PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Chu Trạch vươn tay ra, khí đen không ngừng bao quanh móng tay của Chu Trạch. Những kẻ vây quanh người đàn ông mặc đồ đen đã trốn đi, nhưng khí đen vẫn vây quanh họ, vì vậy, họ có trốn cũng không được.

Kể từ khi chiến đấu với nương nương áo xanh trên sân thượng, Chu Trạch thấy sức mạnh của mình được tăng lên đáng kể.

"Anh là cảnh sát?"

Chu Trạch nhìn xuống người đàn ông mặc đồ đen đang nằm đó, cơ thể đã bị tổn hại rất nặng.

"Anh nghĩ sao?"

Người đàn ông cố gắng gượng dậy. Trông anh ta có vẻ đang rất đau đớn,

Nhưng đôi mắt anh ta vẫn vô cùng kiên nghị.

"Chỉ là tôi chưa nghĩ tới chuyện đó."

Chu Trạch nhớ tới lần anh gặp Triệu sở trưởng, ngày đưa tang diễn ra vào đúng hôm ông ấy đến mua sách. Kết quả, anh cùng Hứa Thanh Lãng thất bại trong việc phân biệt ông ấy là người còn sống hay đã chết.

Ngẫm lại,

Cũng thật tiếc nuối cho một đời người.

Triệu sở trưởng ở cái tuổi đó đã sắp về hưu. Ông dành hơn cả nửa đời người của mình để cống hiến cho công việc. Ông ấy có điểm giống với Bạch phu nhân, trước khi xuống địa ngục, bà cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt.

Những người này được xem như là những trường hợp vô cùng đặc biệt.

Tựa như học Lôi Phong làm việc tốt, chính là bởi vì, trong xã hội này, Lôi Phong là một trường hợp vô cùng đặc biệt nên phải học theo. Nếu như tất cả mọi người đều không phải chết, thì học theo Lôi Phong để làm gì?

"Anh vào đây với tôi."

....

Bên ngoài trời vẫn đang mưa rất nặng hạt. Khi cô gái đọc xong tạp chí và bước ra ngoài thì cô thấy bạn của mình đã ngủ say cạnh đống quần áo tự lúc nào. Cô gái lấy một chiếc áo đắp lên người bạn của mình rồi ngồi ở đó luôn.

Hai nữ sinh đại học sớm đã tự lập, như những bông hoa dại sống trong thành phố, đẹp đẽ và đầy kiên cường.

Đối với các cô mà nói, đây là một chuyện rất bình thường. Khi gặp mưa, họ sẽ vội đi tìm chỗ trú,

Các cô không thể nào biết được mình đang trú nhờ ở một hiệu sách dành cho ma quỷ. Cũng không nhớ rằng mình mới bán hàng và nói chuyện cùng một con ma.

Trong hiệu sách, Chu Trạch dọn ra một chút đậu và trà nóng. Người đàn ông mặc đồ đen ngồi đối diện Chu Trạch. Đám quỷ nhỏ đứng cạnh anh ta run lẩy bẩy.

"Cảm ơn vì lòng hiếu khách."

Người đàn ông trầm giọng nói.

"Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ lên đường." Chu Trạch nói.

Người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn Chu Trạch. Đương nhiên anh ta không đồng ý chuyện này.

"Bọn hắn đã chết, anh cũng đã hy sinh, trách nhiệm của anh đã hoàn thành rồi. Anh không cần giữ họ ở bên mình nữa, chuyện đó chỉ làm anh thêm mệt mỏi thôi.

Chẳng may trên đường dẫn về quê quy án, bọn chúng lại thoát được. Như thế, sẽ có rất nhiều con ma lởn vởn, nói không chừng, họ sẽ gây chuyện thêm nữa."

Chu Trạch kiên nhẫn giải thích.

Kỳ thật, Chu Trạch rất kính trọng anh ta.

Tôn trọng thế đấy,

Nhưng tôn trọng là một chuyện, công việc là một chuyện,

Anh có việc cần làm, tôi cũng có nhiệm vụ của tôi.

Người sống, do người sống quản,

Người chết, thì do tôi phụ trách.

"Tôi có thể xin anh giúp tôi một chuyện không?"

"Anh cứ nói."

"Anh giúp tôi điều tra nguyên nhân cái chết của tôi." Người đàn ông ngẩng mặt lên, để lộ một vết sẹo dài. Trông anh ta bây giờ rất dữ tợn. "Tôi vốn là cảnh sát ngầm, có người nào đó đã bán đứng tôi, nếu không, tôi đã có thể sống sót bắt bọn chúng về quy án."

Người đàn ông nghĩ lại lúc trước khi chết, anh ta đang ngồi trên xe, bỗng nhiên một người đi trên xe cùng anh nhận một cuộc điện thoại. Bầu không khí bỗng nhiên trùng xuống, thân phận của anh ta đã bị bại lộ. Trên xe anh và những người đi cùng anh bắt đầu vật lộn. Cuối cùng, chiếc xe đã mất lái, đâm xuống khe núi. Những người trên xe đều chết hết.

"Đây giống như một câu chuyện trong phim điều tra tội phạm."

Chu Trạch nghe xong câu chuyện của đối phương, thở dài.

Việc làm cảnh sát ngầm thực sự rất gian khổ và nguy hiểm.

"Đây, tôi kính anh một ly."

Chu Trạch giơ ly rượu lên mời người đàn ông mà nhấp một ngụm.

Sau đó đặt ly rượu xuống.

"Anh có thể đáp ứng đề nghị của tôi không?" Đối phương hỏi.

"Không, việc anh yêu cầu, tôi không thể nào đáp ứng anh được."

"...….." Người đàn ông.

"Tôi thật sự xin lỗi. Hiệu sách của tôi như một nhà ga giữa Dương gian và Địa ngục. Tôi không thể để linh hồn lưu tại tại Dương gian được.

Người sống không thuộc quyền quản lý của tôi. Điều duy nhất tôi có thể giúp anh là viết một bức thư nặc danh và kể lại câu chuyện của anh rồi giúp anh gửi nó đi.

Những chuyện còn lại, thực sự tôi không thể giúp anh được."

Người đàn ông hơi thất vọng. Hình như anh ta muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi, sau đó uống hết chén rượu.

Ma quỷ chỉ "ăn hương ăn hoa", thực tế, chén rượu không hề bị vơi đi. Chu Trạch đã giúp người đàn ông đổ chén rượu cũ đi và thay vào đó là một chén rượu mới.

"Uống thêm chén nữa. Tôi sẽ tiễn anh lên đường. Chúc anh thượng lộ bình an."

Khi nói với người sắp chết, tự nhiên người ta sẽ trở nên mềm lòng.

Huống hồ con ma trước mặt Chu Trạch sắp bị đưa xuống Địa ngục. Lúc này, anh ta cũng không cần phải bịa ra một câu chuyện để lừa dối Chu Trạch.

Đây là một cảnh sát tốt,

Chu Trạch chỉ có thể mời anh ta ba chén rượu.

Khả năng của Chu Trạch,

Chỉ có thể giúp người đàn ông làm việc đó.

Trên thế giới này, từng giờ từng phút đều có rất nhiều biến cô và những chuyện bất công xảy ra.

Chu Trạch không thể nào quản lý được những chuyện đó, hơn nữa, anh cũng không muốn quản.

Điều hành hiệu sách này và đưa bản thân đi đúng hướng lần thứ hai là những gì anh ấy nghĩ bây giờ.

"Ở dưới Địa ngục có thẩm phán không?"

Người đàn ông mặc đồ đen hỏi Chu Trạch.

Nghe xong, Chu Trạch có chút sững sờ.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến người đàn ông đeo chiếc mũ rất dài trên đầu hôm nọ.

Chiếc mũ kia, Chu Trạch đã giúp anh ta lấy xuống nhưng không thể nào lấy xuống được. Chiếc mũ rất dài và cứng, nó hoàn toàn không di chuyển được.

Điều này có nghĩa là, khi đến Địa ngục rồi thì sẽ không phân biệt mọi chuyện ra đúng sai rõ ràng.

Các phán quan dưới đó cũng không có hàng ngàn con mắt để quan sát và hiểu rõ được tình hình xảy ra.

Hầu hết bọn họ khi công tác đã có sự buông lỏng và cẩu thả theo thời gian.

Mọi người, ai ai cũng có trong mình nhiều kỳ vọng, nhiều thắc mắc cho những việc hay những nơi mình chưa biết đến.

Ví dụ như ở Thiên đường,

Hay ở dưới Địa ngục.

Mọi người luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng, người tốt sau cùng sẽ gặt hái được quả thơm, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.

Đó là một loại suy nghĩ ăn sâu vào trong tiềm thức của mỗi người, tựa như đang tự huyễn hoặc chính bản thân mình.

Ít nhất bây giờ,

Địa ngục,

Với Dương gian không có khác biệt gì lớn.

Nhưng Chu Trạch vẫn gật đầu,

"Anh cứ yên tâm, dưới Địa ngục mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ."

Người đàn ông đứng lên, nhìn Chu Trạch rồi nói: "Tôi không muốn anh viết giúp tôi một bức thư nặc danh, nếu có ý tốt, hãy giúp tôi đi tìm xác của tôi. Việc đó coi như tôi cầu xin anh, anh là một công dân, anh cũng cần có nghĩa vụ giúp cảnh sát bắt gọn bọn tội phạm."

Người đàn ông nói ra một địa danh,

Đường Khải Minh, thị trấn Hoàng Gia.

"Thi thể của anh chưa được tìm thấy?" Chu Trạch ngạc nhiên hỏi.

"Vâng, vẫn chưa tìm thấy. Ngoài những người biết thân phận thật của tôi, những người khác đều nghĩ tôi đã chạy trốn theo băng đảng này."

"Tôi sẽ thử."

Chu Trạch đưa tay lên vuốt lông mày,

Phiền phức,

Thật sự phiền phức.

Là một người không muốn gặp phải nhiều chuyện rắc rối, Chu Trạch chỉ muốn mở hiệu sách để kinh doanh qua này. Ban đêm, anh sẽ gối đầu trên người Bạch Oanh Oanh để ngủ một cách ngon lành.

Phải rời khỏi nhà và ra ngoài là một điều vô cùng khó chịu với Chu Trạch.

"Xin anh hãy cho chúng tôi đi cùng nhau. Trên đường xuống Hoàng tuyền, tôi sẽ áo giải bọn chúng đi gặp phán quan, tôi muốn chúng phải bị trừng phạt bởi công lý."

Chu Trạch gật đầu,

Và mở ra cánh cửa Địa ngục,

Đồng thời anh hỏi: "Bọn chúng có phải là những kẻ buôn thuốc phiện không?"

Người đàn ông lắc đầu.

"Hay là bọn chúng buôn lậu?"

"Là đánh bạc." Người đàn ông thở dài.

"Ồ." Chu Trach có chút phân vân, "Nếu hy sinh để bắt những kẻ đánh bạc thì hình như anh đã hơi tốn công."

"Họ đã dùng cả tính mạng của mình để đặt cược vào những ván bạc."

Người đàn ông nhìn Chu Trạch nhưng không nói gì thêm nữa. Anh ta biết rằng Chu Trạch không quan tâm đến vấn đề này.

Sau đó, anh ta tóm ba con quỷ nhỏ rồi bước vào cánh cửa Địa ngục.

Chỉ một lát sau,

Mọi thứ đã biến mất.

Chu Trạch vỗ tay rồi lôi cuốn sổ ra xem. Công trạng của anh đã tăng lên thành 20%.

Vẫn còn 80% nữa phải hoàn thành. Theo tình hình như bây giờ thì việc hoàn thành mục tiêu đề ra sẽ sớm thôi.

Chu Trạch cầm lấy chén trà và đi về hướng quầy bar, vừa đi vừa lắc lư. Nhưng không biết tự lúc nào đã có một người đứng sau lưng Chu Trạch âm thầm quan sát.

Đó là Đường Thơ,

Cô vẫn đang ngậm một viên kẹo đường trong miệng.

"Tại sao anh không muốn đi điều tra? Tôi thấy việc đó rất thú vị." Đường Thơ mở miệng hỏi.

"Tôi không có hứng thú." Chu Trạch bước trở lại quầy bar và ngồi xuống.

"Lấy cả tính mạng để làm tiền cược đánh bạc, rất thú vị." Đường Thơ nói tiếp: "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ đi điều tra một chút."

"Cô là cô, tôi là tôi."

"Ồ, hôm nay việc kinh doanh có vẻ tốt." Nói xong, Đường Thơ bước gần đến cửa, xem hai nữ sinh đại học đang trú mưa bên ngoài.

"Mưa vẫn chưa ngớt."

"Cô đang có tâm trạng à? Đang đợi chờ gì đó sao?" Chu Trạch bất ngờ hỏi.

Đường Thơ lắc đầu,

Rồi cô dang tay ra,

Một con hạc giấy chợt nhảy múa, vô cùng sống động.

"Chu Trạch, anh biết không. Đôi khi anh càng né tránh, phiền phức sẽ càng rơi xuống đầu anh."

"Nhưng ít, khi tránh né, tôi đã làm giảm phần nào những rắc rối xảy đến với tôi." Nói xong, Chu Trạch châm một điếu thuốc.

"Trong hai ngày vừa qua không có chuyện gì xảy ra, nên tôi đã điều tra anh."

Cô ấy nói rất bình thản như đó là chuyện dĩ nhiên.

Theo quan điểm của Chu Trạch, nếu bỏ qua những khả năng đặc biệt của Đường Thơ thì cô ấy cũng chẳng khác gì một bình hoa di động. Không có gì để làm và cũng không biết làm chuyện gì.

Ngoài việc có một đôi chân đẹp ra,

Cô ấy không biết làm gì cả.

"Đôi mắt của anh đang nhìn vào đâu thế?"

Cây bút trên quầy bar bay lên, dường như nó sẵn sàng chọc vào mắt Chu Trạch bất cứ lúc nào.

"Cô hợp với quần áo màu đen, trông cô mặc đồ đen rất hấp dẫn."

Chu Trạch nhận xét.

Đường Thơ ném điện thoại ra, chiếc điện thoại trôi bồng bềnh đến trước mặt Chu Trạch.

Trên điện thoại có một tin tức được chụp màn hình lại.

Nhà tù ở Túc Bắc vừa xảy ra bạo động, một tù nhân bị giết và mười tù nhân khác bị thương.

"Ý cô là gì?" Chu Trạch hỏi sau khi nhìn vào màn hình điện thoại.

"Anh sợ gặp phải phiền phức", Đường Thơ chỉ lắc đầu, "Người lái xe tải đâm anh đã bị sát hại."

Con ngươi của Chu Trạch lúc này co rúm lại.

"Không phải tôi làm." Chu Trạch nói.

"Tôi biết anh không làm điều đó, nhưng anh ta đã chết." Đường Thơ trả lời.

"Thật bất ngờ, tôi không ngờ anh ta bị giết đấy."

Chu Trạch nhún vai.

Đúng lúc này, Hứa Thanh Lãng đi xuống. Anh ta vỗ nhẹ vào trán và nói với Chu Trạch:

"Lão Chu, tôi xin lỗi vì đã quên nói với anh điều này vài ngày trước. Chú của Từ Lạc đã tìm đến đây một vài ngày trước, nói rằng em họ Từ Lạc đã chết trong một tai nạn xe hơi. Ông ấy muốn anh đến dự đám tang.

Tôi đã suy nghĩ rằng, dù sao anh là Chu Trạch, họ hàng của Từ Lạc cũng không có gì liên quan đến anh. Lại thêm lúc đó anh đã mất tích. Bây giờ tôi mới nhớ ra. Đám tang đã diễn ra nửa tháng trước rồi."

Nghe vậy,

Sắc mặt của Chu Trạch,

Rốt cục trở nên nghiêm túc.

Không thể giải thích,

Tựa như có một cơn lốc xoáy vừa đi qua đây,

Làm anh vô cùng choáng váng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi