PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Thật nực cười. Lý do vì không đủ tiền đóng phạt, hay vi phạm quy định gì đó chỉ là giả.

Anh ta muốn có con trai. Vì đứa con đầu của anh đã là con gái, nên khi sinh đứa con thứ hai ra cũng là con gái nên anh ta bèn lập tức cho đi. Anh ta chỉ mong có được một đứa con trai để nối dỗi tông đường nên sau khi cho cô bé đi, vợ chông anh sinh ngay một đứa bé trai.

Anh ta tặng đứa con gái thứ hai cho gia đình khác, thậm chí nó không bằng cả một món quà. Gia đình nhận nuôi cô bé chính anh còn không biết tên, không biết địa chỉ, cũng không có phương thức liên lạc.

Cũng có thể nói anh ta may mắn, đứa con tiếp theo của anh là con trai. Nếu còn tiếp tục là con gái thì chắc hẳn anh ta lại đi "tặng" con tiếp…

Anh tìm đứa con gái thứ hai cũng anh vì con trai anh bị mắc bệnh ung thư máu, đứa con gái đầu tủy sống không tương thích, bây giờ bọn họ mới nghĩ đến cô con gái thứ hai là hy vọng cuối.

Đến bây giờ họ mới nhớ đến sự tồn tại của cô trên cõi đời này.

Họ cần cô như một giải pháp cuối cùng, bắt đầu tìm kiếm cô rất rầm rộ.

Đưa tờ rơi, đăng báo tìm kiếm, phát trên các phương tiện truyển thông…

Nếu muốn người khác cảm động thì bạn phải tự suy nghĩ và cảm động chính bản thân mình trước.

Nếu muốn người ta thông cảm thì bạn phải nhận ra lỗi lầm của mình trước.

Trong hơn mười mấy năm họ gửi con gái đi, có thể nhiều khi họ cảm thấy xấu hổ, nhưng họ không hề hối hận. Nếu hối hận thì họ đã tìm kiếm đứa con gái đó từ lâu chứ không để đến lúc cần thiết mới tìm đến cô ấy.

Nếu bạn làm sai, bạn sẽ cố thêu dệt những lý do khác nhau để xoa dịu sự sai lầm của bạn, để người khác và chính bạn thông cảm được với sai lầm này

Anh ta rất thành công trong việc thêu dệt nên nhiều lý do đáng thương, liên tục nói dối mọi người và chính bản thân mình không biết bao nhiêu lần để đến tận bây giờ anh ta tin là anh ta đúng.

Anh ta cảm thấy rằng anh ta vẫn còn yêu và nhớ đến cô con gái thứ hai của mình. Anh ta cảm thấy rằng việc anh ta tặng cô con gái thứ hai đi là không sai, việc đó chỉ là bất đắc dĩ.

Anh ta và gia đình anh ta cảm thấy đúng đắn về việc làm của mình. Bây giờ cô con gái thứ hai của anh đã xa nhà được 17 năm.

Cô ấy hiện giờ sắp tốt nghiệp cấp 3, đã có cuộc sống cùng những người thân mới,

Thậm chí chính cha mẹ nuôi của cô ấy cũng sẽ không nói ra cô ấy là con nuôi để cô sống thoải mái, để cô không cảm thấy mình như bị bỏ rơi.

Cuộc sống của cô bây giờ chắc hẳn đang rất êm đềm,

Nhưng sớm thôi, họ nhà bố mẹ đẻ tìm được cô ấy, cuộc sống của cô ấy sẽ bị xáo trộn.

Cô gái, tôi sẽ nói với em một điều cực hạnh phúc, đó là cha mẹ ruột của em đã tìm thấy em.

Cô gái, tôi sẽ thông báo một chuyện thú vị với em, đó là người em sống cùng bây giờ không phải cha mẹ ruột của em.

Cô gái, còn một chuyện vui nữa, em có một em trai và một chị gái.

À, còn một việc thú vị nhất, tuyệt vời nhất mà tôi chưa nói với em đó là em trai của em bị bệnh, gia đình bố mẹ đẻ cần em vì em là hy vọng cuối cùng.

Em có bất ngờ không?

Em có cảm thấy vui sướng không?

Em không có một chút cảm xúc nào sao?

"Ông chủ, có chuyện gì với anh mà nhìn anh trầm ngâm ghê vậy?" Oanh Oanh nhìn thấy Chu Trạch đứng trước cửa liền hỏi.

"Có một điều, mỗi khi tôi nghĩ về nó, tôi lại cảm thấy rùng mình." Chu Trạch nói.

"Anh đừng có nói quá, cả Địa ngục anh còn đã xuống rồi, còn việc nào ghê đến mức khiến anh phải rùng mình chứ?" Bạch Oanh Oanh tò mò nhìn Chu Trạch.

"Đó chính là, rất nhiều việc trên đời này, cái gì cũng cần phải có sự nghiên cứu, xem xét. Giống như nhận được lời mời đi phỏng vấn, ta phải xem xét nên đi phỏng vấn những chỗ nào. Hay như việc thi bằng lái xe chẳng hạn, bạn phải qua được các bài kiểm tra khác nhau để xem bạn có đủ khả năng để lái xe hay không.

Nếu người lái xe có kỹ năng nhưng thái độ của họ khi lái xe không tốt, có hơi hướng tiêu cực khi sử dụng các phương tiện giao thông thì không được cấp bằng lái để tránh gây nguy hiểm cho người khác."

"Và sau đó thì sao?" Bạch Oanh Oanh hỏi.

"Nhưng đối với việc làm của cho mẹ đối với con gái, họ lại không cần nghiên cứu."

....

Một đêm trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm thức dậy, Chu Trạch định qua quán cơm của Hứa Thanh Lãng để ăn sáng, nhưng quán cơm lại đóng cửa.

Việc này khiến Chu Trạch hơi lo lắng. Có phải việc hôm qua khiến Hứa Thanh Lãng quá sốc, sốc đến mức không muốn làm gì nữa?

Anh ta lười biếng thì có thể không quan tâm, nhưng nếu tâm trạng anh ta tệ đến mức như vậy thì không thể làm ngơ được.

Chu Trạch lấy điện thoại gọi cho Hứa Thanh Lãng, anh ta lập tức bắt máy. Hóa ra là anh ta đi nhận tiền trúng vé số, anh ta nói sẽ mua quà cho mọi người.

Không còn cách nào khác, Chu Trạch đến ăn chỗ khác và kết thúc bữa sáng bằng nước ô mai đang còn ở nhà.

Cửa hàng cơm của Hứa Thanh Lãng không mở cửa nhưng cũng không khóa. Cái kiểu lười biếng của Hứa Thanh Lãng- anh đã biết từ lâu.

Tuy nhiên, khi lấy tiền chuẩn bị đi ăn thì Chu Trạch phát hiện ra một xấp tiền âm phủ dày trong ngăn kéo.

Lúc đầu, Chu Trạch nghĩ rằng, Oanh Oanh đã cố ý mua một chút tiền âm phủ mình để đưa cho anh để tạo sự bất ngờ. Nhưng chắc là không phải đâu.

Cầm tiền âm phủ trong tay, tự nhiên anh rất buồn cười.

Thật sự rất buồn cười…

Bây giờ mọi người thanh toán đa số đều bằng các ứng dụng tiện ích trên điện thoại, họ rất ít khi dùng tiền mặt trừ khi đi mua hàng ở những cửa hàng nhỏ trên vỉa hè.

Nhưng đây lại là tiền âm phủ.

Chu Trạch ngồi suy nghĩ một hồi, hẳn là vị quan ở Văn miếu hôm qua- cái người mà anh đưa xuống Địa ngục chắc mẩm rất giàu có. Ông ta làm đến chức Cửu khanh trong triều Thanh niên khi chết đi sẽ có nhiều vật bồi táng, con trai của ông ta cũng hương hỏa không ít.

Chu Trạch ước tính, nếu số tiền âm phủ trên tay anh được hóa thì anh sẽ có vài trăm nghìn tệ.

Hôm anh đi đòi lại tiền, số tiền đó cũng chỉ có 5000 vạn, cũng may tiền taxi trở về nhà anh còn rẻ nên cũng tiết kiệm được tiền.

Chu Trạch không vội lấy số tiền này đi đốt mà sẽ để dành lại khi cần, nếu có tiền coi như một số chuyện phiền phức cũng sẽ được giải quyết.

"Từ Lạc"

Dù chưa thấy người đâu nhưng tiếng của cô em vợ đã vọng đến.

Chu Trạch ngẩng đầu lên, thấy cô em vợ đang bước vào cửa hàng.

"Đây, cho anh"

Cô em vợ lấy tiền từ balo của cô ấy rồi đặt lên quầy cho Chu Trạch.

"Tôi đến đây trả tiền cho anh."

"Sao cô không chuyển khoản cho tôi đỡ mất công qua đây đưa tiền mặt."

"Cầm một xấp tiền mặt có cảm giác kích thích hơn chứ." Cô em vợ bĩu môi.

Trải qua nhiều sự cố, cô em vợ đã có cảm tình tốt hơn với Chu Trạch. Tất nhiên, tại vì Từ Lạc trước đây quá nhu nhược so với vợ của anh ta, cho nên bị em vợ xem thường cũng có lý.

Bây giờ cô ấy cũng đã tôn trọng "Từ Lạc" hơn, không còn giữ cái thái độ khó chịu như những ngày trước.

"Từ Lạc, việc kinh doanh của anh bây giờ có vẻ tệ". Cô em vợ chống cằm nói.

"Hôm nay không lên lớp sao?"

"Hôm nay là cuối tuần mà. Chắc một lúc nữa tôi sẽ đến quán bar. Tôi sẽ nói dối chị tôi là tôi ở đây đọc sách và học bài. Anh đừng nói chuyện này với chị tôi đấy, biết chưa?"

Nửa tháng nay, chị gái cô và tôi đã không liên lạc gì với nhau cả.

Chu Trạch bỗng có một chút buồn. Vốn anh cho rằng nói ra sự thật của mình với bác sỹ Lâm thì cô ấy sẽ chấp nhận. Anh và cô sẽ có một khởi đầu mới.

Nhưng điều quan trọng nhất, bác sỹ Lâm lại không thể nào lý giải được.

Người chồng mà cô ấy ghét đã chết,

Người cô ấy thầm yêu từ lâu lại mượn thân xác người chồng cô ấy để tiếp tục sống.

Việc này có vẻ hạnh phúc

Nhưng rào cản về đạo đức lại khó có thể vượt qua được.

Cũng may, sau lần trên xe ô tô với nữ Vô diện, anh đã cẩn trọng hơn.

Ít nhất thì cái suy nghĩ "Cô ấy không ngủ cùng tôi" đã biến mất trong tâm trí anh từ lâu.

Nó cũng lý giải lý do anh ngủ cùng Oanh Oanh mỗi đêm.

Ngủ cạnh nhưng không làm gì cả.

Như thế cũng tốt.

"Cô không nên ít đi bar hơn." Chu Trạch nhắc nhở: "Sau khi lên đại học cô thích đi chơi đâu cũng được, còn bây giờ cô nên chú tâm vào việc học."

"Anh lại bắt đầu giống bố mẹ và chị gái tôi rồi đấy. Là một sinh viên đại học rồi thì tôi làm sao có thể có bộ dạng như thế này."

Cách cô em vợ nói chuyện,

Mặt tốt là rất nhanh mồm nhanh miệng,

Mặt xấu là nói không có suy nghĩ.

Chu Trạch tin rằng, Từ Lạc nhu nhược dám trả tiền thuê người khác đi giết người, một phần cũng do chịu sự ảnh hưởng từ cô em vợ nhanh nhảu đoảng này.

Còn về việc mình bị cô bạn học lừa dối và ăn trộm ví tiền, chắc hẳn cô em vợ cũng không biết.

"Tôi về rồi đây"

Hứa Thanh Lãng trở lại với một đống đồ.

"Ôi, tôi mệt chết mất. Hôm nay là ngày gì không biết, ra ngoài đường không có nổi một chiếc taxi.

Hình như đám taxi cùng nhau đi mở hội. Hazzz"

Hứa Thanh Lãng đặt mọi thứ xuống rồi lau mồ hôi.

Oanh Oanh đi đến, chợt đôi mắt của cô sáng bừng lên.

Đây là phụ kiện máy tính, rất thích hợp cho việc chơi game của cô.

"Tôi sẽ gắn thứ này ở trong tiệm, cô thường xuyên đến chơi nhé". Hứa Thanh Lãng nói với Oanh Oanh.

"Tốt."

Lập tức, Hứa Thanh Lãng lấy một cái túi xách ra, đưa cho Oanh Oanh. Sau đó anh ném cho Chu Trạch một cái bật lửa.

"Thôi nào, sao giá trị hai món quà không tương đồng vậy?"

" Đây là cái gì?"

Cô em vợ đối với mấy món dồ này không thấy hứng thú. Thứ duy nhất cô cảm thấy hứng thú chính là chiếc quạt nhựa cắ, ở trên cổ Hứa Thanh Lãng.

Mùa đông lại mua một cây quạt, thật thú vị.

"Khi tôi đi qua trung tâm thương mại, có một nhóm người đã bán những chiếc quạt hình để làm hoạt động từ thiện" Hứa Thanh Lãng đáp.

Cô em vợ cầm chiếc quạt trên tay, nó chỉ là một chiếc quạt nhựa bình thường. Nhưng sau khi đọc dòng chữ in trên quạt, cô đã cười phá lên.

"Cô cười cái gì vậy?" Chu Trạch hỏi.

Trên cây quạt in dòng chữ: Bố đi đâu rồi- cô em vợ đáp.

"Cái này có gì đáng buồn cười đâu? Cô dễ buồn cười như vậy sao?" Hứa Thanh Lãng mở to mắt rồi đưa tay nhận lấy cái quạt.

"Chính xác rồi đấy, anh với anh rể của tôi…" Cô em vợ ném cái nhìn ranh mãnh qua Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng.

"Bố đi đâu rồi???" Chu Trạch hỏi.

Không rõ biểu cảm của Hứa Thanh Lãng là gì, anh ta ném cây quạt cho Chu Trạch rồi nói: "Anh tự xem đi.

Chu Trạch cầm lấy cây quạt, nhìn lướt qua,

Chỉ thấy trên nền của quạt in hình của một bệnh viện lớn

Trên đỉnh quạt in dòng chữ: "Bố đi đâu rồi"

Sau đó phía dưới còn có hai nhân vật đang nói với nhau:

"Cho con trai yêu nhau đi,

***một nửa giá!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi