PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

"Đưa bệnh nhân tới khoa phụ sản!"

Chu Trạch ngồi xuống bên bác sỹ Lâm. Anh nhìn thấy cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu.

"Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không sức khỏe của của em sẽ bị ảnh hưởng."

"Tôi vẫn chịu đựng được." Bác sỹ Lâm gật đầu, vẫn hơi bướng bỉnh.

"Tôi muốn nói rằng, việc không giữ gìn sức khỏe của em bây giờ là em đang vô trách nhiệm với bệnh nhân của em."

"...." Bác sỹ Lâm.

"Haha" Chu Trạch liền liếm môi và áy náy xin lỗi: "Xin lỗi, tôi tưởng rằng mình vẫn là Chu Trạch nên mới nhắc nhở em như thế."

"Thật tốt." Bác sỹ Lâm nói khẽ.

"Quay về để nghỉ ngơi đi, cơ thể khỏe mạnh mới làm việc tốt được. Công việc của bác sỹ thực sự rất quan trọng, nhưng nó cũng không đến mức thiếu một bác sỹ mà xã hội này lại loạn lên đâu."

Bác sỹ Lâm gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Lúc này, điện thoại Chu Trạch vang lên. Là cuộc gọi của Hứa Thanh Lãng.

Anh đứng dậy, đi ra đầu hành lang để nghe điện thoại.

" A lô, sao thế?"

"Hiệu sách của anh hôm nay kinh doanh rất tốt, anh hãy về xem đi." Hứa Thanh Lãng ngáp dài, nói.

"Kinh doanh tốt?" Chu Trạch trở nên vui vẻ, hồi chiều vừa mới cẩm bảng chấm công, giờ công việc lại khởi sắc?

"Chà, tôi sẽ về lại ngay."

Chu Trạch dự định lần này anh sẽ đưa những linh hồn còn rong ruổi xuống Địa ngục, bất kể dù có chuyện gì xảy đi chăng nữa.

Họ là linh hồn của những người đã chết,

Đưa họ xuống Âm phủ cũng là điều đúng đắn, không có gì trái với luân thường đạo lý, không có gì là gánh nặng trong lòng.

"Anh có việc thì hãy quay về trước đi." Bác sỹ Lâm nói rồi chỉ vào văn phòng của mình, "Tôi sẽ về sau."

Zhou Ze gật đầu, không nói gì thêm, bây giờ không có gì quan trọng hơn là quay lại với anh ta càng sớm càng tốt. Đối với mối quan hệ giữa anh ta và bác sĩ Lâm thì cứ từ từ đã.

Thang máy trong tòa nhà cấp cứu vẫn đông nghịt người ngay cả vào ban đêm. Chu Trạch quyết định đi cầu thang bộ. Xuống đến tầng 3 anh đột nhiên dừng lại.

Anh không biết tại sao anh luôn có cảm giác có người đi theo mình.

Phải chăng bác sỹ Lâm nghĩ tới mình nhưng cô ấy xấu hổ nên lén nhìn mình từ phía sau?

Chà, mặc dù có khả năng như vậy nhưng Chu Trạch cũng không thể tự luyến đến mức như vậy được.

Anh nhanh chóng bước xuống cầu thang tầng 1 rồi đứng một góc để chờ đợi.

"Vù….."

Một cơn gió thổi đến.

Chu Trạch ngẩng đầu rồi chỉ lên trên nhưng anh vẫn không thấy gì cả.

Nếu bạn không tìm thấy nó, nó sẽ trở nên kỳ lạ.

Zhou Ze cúi xuống, móng tay màu đen của ngón trỏ mọc ra và nhẹ nhàng nhấp vào sàn gạch.

Sau đó, một dấu chân đen xuất hiện trên sàn gạch. Chu Trạch im lặng, dấu ngón trỏ rồi từ từ đứng dậy và đi theo dấu chân lạ liên tục xuất hiện.

Tại móng tay của Chu Trạch tỏa ra những luồng khí đen nhưng người bình thường không thể nhìn thấy được.

Bởi vì bệnh viện có tính đặc thù nên rất khó có thể sạch được tuyệt đối. Nhưng bây giờ trời tối như thế này, những dấu chân kia lại được nhìn thấy rõ nét nên nó rất bất thường.

Chu Trạch đi theo dấu chân lạ lên tới tầng 4, sau đó dấu chân đi lại một vòng trên hành lang.

Trên tầng 4 có bệnh nhân ở trong phòng bệnh. Theo như tình hình bệnh nhân hiện nay bỏ trống phòng bệnh là cực kỳ hiếm, ví dụ như hiện tại, bệnh nhân có thể nằm trên giường để truyền dịch, một số khác thì phải trải chiếu ra nằm dưới sàn.

Chu Trạch đưa tay ra và đẩy cửa phòng bệnh.

Bên trong phòng có 3 cái giường.

Hai giường ngoài cùng có hai người lớn tuổi đang nằm, giường ở giữa có một phụ nữ trẻ đang nằm và cạnh cô ấy có một người, có lẽ là người thân đi theo chăm sóc cô ấy.

Chu Trạch bước vào phòng, ngoài một bà lão nằm trong góc, số còn lại ai cũng quay sang nhìn Chu Trạch.

"Xin lỗi, tôi có quấy rầy mọi người nghỉ ngơi không?"

Chu Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Không sao đâu."

Một người nhà bệnh nhân trả lời.

Những người còn lại cũng đều lắc đầu.

Chu Trạch gật đầu và ra hiệu anh đã biết điều đó, sau đó quay người rồi rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này, Chu Trạch có ý định rời đi.

Bạn không thể trách Chu Trạch không có đạo đức, gặp ma quỷ ngay trước mặt rồi mà không bắt. Khi nãy Hứa Thanh Lãng vừa gọi, thông báo việc kinh doanh của anh "Rất tốt". Nếu Chu Trạch còn dây dưa ở đây mà không về kịp, chắc hẳn vị khách kia thấy lâu quá cũng sẽ rời đi, gây cho anh tổn thất không nhỏ.

Đối với những thứ bẩn thỉu ở bên ngoài, anh sẽ tình nguyện bắt chúng đến cùng. Nhưng đây đang như trò trốn tìm vậy, Chu Trạch cũng không muốn mất quá nhiều sức lực cho việc này.

Chu Trạch là một quỷ sai, nhưng mới chỉ là quỷ sai tạm thời, anh cũng không phải Trương Thiên Sư.

Tuy nhiên, khi Chu Trạch nắm lấy tay nắm cửa và chuẩn bị đóng cửa, móng tay anh vô tình chạm vào nó.

Lập tức, Chu Trạch có cảm giác như bị giật điện, ngay sau đó, điện trong phòng bệnh tự nhiên bật tắt liên hồi.

Ba chiếc giường trong phòng bệnh trống không, bệnh nhân và người nhà họ cũng đã biến mất.

Chu Trạch giật mình rồi lùi lại hai bước, lúc này mới thấy trên cửa treo đầy những biển hiệu lung tung. Đây không phải là phòng bệnh!

"Vù..."

Lại là một cơn gió thổi tới, anh cảm thấy bị cay mắt và không thể nhìn thấy đường, anh liền chạy trốn trong vô thức.

Chu Trạch đưa tay ra và chộp phải một cái gì đó- nó lạnh lẽo, có cảm giác như thịt động vật. Nhưng sau đó một tiếng động lạ phát liên, vật kia đã thoát khỏi tay anh.

Gió tan dần,

Chu Trạch nhìn vào tay mình, trên tay anh có một nhúm tóc đen, nó thẳng và rất dài. Nhúm tóc này tựa như tóc của nữ Vô diện, mà anh đã thấy khi ở dưới Địa ngục.

Giống như một thói quen, Chu Trạch đưa nhúm tóc lên ngửi,

Một mùi hôi tanh bốc lên,

Thật kinh tởm, quả thức mùi này khiến người ta buồn nôn,

Mùi này giống như mùi của những con cá ươn để trong phòng oi bức suốt mấy tháng trời.

"Ọe….."

Chu Trạch kiềm chế để bản thân không nôn ra. Anh ngồi thụp xuống, móng tay của anh đập vào gạch, một loạt dấu chân màu đen lại xuất hiện.

Anh đứng dậy, phủi tay rồi lại tiếp tục đi theo dấu chân kia.

Bản chất của vấn đề lại thay đổi. Nếu đây chỉ là một linh hồn của người tai nạn đi quanh quẩn, thì anh sẽ không đuổi theo. Rốt cuộc hồn ma này liên quan đến anh. Trên thế giới có rất nhiều ma, nhưng họ sẽ không đi làm điều xấu để chính bản thân họ sẽ không được đầu thai.

Thứ Chu Trạch vừa chạm vào, nó đã chủ động theo dõi anh thì không nói, nhưng nó đã tạo ra một ảo ảnh rất thực tế để đánh lừa anh, và thứ anh cầm trên tay đó là thứ tồn tại thật.

Rõ ràng nó đang kiếm chuyện gây sự, hơn nữa, vợ anh còn đang ở trong bệnh viện. Nếu bây giờ Chu Trạch chỉ khoanh tay đứng nhìn thì khó có thể chấp nhận được.

Nói cho cùng,

Vẫn còn lúng túng!

Chu Trạch đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết trong hiệu sách. Điều khiến anh cảm thấy không hài lòng ở những quyển tiểu thuyết đó là nhân vật nữa chính trong truyện, không có tình cảm nhưng cũng không thể tự buông tay.

Tất nhiên, trong chuyện này còn có một lý do quan trọng khác, đó là anh mới là quỷ sai tập sự. Tiểu Louli hôm nọ đã dặn dò anh nên chăm chỉ hơn. Nếu trên địa bàn của quỷ sai có con ma nào gây rối, quỷ sai đó lập tức sẽ bị liên lụy.

Dấu chân lại dẫn lên lầu, Chu Trạch tiếp tục đi theo dấu chân. Nó dẫn anh lên tầng 8, đây là tầng của những phòng phẫu thuật. Chu Trạch không tốn quá nhiều công sức đã tìm được mục tiêu của mình.

Một chàng trai mặc áo khoác trắng đang dựa vào tường chỗ góc phòng phẫu thuật. Anh ta lắc lư người, cái tay ở phía dưới không ngừng lên xuống. Anh ta đang làm cái việc mà mấy thanh niên đang lớn hay làm ở nhà.

Khi Chu Trạch đi qua, chàng trai trẻ kia cũng không quay qua nhìn anh, nhưng Chu Trạch thấy thân thể đối phương khẽ run lên, tay anh ta nhanh hơn hình như là muốn tăng thêm phần khoái cảm.

"Anh là một quỷ sai, tôi là một con quỷ. Tôi không có ý xúc phạm gì anh nhưng tại sao anh cứ đi theo tôi. Chúng ta có thể hoàn toàn nước sông không phạm nước giếng."

Người thanh niên kia nói với giọng khàn khàn như một ông già, nhưng giọng điệu có chút kỳ quái, như là đang cố nói nhanh vậy.

"Anh đang làm gì thế?" Chu Trạch chỉ vào nó.

"Tôi đang chờ người phụ nữ của tôi ra ngoài." Người kia trả lời: "Anh quay về đi, tôi cam đoan tôi sẽ không làm việc gì khiến anh khó xử. Nếu vạch mặt tôi thì cũng không có gì là hay ho cả.

Có ông trời ở trên kia, tôi cũng sẽ không làm ra chuyện bậy bạ gì đâu."

"Người phụ nữ của anh? Anh đang chờ ai?" Chu Trạch hỏi.

Chẳng lẽ lại "tình người duyên ma"

Ngay lúc này, ở phía bên kia phòng phẫu thuật, có một cô gái đi cùng cháu trai của mình cầm các hóa đơn đi ra, chắc hẳn là đi thanh toán tiền viện phí.

Bên trong phòng,

Nằm trên bàn mổ là người phụ nữ mang thai có dấu hiệu sinh non lúc nãy!

"Anh không phải là chồng cô ấy." Chu Trạch hét lên.

"Tôi nhìn trúng nữ nhân này, lại thêm cô ấy và ta đã có mối nghiệt duyên từ kiếp trước, đây là sự sắp đặt của ông trời." Chàng thanh niên nói với giọng thiếu kiên nhẫn.

Lúc kiểm tra cho người phụ nữ đó chính là Chu Trạch, Chu Trạch vốn cho rằng chồng của cô gái ấy là một tên cầm thú,

Anh không ngờ rằng có chuyện này xảy ra trên đời,

Thậm chí hiện tại, anh đang ở trong bệnh viện và chứng kiến cảnh này,

Chu Trạch gần đây rất chú ý đến việc bảo vệ môi trường,

Anh còn có ý định đổi tên hiệu sách thành "Nhà sách xanh"

Để hưởng ứng lời kêu gọi bảo vệ môi trường của quốc gia.

Anh chàng kia thật sự dơ bẩn, việc làm của anh ta không thể giải quyết dễ dàng như việc góp phần bảo vệ môi trường. Chu Trạch sẽ cố gắng giải quyết chàng trai này như cố gắng dọn dẹp rác thải để bảo vệ môi trường sống.

"Một là xác chết nhưng lại giết chết hai mạng người." Chu Trạch nhắc nhở, đồng thời bước lên phía trước hai bước. "Nếu bây giờ phẫu thuật không thành công, sẽ có hai mạng người ra đi, anh đang làm chuyện trái với luân thường đạo lý."

"Anh ăn phải gan hùm rồi sao?"

Bên kia dường như không thể kìm nén sự tức giận,

Anh ta trực tiếp quay người lại,

Đối phương đang mặc áo blouse trắng của bác sỹ, nhìn từ phía sau sẽ không có điều gì bất thường, nhưng khi nó quay lại đã khiến Chu Trạch thực sự sốc,

Đối phương là một con khỉ,

Một con khỉ trưởng thành có thể đứng thẳng như người,

Hầu hết cơ thể của nó đã bị thối rữa, hộp sọ cũng đã trống không, nhưng thứ phía dưới của nó đỏ hỏn và to như con bò tót, nó vừa đi vừa vung vẩy, nhìn vào cảm thấy rất buồn nôn.

"Anh phạm phải lỗi lầm cũng khá lớn trong kiếp trước đấy, anh bây giờ cần đi nghỉ ngơi!"

"Vậy ngươi thì sao?" Chu Trạch hỏi ngược lại rồi tiếp tục tiến về phía trước.

" Khẹc khẹc khẹc!"

Con khỉ nhe răng dữ tợn rồi phát ra những tiếng gầm đáng sợ. Cái đuôi màu đen của nó bỗng nhiên dựng thẳng lên, đâm vào nền gạch.

Ngay khi đó,

Chỗ Chu trạch đứng bốn phía đều xuất hiện những lỗ màu đen, cả trên trần nhà và nền nhà,

Mỗi lỗ màu đen lại xuất hiện một cái đuôi dài nhắm thẳng về phía Chu Trạch.

Những cái đuôi này có mùi cực kỳ tanh, có những giọt nước nhờn từ đuôi chảy xuống trông rất tởm lợm. Chu Trạch là một người luôn sạch sẽ, giờ đây anh có cảm giác mình đang đứng ở chỗ bẩn nhất của chợ hải sản.

Quan trọng nhất là

Cảnh này,

Anh đã từng xem qua trong rất nhiều phim,

Nhìn qua bên đối phương,

Ngay lập tức,

Bàn tay Chu Trạch duỗi ra, những móng tay của anh dài ra trong nháy mắt. Không những vậy, sâu trong mắt Chu Trạch cũng có tỏa ra một ánh sáng màu đen.

Thành thực mà nói, ngoại trừ lần thu phục Bạch Oanh Oanh kia thì chưa có khi nào anh dùng đến cách này.

Điều khiến Chu Trạch có chút ngạc nhiên chính là,

Cuốn sổ trong túi của anh bắt đầu nóng lên, như nó cũng không thể chờ đợi thêm nữa.

Một chút phấn khích,

Một chút mong đợi,

Anh như mới thi được bằng lái xe và giờ là chạy thật ở ngoài đường quốc lộ,

Chu Trạch thực sự muốn chiến đấu.

Tuy nhiên, khi cánh cửa Địa ngục được mở ra, cuốn sổ cũng ngày một thêm nóng,

Con quỷ nhận ra mình đã động vào một quỷ sai nên đột nhiên ngã xuống đất, không ngừng đập đầu quỳ lạy và hét lên:

"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, nghiệt súc biết sai, nghiệt súc biết sai rồi!"

Trong lúc nhất thời,

Khi tâm trạng của Chu Trạch đang được đẩy lên cao thì nó bỗng nhiên bị khựng lại,

Giống như hai người đang có màn dạo đầu cháy bỏng, người đàn ông đã không kìm chế được rồi bị xuất ra,

Viagra ăn ngon, Smurfs có hương vị socola ẩn dấu, rượu vang đỏ thêm sự nồng đượm,

Kết quả là, khi người phụ nữ trên bàn mổ vén chăn ra, đó là mẹ của Hứa Thanh Lãng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi