PHÒNG SÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Trời đã về khuya. Trong phòng ngủ, bác sĩ Lâm vẫn nằm trên giường và khóc nở. Sau một hồi khóc đã thấm mệt, cô ngủ thiếp đi, trán khẽ nhăn lại. Giữa hai lông mày xuất hiện một vòng tròn tỏa ra ánh sáng màu đen.

Dù cô không muốn ngủ, vẫn phải cố gắng ngủ.

Em gái của cô không muốn những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến cô.

Cách đó một bước tường, trong phòng tắm, Chu Trạch trên tay vẫn cầm chiếc khăn mặt;

Cô em vợ vẫn đứng đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Chu Trạch.

Mọi thứ,

Dường như bị đông cứng vào thời điểm này. Mọi thứ nặng nề đến mức như muốn vỡ tung ra bất cứ lúc nào.

Chu Trạch không nghĩ kẻ đứng sau là cô, thực sự anh chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.

Trong suy nghĩ của Chu Trạch, cô là một người chưa nhiều kinh nghiệm sống với một chút kiêu ngạo vào một chút ngây ngô. Lại thêm hôm trước, khi ở trong phòng tắm, cô đã bị anh dọa đến mức hồn bay phách lạc.

Nếu như những chuyện đã xảy ra đều là diễn xuất của cô ấy,

Thì đúng là cô ấy quả là vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa, nhưng chuyện cô nói nghe rất thực tế, nhưng suy nghĩ kỹ, thì những chuyện đó lại rất xa vời. Tất nhiên, suy nghĩ của con người rất kỳ lạ và độc đáo.

Cô chỉ một mình đơn độc trong thế giới này, chỉ quan tâm đến mình cảm xúc và suy nghĩ của bản thân, chỉ rõ được những việc cô đã biết đúng sai.

Trên thế giới này,

Có bảy tỷ người hoặc chỉ có một người, đối với cô không có gì khác biệt.

Cô em vợ bắt đầu đi lên phía trước,

Chu Trạch là món quà cô tặng cho chị gái của mình, cô muốn món quà đó mang lại cho chị gái hạnh phúc. Nhưng hiện tại, món quà này lại làm cho chị cô thêm đau lòng.

Trong tư cách một món quà, anh đã thất bại trong việc thực hiện nhiệm vụ của mình.

Nếu món quà không thích hợp nữa,

Liền bị vứt bỏ,

Liền bị tiêu hủy.

Không có tư cách để tồn tại nữa.

Chu Trạch đặt chiếc khăn xuống, mười móng tay chậm rãi mọc ra.

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên,

Chu Trạch cảm thấy màng nhĩ mình đau nhói, tầm nhìn của anh bị mờ đi, sau đó, khuôn mặt cô em vợ đã tiến lại gần sát anh.

Cô nhìn chằm chằm vào Chu Trạch, mang theo sự ngây thơ, hồn nhiên vẫn còn trên nét mặt.

"Rầm!"

Áo ở phần ngực Chu Trạch bị rách hết ra. Toàn bộ người Chu Trạch bay ra và đâm vào tấm gương đằng sau. Trên ngực anh xuất hiện một vết thương lớn, máu trên ngực không ngừng tuôn ra.

"Vì cái gì? Anh nghĩ anh có thể toàn vẹn đi về?"

Cô em vợ tự lẩm bẩm,

Sau đó,

Cơ thể của Chu Trạch lại phát ra một âm thanh vang giòn. Nếu không phải Chu Trạch vô thức nghiêng người thì cổ của anh có lẽ đã bị gãy đôi. Mặc dù không bị gãy cổ, nhưng trên cổ của anh cũng xuất hiện một vết đứt lớn.

"Tại sao? Tại sao hai người lại không tiếp tục ở bên nhau?"

Cô em vợ nhếch mép cười,

Cô giống như vừa hỏi Chu Trạch,

Lại vừa tự hỏi chính mình,

Nhưng bản chất của hai câu hỏi giống nhau,

Đó là, cô ấy không chuẩn bị để nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

"Cô là một quỷ sai?" Chu Trạch có một số chuyện không thể hiểu "Là quỷ sai sao cô có thể tùy tiện giết người như vậy?"

Cô em vợ không để ý, chỉ là khóe miệng cô càng lúc càng nhếch lên.

Con ngươi của Chu Trạch thu lại, cơ thể lại một lần nữa bay lên. Bồn rửa và gương trong nhà tắm đã vỡ tung.

"Rầm!"

Xung quanh bây giờ đều là những mảnh thủy tinh vỡ vụn, phòng tắm chật hẹp bỗng trở nên đẹp đẽ.

Máu đỏ ấm áp,

Thủy tinh long lanh,

Đây là một cảnh hoàn hảo để chụp ảnh cưới,

Chỉ cần cô dâu không sợ sẽ ị hủy nhan sắc khi chụp ảnh ở đây.

"Các người, sao mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này?"

Cô em vợ giơ tay lên,

Cũng liền vào lúc này,

Bàn tay của Chu Trạch cũng vừa kịp duỗi ra,

Móng tay sắc bén của anh đâm trực tiếp vào lòng bàn tay của cô em vợ.

Tuy nhiên, móng tay của anh bất ngờ trở nên "mềm mại". Móng tay của Chu Trạch không đủ sức để đâm thủng được bàn tay của cô em vợ.

"Anh có thể làm cho tôi bớt lo lắng đi được không?"

Sau đó, cô em vợ dùng tay nắm chặt móng tay của Chu Trạch.

Ngay lúc đó,

Chu Trạch cảm nhận được sự đau đớn đang dần lan ra toàn cơ thể,

Mười đầu ngón tay đau nhói,

Chu Trạch cảm nhận được như có ai đó lật ngược móng tay của anh lên để cố tình làm số móng tay đó rơi ra khỏi bàn tay. Sự đau đớn lan tỏa từ thể xác cho đến cả tâm hồn, hoàn toàn vượt quá giới hạn của sự tra tấn về thể xác.

Từ trước tới nay, việc dùng móng tay để đối phó với kẻ địch của Chu Trạch rất hiệu quả, như đối với cô em vợ, móng tay của anh hoàn toàn vô tác dụng.

Nụ cười của cô càng lúc càng đáng sợ hơn,

"Anh nghĩ chỉ bằng thứ đó mà có thể đối phó được với tôi?"

Liền sau đó,

Mười móng tay của cô em vợ cũng mọc ra, trực tiếp đâm thẳng vào lòng bàn tay của Chu Trạch.

Đầu tiên, Chu Trạch phải chịu nỗi đau của móng tay khi bị tách ra khỏi cơ thể, lần này, anh lại phải chịu đựng sự đau đớn khi móng tay đâm vào cơ thể.

Kiểu trừng phạt này, trước đây được anh áp dụng cho người khác, hiện tại, anh đã được nếm thử cảm giác này.

"Tôi không sai. Kẻ làm sai là các người."

Cô em vợ tiếp tục tự lẩm bẩm, sau đó đẩy Chu Trạch về phía trước.

"Mọi chuyện đang tốt lành, tại sao anh lại làm vậy?"

"Rầm!"

Cả người Chu Trạch bay về phía sau. Năm vết móng tay tạo thành năm chiếc lỗ sâu hoắm, máu tuôn ra không ngừng, trông thực sự rất đáng sợ.

"Tôi đã phí nhiều công sức như vậy để làm các người được vui vẻ, nhưng kết cục lại như vậy…tại sao?"

Cô em vợ không ngừng tự hỏi bản thân,

Cô giống như một đứa trẻ tò mò,

Nhưng hình ảnh của cô lúc này thực sự không có chút nào dễ thương.

"Răng rắc..."

Cô em vợ giơ cánh tay lên,

Khoảng cách giữa cô và Chu Trạch còn nửa mét,

Vậy mà Chu Trạch lại cảm nhận được ai đó đang giơ tay ra bóp cổ của mình và nâng lên cao. Vị trí cổ bị rách ra lúc nãy kèm theo cảm giác này làm cho Chu Trạch đau đến mức không thể thở được.

Đôi chân của anh đã rời khỏi mặt đất. Anh bây giờ trông giống một tù nhân bị treo lên, chờ lệnh của người thẩm phán đứng trước mặt chuẩn bị thiêu sống.

Nghiêng đầu,

Mỉm cười,

"Là ai, ai cho anh dũng khí làm việc này. Anh biết rõ ràng có người thao túng mọi chuyện, nhưng vẫn có gan chạy đến hỏi,

Anh chỉ là một con rối chịu sự kiểm soát của tôi,

Ai cho anh khả năng chống cự tôi vậy?"

"Cô…cô…"

Chu Trạch muốn đáp lại, nhưng cổ đang bị bóp chặt nên anh không thể phát ra bất kỳ một âm thanh rõ ràng nào được.

Như một tử tù,

Cả đến việc nói lời trăn trối cuối cùng cũng bị tước đi mất.

Cô em vợ đặt câu hỏi, nhưng cô ấy không cho anh tư cách để trả lời.

"Lâm Di, tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng trò này thực sự không vui lắm."

Cô em vợ tự nói với chính mình.

Sau đó,

Cô đổi sang hướng khác,

Tiếp tục,

Nghiêng đầu.

"Chị gái của tôi vẫn không vui, thật là phiền phức mà."

Ngay sau đó,

Cô lại lần nữa nghiêng đầu theo hướng khác.

"Sau khi tôi giết anh, tôi sẽ giết luôn chị gái của tôi, như vậy, không ai trong chúng ta sẽ phải gặp rắc rối rồi,

Anh có thấy đúng không?"

Chu Trạch cảm thấy lực tác động lên trên cổ mình dường như tăng lên,

Cảm giác nghẹt thở khủng khiếp ập tới,

Phổi trở nên bỏng rát, mọi thứ dường như sắp nổ tung.

Mắt của anh bắt đầu long lên sòng sọc, cơ thể run rẩy không thể nào kiểm soát được. Đây là dấu hiệu của cơ thể báo hiệu anh đã sắp chết.

Cô em vợ trước mặt liên tục nghiêng đầu, không ngừng lẩm bầm với chính mình, có thể cô đang nói chuyện với một người khác nữa. Trông cô giống sắp phát điên.

Cô ấy giống như mang trong mình hai nhân cách khác biệt- một nhân cách ngây thơ, trong sáng, còn một nhân các là vô cùng tàn độc.

Hai nhân cách này như đang nói chuyện qua lại,

Đang cãi cọ nhau,

Xem chính bản thân cô ấy cuối cùng có thể lựa chọn nhân cách nào.

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

Một tiếng ho chợt truyền đến,

Cô em vợ có chút bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Trạch,

Thật kỳ lạ,

Tại sao anh ta chưa chết?

Sau đó,

Nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt cô ấy dần biến mất.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Vâng,

Chính xác phải là, cơ thể anh làm sao mà kỳ lạ vậy?

Đôi mắt của Chu Trạch bắt đầu phát sáng màu xanh lá cây, ánh sáng màu đồng xuất hiện trên người Chu Trạch càng lúc càng rõ nét, những móng tay lúc trước bị gãy ra giờ đã mọc trở lại.

Móng tay mới mọc ra không có màu đen như thường lệ nhưng toát ra từ những móng tay đó là sức mạnh lạ thường,

Bờ môi Chu Trạch khẽ mở ra,

Hai chiếc răng nanh từ từ xuất hiện.

Khuôn mặt Chu Trạch chuyển dần thành màu xanh, răng nanh ánh vàng,

Anh như đang phát huy được hết năng lực vốn có của mình.

Lực tác động lên cổ Chu Trạch bỗng nhiên biến mất. Anh chậm rãi ngồi xuống đất, cầm một viên gạch vỡ lên trên tay rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt xanh lục của anh nhìn chằm chằm vào đối phương và khẽ nghiêng đầu.

"Đây là sao?"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Cô bối rối,

Vì món đồ chơi cô từng điều khiển, món đồ mà cho đã tặng cho chị gái bỗng nhiên thay đổi.

Đó là chuyện cô chưa từng ngờ đến.

"Ah..."

Âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng Chu Trạch, hai tay anh mở ra và chống xuống đất để người có điểm tựa rồi đứng dậy,

Rất chậm,

Nhưng lại rất chắc chắn,

Giống như lần trước- khi anh ở trên sân thượng,

Một nửa phần cơ thể của anh phát ra ánh sáng màu đồng cổ, bên cạnh đó, phần da thịt ấy cũng bắt đầu bị nứt, máu từ những chỗ nứt một lần nữa lại tuôn ra.

Nghiêng đầu nhìn cô em vợ, Chu Trạch từng bước từng bước tiến về phía cô ấy,

Cô có chút mê man,

Cũng có chút luống cuống,

"Anh có phải Chu Trạch không?"

Lúc này, Chu Trạch là người được yêu cầu trả lời,

Nhưng lúc này anh không bận tâm đến cô ấy nữa. Phía anh chỉ phát ra những tiếng gầm gừ đáng sợ.

Cô em vợ vươn tay ra nhưng lần này không hề hấn gì đối với Chu Trạch. Anh vẫn chắc chắn bước đều đều về phía trước.

Cứ như vậy,

Chu Trạch đã đi đến trước mặt cô ấy.

Cô em vợ đưa móng tay ra và đâm thật mạnh vào cơ thể của Chu Trạch,

"Phập."

Móng tay đã đâm vào cơ thể anh,

Tuy nhiên,

Móng tay chỉ mới đâm vào được phần da thịt, ngay lúc đó, vết thương lập tức khép miệng và giữ chặt móng tay của cô em vợ lại.

Cô ấy muốn rút nó ra,

Nhưng không tài nào rút ra nổi,

Như thể móng tay của cô đã bị cố định với da thịt của Chu Trạch,

Cố định rất chặt,

Rất "kiên cố".

Cô em vợ nhìn chằm chằm vào Chu Trạch, cô nhìn đôi mắt màu xanh lục của anh rồi lẩm bẩm như vừa nhận ra chuyện gì đó:

"Anh…Anh đã sắp chết…Thế mà…"

Chu Trạch liền đưa tay ra,

Túm lấy đầu cô em vợ,

Cô ta ra sức chống cự nhưng cũng vô ích.

"Răng rắc răng rắc..."

Tiếng xương cốt khi bị bóp nát kêu lên nghe giòn tan,

Tay Chu Trạch nắm lấy đầu cô em vợ,

Không bóp nát,

Cũng không đâm móng tay vào,

Mà là chậm rãi quay đầu cô ấy,

Cho nó quay trở về vị trí bình thường.

Đúng vậy,

Sau khi đầu được chỉnh lại ngay ngắn,

Nhìn vào,

Liền thoải mái hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi