PHÙ DIÊU

- Đồng chí Thải Bình đến sớm vậy?

Vương Quốc Hoa xuống xe bắt tay nói chuyện, thái độ rất bình thường. Nữ đồng chí làm chính trị có ưu thế cũng có nhược điểm. Ưu thế là dù có làm gì hơi quá cũng dễ được bỏ qua, nhược điểm là nếu muốn được thừa nhận thì phải nỗ lực nhiều hơn nam đồng chí.

- Chủ tịch Vương, địa điểm hơi xa nên cần đi sớm một chút.

Hồng Thải Bình giải thích.

- Nếu vậy thì đi luôn.

Vương Quốc Hoa cười đáp.

Hồng Thải Bình vội vàng đi tới trước báo địa chỉ cho lái xe rồi về xe mình dẫn đường. Ai ngờ ả chưa kịp lên xe đã bị Long Diễm chặn lại hỏi rõ tình hình. Long Diễm có chút tức bực nói:

- Giám đốc Thải Bình, chị vậy là không đúng rồi. chủ tịch Vương đi xuống cơ sở thì đầu tiên phải thông báo qua văn phòng ủy ban rồi an bài lịch trình và công tác bảo vệ. Sở Giáo dục các vị làm như vậy, sở khác cũng làm thế thì sau này những đồng chí làm công tác phục vụ như chúng tôi sẽ làm như thế nào?

Bây giờ chưa xuất phát đã bị mắng làm Hồng Thải Bình khá buồn bực. Ả đâu phải o biết quy củ? Ả báo việc này từ hôm trước không phải là để chủ tịch Vương báo cho văn phòng ủy ban sao? Ai ngờ chủ tịch Vương lại không báo.

Long Diễm nói xong đi tới trước xe Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa thò đầu ra cười nói.

- trưởng ban thư ký, chuyện này anh không nên trách giám đốc Hồng, là do tôi quên không thông báo, sẽ không có lần sau.

Vương Quốc Hoa nói vậy, Long Diễm còn có gì để nói nữa. Đúng ra Vương Quốc Hoa muốn làm gì cũng đâu cần báo cho Long Diễm chứ?

Vương Quốc Hoa chịu giải thích cũng là cho Long Diễm thể diện. Long Diễm cũng biết nhưng y vẫn phải kiên trì tỏ thái độ.

- Chủ tịch Vương, ngài có thể chờ một lát không, tôi cũng đi an bài bên mấy đồng chí bên truyền thông đi cùng.

Thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh đi xuống cơ sở cũng có các tiêu chuẩn nhất định. Hồng Thải Bình ở đằng trước nghe lại mất tự nhiên.

Ả vốn định đột nhiên tập kích, mời chủ tịch Vương nhưng không thống với bên tỉnh đoàn và định lấy cớ lãnh đạo tạm thời muốn tới, mình không ngăn được, nửa đường gọi điện báo thì bên kia sẽ không kịp ứng phó.

Bây giờ Long Diễm làm thế thì đâu còn có thể tập kích bất ngờ được chứ?

- Vậy cũng được, anh bố trí đi.

Vương Quốc Hoa nói xong về văn phòng, Hồng Thải Bình cũng đi theo vì không thể đứng ngoài sân chờ mà.

Vương Quốc Hoa hỏi qua về tình hình thị xã Hắc Cương, Phương Đoan Minh rất quen nơi này nên không cần đợi Hồng Thải Bình nói mà y tự giới thiệu.

- Thị xã Thiết Châu là thị xã xếp nhóm cuối về kinh tế của tỉnh, giáo dục càng không theo kịp. Ở đây khắp nơi đều là núi, trẻ em đi học mất vài tiếng từ núi đến trường. Nhiều trẻ em phải dậy từ hai ba giờ sáng, đi bộ ba bốn tiếng mới đến được trường.

- Năm ngoái nghe nói trung ương có chính sách chuyển quần chúng ở khu vực đặc biệt khó khăn đến khu tái định cư. Việc này Nam Quảng làm như thế nào rồi?

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu.

- Chuyện này chính quyền các cấp và bên dân chính đều đang làm. Nam Quảng rất nghèo, hoàn cảnh tự nhiên ác liệt, trung ương lại không phải cấp toàn bộ kinh phí, còn phải dựa vào chính quyền các cấp gánh một phần.

- Sao không nói nữa?

Vương Quốc Hoa thấy Phương Đoan Minh dừng lại liền hỏi. Phương Đoan Minh vừa nãy nói xong không khỏi tự trách mình nhanh miệng vì có Hồng Thải Bình ở đây. Vương Quốc Hoa lại không để ý, hắn rất hài lòng việc Phương Đoan Minh quen thuộc tình hình ở địa phương.

- Tôi chỉ biết từng đó mà thôi, tôi cũng rời khỏi thị xã Hắc Cương vài năm rồi.

- Vậy lúc trước anh làm ở cơ quan nào tại Hắc Cương?

Vương Quốc Hoa hỏi tiếp.

- Là cục văn hóa thị xã sau đó xuống trạm văn hóa cơ sở công tác một thời gian, sau đó tôi tham gia một hoạt động văn hóa do tỉnh tổ chức. Một phó trưởng ban thư ký phụ trách tổ chức hoạt động này thấy bài viết của tôi tốt nên điều lên tỉnh.

Vương Quốc Hoa nghe tới đây liền không hỏi tiếp y nữa.

Nửa tiếng sau Long Diễm đã chuẩn bị xong. Y đến văn phòng Vương Quốc Hoa báo cáo qua tình hình chuẩn bị. Vương Quốc Hoa nhe xong đứng lên nói.

- Được, xuất phát, cũng không còn sớm nữa.

Cất bước Vương Quốc Hoa, Long Diễm đang thấy khá phức tạp trong lòng. Y vốn nghĩ mình ngăn đối phương là đối phương sẽ có ý kiến, ai ngờ lại không có chút gợn sóng nào. Biểu hiện ôn hòa của Vương Quốc Hoa quá lạ so với biểu hiện gần đây của hắn.



Vương Quốc Hoa là thường vụ tỉnh ủy nên có xe cảnh sát mở đường, phía sau là hai xe Audi, cuối cùng là hai xe 7 chỗ. Một xe là bốn nhân viên ở Văn phòng ủy ban, một xe là người ở bên Sở Giáo dục ngồi.

Xe vừa xuống đầu đường cao tốc tới thị xã Hắc Cương đã có một đám quan chức đứng đó. Vương Quốc Hoa dừng xe mở cửa nhưng không xuống xe mà ngồi đó nói.

- Tôi không xuống, đến luôn trường đi. Các vị làm gì mà kéo nhiều người đến như vậy? Thị trưởng lên xe tôi, người khác về đi. Làm gì không biết nữa, thành viên bốn bộ máy đều đến đông đủ. Trung ương, tỉnh ủy không ngừng ra lệnh hạn chế tiếp đón mà các vị nghe như gió thổi qua tai sao?

Hắn không xuống còn mắng người một trận khiến thành viên Hắc Cương khá xấu hổ. chủ tịch Vương này có tiếng không tốt, nói rất sắc bén, nóng tính, rất khó hầu hạ.

Đám lãnh đạo Hắc Cương cũng bất đắc dĩ, chủ tịch Vương nói xong thư ký liền đóng cửa lại ngay. Bên Tỉnh đoàn cũng có người tới, thấy trận thế này không khỏi kinh ngạc. Người bên Tỉnh đoàn do một vị phó bí thư tên Lý Vĩ Nam dẫn đầu, y đứng trong đám người chờ. Y tạm thời nhận được thông báo, bí thư lại lên trung ương đoàn họp nên y đành phải đi tới Hắc Cương.

Cũng may là bên văn phòng ủy ban thông báo kịp thời sang bên Tỉnh đoàn nên y mới tới kịp. Lý Vĩ Nam đang khá tức Hồng Thải Bình vì không chịu báo trước cho mình.

Nếu tin tức Vương Quốc Hoa đến tham gia lễ khai giảng trường tiểu học hy vọng được báo chậm hai tiếng thì người bên Tỉnh đoàn không thể đến trước, sau đó là thị xã Thiết Châu cũng không kịp chuẩn bị. Cái khác không nói chỉ riêng điều thứ nhất cũng đủ để cho Lý Vĩ Nam choáng váng. Anh nghĩ xem đến tham gia lễ khai giảng mà anh đến muộn hơn cả thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh nữa chứ. Trong mắt anh còn có lãnh đạo tỉnh ủy không?

Lúc này Lý Vĩ Nam cần phải đi ra nói chuyện nên y vội vàng đi tới gõ cửa xe. Vương Quốc Hoa hạ kính xuống.

- Chủ tịch Vương, tôi là Lý Vĩ Nam bên Tỉnh đoàn, tôi vừa tới được nửa tiếng, văn phòng ủy ban thông báo hơi chậm.

Câu nói của Lý Vĩ Nam làm Vương Quốc Hoa nhướng mày suy nghĩ. Hồng Thải Bình này định làm gì vậy hả/ Định lợi dụng lãnh đạo để đả kích đơn vị anh em ư?

Vương Quốc Hoa mặc dù nghĩ như vậy nhưng không lộ ra ngoài. Hắn đang chờ xem Hồng Thải Bình giải thích với mình như thế nào.

- Ừ, đi trước dẫn đường.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói, sau đó hắn nói với Phương Đoan Minh ngồi phía trước.

- Mời đồng chí Thải Bình lại đây.

Hồng Thải Bình vẫn chú ý động tĩnh bên này nhưng không dám đi lên mà chỉ xuống xe đứng bên chờ. Vương Quốc Hoa có thể không xuống nhưng ả không dám đắc tội thành viên bốn bộ máy thị xã Thiết Châu.

- Giám đốc Hồng, lãnh đạo mời chị lên xe.

Phương Đoan Minh đi tới nói.

Lên xe lãnh đạo? Hồng Thải Bình trong nháy mắt như rơi vào hầm bang, xong đời, nhất định là tên Lý Vĩ Nam kia nói gì đó với lãnh đạo. Mình nên làm gì bây giờ?

Tuy chỉ cách mười mét nhưng Hồng Thải Bình cảm thấy đường rất dài, nhất thời định dùng thủ đoạn nhỏ nhưng bây giờ ả hơi sợ. chủ tịch Vương còn dám hắt nước vào người chủ tịch Chu cơ mà.

Hồng Thải Bình tới trước xe, Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn tới.

- Lên xe.

Ánh mắt sắc như dao làm Hồng Thải Bình nổi da gà.

Hồng Thải Bình ra vẻ trấn định như học sinh đi học, Vương Quốc Hoa xua tay, xe khởi động lăn bánh. Xe đi được một lúc Vương Quốc Hoa mới lạnh nhạt nói:

- Chị giải thích xem đang làm gì.

Hồng Thải Bình đầu tiên là sửng sốt, lập tức sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm mặt khẽ nức nở. Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn lấy thuốc ra định chậm nhưng lại thôi.

- Chủ tịch Vương, tôi cũng không có biện pháp, ác em học sinh rất đáng thương.

Hồng Thải Bình mở miệng nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa nhíu mày cầm hộp khăn giấy ném cho Hồng Thải Bình.

- Lau đi, khóc gì hả.

Đoàn xe phía trước đột nhiên dừng lại, xe của Vương Quốc Hoa cũng phải dừng.

Vương Quốc Hoa nhìn Hồng Thải Bình rồi nói.

- Thu thập tâm trạng, người không biết còn nghĩ tôi làm gì chị.

Thị trưởng Hắc Cương - Trương Chiêu Hoa ở xe đằng trước chạy lại nói.

- Chủ tịch Vương mời đổi lại lái xe, đoạn này khá khó đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi