PHÙ DU



Edit: Ry
003 muốn trả lời Cốc Nghi.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt nó lại do dự.
Cốc Nghi đứng dậy đi vào bên trong, tìm mấy nhóc quái vật khác: "846?"
Xúc tu trong suốt mệt mỏi buông thõng, 003 ngoan ngoãn theo sau Cốc Nghi.
846 vỗ đôi cánh nhỏ, trốn tránh 003, ngã lên mu bàn chân Cốc Nghi.
Nó líu ríu kêu, Cốc Nghi phải đỡ nó dậy, đặt trong lòng bàn tay, nhè nhẹ chọc cái đầu nhỏ.
"Đói rồi à?" Đầu ngón tay gãi cánh nhỏ, Cốc Nghi khẽ hỏi nó.
Xúc tu trong suốt lập tức bành trướng, nó sừng sững giữa không trung, lạnh lùng nhìn 846 chằm chằm.
846 sợ quá rúc vào măng-sét của Cốc Nghi.
Cốc Nghi không buồn quay đầu, thuần thục duỗi tay ra sau chạm vào cái cục quái vật mềm nhũn kia, đẩy nó lên trước.
"Có phải nhóc lại ăn hiếp người ta không?" Cốc Nghi đặt 846 xuống dất, 846 vội vàng chạy đến rúc vào chân Cốc Nghi: "Hả 003?"

Xúc tu trong suốt trên không trung nhìn thẳng vào mặt Cốc Nghi, sau đó nhụt chí thu nhỏ về kích cỡ ban đầu.
"Mau nói lời xin lỗi với 846 đi."
003 nằm im không nhúc nhích, ánh mắt của nó từ đầu đến cuối chỉ dừng ở mặt Cốc Nghi.
"Mau nói xin lỗi bạn đi, đợi chừng nào 846 tha thứ cho nhóc thì hai đứa lại có thể chơi chung thật vui rồi."
Xúc tu mọc ra khỏi cơ thể màu đen, chạm vào lòng bàn tay ấm áp của đối phương, dịu dàng vuốt ve gan bàn tay.
Thật sao?
Nếu như 003 lên tiếng, Cốc Nghi phát hiện ra nó khác biệt, chất vấn nó giống như tối qua.

Nó sẽ phải giải thích thế nào đây?
003 nắm tay Cốc Nghi, cúi đầu với 846.
Cốc Nghi xoa nắn xúc tu của nó: "Ngoan lắm."
Đêm đó 003 lại lén lút đưa Cốc Nghi vào thế giới tinh thần, trước hết nó trả lại kí ức cho anh, muốn dùng phương pháp nó học được hôm nay để làm dịu quan hệ của bọn họ.
Cốc Nghi nhếch mép nhìn 003.
"...!Được..."
"Mày lại lén khống chế tao?"
003 còn chưa nói hết, Cốc Nghi đã ngắt lời nó.
"Không tính."
"Cái này còn không tính?" Cốc Nghi nở nụ cười gượng gạo: "Vậy thì cái gì mới tính?"
"Tôi chỉ rút đi kí ức của em về tôi."
Ban ngày Cốc Nghi có thể đối xử với 003 như bình thường bởi vì cái cục quái vật màu đen đó, dù có ngang ngược hoành hành thế nào thì trong mắt anh, nó cũng chưa làm chuyện gì quá đáng.
Nhưng Cốc Nghi hiện giờ lại biết cái gì là thế giới tinh thần và xúc tu trong suốt, lại thêm những hành động đó của 003.
Nếu 003 là một con quái vật xa lạ, chắc Cốc Nghi cũng sẽ không đau đớn đến vậy.
"Nhưng mày vẫn chạm vào dây thần kinh của tao." Cốc Nghi bình thản nói: "Giống như bí mật bị phanh phui vậy."

Cốc Nghi cũng có chuyện không muốn ai biết.
Ví dụ như quá khứ của anh, ví dụ như lận đận mấy năm vừa qua, lại ví như mấy tháng anh bất lực và tan vỡ.
Anh giả vờ mình đã quên, thật ra chỉ khóa lại niêm phong những hồi ức đó.
"Tao..." Cốc Nghi cúi đầu, bờ môi run rẩy: "Không thích."
"Tôi không chạm vào nó."
003 thu hồi những xúc tu tinh thần đang rối loạn.

Chúng đã biết được mùi vị của sợi dây thần kinh nho nhỏ sạch sẽ mà đơn thuần kia, trở nên càng khó kiểm soát, chúng thường sẽ không kìm lòng được mà lại gần Cốc Nghi.
003 vừa giải thích với Cốc Nghi, vừa cố gắng khống chế chúng nó.

Quái vật đã cho Cốc Nghi sự nhượng bộ lớn nhất.
003 vặn vẹo nhích tới hai bước.
Cốc Nghi lập tức cảnh giác nhìn nó.
"Đừng tới đây."
Ấn tượng của anh về 003 đã thay đổi, nó là sinh vật vũ trụ hùng mạnh trong sương mù, cũng là thứ khốn kiếp có thể tuỳ tiện khống chế vận mệnh của anh.
"003."
Cuối cùng Cốc Nghi cũng chịu gọi nó.

"Thả tôi về thế giới hiện thực, đừng đưa tôi vào đây nữa."
"Không thể được."
003 quả quyết từ chối Cốc Nghi.
"Đến lúc trở lại thế giới hiện thực, cậu vẫn sẽ là cậu, tôi vẫn sẽ là tôi.

Cậu có thể sống thoải mái ở viện điều dưỡng, còn tôi sẽ tận tụy với công việc của mình."
Ý tứ trong lời của Cốc Nghi sao 003 lại không hiểu.
Quan hệ của họ dừng ở đây thôi.
003 thăm dò ra ý nghĩ chân thật trong nội tâm anh.
Con người luôn uyển chuyển như thế, ngay cả lời từ chối cũng không chịu nói rõ ràng.
"Nhưng tôi muốn gặp anh."
Chồng củi trong lò sưởi âm tường bùng lên ngọn lửa màu đỏ, Cốc Nghi tối tăm nhìn về phía nó: "Nhưng tôi...!Không muốn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi