PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Thời gian cứ thế trôi qua, đã ba ngày kể từ khi Chu Trạch điều trị vết thương cho người phụ nữ đó.

Trong ba ngày này, Chu Trạch tất bật đi tìm kiếm cửa hàng mới. Cửa hàng bây giờ của anh ở gần trung tâm thương mại bỏ hoang, lại thêm ở đây đã xảy ra hai vụ án mạng nên anh không còn muốn tiếp tục kinh doanh ở đây nữa. Hứa Thanh Lãng có qua hỏi ý kiến của Chu Trạch xem có sẵn sàng di chuyển cửa hàng đến nơi mới cùng anh ta không, nhưng Chu Trạch không đồng ý.

Một mặt, Chu Trạch cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm. Nhưng mặt khác, nếu Hứa Thanh Lãng chuyển đi chỗ khác,

Việc ăn uống của anh sẽ trở thành một vấn đề lớn.

Một điều nữa đã xảy ra trong ba ngày qua, đó là cảnh sát tìm thấy những lá thư tuyệt mệnh trong nhà của ông Trần và cô Lưu, và tìm thấy những bức ảnh cưới của hai người họ.

Những bức ảnh cưới của họ là những bức ảnh đen trắng, nhưng điều gây khó hiểu là nội dung bức thư tuyệt mệnh của họ để lại.

Bọn họ đã hẹn nhau cùng một chỗ và dùng cách thức kinh dị để kết liễu chính cuộc đời mình. Trong bức thư tuyệt mệnh, họ xin lỗi về những chuyện phiền phức mà câu lạc bộ yêu thích chuyện chuyên kinh dị đã gây ra, đồng thời, họ cũng nói rõ những người đó mới là kinh hoàng thực sự.

Hai người họ là hai cùng chung sở thích nên đã gặp nhau, tự nhiên muốn dùng phương thức "kinh khủng" nhất để chứng minh tình yêu của họ.

Những thông tin này được lan truyền trên Internet và được mọi người vô cùng quan tâm, họ lên tiếng thảo luận về vấn đề này rất nhiệt tình. Nhiều người khác lại mượn chuyện này để lên tiếng chỉ trích kịch liệt những tác phẩm tiểu thuyết hay phim ma kinh dị, họ cho rằng những thể loại này cần được loại bỏ.

Nếu như vậy, trên thực tế cần phải loại bỏ câu chuyện tình giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài - một câu chuyện tình bi đát với kết thúc không có hậu, ca ngại về tình yêu đẹp nhưng cuối cùng khi nam nhân vật chính chết, nữ chính chết theo thể hiện tình yêu vĩnh cửu giữa hai người.

Cô gái tên Đường Thơ chỉ ở trên tầng hai của hiệu sách không dời nửa bước. Cô đang dưỡng thương. Đợi thêm ba ngày nữa, sau khi cô đã khá hơn, Chu Trạch sẽ đến trước mặt cô và nói về điều kiện của cô đã hứa. Chu Trạch đã cứu sống cô, cỗ cũng nên thực hiện lời hứa của mình.

"Hai người, có thật là tự sát không?"

Đường Thơ vẫn nằm đó, trên thân có nhiều chỗ cần băng bó đến mức khi nhìn vào sẽ tưởng cô là một xác ướp. Thực sự việc trị thương không cần quan tâm quá nhiều đến vấn đề thẩm mỹ, hơn nữa, vết thương trên người cô quá nặng và dày đặc.

"Ừ." Chu Trạch gật đầu.

"Khi họ chơi trò "bút tiên", tôi đã cảm nhận được." Đường Thơ nhìn Chu Trạch, "Lúc đó tôi đã cảm thấy rất thú vị, bọn họ muốn gặp quỷ nhưng lại không phát hiện ra, chủ hiệu sách mà họ đang ngồi trong để chơi trò chơi lại chính là một con quỷ, hơn nữa lại còn là quỷ sai.

Thực tế, người phụ nữ đêm đó khi chuẩn bị nhảy lầu đã bị tôi ngăn cản, tôi đã điều khiển chiếc váy trắng trên người cô ấy để giữ cô ấy lại. Nhưng ý chí muốn tự sát của cô ấy quá lớn, tôi không thể nào ngăn cản nổi."

Chu Trạch im lặng không nói gì.

"Cặp nam nữ thiếu hiểu biết kia nghĩ rằng chết là cái kết đẹp nhất cho một tình yêu lãng mạn. Nhưng đoán không chừng, bây giờ khi đang cùng nhau ở dưới Địa ngục, họ lại đang hối hận về quyết định của mình cũng nên."

Khi đang nói,

Đường Thơ dừng lại một chút và tiếp tục nói: "Anh so với chúng tôi may mắn hơn rất nhiều, anh chưa phải trải qua sự kinh hoàng thực sự dưới Địa ngục."

"Nên nói chuyện chính thôi." Chu Trạch nhắc nhở.

"Anh đã mất đi trái tim?" Đường Thơ hỏi.

"Nếu không?"

"Anh có nghĩ trái tim của mình đã biến mất thật không?"

Chu Trạch gật gật đầu.

"Nhưng đó là điều không thể. Trên thế giới này có thể có rất nhiều điều kỳ bí mà chúng ta không biết đến, nhưng những điều đó vẫn tồn tại dựa trên một đường cân bằng định sẵn.

Ví dụ như những vết thương trên người tôi chẳng hạn, những người từ Âm ti đã gây ra những vết thương đó, để lại trên đó những chiếc lông đen. Kể cả những lá bùa, chiếc bút cùng nước thủy ngân sẽ như một hiện tượng không giải thích nổi đối với người bình thường,

Nhưng trên thực tế, có thể những người đó thật sự có năng lực, có sức mạnh, đến mức có thể ra vào Địa ngục tùy ý,

Nhưng họ cũng không đủ khả năng để làm những chuyện siêu nhiên giống trong những bộ phim viễn tưởng như di chuyển núi, lấp sông hồ,…

Tất nhiên, tôi không chắc chắn rằng họ không có khả năng như thế, nhưng những khả năng đó không thể vượt ra khỏi Địa ngục được.

"Vậy, ý cô cuối cùng muốn nói về cái gì?" Chu Trạch hỏi.

"Về chuyện anh nói anh bị mất trái tim. Anh nói rằng anh không thể ăn cơm ngon miệng, lúc ăn chúng tôi cũng đã nhìn thấy anh uống nước ô mai để cố nuốt được số cơm đó."

Chu Trạch gật gật đầu.

"Nhưng anh nói khi anh được ăn trái tim của mình, anh cảm thấy rất ngon miệng, không có một sự khó chịu nào dù là nhỏ nhất, thậm chí anh còn cảm nhận được hương vị của nó."

"Ý cô, thứ tôi đã ăn hôm đó thực sự không phải là trái tim của tôi?

Không, căn bản hôm đó tôi cũng không ăn gì cả."

Chu Trạch nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó rồi nói:

"Thức ăn, bàn ăn, dao dĩa, trên thực tế, những thứ đó chỉ là giả, chỉ là ảo ảnh thôi?. "

Đường Thơ khẽ gật đầu, hình như cô đã hơi mệt nhưng vẫn tiếp tục nói"

"Ngay cả khi có sức mạnh đến đâu, họ cũng không thể lấy đi một bộ phận trên cơ thể người sống mà vẫn có thể duy trì cơ thể đó tiếp tục sống, không bị mục rữa được. Điều đó quá hoang đường.

Cho nên, chắc hẳn anh đã bị thôi miên, thôi miên rất sâu, sâu đến mức anh không tự mình thoát ra được."

"Thôi miên?"

"Đúng vậy, là thôi miên. Những thứ diễn ra xung quanh bữa ăn, từng cử chỉ, chuyển động và cả lời nói của bên kia khiến anh tin vào những ảo giác đó hơn. Nếu không, tại sao hắn không chọn luôn một bãi cỏ ven đường, nhặt củi và nướng tim anh ngay tại đó?"

Chu Trạch gật đầu, trước anh anh cũng đã suy đoán như vậy, nhưng vẫn có một số chỗ khiến anh băn khoăn.

Ví dụ, những khi anh đối mặt với hai sự lựa chọn, nếu anh lựa chọn làm việc theo lương tâm của mình, ngực của anh sẽ bị đau như đó là một lời nhắc nhở, nhưng dù vậy, anh vẫn có thể lựa chọn quyết định đó, chỉ là mất nhiều thời gian hơn một chút.

Anh cho rằng, anh không có lương tâm nên khi làm bất cứ việc gì "có lương tâm" anh sẽ bị đau và tự nhắc nhở mình:

Chuyện này lần sau không nên làm nữa, thật phiền phức.

Nó giống một vết thương trong thời thơ ấu, dù sau đó không phải gánh chịu những tổn thương đó nữa nhưng vẫn sẽ phải chịu những ám ảnh về tinh thần.

"Tôi nên đi tìm một bác sỹ để điều trị tâm lý?"

"Tôi có quen một bác sỹ tâm lý rất giỏi, anh ấy có thể giúp anh giải quyết vấn đề này." Đường Thơ nói.

"Bác sỹ tâm lý giỏi?" Chu Trạch suy nghĩ xem người đó là ai.

"Nếu anh ta có thể sống sót trở về, tôi sẽ nhờ anh ta giúp anh."

"Anh ta hiện tại cũng đang chạy trốn sao?"

"Không, anh ấy không chạy trốn, ngược lại, anh ấy đi tìm bọn họ." Đường Thơ nói.

Hai người họ đã nói chuyện xong, khi Chu Trạch chuẩn bị bước xuống cầu thang, Đường Thơ lại nói:

"Anh có thể gọi nữ cương thi đến đây được không?"

"Gì cơ?"

"Hãy để cô ấy ngủ với tôi."

"Tôi sẽ đi hỏi cô ấy, xem cô ấy có đồng ý hay không đã."

Ở tầng dưới, Oanh Oanh đang ngồi sau quầy chơi game trên điện thoại, Chu Trạch không hỏi gì tới Oanh Oanh, cũng không giúp Đường Thơ hỏi ý kiến Oanh Oanh về việc có thể ngủ cùng cô ấy không. Chu Trạch đi thẳng ra cửa, đón một chiếc xe taxi rồi rời đi.

Bác sỹ tâm lý…anh có biết một người thực sự rất có kinh nghiệm.

Lần cuối cùng khi gặp Vương Kha, anh ta hứa rằng sẽ không tìm đến làm phiền Chu Trạch nữa, nhưng nếu có chuyện gì cần giúp, Chu Trạch có thể đến tìm anh ta.

Bây giờ, Chu Trạch đang cần Vương Kha giúp.

Đến biệt thự của Vương Kha đã là 11 giờ trưa. Chu Trạch bấm chuông cửa.

Cánh cửa được mở ra, Vương Kha mặc bộ đồ ngủ ra mở cửa. Khi thấy Chu Trạch, anh ta hơi sửng sốt, sau đó ra hiệu cho Chu Trạch đi vào nhà.

Trong nhà có mùi thịt phảng phất, chắc là trưa nay nhà Vương Kha chuẩn bị ăn món thịt hầm.

"Chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé." Vương Kha gợi ý. "Thịt tôi đã hầm nhừ rồi. Còn nhớ ngày xưa ở cô nhi viện, đề được ăn một bữa thịt thật không dễ dàng gì.

Chu Trạch lắc đầu."Dạo này tôi rất kén ăn."

"Được rồi, thế vào ngồi uống nước đi. Anh đến đây tìm tôi chắc hẳn có chuyện gì đó."

"Tôi bị người ta thôi miên, họ nói với tôi rằng tôi không có lương tâm, không có trái tim. Tôi mong anh có thể là tôi thoát khỏi được sự thôi miên đó." Chu Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Vương Kha cau mày, lo lắng nói:

"Lần cuối cùng tôi thử thôi miên với anh nhưng không thành. Anh nói rằng anh không thể chìm vào giấc ngủ dưới những tình huống bình thường, vì vậy phương pháp trực tiếp và hiệu quả nhất không thể sử dụng vơi anh được. Tôi chỉ có thể xem xét tình hình bệnh của anh rồi từ từ đưa ra giải pháp."

"Anh hãy thử cách đó đi."

Hai người cùng đi đến phòng của Vương Kha.

Vương kha thay đồ và ngồi xuống rồi lôi từ trong túi ra một chiếc đồng hồ.

"Anh hãy lắc chiếc đồng hồ này trước mặt tôi để cố thôi miên tôi. Lúc đó, tôi và anh có thể cùng có được một kết nối về tâm lý."

Chu Trạch không do dự, anh cầm chiếc đồng hồ và đung đưa trước mặt của Vương Kha.

Vương Kha rất chăm chút nhìn Chu Trạch, dần dần anh ta nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, Chu Trạch cũng cảm thấy hơi mệt, anh cảm thấy rằng giấc ngủ của Vương Kha hình như có ảnh hưởng đến mình một chút.

"Anh ngủ chưa?" Chu Trạch hỏi.

Vương Kha không trả lời.

"Tên của anh là gì?"

"Vương Kha."

Cảm giác rất mới lạ, Chu Trạch thực sự không có nhiều kinh nghiệm về vấn đề này, nhưng tại thời điểm này, dường như không cần kinh nghiệm gì cả.

"Anh….""

Đột nhiên, Chu Trạch cảm thấy mắt mình bị mờ đi. Trong mơ hồ, anh nghe thoang thoáng có giọng của một người đàn ông, hắn hỏi anh:

"Anh có nghĩ rằng anh cần phải có lương tâm không?"

Chu Trạch có chút choáng váng nhưng vẫn trả lời: "Làm việc tốt chưa chắc đã được báo đáp."

"Cho nên, trong thâm tâm của anh thật ra là có nhiều ý nghĩ cản trở những hành vi của anh." Giọng của người đàn ông lại vang lên.

Tiếp theo đó là một cuộc trò chuyện dài. Bản thân Chu Trạch có phần hơi mông lung, như thể cuộc đối thoại và câu hỏi, câu trả lời không liên quan đến mình.

Trước mắt Chu Trạch có một cái nồi, bên có một khúc xương lớn đã được hầm thành súp, mùi của nó rất nồng.

"Bịch!"

Chiếc đồng hồ bỏ túi từ trên tay Chu Trạch đột nhiên rơi xuống đất,

Chu Trạch chậm rãi mở mắt ra,

Vương Kha đang ngồi đằng sau bàn làm việc cũng mở mắt. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, trông rất mệt mỏi.

"Có thành công không?" Chu Trạch hỏi.

Vương Kha gật đầu, rồi lại lắc đầu, áy náy nói:

"Vấn đề của anh hơi nghiêm trọng. Trên thực tế, anh đã quá lo lắng về vấn đề lương tâm của anh, những việc gần đây xảy ra đã khiến anh càng lo lắng hơn. Điều đó tạo thành một nút thắt trong lòng anh, khó có thể nào gỡ bỏ được."

Chu Trạch gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

"Phải rồi, anh có muốn hỏi tôi gì không?" Vương Kha đột nhiên hỏi.

Loại thôi miên này là thôi miên tương hỗ. Trên thực tế, Chu Trạch đã được gắn kết tâm lý với Vương Kha sau khi Vương Kha chìm vào giấc ngủ.

"Tôi không cần hỏi gì. Nhưng sau cùng tôi thấy một nồi thịt hầm, anh đang rất đói sao?"

"Đúng vậy, tôi đang rất đói bụng." Vương Kha gật đầu.

Lập tức, Vương Kha kéo Chu Trạch vào bếp và mở nồi áp suất, thịt được xếp thành lớp và được hầm nhừ, thơm lừng.

"Nào, chúng ta hãy ăn cùng nhau, coi như là ôn lại tuổi thơ."

Chu Trạch đột nhiên cảm thấy có gì không chân thực.

Một nhà tâm lý nổi tiếng, giàu có lại hầm một nồi thịt lớn rồi hớn hở thưởng thức nồi thịt đó, cảnh tướng như vậy khiến cho người ta cảm giác không ổn tí nào.

Ngực của Chu Trạch lập tức sinh ra cảm giác buồn nôn.

"Tôi không ăn."

Chu Trạch vô thức lùi lại và rời khỏi bếp.

Vương Kha đang tập trung làm nước chấm, nói: "Ăn với tôi đi."

"Anh tự ăn một mình đi." Chu Trạch từ chối, thỉnh thoảng anh lại đưa mắt nhìn vào nồi thịt đang trên bếp.

"Đừng khách sáo, đây là món thịt tôi nấu vô cùng cẩn thận, hương vị chắc chắn sẽ rất ngon." Vương Kha tiếp tục mời.

"Vợ anh đâu rồi?" Chu Trạch hỏi.

Tay Vương Kha đang cầm chiếc đĩa đột nhiên run rẩy, và vẻ mặt có chút không tự nhiên,

Nhưng vẫn nói: "Cô ấy đi làm tóc rồi."

Chu Trạch không nói gì nữa.

Sau đó, Chu Trạch lại nhìn vào nồi thịt kia.

Cảm giác buồn nôn càng ngày càng rõ rệt.

"Chồng yêu, anh đang hầm thịt à?" Lúc này từ trước cửa truyền đến giọng nói phụ nữ.

Chu Trạch quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy, tảng đá lớn trong lòng được giải tỏa.

Là anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

"Đúng vậy, anh thích nấu món này." Vương Kha cười ha hả nói.

Người phụ nữ đi đến bên Chu Trạch bất lực nói: "Thật không thể tin được sở thích của nhà tâm lý học tài năng là nấu canh trong lúc có thời gian rảnh. Mặc dù bản thân ăn không được nhiều nhưng anh ấy vẫn thích làm việc này, nó làm anh ấy cảm thấy vui vẻ."

"Chúng tôi đã rất thiếu thốn khi còn nhỏ, việc này như được làm để bù đắp thời gian cơ cực đó."

Chu Trạch mím môi nói.

"Hãy đến đây uống một bát canh."

Vương kha múc ra một bát canh, rắc lên đó hành xắt nhỏ, thêm và đó hai giọt dầu mè cùng một ít tiêu trắng.

Chu Trạch cầm bát canh lên, do dự không biết có nên cố uống một chút không.

Bất chợt,

Anh nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình,

Cô ấy đang đi nhón chân,

Một bước, hai bước, ba bước,

Cô ấy đi đến bên cạnh nồi canh, giúp Vương Kha múc canh ra, đồng thời dặn dò:

"Ăn nhiều hơn một chút, đừng lãng phí."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi