PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Ngôi nhà bỏ hoang đã rất xập xệ, hầu như không thể che mưa được nữa. Đồ đạc bên trong ngôi nhà cũng vô cùng lộn xộn, chỉ có một số đồ chơi trẻ em được xếp ngay ngắn.

A, còn có một người đang nằm bất tỉnh trong ngôi nhà hoang đó.

Thật đáng tiếc, lúc này lại không có phóng viên nào đi ngang qua. Nếu thấy được cảnh tượng hàng chục con chó, mèo hoang kéo một người đàn ông đi đến ngôi nhà hoang này, chắc chắn người đọc sẽ rơi không ít nước mắt cho xem.

Con khỉ nhỏ đang cầm trong tay đồ vật gì đó đen thui, nó trông như một nhúm bùn, nhưng điều kỳ lạ là nhúm bùn này lại rất sạch sẽ.

Sau đó, con khỉ lấy số bùn đó chậm rãi bôi lên vết thương của Chu Trạch.

Có quá nhiều vết thương trên người đàn ông này: Hai vết bỏng lớn ở ngực, trên lưng có hai vết dao đâm, trên người có vô số chỗ thịt lở loét ra. Vì vậy, sau khi con khỉ bôi bùn lên vết thương xong, một nửa người của Chu Trạch bị bao phủ bởi bùn.

Trông anh bây giờ chẳng khác gì một con gà nướng đất.

Con khỉ đôi khi tỏ ra rất khó chịu, bởi vì khi nhìn mặt người đàn ông này, nó không cảm thấy có cảm tình một xíu nào. Nhưng nó bất đắc dĩ phải giúp thôi, nó không thể để một người chết trước mặt mình như vậy được.

Trên thực tế, có lẽ anh ta đã chết rồi mới phải. Anh ta bị nhiều vết thương nghiêm trọng như vậy, hơn nữa, sau đó còn bị rơi từ trên mái nhà xuống. Có thể anh ta đã may mắn rơi xuống bãi rác, nhưng những vết thương đó cũng đã đủ làm người bình thường không thể sống nổi nữa.

Nhưng anh ta may mắn không chết. Khi con khỉ đặt hai tay lên ngực anh ta, nó vẫn cảm nhận được tim anh ta vẫn đang còn đập.

Nhịp tim của anh ta chứng tỏ anh ta vô cùng khỏe mạnh, nhưng việc sống sót được cũng quả là một kỳ tích.

Dường như tìm anh ta và con người anh ta được chia ra thành hai phần riêng lẻ,

Ngay cả khi các cơ quan khác trên cơ thể đã có dấu hiệu ngừng hoạt động, tim anh ta vẫn đập và anh ta vẫn chưa chết.

Con khỉ nhỏ cứ đắp bùn lên vết thương Chu Trạch liên tiếp bảy ngày, Chu Trạch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Con khỉ cũng cố gắng cho một chút thức ăn nghiền vào miệng anh.

Thức ăn có được là do chó mèo hoang đi tìm, khi lấy về chúng sẽ đưa cho con khỉ đập nát nó. Mỗi khi thức ăn được đưa vào miệng, người đàn ông đang hôn mê kia sẽ trớ ra số thức ăn đó một cách nhanh chóng.

Việc anh nhổ thức ăn làm con khỉ rất bực mình. Phần ngon nhất bọn nó đã để dành cho anh ta, thế mà anh ta còn nhổ nó ra!

Con khỉ cảm thấy cuộc sống của bọn nó chưa được xem trọng. Thức ăn mà bọn nó cho là ngon nhất, khi vừa đưa đến miệng đã bị anh ta nhổ ra, dù đang bị hôn mê vẫn có sức nhổ số thức ăn đó ra được.

Thật là xem thường bản đại gia!

Chợt con khỉ thấy phía góc nhà có một bình thức ăn cay đang nằm đó. Hồi trước nó đã có nếm qua, thức ăn cay đến mức bỏng miệng. Nó chạy lại lấy số thức ăn đó rồi cho vào miệng Chu Trạch cho bõ tức.

Điều kì lạ là khi ăn số thức ăn này, Chu Trạch không bị nôn thức ăn ra nữa. Con khỉ tiếp tục lấy thức ăn trong bình ra và mớm cho Chu Trạch, anh ta nuốt số thức ăn đó sạch sẽ.

Con khỉ bị sốc,

Đúng là khẩu vị người này có hơi kỳ quái!

Cuối cùng, vào ngày thứ tám, hai mắt của Chu Trạch khẽ run run, anh từ từ mở mắt ra. Sau khi mở mắt, anh có chút ngạc nhiên, đây không phải là hiệu sách, cũng không phải trong bệnh viện.

Nơi này giống như một ngôi nhà cho kẻ lang thang hơn.

Cùng lúc đó, trước mặt anh có cái đuôi nhỏ màu vàng lủng lẳng trước mặt,

Một cô gái nhỏ đang đứng trước mặt anh?

À không,

Là một quả táo đỏ đang ở trước mặt anh,

Nhưng hình như không phải,

Rốt cuộc,

Chu Trạch cũng đã thấy rõ được,

Trước mặt anh là một con khỉ nhỏ đang ở trên người anh.

Con khỉ đang lấy bùn và bôi lên vết thương của anh. Thậm chí Chu Trạch còn ngửi thấy mùi bùn đất thoang thoảng, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, muốn mở miệng nhắc con khỉ không nên bôi bùn đất và vết thương như thế, nó sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng và mưng mủ. Nhưng khi mở miệng ra, anh chỉ phát ra được một số âm thanh không rõ ràng.

Bờ môi của anh khô rát, cổ họng đau nhức, điều đó làm anh không thể nói ra tiếng được.

Con khỉ nghe thấy tiếng thì thào, nó giật mình quay về phía Chu Trạch.

Một người một khỉ bắt đầu nhìn nhau,

Con khỉ vò đầu bứt tai, khi nhìn thấy con hàng này mở mắt, trông anh ta càng vô liêm sỉ hơn!

Chu Trạch cảm thấy có chút gì đó rất hoang đường. Anh đã quên đi việc chiến đấu của mình trên sân thượng. Bây giờ anh chỉ nhớ mình đã có một trận đấu hết mình.

Trận đấu đó hình như anh chiến đấu với một người phụ nữ, cũng có thể là với một võ sĩ Nhật Bản.

Nói tóm lại, hiện giờ anh đang rất mơ hồ.

Anh cảm giác như mình mới thức dậy sau một đêm uống say bí tỉ, giờ anh chỉ nhớ được một số chuyện nhỏ nhặt.

Nếu như không mở miệng, bạn sẽ im lặng. Nếu bạn không hành động thì bạn sẽ mãi đứng im.

Cuộc sống của Chu Trạch thay đổi từ khi anh mượn xác của Từ Lạc để tiếp tục được sống. Cái người tên Từ Lạc này đã hại chết anh khi anh đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.

Chu Trạch bây giờ như một ông lão tám mươi, chín mươi tuổi, cái gì coi nhẹ được thì sẽ coi nhẹ. Bởi vì, trên thực tế, Chu Trạch đã chết một lần rồi.

Như thường lệ, con khỉ sẽ bôi bùn vào vết thương cho Chu Trạch, sau đó nó sẽ đút thức ăn cho anh.

Khi chăm sóc Chu Trạch xong, con khỉ sẽ lại lấy chiếc búa nhựa đồ chơi gõ vào đầu những thuộc hạ của nó.

Chu Trạch thấy con khỉ này hơi có vấn đề về tinh thần.

Tuy nhiên, con khỉ này thực sự rất thông minh, nó không giống như một con khỉ bình thường. Thậm chí con khỉ nhỏ này có thể đọc được cả suy nghĩ của người ở gần nó, nhưng con khỉ này lại không muốn tới gần Chu Trạch, ngoài những lúc bôi bùn và bón cho Chu Trạch ăn ra, con khỉ sẽ ra chỗ khác để chơi sau khi xong việc.

Nó thường xuyên dùng cái mặt vênh váo khó chịu như những đứa con nít để nhìn Chu Trạch. Con khỉ có đôi khi trầm tư nhìn lên trời như suy nghĩ chuyện gì đó.

Đây là một con khỉ kỳ lạ, nó cũng biết suy nghĩ về cuộc sống?

Trong vài ngày đầu sau khi tỉnh lại, Chu Trạch vẫn không cảm thấy điều gì bất thường. Nhưng vài ngày gần đây, đột nhiên Chu Trạch nghĩ ra điều gì đó.

Tề Thiên Đại Thánh là từ trong đá chui ra, vốn là không dễ dàng gì.

Thông Thành trước cũng có một con khỉ rất lớn đã được anh thu phục,

Tự nhiên vài ngày gần đây anh lại gặp con khỉ lông vàng này,

Hồi trước khi anh thu phục con khỉ đó,

Nó đã bị chính tay anh giết.

Việc này đã dẫn đến chuyện lão già- người hầu của chủ nhân cuốn sổ anh đang cầm trong tay, đã lấy trái tim của anh để chế biến thành món ăn.

Nhưng thực sự con khỉ này đã bị Chu Trạch giết chết, dù cuối cùng anh không thể thấy linh hồn nó nhưng xác của nó anh đã tự mình đem đi chôn trong công viên.

Một đêm nọ, con khỉ đi ra ngoài. Lúc sau, nó trở về cầm trên tay chiếc bánh quẩy được bọc trong một tờ báo.

Chu Trạch bây giờ chưa thể tự ăn được, con khỉ xé nhỏ ra rồi nhúng vào nước sốt cay và đút cho Chu Trạch.

Một người một khỉ, càng ngày càng trở nên ăn ý.

Bánh quẩy đã ăn được một nửa. Chợt con khỉ nhìn vào tờ báo và bất động.

Chu Trạch rất ngạc nhiên, anh luôn nghĩ rằng con khỉ rất thông minh, nhưng anh không nghĩ nó thông minh đến mức có thể đọc được báo.

Giống như với một con chó cưng ở nhà, nếu nó có thể ngồi xuống đứng dậy theo khẩu lệnh, hay tự đi vệ sinh đúng chỗ thì bạn đã cảm thấy nó rất thông minh rồi. Nhưng tự nhiên, vào một ngày đẹp trời nào đó, con chó của bạn sau khi đi vệ sinh xong lại biết tự xả nước,

Khi đó bạn sẽ không cảm thấy nó thông minh nữa mà sẽ liền cảm thấy nó rất kỳ dị.

Cũng may,

Không phải là con khỉ đang đọc báo,

Mà nó đang nhìn vào hình ảnh của bài báo này.

"Cậu bé ba chân đã được phẫu thuật cắt bỏ chân thừa thành công."

Con khỉ nhìn vào bức hình này,

Rồi nó sửng sốt một hồi lâu.

Giống như một con người, nó đưa tay lên và lau lau mắt.

Chu Trạch nhìn con khỉ, trong lòng anh không còn thắc mắc gì nữa. Đúng vậy, con khỉ này chính là con khỉ mà anh đã giết, không thể sai vào đâu được.

Mà hiện tại, con khỉ này lại lấy ơn báo oán.

Con khỉ nhỏ đã cứu anh. Dù anh không biết đống bùn được bôi trên người anh có tác dụng gì nhưng nó thật sự đã kiểm soát và chữa lành phần nào vết thương trên người anh.

Lúc trước, con khỉ đã kể lại cho anh biết lý do tại sao nó lại muốn báo thù, đó chính là vì người đàn ông đã giết nó để lấy thịt và óc. Hầu như con khỉ đã mất đi những kí ức trước đây, nhưng tính cách của nó vẫn vậy.

Mặt con khỉ trùng xuống. Sau khi cho Chu Trạch ăn nốt phần bánh quẩy, nó đã lấy dây và quấn quanh cổ Chu Trạch.

Chu Trạch nằm im và không có một chút phản ứng. Mãi cho đến khi sợ dây quấn một vòng tròn trên cổ Chu Trạch, nó mới dừng lại và ngồi xuống bên cạnh anh.

Con khỉ và Chu Trạch nhìn nhau.

Trong mắt con khỉ ánh lên sự tức giận, phẫn nộ và sự không cam lòng, mắt của nó ngấn lệ.

Con khỉ nhận ra Chu Trạch có lẽ cùng lúc với khi Chu Trạch nhận ra nó.

Ân oán giữa Chu Trạch và con khỉ không biết ai đúng ai sai. Nhưng việc giải quyết gọn mối ân oán này một cách triệt để là điều không thể tránh khỏi.

Con khỉ từ từ siết chặt sợi dây. Giờ đây nó hoàn toàn có thể giết chết Chu Trạch, giống như khi Chu Trạch dùng móng tay của mình đâm vào cơ thể nó.

Chu Trạch nằm đó, không có một chút kháng cự nào.

Lúc này, một số con chó hoang xuất hiện bên ngoài, theo bản năng, chúng nó biết rằng mình sắp có được một bữa tiệc lớn.

Với trình độ con những con chó hoang, bọn chúng sẽ không hiểu được tại sao con khỉ cứu người này xong lại giết người này, bọn nó chắc trong đầu chỉ suy nghĩ, con khỉ muốn vỗ béo để bữa tiệc ngon miệng hơn.

Bỗng nhiên, con khỉ quay ngoắt sang chỗ mấy con chó hoang rồi phồng mang trợn mắt.

Bầy chó sợ hãi và bỏ chạy ngay lập tức.

Con khỉ ngồi nhìn Chu Trạch bằng ánh mắt trống rỗng, rồi nó đưa tay tháo đi sợi dây đang quấn trên cổ Chu Trạch.

"Bịch!"

Con khỉ đưa tay đánh lên bàn tay Chu Trạch một cái rất vang.

Sau đó, nó chạy ra bãi rác tìm thấy một chiếc điện thoại bị hỏng, nó lập tức quay về đưa cho Chu Trạch.

Điện thoại được khởi động nguồn. Khi nó thấy những kí hiệu trên màn hình điện thoại, nó biết rằng khi có sim thì điện thoại sẽ gọi được.

Con khỉ biết điện thoại là gì. Nó duỗi tay ra chỉ ấn những chữ hiện lên trên bàn phím, nó muốn nhắc cho Chu Trạch cần làm gì.

Chu Trạch vươn móng tay ra và nhận điện thoại từ con khỉ.

Con khỉ đã bị sốc bới hành động của Chu Trạch.

Miễn tay anh còn di chuyển thì móng tay anh cũng có thể di chuyển.

Một lúc sau,

Chu Trạch mỉm cười.

Sau đó, con khỉ lại nhặt lại cây búa đồ chơi của mình,

Lần này, nó gõ lên đầu của Chu Trạch:

"Bịch bịch bịch!!!"

Anh làm gì!

Anh làm gì!

Anh làm gì!

Sau khi gõ một hồi,

Con khỉ vứt chiếc búa đồ chơi trên tay xuống,

Nó ngồi đó,

Cũng nở một nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi