PHÙ ĐỒ THÁP

Hắn không lên tiếng, vững vàng bế lên nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, đi tới phía sau tấm bình phong trầm hương, nhẹ nhàng đặt nàng trên chiếc giường thêu khắc hoa.

Đã là con người thì đều có thất tình lục dục, không ai có thể vượt qua nổi, chỉ đành cúi đầu chịu làm nô dịch của nó. Ở một góc độ nào đó, Hoàng Hậu cũng là một người đáng thương, mấy tháng rồi không được gặp Hoàng Đế, tuổi còn trẻ đã phải chịu cảnh phòng đơn gối chiếc, chỉ có thể tự mình xót xa. Nếu cửa chính đi không thông, vậy thì đành trèo cửa sổ. Bởi vậy nàng mới đắm chìm trong lạc thú trêu đùa cùng thái giám.

“Hai ngày nay quá nhiều chuyện phức tạp, làm cả người ta phát đau.” Hoàng Hậu cởi áo ngoài, thay bộ trung y giao lãnh màu xanh nhạt. Năm nay vào xuân sớm, thời tiết hẳn đã phải ấm áp hơn, không biết tại sao lại có một cơn rét tháng ba ùa tới. Cung điện vào đêm lạnh lẽo, phóng đại cảm giác lẻ loi cô quạnh. Nàng tựa vào tủ ngọc trai đầu giường, đắp hờ tấm chăn gấm thoảng mùi trầm hương, nhướng mắt cười với hắn, “Trời hôm nay cũng thật lạnh, tới đây ủ ấm cho ta đi!”

Tiêu Đạc nhấc vạt duệ táp ngồi bên mép giường, cũng không thật sự trèo lên, thò tay vào chăn thăm dò, nắm hai chân nàng trong lòng bàn tay.

Triệu Hoàng Hậu là người Hán, từ bé đã bó chân, cũng coi như là gót sen ba tấc. Xưa nay nữ nhân bó chân đều là để nam nhân thưởng thức, hắn ái muội vỗ nhẹ cách lớp vải tất, phần đầu nhòn nhọn bé nhỏ, nửa đoạn sau lại tròn vo, giống như đang nắm trong tay một chiếc bánh chưng ngâm nước.

Hắn cứ như gần như xa, Hoàng Hậu không vừa ý, nắm lấy dây mũ dưới cổ hắn kéo lại đây, hờn dỗi nói: “Ngươi không phải nô tài tốt của bổn cung sao? Chủ tử nói còn dám không nghe?”

Nàng vừa dứt lời, hắn dịch tay tới cẳng chân nàng, một đường uốn lượn về phía trước, khiến nàng phải thở hổn hển. Hắn vẫn tươi cười nửa giả nửa thật: “Thần là một tên tàn tật, bằng không sao có thể tiến cung. Nếu bộ dạng này dám bò lên giường thêu nương nương, đó chính là vô lễ. Thần ngồi đây hầu hạ cũng không có gì khác biệt.”

Hoàng Hậu lấy mũi chân khiêu khích hắn, “Ngươi ra vào tự do cung của ta, ta đối đãi ngươi thế nào, ngươi cũng biết…Đã lâu như vậy rồi, ta vẫn chưa từng thấy ngươi cởi y phục, hôm nay cởi ra cho ta xem xem, có lẽ còn có thể cứu chữa đấy!”

Hắn khẽ nghiêm mặt “Nương nương từ bi nhất, lại nhẫn tâm bóc trần vết sẹo của thần? Hổ thẹn của thần chỉ là thứ yếu, chẳng may khiến nương nương mất hứng, bị chém mấy đao cũng không hết tội.”

Mỗi người đều có một giới hạn, dưa hái xanh không ngọt, nóng nảy trở mặt sẽ không còn gì thú vị. Hoàng Hậu cũng hiểu đạo lý này, vẻ kính cẩn của Tiêu Đạc chỉ là ngoài mặt, giờ hắn đã khác xưa, không thể tùy ý điều khiển được nữa.

“Đáng tiếc cho một người giỏi giang, nếu như ngươi hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ khiến vô số nữ nhân chết mê chết mệt!” Nàng nhắm mắt buồn bã than nhẹ, “Chúng ta đều là những kẻ đáng thương, cứ làm bạn với nhau như vậy đi!” Rồi lại đột nhiên mở mắt ra, kéo cổ hắn xuống, gương mặt phảng phất sắc hồng tựa xuân, nỉ non như đang nói mơ: “Ta biết ngươi không muốn cởi y phục, không cởi thì không cởi thôi. Nằm xuống đây cùng ta một lúc, nói với ta vài lời an ủi, vậy cũng đủ rồi.”

Đồng hồ nước trong tẩm cung tí tách, hợp với tiếng mưa rơi liên miên ngoài sân, tối tăm nặng nề, đan chéo vào nhau thành một thế giới vô vọng. Phải sống chính là không siêu thoát được, giống như một hố đen càng ngày càng phình to lên, một mặt thì căm ghét, một mặt lại sa đà không thể tự thoát ra.

Đến tận giờ tuất Tiêu Đạc mới bước ra khỏi Khôn Ninh Cung, ánh đèn treo phía đầu hiên rọi xuống, hắn vẫn là bộ dạng sạch sẽ lưu loát, đến tóc cũng chẳng có một sợi rối loạn. Hắn là kẻ đứng đầu trong các thái giám, vững vàng ngồi trên cái ghế cao nhất Tư Lễ Giám, trước mặt chủ tử thì là nô tài, nhưng trước mặt đám nô tài cũng là một nửa chủ tử. Vừa bước ra cửa liền có một đám người hầu kéo tới, mở ô lên hầu hạ hắn, cung kính mà nghênh đón hắn về đông vũ phòng.

Hắn ngồi trên ghế cao, vẫn theo quy củ cũ, trước mặt là một thau đồng mạ vàng chứa nước ấm, bên cạnh là hai tiểu thái giám hầu hạ, một tên cầm khăn lược, một tên cầm xà phòng.

Hắn ngâm tay trong thau nước, hung hăng lấy xà phòng chà xát, chà đến tận khi cả bàn tay đều đỏ hết lên mới thôi. Người bên cạnh hắn đều biết thói quen này, chỉ im lặng đứng bên, chờ đến khi hắn lau tay, tâm tình dịu bớt, nhìn đúng thời điểm mới bắt đầu chậm rãi thưa chuyện.

“Cha nuôi uống trà.” Tào Xuân Áng cong eo dâng lên chén trà phỉ thúy hoa cúc, liếc thấy sắc mặt hắn không tốt, dè dặt lên tiếng: “Mấy ngày nay cha nuôi vất vả, để con giúp ngài đấm lưng?”

Những thái giám có uy quyền đều thịnh hành chuyện nhận con nuôi, con nuôi tận tâm tận lực hiếu thuận cha nuôi, cha nuôi cũng yêu thương con nuôi, cha hiền con thảo y như thật. Tiêu Đạc cũng có một đứa con nuôi nhận từ tháng chín năm ngoái, mới mười hai mười ba tuổi, là một đứa bé rất lanh lợi. Nếu chiếu theo tuổi tác lập thất bên ngoài, ở tuổi hắn chắc chắn không thể có con trai lớn từng này. Trong

đại nội thì khác, cũng giống như những vị quý nhân nuôi chó nuôi mèo, có người nhận con để được gọi một tiếng cha nuôi, để mà vẽ ra một tấm chân dung nhân hậu.

Thấy hắn không đáp, Tào Xuân Áng ngoan ngoãn đi vòng ra phía sau. Những kẻ hầu hạ bên Hoàng Đế đều có tay nghề xoa bóp rất tốt, bàn tay nắm lại đấm qua đầu vai gáy một lượt, tiếng đấm bóp vừa giòn vừa sảng khoái.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, thái giám Bỉnh bút Diêm Tôn Lãng dâng lên sáu quyển sớ, thấp giọng nói: “Phiếu nghĩ của Nội các đều đã dâng lên, trước mắt Hoàng Thượng bệnh nặng, theo Đốc chủ thấy, chuyện phê hồng này…”

“Để đó.” Hắn xoa xoa huyệt thái dương, “Lúc đó ta nói vậy cũng chỉ để ổn định lòng người, tránh cho các đại thần động đao động kiếm, đầu lưỡi cũng có thể đè chết người. Nếu Hoàng Thượng có thể mở miệng, phê được thì cũng đã phê. Hiện tại còn chẳng nói nên lời, nào ai dám động bút, không cẩn thận sẽ bị người ta lợi dụng sơ hở. Nghe ngoài đường phố có lời đồn nói ta là “vua đứng”(*), đã sai người của Đông Xưởng đi tra rồi. Bị chụp cho cái mũ lớn như vậy, chẳng may sau này tính sổ, có mấy cái mạng cũng chẳng đủ chết.”

(*)Bản gốc là “Lập Hoàng Đế”: Ý nói hoạn quan chuyên quyền, chi phối nhà vua nắm quyền hành chẳng khác gì vua thật. Còn nhà vua sẽ bị gọi là “Ngoạ Hoàng Đế” (vua nằm), không có thực quyền, nằm chơi để cho hoạn quan chi phối.

Vẻ cẩn thận của hắn khiến cho mấy tên Bỉnh bút, Tùy đường(*) chấn động trong lòng. Mọi người trao đổi ánh mắt, cúi người thưa: “Đốc chủ nói như vậy, thật khiến chúng thuộc hạ sợ hãi. Chẳng hay là có biến cố gì sao?”

(*) Tùy đường: tên một chức vụ của thái giám.

Trước nay chỉ có Đề đốc Đông Xưởng tính kế người khác. Quan viên trong triều không kể lớn nhỏ thế nào, nhắc tới Đông Xưởng cũng đều sợ tới mức hồn phi phách tán. Đốc chủ đột nhiên cẩn thận chặt chẽ, tất nhiên sẽ khiến cho đám thuộc hạ cảm thấy kinh ngạc.

Tiêu Đạc biết đám thuộc hạ này tác oai tác quái đã quen, bỗng dưng phải chú ý cảnh giác lại thành ra mất phương hướng. Hắn vân vê chuỗi Phật châu sáp ong trong tay chậm rãi đếm, vừa đếm vừa nói: “Thời buổi rối loạn, cảnh giác vẫn là hơn. Chứng bệnh này của Hoàng Thượng…không ai nói rõ.”

Giang sơn sắp đổi chủ, lời trong lòng khó mà nói ra, song ai ai cũng ngầm hiểu. Diêm Tôn Lãng vâng dạ, đem đống sớ thối lui sang một bên.

“Phiếu nghĩ của Công Bộ, không biết Đốc chủ đã nhìn qua chưa?” Một thái giám Tùy đường lên tiếng: “Năm ngoái Hoàng Hà thay đổi dòng chảy, Chương Tây vỡ đập, nhập vào đường cũ ở Đông Nam. Lúc ấy Công Bộ phụng mệnh trị thủy, chỉ mới vẻn vẹn nửa năm, vậy mà phí tổn đã vượt xa mức dự toán…”

Người nọ còn chưa nói xong đã bị Tiêu Đạc giơ tay ngăn lại. Hắn đứng dậy bước đến trước cửa, lật tấm mành lên nhìn ra bên ngoài, mưa bụi tí tách hắt dưới hiên, đèn lồng giấy run rẩy trong gió, lộ ra ánh nến mông lung yếu ớt bên trong. Trời thật lạnh, còn thở ra khói hệt như mùa đông. Hắn chà sát đôi bàn tay, dài giọng nói: “Nếu trời không ngừng mưa, e là việc trị thủy còn thiếu hụt nhiều hơn nữa. Dù sao đây cũng không phải chuyện của chúng ta, người nên nhọc lòng là mấy Thủ phụ Nội các mới phải. Chúng ta rốt cuộc đều là nội giám (thái giám trong nội đình), long thể Hoàng Thượng mang bệnh, đại sự hàng đầu chẳng phải chính là Thánh cung sao! Truyền lệnh cho mười một Giám còn lại, hai ngày này trị phòng phải luôn có đủ người, chưa biết chừng sẽ có ý chỉ ban xuống. Ta đau đầu, không muốn nói nhiều nữa, còn phải về Đông Xưởng một chuyến.” Rồi hắn lại nhớ ra: “Tôn Lãng đi theo, ta có việc giao phó.”

Hắn khoác thêm áo choàng lưu vân rồi đi ra cửa, không dẫn theo người khác, chỉ có mình Tào Xuân Áng ở bên xách đèn che ô. Diêm Tôn Lãng bước nhanh tới, nghe hắn dặn dò: “Gom danh sách những người ở Càn Tây Ngũ Sở về đây, người tuẫn táng phải lên đường cùng ngày, đừng để đến lúc đó lại luống cuống tay chân.”

Diêm Tôn Lãng đáp: “Đốc chủ yên tâm, hôm nay thuộc hạ đã trù bị chuyện này. Khi trước Tiên Đế táng theo 68 người, lần này Hoàng Thượng không thể đem theo nhiều hơn. Tạm thời quyết định táng 60 người, khi có danh sách thuộc hạ sẽ trình lên, nên thêm nên bỏ, còn phải nghe ý Đốc chủ.”

Hắn ừ một tiếng, đưa tay quấn áo chặt hơn, hờ hững nói: “Chuyện tuẫn táng cũng có quy củ, mấy vị nương nương gì đó kia, không cần ta nói ngươi cũng biết. Mọi chuyện phải làm cho gọn ghẽ, phải gãi đúng chỗ ngứa, có vậy mới không lật thuyền. Hôm nay ta còn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng xem ra là không thể rồi. Chuyện phê hồng lần này không thể làm, xưởng vệ bên kia lại càng phải để mắt. Thời gian này khác với thường ngày, nhiều người ngo ngoe rục rịch, đám phiên tử(*) ra ngoài thu thập một xe tin tức, lại chẳng có mấy tin dùng được, trong mắt bọn họ Đông Xưởng đã biến thành nha môn chỉ biết ăn mà không biết làm.”

(*) Phiên tử: Lính trong Đông Xưởng.

Đông Xưởng trực tiếp phụng mệnh Hoàng đế, ẩn náu khắp nơi, giám sát nhất cử nhất động của các quan viên. Tỷ như trước kia có vài vị ở Chiêm Sự Phủ họp nhau đánh bạc, mới đêm trước còn chí chóe thắng thua, ngày hôm sau lập tức bị Hoàng Đế dằn mặt, làm cho văn võ bá quan sợ hãi im thin thít như ve sầu mùa đông. Đại nạn đánh phủ đầu còn không nói, đằng này lại bị theo dõi tới khiếp người. Bệnh tình Hoàng Đế nguy kịch, việc của Đông Xưởng càng không thể chậm trễ, càng đến thứ thời điểm này lại càng phong thanh hạc lệ(*). Diêm Tôn Lãng là tâm phúc của hắn, biết hắn làm việc luôn là tàn nhẫn, nếu không sẽ chẳng thể nào ngồi lên được vị trí đứng đầu ở độ tuổi này. Một khi chấp chưởng Đông Xưởng, đã làm là phải làm cả đời, kết oán với quá nhiều người, ngày nào đó rớt đài chắc chắn sẽ không thể sống sót.

(*) Phong thanh hạc lệ: sợ bóng sợ gió. Thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tần đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu lại ngỡ quân Tần đuổi theo.

Còn chuyện phải làm cho gọn ghẽ mà hắn nói, tất nhiên là ý nói về hậu cung. Hoàng Đế án giá (băng hà), sẽ có rất nhiều nữ nhân xui xẻo phải đi theo, chỉ cần là người có chút đầu óc thì chắc chắn sẽ không chịu ngồi im chờ chết, sẽ đi cửa sau nhờ người, bất chấp mọi thứ dù là giao dịch tiền tài hay nhân tình, vậy nên sự công bằng ở đây chỉ là ngoài mặt. Làm cho gọn ghẽ tức là lấp đầy danh sách bằng những người vốn không hề phải chết. Hai bên chia đều, giấu nhẹm cho tới khi sóng yên biển lặng.

Diêm Tôn Lãng thưa vâng, “Thánh Thượng chỉ có một con trai là Vinh Vương, Đốc chủ là muốn cần vương sao?”

Hắn cầm đèn lồng chậm rãi đi trước, nghe được câu này liền nghiêng đầu nhìn Diêm Tôn Lãng. Ánh lửa yếu ớt chiều sáng nửa bên mặt hắn, tựa như tuyết trắng ngày xuân lạnh lẽo tận xương. Đôi ủng da giẫm vào vũng nước ướt đẫm, gió thổi làm tà áo duệ táp màu son của hắn bay bay, kim mãng thêu trên đầu gối mặt mày dữ tợn, hắn lại điềm nhiên mà cười: “Cần vương? Ý này không tồi, có lẽ còn có thể nhân cơ hội rửa sạch ác danh của ta. Chỉ tiếc danh tiếng ta quá xấu, đời này không làm người tốt được.”

Lời lẽ ba phải của hắn làm Diêm Tôn Lãng chẳng hiểu ra sao, mặc dù là người được tín nhiệm nhất, gã cũng không bao giờ biết được trong đầu vị Đốc chủ kia đang nghĩ gì. Bọn họ cũng không cần biết quá nhiều, chỉ cần làm tốt việc hắn dặn là được rồi.

“Người của Đông Xưởng không vào cung được, khi Vạn Tuế Gia long ngự tân thiên (băng hà) vẫn phải do Tư Lễ Giám lo liệu. Chuông tang vừa vang thì lập tức phái người canh gác các cửa Thừa Càn Cung, không được để bất cứ kẻ nào ra vào, đến lúc đó ta tự khắc lo liệu.” Đi đến cánh cửa cuối cùng, hắn đứng lại, nhận lấy cái ô trên tay Tào Xuân Áng rồi cho bọn họ quay về, một mình hướng về phía Trinh Thuận Môn mà đi.

Bên trong Trinh Thuận Môn có thái giám gác cửa, đi qua con đường nhỏ, ở phía đối diện là do Cẩm Y Vệ đóng giữ. Địa vị Tiêu Đạc hiển hách, đám nội quan thấy hắn tới từ xa đã vội mở cửa. Diêm Tôn Lãng nhìn theo thân ảnh dần biến mất, quay đầu hỏi Tào Xuân Áng: “Ngươi nghe ra được cái gì không?”

Tào Xuân Áng khịt mũi, ngẩng mặt cười nói: “Ý của Đốc chủ là muốn bảo ngài đừng có chỉ lo vơ vét vàng bạc rồi tìm đối thực, tốt xấu gì cũng đừng có để lại điểm yếu cho người ta bắt chẹt.”

Diêm Tôn Lãng đánh vào ót nó một cái: “Nhãi ranh, ông đây không hỏi chuyện ấy.”

Ông đây? Trên người thiếu mất “thứ kia” còn dám xưng ông đây, không sợ người ta chê cười sao? Tào Xuân Áng ngoài cười mà trong không cười, đáp: “Vâng vâng vâng, là thuộc hạ nói sai.” Rồi chắp tay hành lễ: “Chuyện Đốc chủ đã phân phó, chúng ta cứ thế mà làm, chuẩn không sai được. Còn về chuyện kia…Đốc chủ ngài ấy gần đây hay đau đầu, ngay cả phủ đệ cũng chẳng về thường xuyên. Theo thuộc hạ thấy, cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi một vị mẹ nuôi. Thái giám chúng ta tuy đã tịnh thân, nhưng trong lòng vẫn luôn coi mình là nam nhân. Có người một người biết nóng biết lạnh ở bên chăm sóc, không chừng còn khỏi luôn đau đầu. Thuộc hạ nghe nói hương khí trên người nữ nhân trị được bách bệnh…Hì hì, Diêm thiếu giám hẳn là hiểu rõ nhất. Ngài đừng có chỉ biết mỗi mình, cũng phải nhìn đến Đốc chủ một chút đi!”

Diêm Tôn Lãng trừng mắt, tiểu tử choai choai thì biết cái gì! Lại còn dám đắc ý! Nhớ tới mình một thân tàn tật, gã cũng thấy khó chịu. Muốn nữ nhân thì rất dễ dàng, vẫy tay là có. Mỗi ngày đều đập vào mắt, cứ luôn phải tự nhắc nhở bản thân bên dưới đã thiếu một khối thịt. Người không biết xấu hổ thì không nói, còn vị kia nhạy cảm như vậy, ai biết được trong lòng hắn thế nào. Đưa nữ nhân cho hắn, ai mà gánh cho nổi rủi ro!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi