PHÙ DU



Edit: Ry
"Tôi..."
Sự dịu dàng của Cốc Nghi làm Kỷ Trạch tự cảm thấy xấu hổ.
"Kỷ Trạch tiên sinh, tính ra chúng ta đã gặp nhau hơn nửa tháng rồi, mặc dù tôi không quá hiểu về anh, nhưng tôi có thể cảm giác được.

Anh là một người rất tốt."
Cốc Nghi đưa nước ấm cho gã.
"Nên hãy dũng cảm theo đuổi người anh thích đi, yêu không chỉ dừng ở lời nói đầu môi, anh có thể dùng hành động khiến đối phương cảm động.

Không có trái tim nào là làm bằng sắt, rồi sẽ có một ngày anh theo đuổi được người anh yêu thôi."
Cảm xúc của Kỷ Trạch được xoa dịu.
"Cảm ơn." Gã học theo sự lễ phép của Cốc Nghi.

Mặt dịu dàng của Kỷ Trạch rất giống với Cốc Nghi.
Gã đã thấy kí ức của Cốc Nghi, thế nên cũng bắt chước cách Cốc Nghi sống với người khác, bắt chước nụ cười dịu dàng của anh, bắt chước thái độ của anh với bạn bè.
Nhưng gã là Kỷ Trạch.
Dù có bắt chước giống đến mấy thì mặt nham hiểm hung ác gã luôn che giấu kia cũng không thể thay đổi.
Giống như lúc này.

Miệng gã nói cảm ơn.
Nhưng trên thực tế, gã chỉ muốn cho người trước mặt nhớ lại hết thảy, muốn để anh cho gã ôm anh, thậm chí gã còn muốn Cốc Nghi đồng ý cho gã---
Thân phận người yêu anh.
Kỷ Trạch nhấp một ngụm nước ấm, một quyết định mơ hồ thành hình trong lòng gã.
"Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?" Kỷ Trạch cầm chặt cốc nước: "Em từ chối cũng không sao đâu."
"Chuyện gì thế?"
"Tôi..." Kỷ Trạch hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn ôm em, chỉ một lát thôi, tôi cam đoan là tôi..."
"Được chứ."
Cốc Nghi tươi cười dang tay, chủ động ôm lấy Kỷ Trạch: "Được rồi, trước hết để tôi khắc xong con cưng của tôi đã, nếu Kỷ tiên sinh có việc thì cứ tìm tôi."
Đợi Cốc Nghi đi rồi, Kỷ Trạch cúi xuống nhìn cốc nước, cười.
"Chờ thêm một tháng nữa." Kỷ Trạch cúi đầu nỉ non: "Hãy để tôi lại lừa mình dối người thêm một tháng."
"Đến lúc đó..."
"Đến lúc đó...!Tôi sẽ không giam giữ em nữa..."
-
Tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, người trên giường trở mình, mơ mơ màng màng dụi mắt.
Cốc Nghi lại nằm thêm một lát, đến lúc tỉnh hẳn mới đứng dậy xuống giường.

Anh cởi ra chiếc áo ngắn tay thường được dùng làm áo ngủ, cơ thể mảnh khảnh gầy yếu đầy xương lại lộ trong không khí.

Anh chậm rãi khoác lên áo sơ mi màu lam nhạt cùng với áo khoác màu trắng mà công việc yêu cầu.
Cốc Nghi theo thói quen bấm xem tin tức, vừa nghe thời sự vừa đánh răng rửa mặt.
"Gần đây đã có hơn mười nhân viên của tập đoàn Dục Hoa trong thành phố đột nhiên ngất xỉu, hiện họ đã được đưa tới bệnh viện.

Tuy nhiên vẫn chưa tra được nguyên nhân, có tin đồn rằng họ bị áp lực công việc..."
Tay cầm bản chải của Cốc Nghi khẽ khựng lại.

Anh nghi hoặc nhíu mày một hồi.
Hôm nay không phải ngày trực của Cốc Nghi, nhưng anh vẫn đến phòng kiểm tra vết thương của nhóm quái vật.
Các loại quái vật không cùng loài bị đặt ở các phòng khác nhau, chỉ có quái vật phù hợp với lối sống quần cư là ở trong cùng phòng sinh thái mô phỏng.
Viện điều dưỡng có quá nhiều quy định và điều lệ, có đôi khi Cốc Nghi cũng thích làm trái với quy định.
Nhân viên không được phép đến đồng cỏ sinh thái ngoài thời gian làm việc.


Thế nên anh thường sẽ mạo hiểm, thuần thục nhập mật mã, bước vào lãnh địa chỉ có nhóm quái vật kia.
Làm càng nhiều thì Cốc Nghi càng to gan.
May là nhân viên tuần tra không đến kiểm tra, nếu không Cốc Nghi đã bị bắt rất nhiều lần.
Hôm qua Cốc Nghi nhìn thấy thông tin hiện trên kho dữ liệu là ngày kia 846 sẽ được một người tốt bụng nhận nuôi.

Anh đã chăm sóc 846 gần năm tháng, tình cảm được bồi dưỡng khá sâu, thế nên mấy ngày còn lại anh chắc chắn phải tới chơi với nó.
Lỡ sau này không còn cơ hội thì sao?
Cốc Nghi cũng định chừng nào có ngày nghỉ thì sẽ đến gặp người nhận nuôi 846.

Liệu đến lúc đó 846 gặp anh thì có mừng không nhỉ?
Chắc chắn nó sẽ vỗ đôi cánh nhỏ chạy về phía anh rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi