PHÙ DIÊU

Với vị trí hiện nay của Vương Quốc Hoa thì không có quá nhiều công việc cụ thể cần hoàn thành. Các ngành phụ trách quản lý đều có lãnh đạo của mình, hắn chỉ có tác dụng chỉ đạo mà thôi.

Nhưng tính cách khiến Vương Quốc Hoa thấy mình nên làm gì đó, nhưng hắn lại không có đầu mối.

Nghiêm Lệ lại đến, trong tay cầm theo một bản thảo. Một cán bộ cấp phó huyện như Nghiêm Lệ ở văn phòng có quá nhiều. Nghiêm Lệ mới 30 tuổi mà làm được đến cấp này coi như là có chút năng lực. (DG: Xin đính chính lại Nghiêm Lệ này là phó trưởng phòng tiếp tân)

Thấy Vương Quốc Hoa, Nghiêm Lệ không dám ngồi mà đứng im báo cáo.

- Đây là bản thảo việc ngài tham gia lễ khai giảng ở trường tiểu học hy vọng, văn phòng đã duyệt qua, trưởng ban thư ký phê xong và bảo tôi đưa tới cho ngài xem.

Nghiêm Lệ đặt bản thảo rồi lui ra ngoài vài bước.

Vương Quốc Hoa cầm xem qua.

- Đăng tin thì thôi, tôi tạm thời quyết định đi và làm phiền các đồng chí ở văn phòng. Chị về nói với đồng chí Long Diễm là tôi giữ bản thảo lại.

Vương Quốc Hoa không phụ trách việc xây dựng các công trình hy vọng, hắn tham gia chỉ là Hồng Thải Bình mời cho nên hắn không muốn được lên báo vì việc này, có lẽ Long Diễm cũng nghĩ tới nên bảo Nghiêm Lệ cầm bản thảo lên.

Nghiêm Lệ có chút lo lắng xoay người. Người phụ nữ này khá xinh xắn, ngực đầy, mông nở, làn da hơi đậm, dáng lùn một chút.

- Chủ tịch Vương, có phải tôi có gì làm không tốt không? Ngài có gì không hài lòng mời cứ phê bình.

Nghiêm Lệ lo là sợ chủ tịch Vương có gì bực bội với mình. Nghĩ mà xem, trưởng ban thư ký bảo ả đưa bản thảo tới, kết quả bản thảo bị giữ lại, về trưởng ban thư ký sẽ nghĩ như thế nào? Nghiêm Lệ còn lo chủ tịch Vương nghi mình cầm bản thảo tới là để đến gần lãnh đạo?

- Chị cứ yên tâm về đi, tôi không có gì không hài lòng cả.

Vương Quốc Hoa xua tay, Nghiêm Lệ lo lắng đi đến văn phòng của trưởng ban thư ký và nói chuyện. Long Diễm không buồn ngẩng đầu lên đã nói.

- Tôi biết rồi, cô làm rất tốt.

Cứ như vậy Long Diễm đuổi người đi, Nghiêm Lệ hoảng hốt không rõ sao lãnh đạo nói như vậy.

Sau khi Nghiêm Lệ đi, Long Diễm khẽ thở dài một tiếng. Làm trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh, y biết không ít việc. Trước Đại hội Đảng vừa rồi trung ương đã tìm Giản Trường Thanh nói chuyện, hy vọng y sẽ sớm lui về tuyến hai. Lúc ấy Giản Trường Thanh đã đáp ứng chẳng qua việc lui thì ít nhất phải một năm nữa. Nói cách khác trong một năm tới sẽ thay thế chủ tịch tỉnh. Điều này cũng là nguyên nhân sao tác phong làm việc của Giản Trường Thanh lại cứng rắn lên như vậy. Ví dụ như việc của Vương Quốc Hoa, rõ ràng là Chu Bồi Tiêu không đúng, Giản Trường Thanh vẫn đưa tay chèn ép Vương Quốc Hoa một chút. Long Diễm thấy đó là không khôn ngoan.

Vương Quốc Hoa năm nay mới 33, Long Diễm cũng mới 50, còn có không ít năm làm việc cơ mà.

Tổng hợp nguyên nhân nhiều lại với nhau, Long Diễm tuy cản Vương Quốc Hoa lại lúc hắn muốn xuống cơ sở nhưng khi phái nhân viên đi cùng cũng có an bài cẩn thận. Cấp bậc của Long Diễm thấp, lại là nữ nên đi cùng sẽ không có phiền phức. Mà bản thảo kia bên TỈnh đoàn đưa sang cũng là tỏ vẻ tôn trọng lãnh đạo, chẳng qua bản thảo này không thích hợp đăng tin. Long Diễm đưa sang cũng có lý do là chủ động kéo gần quan hệ với Vương Quốc Hoa. Không cần Vương Quốc Hoa có ấn tượng tốt với mình, chỉ cần lúc Giản Trường Thanh lui, Vương Quốc Hoa có thể không nghe không thấy về mình là đủ.

Nghiêm Lệ về báo cáo quá trình, Long Diễm hiểu Vương Quốc Hoa đã biết ý của mình. Long Diễm khẽ thở dài một tiếng, vị chủ tịch Vương này đúng là có năng lực.

Nếu không có bất ngờ thì trước khi Giản Trường Thanh lui, Long Diễm tự nhận mình có thể lên làm phó chủ tịch tỉnh, có lẽ là điều khỏi tỉnh Nam Quảng. Tính ra y đa công tác ở Nam Quảng này được hơn chục năm rồi.

Trời đang mùa đông nhưng khi Lãnh Vũ từ Bắc Kinh về các thường vụ đều tới đông đủ ngoài Giản Trường Thanh. Giản Trường Thanh đang bị bệnh sốt 39 độ phải vào viện.

Lãnh Vũ đi xuống thấy khá đông tiếp viên hàng không đứng thành hàng đón mình, y lạnh nhạt nói với Khương Kiệt đang cầm ô che cho mình.

- Sau này không nên làm như thế này, mọi người đều có công việc của mình.

Nếu như không có việc quá gấp thì các thường vụ cũng cần đến đón bí thư tỉnh ủy đi công tác về. Vương Quốc Hoa cũng đứng trong đám người nhưng ở vị trí phía dưới.

Lãnh Vũ bắt tay mọi người xong rồi lên xe, y ngồi xuống nói với Khương Kiệt đang đóng cửa.

- Mời đồng chí Vương Quốc Hoa lên xe tôi.

Đãi ngộ này khiến rất nhiều người hâm mộ, Vương Quốc Hoa mỉm cười lên xe lãnh đạo. Xe ra khỏi sân bay, Lãnh Vũ thở dài nói.

- Quốc Hoa, Lưu Triệu Minh bị ngã rồi.

Vương Quốc Hoa vội vàng nói:

- Sao vậy ạ?

Lãnh Vũ nói:

- Cụ thể không rõ, hình như là liên quan đến việc quyên góp vốn phi pháp, Lưu Triệu Minh lún không quá sâu nhưng bị phê bình và bố trí đến một vị trí không có quyền lực. Hội nghị lần này chủ yếu thông báo việc của Lưu Triệu Minh, trung ương yêu cầu các tỉnh tăng cường giám sát ngăn chặn hiện tượng đó xảy ra.

Vương Quốc Hoa đương nhiên biết việc này nhưng lúc đó hắn làm bí thư thị ủy nên không dám đâm ra, nếu không sẽ đắc tội bao người. Lúc ấy hắn chỉ cảnh cáo đối phương không làm ở thị xã Thiết Châu là hắn coi như không thấy.

Nói ra có chút ích kỷ, Vương Quốc Hoa cũng hơi xấu hổ nhưng trên đời đâu có bữa cơm miễn phí chứ, có ai nhiều công sức làm đủ thứ chuyện như vậy. Đám quan chức bị dính vào không biết đạo lý này sao? Bọn họ biết nhưng vì lợi ích quá lớn, tương lai có xảy ra chuyện cũng chưa chắc dính líu tới bọn họ nên cứ làm.

Chuyện này Vương Quốc Hoa sẽ không đánh giá, hắn giả ngu cười nói.

- Việc này lúc tôi còn ở thị xã Thiết Châu đã nhấn mạnh trong hội nghị cán bộ, cán bộ Đảng viên không được tham gia vào hoạt động tụ tập tài chính cá nhân, phát hiện ai sẽ xử lý người đó.

Lãnh Vũ gật đầu nói.

- Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Sau đây tôi sẽ yêu cầu Ban Tuyên giáo tăng cường tuyên truyền giáo dục phương diện này, bảo trì nhất trí với trung ương. Đúng, cậu mấy hôm nay thế nào?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Tôi còn có thể thế nào chứ? Đi làm đúng giờ, đúng rồi, hôm trước tôi tới thị xã Hắc Cương một chuyến và thấy vài thứ, sau khi về lại thấy lo lắng trong lòng. Tôi định dành thời gian vài ngày quay trở lại đó.

- Thị xã Thiết Châu nổi tiếng nghèo trong tỉnh, xếp hạng cuối về kinh tế, nói khó nghe đây là cái động không đáy, cậu định nhảy vào đó sao?

Lãnh Vũ tuy nói thế nhưng vẻ mặt trông lại khác. Vương Quốc Hoa chú ý đến Hắc Cương, đây là việc tốt đối với Lãnh Vũ. Đương nhiên nếu Giản Trường Thanh và Chu Bồi Tiêu cũng sẽ coi đây là việc tốt.

- Mấy năm nay trung ương và tỉnh đã tăng cường đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, tình hình giao thông của Hắc Cương cũng không quá kém, ít nhất đường đến xã, thị trấn là như vậy. kinh tế không quá khởi sắc là liên quan đến tư tưởng của cán bộ. Ví dụ như lúc tôi làm công tác xóa đói giảm nghèo ở huyện Lâm Vượng vậy, đầu tiên là phải có quy hoạch lâu dài và hợp lý chỉnh hợp các tài nguyên của đối phương. Sau đó đối với Hắc Cương thì tài chính từ ngoài là rất quan trọng. Bây giờ tôi chỉ mới có một khái niệm mơ hồ nên cần đi xuống mấy lần mới đưa ra được quy hoạch cụ thể.

Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói.

- Tôi ủng hộ suy nghĩ của cậu. Cậu phụ trách quản lý công nghiệp, nông nghiệp nên cũng cần đi xuống khảo sát thực địa chứ đọc tài liệu xuông cũng khó thành.

Lãnh Vũ dừng một chút rồi nói tiếp.

- Tôi cho rằng nhiệm vụ càng quan trọng hơn của cuậ là thông qua Hắc Cương để đưa ra ý tưởng phát triển nông lâm nghiệp cho Nam Quảng.

- Yêu cầu này của ngài quá cao, tôi còn chưa xuống mà ngài đã đẩy tôi vào chỗ khó khăn như vậy.

Vương Quốc Hoa cười đùa, Lãnh Vũ trừng mắt nhìn hắn.

- Đừng có mặt dày với tôi, làm không tốt tôi xử cậu.

Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không đặt lời uy hiếp này vào lòng. Hắn hiểu Lãnh Vũ đang gặp áp lực rất lớn, chiến lược phát triển phía tây hô hào nhiều năm nhưng Nam Quảng mãi không có khởi sắc, trung ương đưa Lãnh Vũ tới đây là đặt kỳ vọng rất cao.

- Còn có việc này, tôi gần đây nhận được tin là trước Đại hội Đảng vừa rồi Ban tổ chức cán bộ trung ương đã nói chuyện với Giản Trường Thanh, hy vọng y lui về tuyến hai, nhanh thì trong một năm này.

Lãnh Vũ nói làm Vương Quốc Hoa giật mình, chuyện sợ không đơn giản như vậy chứ?

Lãnh Vũ nhìn vẻ mặt Vương Quốc Hoa đang biến hoá rất rõ, y khẽ thở dài một tiếng, tên này đúng là có thiên phú làm chính trị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi