹ cùng với chị của tôi biết được hay không?"
"Cô cứ nói."
"......" Cô em vợ.
Thật là khó, trong người anh thật sự còn rất ít tiền!
Từ lần trước khi nộp các loại phí cần thiết, thì trong túi quần của anh chỉ còn có mấy ngàn dư, nếu cho cô, thì anh chắc chỉ có thể sống nhờ không khí thôi.
"Từ Lạc, nhờ anh...giúp một chút, tôi nói thật với anh, lần trước tôi cùng đám bạn đi sàn nhảy, sau đó chúng tôi đều bị trộm túi tiền, chuyện này không thể nói cho ba mẹ của tôi biết, nếu họ biết sẽ mắng chết tôi mất thôi.
Ngày mai bạn của tôi phải đóng học phí hội họa, mà tiền đã bỏ hết trong ví tiền, bây giờ không có tiền mà việc đóng học phí không thể trì hoãn được."
"Cô hãy để bạn cô tự nhờ ba mẹ của cô ấy giải quyết đi." Chu Trạch nói.
"Nhà cô ấy điều kiện rất khó khăn, khoản học phí này cô ấy đã tranh thủ kiếm trong khi nghỉ đông,cô ấy cũng không đồng ý lấy tiền của gia đình, Chu Trạch, tôi định mượn anh..., đợi khi tháng sau tôi có tiền tiêu vặt, tôi sẽ trả lại anh."
Chu Trạch trong lòng thật sự không muốn giúp chút nào,
Liền lúc này,
Đầu bên kia nói: "Cứ như vậy đi, chúng tôi sẽ đón taxi đến đấy, cũng may tôi còn chút tiền, đủ để gọi taxi, bằng không cũng không thể đến lấy."
Điện thoại tắt, ngoài cửa tiệm hai người phụ nữ bước tới.
Chắc hẳn cô bạn của em bác sỹ Lâm là còn đi học, cô ấy ăn mặc đều bình thường, nhưng có trang điểm một chút.
Ở cái tuổi này, có thiếu nữ có vẻ đẹp của những bông hoa mới nở- có thể gọi đây là tuổi đẹp nhất của người con gái nhưng các cô ấy dường như không hiểu điều này, ngược lại còn trang điểm, trông có sự không tự nhiên nữa.
Chu Trạch đứng dậy, đi qua.
"Từ Lạc, anh rể, giúp đỡ chút nha." Cô em vợ làm nũng với Chu Trạch.
Nữ sinh bên cạnh biểu lộ chút nhát gan, chỉ dám đứng ở bên cạnh, rất thẹn thùng kiểu như không tự nhiên.
Chu Trạch đang suy nghĩ lý do để từ chối,
Ngay lúc này,
Người đàn ông trung niên đang ngồi đọc sách bỗng nhiên đứng lên,
Hơi thở bắt đầu cũng mạnh mẽ hơn.
Gân xanh trên cổ đều lộ ra,
Giống như là chuẩn bị lên cơn vậy!
Chu Trạch một tay trực tiếp đè lên vài của hắn, kiềm hãm hắn lại.
Đồng thời nói với Bạch Oanh Oanh nói: "Lấy tiền."
Bạch Oanh Oanh lấy từ phía sau quầy ra năm ngàn, đưa cho Chu Trạch.
Chu Trạch một tay nhận tiền, đưa cho cô em vợ, đồng thời căn dặn:
"Nhớ là trả lại."
"Biết rồi."
Nhận tiền ánh mắt cô em vợ nhìn vào Bạch Oanh Oanh, nói: "Cô ta là ai?"
"Nhân viên cửa hàng, chị của cô biết cô ấy." Chu Trạch giải thích nói.
"A, được rồi."
Cô em vợ nắm tay của bạn cô ấy rồi cùng nhau rời khỏi tiệm sách.
Người đàn ông trung niên giả vờ đinh đuổi theo, nhưng lại bị Chu Trạch dùng hai tay chặn hắn lại, đè hắn vào sát cửa sổ thủy tinh.
Nếu như không do hắn ta nổi điên, thì Chu Trạch chưa chắc đã đưa tiền cho em của bác sỹ Lâm?
"Ngươi hành xử không khác gì một con chó?" Chu Trạch trầm giọng nói, "Vốn ta còn do dự, nhưng hiện tại thì tốt rồi không có chút do dự, ta cũng nên đưa ngươi về địa ngục thôi."
Người đàn ông trung niên vẫn không ngừng giãy giụa.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?" Chu Trạch tức giận vô cùng, trực tiếp chỉ tay về phía cửa thủy tinh, nói: "Nhìn xem ngươi đội gì trên đầu, là chiếc mũ gì."
Người đàn ông nhìn về phía cửa thủy tinh, nhìn vào "cái bóng" của mình trong đó.
Cái bóng,
Mình đội một cái mũ cao,
Trên mũ viết bốn chữ đầy khí đen "Mặt người dạ thú".
Người đàn ông trung niên giật mình,
Trong chớp mắt không còn giãy giụa nữa,
Trong miệng chỉ nói thì thào một cách yếu ớt:
"Có chút nhục nhã...có chút nhục nhã..."