PHONG THỦY ĐẠI SƯ



Trong lòng Kiều Quảng Lan bận tâm suy nghĩ những chuyện này, hai người khác lại chẳng biết gì, Lưu Kiệt và Đỗ Minh Chu thấy ngón tay hắn run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm bức ảnh, mới đầu thì vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó, một lát sau thì nhíu chặt mày, đều cảm thấy nhất định là Kiều Quảng Lan đã giận điên lên rồi.
Bông nhiên Đỗ Minh Chu mạnh mẽ giành lấy bức ảnh trong tay Kiều Quảng Lan, xoẹt xoẹt mấy cái đã xé ra: "Đừng nhìn nữa!"
Kiều Quảng Lan mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh: "..."
Đỗ Minh Chu nhìn viền mắt hắn hồng hồng, trong lòng lộn tung phèo cả lên, vừa khó chịu vừa đau lòng, ngón tay anh sờ sờ viền mắt của hắn, kéo hắn vào lồng ngực ôm thật chặt: "A Lan, em quên gã ta đi.

Tôi sẽ mãi mãi bên cạnh em, tôi sẽ không bao giờ phản hội em, em hãy tin tôi.

Tôi...!xin em...!Đừng tiếp tục khổ sở vì gã ta nữa."
Nếu như là ba ngày trước, có người nói Đỗ Minh Chu anh sẽ vì ai đó mà nói chuyện một cách khép nép như thế, nhất định anh sẽ cười đến đau bụng.

Thế nhưng người mà từ nhỏ đến lớn dường như một từ "Xin lỗi" cũng chưa từng rời khỏi miệng như anh, lại có thể nói một cách tự nhiên với Kiều Quảng Lan, lại còn nói một cách cam tâm tình nguyện, đến mình cũng không tin nổi thế này.
Anh nghiêm túc thế này, Kiều Quảng Lan cũng không tiện nói mắt mình đỏ lên và vì nhịn cười, lắc lắc đầu, thành tâm nói: "Sao mà tôi lại có thể nhớ thương loại cặn bã đó, thế không phải là làm mình buồn nôn mất à?"
Rốt cục Đỗ Minh Chu cũng buông tay, thở dài, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của Kiều Quảng Lan.

Kiều Quảng Lan gỡ tay anh xuống, trong lòng cũng không nhịn được mà thở dài, nhớ đến mình còn phải đi tìm Ngô Khâm nói chuyện: "Chuyện hôm nay giải quyết xong rồi, chúng ta đi thôi.

Sư huynh, anh sao đấy?"
Lưu Kiệt yên lặng thu hồi sự khiếp sợ trong đáy mắt mình, vốn dĩ còn muốn muốn hỏi, nhưng thấy hai người bình tĩnh như thế thì không biết nên nói lên lời như thế nào --- thích một người, chuyện chỉ đơn giản như thế, có gì mà phải kinh ngạc chứ.
Anh nhìn Hồ Tiếu ngồi dưới đất một cái, không vì cô khổ sở mà đau lòng như trước kia nữa: "Đi thôi.

Không đi còn ở đây làm gì nữa."
Kiều Quảng Lan thuận mắt nhìn qua, trên mặt Hồ Tiếu phủ một tầng khí đen, nhân trung phát xanh, đây là biểu hiện của việc tuổi thọ đã hết sau khi bị âm khí ăn mòn thời gian dài, tuy nói bát tự bị người ta bán ra trong tối, đến mức phải gả cho người chết, thế nhưng trong chuyện này đúng thật là Hồ Tiếu vô tội, nếu không phải cô mang lòng tham để lấy chỗ tốt từ Lương Kháng làm tổn hại tuổi thọ, cô cũng không chết nhanh như thế này.
Không thể cứu được, Kiểu Quảng Lan không tiện nhúng tay, lắc lắc đầu, quay người đi, Đỗ Minh Chu máy móc bước theo sau hắn.
Vốn dĩ Lưu Kiệt còn muốn đi cùng hai người, kết quả nhìn thấy trên mặt Đỗ Minh Chu viết mấy chữ "Mấy người đều là kỳ đà cản mũi, mấy người tránh xa bọn tôi một chút đi", anh tức giận mà đổi sang một đường khác ra đây.
Thật không công bằng, người anh thích và người Tiểu Kiều thích có gian díu với nhau, mà Tiểu Kiều bên kia có anh đẹp trai tới bên cạnh lấy lòng, đi theo an ủi, mình lại chỉ có thể nén nước mắt của một gã đàn ông, cô đơn đi về nhà...
Hừ!
Lưu Kiệt tức giận hôn một cái mu bàn tay mình một cái, làm bộ mình không cô đơn.
Đỗ Minh Chu và Kiều Quảng Lan cùng vào thang máy, tay hắn nhấn nút thang máy, kỳ quái nhìn ra bên ngoài: "Sư huynh đâu?"
Đỗ Minh Chu gỡ tay hắn xuống, nhấn nút đóng cửa, bình tĩnh nói: "Anh ấy đi xuống bằng cầu thang rồi."
Thang máy bắt đầu chậm rãi đi xuống, nhà Hồ Tiếu cũng không phải tầng thấp, Kiều Quảng Lan cảm thấy kỳ quái nghĩ không ra sao Lưu Kiệt lại làm thế: "Hả?"
Đỗ Minh Chu nói: "Chắc là rèn luyện thân thể đấy..."
Kiều Quảng Lan: "..."
Trong thang máy không có người khác, hai người sóng vai đứng cùng nhau, Đỗ Minh Chu đè nén ý nghĩ trong đầu muốn làm gì đó lại, hơi hơi đứng xa Kiều Quảng Lan một chút, nói: "Tôi thấy Hồ Tiếu kia vẫn rất kỳ quái, nếu sau này còn phải nói chuyện với cô ta thì em phải cẩn thận một chút.
Kiều Quảng Lan nghĩ nghĩ một chút, cũng hiểu rõ Đỗ Minh Chu muốn nói gì: "Lúc cô ta nói chuyện hoàng đế Lương Kháng tuyển vợ, giọng điệu quá bình tĩnh, giống như...!Việc đó không liên quan gì đến mình."
Đỗ Minh Chu nói: "Đúng vậy, nhưng mà nhìn biểu hiện sau đó của cô ta, cô gái này không phải là người có tính cách trầm ổn gì, hành vi của cô ta rất mâu thuẫn...!Cẩn thận!"
Lúc nói chuyện Kiều Quảng Lan Kiều Quảng Lan thong thả bước qua bước lại hai bước, vừa khéo trong thang máy có vũng nước nhỏ, chân hắn trượt đi, thân thể trực tiếp bổ nhào.
Đỗ Minh Chu không hề nghĩ ngợi, vội vàng vươn tay ôm hắn.
Mùi nước giặt quần áo hoa oải hương nhàn nhạt thoảng qua, trong đầu anh rối thành một nùi.

Dù trên lý trí anh biết rõ phải giống như những lần trước, phải kịp thời buông hắn ra, thế nhưng dường như anh không khống chế được lực tay, siết chặt eo Kiều Quảng Lan.
Anh cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Kiều Quảng Lan đang đặt lên mu bàn tay của mình, giống như muốn kháng cự, lòng anh cực kỳ đau đớn, không nhịn được, cúi xuống hôn trán hắn một cái, hạ giọng nói: "Đừng đẩy tôi ra..."

Kiều Quảng Lan dừng tay.

Trên người Đỗ Minh Chu có một loại cảm giác như quen như không, hoảng hốt như mộng, nhẹ nhàng đưa hắn vào.
Đỗ Minh Chu nhỏ giọng nói: "Tôi vẫn sẽ đối tốt với em, bên cạnh em không rời đi."
Bên cạnh cậu không rời đi...
Nhưng mà tôi sẽ rời khỏi thế giới này sớm thôi, tới lúc đó, anh có vì lời mà mình đã nói mà hối hận hay không?
Tay Kiều Quảng Lan nắm càng chặt, dùng sức mạnh hơn, gỡ tay anh ra, rồi lùi về sau hai bước, im lặng đứng ở vị trí xa hơn Đỗ Minh Chu một chút.

Trong thang máy chật hẹp, hai người cứ thế đứng ở hai góc.
Số trên thang máy từ từ hạ xuống, Đỗ Minh Chu mơ hồ nhìn về phía Kiều Quảng Lan, chỉ có thể nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt xa cách của hắn.
Anh không nhịn được bật thốt lên một câu: "Em đối với tôi, một chút thích cũng không có sao?"
Kiều Quảng Lan uyển chuyển hết mức: "Thích hay không thích đó là chuyện của duyên phận, hai chúng ta đã định trước là vô duyên vô phận."
Cửa thang máy mở nhưng chưa đến tầng 1, ở nửa đường có rất nhiều người tiến vào, chen giữa Đỗ Minh Chu và Kiều Quảng Lan, khiến bọn họ hệt như hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp.
Cửa thang máy mở lần nữa, Đỗ Minh Chu đi ra khỏi cửa không quay đầu lại, bóng hình đã biến mất trong đám người lui tới rất nhanh.
Anh vốn đã là người kiêu căng tự mãn, lại nhiều lần bị cự tuyệt như thế, không tức giận mới là không bình thường.

Kiều Quảng Lan nhún vai nhìn Đỗ Minh Chu một cái, đè xuống thứ cảm giác khó giải thích nổi lên trong lòng, đi ra ngoài tòa nhà.
Ở bãi đỗ xe, hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuốc, còn chưa xác định rõ, người kia nhìn thấy Kiều Quảng Lan thì hai mắt sáng ngời, chủ động hỏi thăm: "Bác sĩ Kiều, là anh à?"
Kiều Quảng Lan nói: "À, Phương tiểu thư, xin chào."
Phương Trữ Trữ mặc một chiếc áo khoác vải nỉ, chân đi giày da dẫm trên đất, phát ra tiếng lộp cộp, cô vội vàng chạy tới: "Bác sĩ Kiều, khéo quá nhỉ, anh cũng đến đây sao.

Anh có tình cờ gặp anh Minh Chu không?
Kiều Quảng Lan cũng không nói không hề gặp, chỉ hỏi lại: "Cô cố ý tới tìm anh ta sao? Sao không gọi điện thoại đi?"
Phương Trữ Trữ bĩu môi: "Lúc anh Minh Chu ra khỏi cửa thì chỉ nói cho trợ lý là muốn đến đây, không mang ai theo, không biết có phải là đi bàn chuyện với đối tác lớn hay không.

Anh ấy là một người, trước giờ luôn tắt máy những lúc quan trọng, điện thoại mà tắt rồi thì sấm chớp gì cũng không ảnh hưởng được, căn bản là không gọi được á.

Vốn dĩ, hôm nay anh của em khỏi rồi, chú hai vui lắm, bảo là muốn tập hợp đại gia đình cùng ăn bữa cơm, bây giờ đến giờ, không ai tìm được cả."

Kiều Quảng Lan: "Anh của cô...!Phương thiếu khỏi rồi à?"
Phương Trữ Trữ nói: "Dạ đúng rồi, trước đó tuy rằng anh ấy xuất viện nhưng luôn kêu ngực khó thở, cả người suy sụp, kết quả đột nhiên hôm nay anh ấy nói là khỏe rồi, nói tinh thần anh ấy cực kỳ sảng khoái, ăn cơm cũng ăn cùng, sức lực cũng quay về, làm cho chú hai mừng ra mặt luôn á."
Vừa khéo lúc hoàng đế Lương Kháng mất đi long khí, nói cách khác, nguyền rủa của Phương Tể Hà thật sự có liên quan đến chuyện này! Nhất định phải liệt Ngô Khâm vào danh sách kẻ tình nghi số 1!
Kiều Quảng Lan suy nghĩ trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt cho Phương Trữ Trữ thấy, không đổi sắc mặt nói: "Tôi cũng không biết Đỗ tiên sinh ở đâu, chi bằng cô cứ qua kia xem chút...!Hoặc là về nhà ăn cơm trước đi?"
Hắn chỉ hướng ban nãy Đỗ Minh Chu rời đi cho Phương Trữ Trữ, cô gật đầu, xoay người đi lấy xe, vừa đi vừa nói: "Em tìm thêm chút cũng được.

Tuy rằng anh Minh Chu không phải chủ nhà họ Phương đâu, nhưng mà có nhiều chuyện trong nhà thường dựa vào anh ấy chủ trì, lúc ăn cơm nếu mà không có anh ấy, mọi người đều thấy không ổn."
Không nghĩ tới địa vị của Đỗ Minh Chu lại cao như thế, không thể đụng được, Kiều Quảng Lan nhíu mày, không lên tiếng, Phương Trữ Trữ lại đột nhiên mắng một câu: "Mịa nó!"
Cô chạy đến trước chiếc xe đỏ của mình, cau mày nói: "Đây là ai làm vậy trời! Nghĩ người ta không cần đi xe đấy à?"
Xe của cô vốn dĩ đỗ ở giữa 3 tảng đá, đường ra chỉ có một đường, kết quả mới xuống xe không lâu, thế mà lại có chiếc xe khác chắn ngang trước xe Phương Trữ Trữ, thế là cả phía đều bị vây kín.
Phương Trữ Trữ lại mắng một câu: "Ngu thiệt chứ!"
Kiều Quảng Lan nói: "Dời một vật cản đi rồi cô có thể lái xe ra ngoài mà.
Hắn vừa nói.

Vừa tự giác đi đến bên cạnh một tảng đá, hai tay dùng sức đẩy tảng đá qua một bên.
Không đẩy được.
Kiều Quảng Lan xem như là phục cái thể chất rách nát này rồi, người ta là cô gái nhỏ còn đứng sau lưng nhìn, cho dù hôm nay hắn có nuốt ngụm máu vào bụng cũng phải dời được cục đá này đi.
Hắn làm nóng người, dồn khí vào đan điền, vừa muốn dùng sức lần thứ hai, sau lưng bất ngờ bị người vỗ một phát, còn khá là đau.
Kiều Quảng Lan ngậm máu, quay đầu lại, Phương Trữ Trữ phóng khoáng khoát tay với hắn một cái: "Cái thể trạng yếu ớt này của anh, không làm nó xê dịch được đâu! Tránh ra tránh ra nào, để em cho."
Kiều Quảng Lan nhìn cô dùng lực tay đẩy thật mạnh, đạp chân xuống nền, một tảng đá lập tức lăn xuống ven đường.
Hắn ho ra một ngụm máu, thừa dịp Phương Trữ Trữ quay lưng không chú ý đến mình, nhanh chóng chùi đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi