PHONG TÌNH ẤM ÁP

Mấy ngày nay Tần Tư Ý không đến tìm gặp, Trương Cẩn Phong cũng không quan tâm lắm, chỉ nghĩ cậu bận công việc hoặc đi công tác, nhưng hiện tại sự việc có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì anh đã nghĩ.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Trương Cẩn Phong đưa Tần Tư Ý đang ngất xỉu vào phòng, anh cũng không biết phải làm thế nào để xử lí những vết thương trên người cậu, tình huống hiện giờ có lẽ cần đưa đến bệnh viện và báo cho cảnh sát. Nhưng anh không biết Tần Tư Ý đã xảy ra chuyện gì, có thích hợp để báo cảnh sát hay không? Vì thế phải đợi Tần Tư Ý tỉnh lại mới có thể hành động được.

Nghĩ vậy Trương Cẩn Phong gọi cho anh trai Trương Cẩn Khiêm, đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối, giọng nói ôn hòa của Trương Cẩn Khiêm truyền đến: "Tiểu Phong, tuần này em không về nhà sao?"

"Anh, anh tan làm chưa?"

Trương Cẩn Khiêm nghe thấy Trương Cẩn Phong có vẻ nghiêm túc, lập tức hỏi: "Anh tan làm rồi có chuyện gì vậy?" Ở chỗ em có người đang bị thương, có vết chém, còn có vết ứ bầm trên người, có vẻ nghiêm trọng, anh nhanh đem dụng cụ y tế và thuốc đến nhà em có được không?" Trương Cẩn Phong nói.

Khi Trương Cẩn Khiêm nghe thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, hắn thậm chí quên hỏi Trương Cẩn Phong tại sao người kia lại xuất hiện trong nhà, hắn lập tức đồng ý mang theo thuốc trị thương đến nhà Trương Cẩn Phong.

Trương Cẩn Phong không biết phải làm gì với Tần Tư Ý, anh chỉ đơn giản tẩy rửa máu bên ngoài và ngồi đợi Trương Cẩn Khiêm.

Bộ dạng Tần Tư Ý vừa nhìn đã biết là bị uy hiếp, cũng không khó đoán kẻ nào đã ra tay tàn nhẫn với cậu như vậy. Bên kia có thể trắng trợn như vậy, hẳn là không sợ cậu biết.

Mặc dù Trương Cẩn Phong không biết nhiều về mối quan hệ trong Tần gia, cái mọi người đều biết thì anh cũng biết. Người có thể ra tay với Tần Tư Ý chỉ có thể là mẹ kế của cậu, một khi Tần Tư Ý xảy ra chuyện, theo tính cách của Tần Trí Viễn, nhất định sẽ không muốn Tần thị đổi họ, dù cho con trai út là một tên phế vật đi nữa thì ông ta cũng sẽ đào tạo hắn để tiếp quản Tần thị, cho dù ông ta biết mẹ kế của Tần Tư Ý chính là người xuống tay thì cũng chỉ có thể trừng phạt bà ta, tình hình đã vậy, Tần Trí Viễn cũng không còn cách nào khác.

Trương Cẩn Khiêm đến rất nhanh, vừa bước vào đã cau mày hỏi: "Tình huống của cậu ta thế nào, tránh tiếp xúc với người không rõ lai lịch để tránh rước họa vào thân."

"Là Tần Tư Ý." Trương Cẩn Khiêm nói, "Sao cậu ta lại bị như vậy?

"Em không biết, cậu ấy đến đây thì đã ngất đi. Chúng ta phải nhanh chóng xem tình trạng của cậu ấy trước."

Biết được người bị thương kia là Tần Tư Ý, Trương Cẩn Khiêm không khỏi nhìn Trương Cẩn Phong bằng ánh mắt phức tạp nhưng là bác sĩ thì phải ưu tiên bệnh nhân trước, Trương Cẩn Khiêm không nói gì, bước vào phòng khách nhìn thấy Tần Tư Ý người đầy thương tích nằm trên giường, hắn không khỏi nhíu mày lần nữa.

Sau đó hắn kiểm tra tình hình của Tần Tư Ý, nói: "Mặc dù vừa nhìn trông khá dọa người, nhưng đều là ngoại thương, cậu ấy ngất xỉu là do chịu đựng đau đớn và thần kinh quá căng thẳng mà thôi. Ngày mai cậu ấy có thể sẽ tỉnh dậy."

"Nếu vậy thì tốt rồi." Trương Cẩn Phong thở phào nhẹ nhõm khi biết không có gì nghiêm trọng.

"Em và cậu ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trương Cẩn Khiêm hỏi: "Hai người quay lại với nhau?"

"Không có." Trương Cẩn Phong nói: "Chỉ là gần đây thường xuyên liên lạc với nhau." "Được rồi, anh không có ý kiến với chuyện riêng của em. Em suy xét kĩ là được rồi", Trương Cẩn Khiêm nói: "Nhưng nhìn bộ dạng của Tần Tư Ý có vẻ như cậu ta chọc giận đến ai đó, chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy?"

"Em cũng không biết. Cụ thể thế nào phải chờ cậu ấy tỉnh lại." Trương Cẩn Phong nói: "Nhưng em đoán chuyện này có liên quan đến mẹ kế của cậu ấy."

"Tàn nhẫn như vậy?" Trương Cẩn Khiêm nói: "Hào môn gia thế đúng là hòa môn gia thế, nhiều tiền còn chưa đủ hay sao mà còn làm ra loại chuyện như thế này?"

Trương Cẩn Phong bình tĩnh nói: "Anh mấy hôm nay có bận lắm không?"

"Vốn dĩ không bận." Trương Cẩn Khiêm liếc mắt nhìn Trương Cẩn Phong, nói:" Với tình hình hiện tại thì chắc sẽ bận đó."

Trương Cẩn Phong cười nói: "Làm phiền anh rồi nhưng em cũng không biết phải làm thế nào, hơn nữa việc thay rửa vết thương em cũng không rành cho lắm." Trương Cẩn Khiêm gật đầu nói: "Em cứ đi nghỉ đi, anh sẽ ngủ phòng bên cạnh, có động tĩnh gì thì anh cũng sẽ biết mà."

"Em biết rồi". Trương Cẩn Phong gật đầu, anh cũng không tỏ ra quá khách sáo với anh trai mình, nếu Trương Cẩn Khiêm đã nói như vậy thì anh cũng yên tâm để hắn trông chừng.

Bình thường những bệnh nhân có vết thương hở gặp phải gió lạnh thường sẽ phát sốt. Buổi tối Trương Cẩn Khiêm thức dậy đến thăm chừng Tần Tư Ý, thấy cậu bắt đầu phát sốt, hắn lập tức tiêm thuốc hạ sốt và chườm mát, sau đó cẩn thân đắp chăn cho cậu. Mọi chuyện hắn đều làm rất suôn sẻ mà không phiền đến Trương Cẩn Phong.

Ngày hôm sau Trương Cẩn Phong vẫn phải đi làm, thấy Tần Tư Ý vẫn chưa tỉnh lại, anh nhờ Trương Cẩn Khiêm trông chừng, sau đó đi đến công ty.

Vừa thức dậy, Tần Tư Ý đã mơ hồ nhận ra cậu đang ở một nơi rất quen thuộc, thẫn thờ một lúc mới nhớ ra đây là chỗ ở của Trương Cẩn Phong, cậu lập tức ngồi dậy nhưng vì có vết thương trên người nên động tác đột ngột động đến vết thương đau đớn vô cùng.

"A--" Tần Tư Ý kêu lên một tiếng vì đau, Trương Cẩn Khiêm đang chơi điện thoại ở bên ngoài nghe được tiếng động, lập tức để điện thoại xuống đi vào trong phòng.

Tần Tư Ý nghe thấy có người đi vào, cậu tưởng người đó là Trương Cẩn Phong. Trong những ngày bị giam giữ, cậu luôn tự hỏi nếu về sau không được gặp Trương Cẩn Phong nữa thì cậu sẽ ra sao, nếu bị chôn sống ở đây thì phải làm sao bây giờ.

Thực ra cậu còn rất nhiều điều muốn nói, cậu muốn nói lời xin lỗi anh, đó là lỗi của cậu. Cậu không nên giấu giếm mọi chuyện với Trương Cẩn Phong, không nên để Trương Cẩn Phong phải chịu đựng đau khổ sau khi chia tay. Cậu cũng muốn nói với Trương Cẩn Phong rằng cậu rất yêu anh, ngoại trừ câu nói yêu anh, cậu thật sự không biết dùng từ gì để bày tỏ.

Bản thân thật sự không cam lòng khi nghĩ đến sau này sẽ không còn nhìn thấy người mình yêu nữa.

Nghĩ đến đó cậu cảm thấy vô cùng chua xót, nhanh chóng cúi đầu, cậu sợ Trương Cẩn Phong sẽ thấy bộ dạng khổ sở của mình, chờ người kia tới gần, cậu mới chụp lấy tay đối phương, nói: "Anh trai, anh...... " nói giữa chừng Tần Tư Ý lập tức thả tay ra, tuy rằng không nhìn rõ mặt người tới, nhưng cậu biết bàn tay đó không phải của Trương Cẩn Phong. Có ai khác ở trong nhà Trương Cẩn Phong sao?

Tần Tư Ý ngước đầu lên thì vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Cẩn Khiêm, cậu lập tức ngượng ngùng cười nói: "Thực xin lỗi anh lớn."

Trương Cẩn Khiêm không để ý đến chuyện đó chỉ nói: "Cậu có thấy chóng mặt không?"

"Có chút. Tần Tư Ý nói: "Anh... Trương Cẩn Phong đâu ạ?"

"Đi làm rồi." Trương Cẩn Khiêm nói: "Vết thương trên người cậu đã được tôi cẩn thận thoa thuốc. Khi đi tắm, hãy dùng màng bọc thực phẩm quấn lại để tránh nước vào. Các vấn đề khác cũng không nghiêm trọng. Quần áo cũng được thay mới rồi. Tỉnh rồi thì ngồi thảnh thơi một chút. Tôi sẽ lấy cho cậu một ít cháo để cậu ăn lót dạ."

Tần Tư Ý gật đầu. Cậu mất mát khi không thấy Trương Cẩn Phong, nhưng cậu cũng biết mình không tư cách để giữ Trương Cẩn Phong ở bên. Hơn nữa, Trương Cẩn Phong có thể gọi Trương Cẩn Khiêm đến, thay vì đưa cậu trực tiếp đến bệnh viện đã là một thay đổi rất lớn rồi.

Là một bác sĩ, Trương Cẩn Khiêm dễ dàng nhận ra, hắn nhạy bén nhận ra cảm xúc của Tần Tư Ý, nên đã gửi tin nhắn cho Trương Cẩn Phong, nói với anh rằng, Tần Tư Ý đã tỉnh dậy và muốn gặp anh.

Trương Cẩn Phong trở về thì có thể thấy nên hắn cũng không nói thêm gì nữa, chờ cháo được mang đến thì đem vào phòng cho Tần Tư Ý. Giữa Tần Tư Ý và Trương Cẩn Khiêm không có gì để nói, để tránh bối rối, Trương Cẩn Khiêm ra ngồi phòng khách đợi, hắn dặn dò Tần Tư Ý có chuyện gì thì cứ gọi hắn.

Trương Cẩn Phong trở về nhà sau khi kết thúc công việc, mặc dù tan làm sớm lúc 5h30 nhưng gặp phải giờ cao điểm nên anh bị kẹt xe đến 7h mới về đến nhà.

Trương Cẩn Phong vừa vào cửa liền nhìn thấy Trương Cẩn Khiêm đang nhàm chán lật sách, nhìn thấy anh đi về cũng không nói gì, chống cằm chỉ vào phòng Tần Tư Ý. Trương Cẩn Phong hiểu ra, bước vào, nhìn thấy Tần Tư Ý yên tĩnh dùng iPad của Trương Cẩn Khiêm để giết thời gian, anh hỏi: "Cậu khá hơn chưa?".

Tần Tư Ý lập tức ngẩng đầu lên và nhìn thấy Trương Cẩn Phong, cậu giống như một đứa trẻ bị bắt nạt bên ngoài về nhà thấy ba mẹ thì cảm thấy vô cùng tủi thân, nhiều loại cảm xúc đan xen, ánh mắt không khỏi trở nên vô cùng phức tạp.

Trương Cẩn Phong đến gần, ngồi xuống bên cạnh nói: "Anh trai tôi nói cậu bị thương không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương bên ngoài nên. Dù nó gây đau đớn nhưng rất may là không có bị tổn thương bên trong.

Tần Tư Ý cảm thấy vô cùng bối rối, cậu muốn vươn tay ra nắm lấy tay Trương Cẩn Phong, muốn Trương Cẩn Phong ôm cậu, nhưng cậu không có lý do để làm điều đó, cậu chỉ có thể thầm tiếc nuối trong lòng. Một lúc sau mới nói: "Không sao, không đau lắm."

"Thế thì tốt." Trương Cẩn Phong nói: "Tôi có thể biết chuyện gì xảy ra với cậu không?

Nhắc đến chuyện này, Tần Tư Ý không khỏi lạnh mặt nói: "Không nghĩ tới, Vu Vân lại thuê người làm chuyện này. Em biết bà ta rất ghét em nhưng không ngờ bà ta lại cho người giết em."

"Vậy cậu có muốn báo cảnh sát không? Tôi muốn chờ cậu tỉnh lại vì tôi không biết rõ tình huống nên không thể tùy tiện thay cậu quyết định được." Trương Cẩn Phong nói.

"Tạm thời thì chưa." Tần Tư Ý lắc đầu nói: "Em không có chứng cứ. Thứ duy nhất em có là văn kiện chuyển nhượng kia. Tên người nhận chuyển nhượng vẫn để trống. Em đoán họ chờ em kí xong mới điền tên người nhận vào."

"Cậu... " Trương Cẩn Phong ngập ngừng hỏi," Là cậu tự trốn thoát khỏi bọn chúng sao?"

" Đúng vậy." Tần Tư Ý nói,"Nhưng qua lâu như vậy rồi, có lẽ bọn họ đã biết em chạy thoát và cầm theo 1 cái điện thoại di dộng.

Tên bắt có gọi kẻ kia là Didi. Có lẽ trên điện thoại sẽ có thiết bị định vị. Em mặc dù không muốn liên lụy đến anh nhưng lúc đó em chỉ muốn nhìn thấy anh..."

Trương Cẩn Phong khoát tay nói: "Cậu cho rằng bọn chúng dễ đến bắt tôi lắm sao?

Tần Tư Ý mím miệng, xét về lực thì có thể không phải là thế mạnh, nhưng trong thời bình thì việc bắt người khác thật sự cũng không phải nói là có thể làm được.

Thấy cậu không lên tiếng, Trương Cẩn Phong hỏi: "Cậu định làm gì?"

"Em muốn rời khỏi đây trước khi làm liên lụy đến anh, sau đó thuê và vệ sĩ, tiếp theo sẽ tìm nhược điểm của Vu Vân để đưa bà ta vào tròng." Tần Tư Ý nói.

Trương Cẩn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng hiện tại cậu cũng không tiện để hành động. Bên kia có lẽ đã tìm ra tung tích của cậu, thậm chí có thể sẽ mò đến đây truy sát. Tôi có cách này cậu xem thử có được không".

"Cách gì?"

"Mọi chuyện đến mức này thì tốt nhất là chúng ta tương kế tựu kế" Trương Cẩn Phong nói: "Cậu cứ ở lại đây. Tần Trí Viễn không liên lạc được với cậu ông ta tất nhiên sẽ lo lắng và báo cảnh sát. Lúc này Vu Vân nhất định sẽ ngăn ông ta báo cảnh sát, bà ta sẽ ráo riết tìm cậu trừ khử càng sớm càng tốt, lúc đó Tần chủ tịch cũng không kịp trở tay.

Tần Tư Ý nhíu mày, tán thành ý kiến của Trương Cẩn Phong, nhưng cậu thật sự sợ sẽ liên lụy tới anh, nghĩ đến đó cậu không khỏi có chút lo lắng không yên.

Trương Cẩn Phong không phải là nóng lòng muốn giúp cậu, nguyên nhân lớn là điện thoại di động của kẻ bắt cóc đang ở đây và có cài thiết bị định vị, người bên kia có lẽ đã xác định được vị trí của cậu và đang chờ thời cơ hành động. Bị động thì chi bằng nên chủ động trước, Trương Cẩn Phong muốn giăng lưới để có thể bắt trọn đám người kia.

Suy nghĩ một lúc Trương Cẩn Phong lại nói: "Cậu có thể dưỡng thương ở đây. Anh trai tôi sẽ chăm sóc vết thương nên cậu đừng lo. Về phần đám người kia... cứ đợi bọn họ tới cửa là được."

Tần Tư Ý thấy Trương Cẩn Phong cùng cậu bàn kế sách đối phó. Lúc nguy cấp anh còn đợi cậu tỉnh dậy mới có thể đưa ra quyết định, anh chưa hề tự tiện quyết định bất cứ điều gì. Nghĩ đến đó Tần Tư Ý cảm thấy chua xót gần như muốn bật khóc. Cậu hít mũi, ngước lên nhìn gương mặt điển trai của Trương Cẩn Phong, cậu ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Xin lỗi đàn anh, thật lòng xin lỗi anh."

Trương Cẩn Phong nhìn cậu, không để ý nói: "Không sao đâu."

"Không phải chuyện này." Tần Tư Ý nhìn vào mắt anh và nói,"Em xin lỗi anh về chuyện đã xảy ra 3 năm trước. "

Trương Cẩn Phong không ngờ đến cậu lại nói sang chuyện này, sau đó Tần Tư Ý tiếp tục nói: "Lúc đó em nghĩ rời xa là sự lựa chọn tốt nhất cho anh, em đã không cân nhắc đến tình cảm của anh, em đã không nghĩ đến sự đau khổ của anh mà thay anh quyết định mọi chuyện, đó là lỗi của em. Anh, em thật sự xin lỗi anh. Khi đó, em đã nghĩ chỉ cần em làm việc chăm chỉ thì chúng ta có thể bắt đầu lại, đến giờ em mới biết bản thân ngu ngốc đến mức nào, em không mong anh sẽ tha thứ cho em, em sẽ tiếp tục theo đuổi anh. Em chỉ muốn nói cho anh biết là em đã biết sai. Anh chuyện gì cũng nói rõ ràng với em, khiến cho em đều biết anh đang suy nghĩ gì. Còn em thì... Nếu thật sự em không phải em không thể buông bỏ được anh thì em đã không có mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt anh lần nữa, nhưng em thật sự không thể thiếu anh được, cho nên em sẽ vẫn luôn theo đuổi anh, đàn anh mong anh tha thứ cho em."

Những đau khổ trước đây trong lòng Trương Cẩn Phong, hôm nay mới được Tần Tư Ý bộc lộ tâm tình và thẳng thắn nói lời xin lỗi anh.

Mọi chuyện đã được nói ra, Trương Cẩn Phong hiểu Tần Tư Ý đã nhận ra lỗi sai của mình, liền nói: "Cậu biết thì tốt rồi. Trước đây tôi đã nói có chuyện gì đều phải cùng nhau bàn bạc. Về chuyện này đúng là cậu đã sai. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu nhưng việc cấp bách bây giờ là xử lí êm xuôi mọi chuyện trước đã."

Tần Tư Ý gật đầu nói:" Em biết, em chỉ là nóng lòng muốn nói với anh. Lúc mấy tên đó rút dao ra em đã nghĩ mình sẽ chết. Nhưng khi đó em nghĩ không thể chết được bởi vì em còn muốn gặp lại anh, có chết cũng phải gặp được anh. Em nói ra chuyện này không phải để lấy lòng anh mà chỉ để nói ra những lời từ tận đáy lòng."

Trương Cẩn Phong nói: "Quên đi, bây giờ đã không sao rồi thì đừng nói những điều đó nữa, mấy ngày này cậu cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, anh trai tôi sẽ đến chăm sóc vết thương cho cậu, đừng suy nghĩ nhiều."

" Vâng. "

Trương Cẩn Phong nói xong thì rót một li nước đưa cho Tần Tư Ý, sau đó mới đi ra ngoài. Tần Tư Ý nhìn theo bóng lưng của Trương Cẩn Phong, khẽ nở nụ cười.

Về sau, nếu anh trở thành một phần của cuộc đời cậu thì thật tốt biết bao.

P.s: Còn mấy chương nữa mai mình up tiếp luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi