PHÙ DU



Edit: Ry
003 sinh ra ở vũ trụ thần bí mênh mông vô ngần.
Là loài người tham lam mang chúng nó tới Trái Đất.

Tra tấn ngược đãi, tự cho bản thân là bá chủ Địa Cầu.
Nhưng khi biến cố xảy ra, thành phố Tân Trung thất thủ, mấy trăm mấy ngàn người hôn mê bất tỉnh thì con người mới phát hiện được mức độ nghiêm trọng.

Lại muốn đuổi chúng nó, những tồn tại nguy hiểm, ra khỏi Trái Đất.
Phổ Sầm Tư không thương lượng được với cảnh sát loài người.
Bọn họ đồng ý hủy lệnh truy nã toàn cầu, nhưng trong vòng ba ngày nhất định phải giao nộp đối tượng nghiên cứu trọng điểm của phòng thí nghiệm ---
003 và 337.
Không đời nào Phổ Sầm Tư nộp 337 lên.
Dù đối phương có dùng thái độ như thế nào, dù điều kiện của đối phương có hấp dẫn ra sao, dù đối phương có hứa hẹn sẽ đối xử tử tế với 337.
Hắn cũng sẽ không bao giờ tự tay giao 337 cho con người.

Một ngày cũng không được.
Một phút cũng không muốn.
Sự ích kỉ và đố kị của loài người còn đáng sợ hơn cả quái vật.

Bọn họ luôn miệng nói vì bình đẳng sinh mệnh, tôn trọng tự do hòa bình.

Nhưng có lũ người trốn trong những góc ô uế chỉ dùng những biển hiệu này để thỏa mãn tham vọng cá nhân của mình.
Cốc Nghi trằn trọc cả đêm, hết nhắm mắt rồi mở ra, nhìn trần nhà một hồi, lại như nhụt chí mà nhắm mắt lại.
Trong đầu anh toàn là 003 và Kỷ Trạch.
Đồng cỏ sinh thái mô phỏng, quái vật ngượng ngùng lại ngang ngược, nhào vào lòng anh xong lại có một xíu xấu hổ.

003 màu đen mềm mại, 003 thuận theo lồng ngực vươn xúc tu lên, 003 dịu dàng mà ngoan ngoãn.
Đúng là nó đã thay đổi.
Một ngày hai ngày không nhận ra điểm khác biệt.

Nhưng gần nửa năm thì nhất định phải thừa nhận.
003 không còn tàn bạo như ban đầu.
Thậm chí còn ngoan đến mức quá đáng.
Hình ảnh Kỷ Trạch đỏ mắt nhìn anh lại hiện lên.
Hóa ra mặt mày sắc bén cũng sẽ trở nên mềm mại, giữa hàng mày lại chứa chan giãy giụa và đau khổ, còn có chút hối hận khó mà nhận thấy.
Con người và quái vật không phải sinh vật trong cùng một chiều không gian.
Cốc Nghi đã thấy quá nhiều, nhưng lại bỏ quên mất ý nghĩ thật lòng của bản thân.
Anh thầm nhẩm ba chữ số kia, mơ hồ đưa ra quyết định.
Trưa hôm sau, Cốc Nghi lấy lí do cần mua vài thứ, rời khỏi tiệm hoa.

Anh để 846 trong bồn tắm nhà vệ sinh, để lại tờ giấy trên tủ đầu giường.

Trong phòng thẩm vấn tĩnh lặng, chất giọng lạnh lẽo không chút tình cảm vang lên.
"Họ tên."
"Cốc Nghi."
"Tuổi."
"24."
"Trên hồ sơ có ghi anh từng học ở một đại học danh tiếng của thành phố Z, nhưng tiếc là do sao chép tác phẩm của thầy mình, còn cố ý đánh người đó nên bị đuổi học.

Có đúng không?"
Cốc Nghi cúi đầu, âm cuối run rẩy: "...!Đúng."
"Tháng hai năm nay anh gia nhập sở nghiên cứu ẩn dưới lốt viện điều dưỡng.

Bề ngoài thì yêu mến sinh vật vũ trụ, nhưng sau lưng lại đưa những sinh vật vũ trụ đã khôi phục sức khỏe lên bàn thí nghiệm lần lượt tiến hành các thí nghiệm vi phạm đạo đức nhân tính, từ đó khiến 78 sinh vật ngoài hành tinh chết ở Trái Đất."
"...!Đúng."
"Căn cứ vào điều luật thứ 273 của tinh cầu, những chuyện này đủ để anh ngồi tù bốn năm năm.

Nhưng xét tình huống nhân viên như các anh bị lừa vào làm, chỉ cần có thể đưa ra giải thích hợp lý, bên phía chúng tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho mọi người."
Cốc Nghi né tránh vấn đề: "Nhất định phải đưa 003 về vũ trụ sao?"
Đối phương khẽ gật đầu: "Dựa theo tư liệu trong tay chúng tôi thì có vẻ như anh là nhân vật thân thiết với 003 nhất.


Mời anh cung cấp tin tức có liên quan tới 003, cái này cực kì quan trọng cho việc điều tra của chúng tôi."
"Nó chỉ một con quái vật be bé thôi." Bàn tay đặt dưới bàn bắt đầu cậy móng: "Không có gì khác với các sinh vật vũ trụ khác."
"Chỉ là..."
Người đối diện bỗng đặt tệp hồ sơ xuống, ngồi thẳng người.
Cốc Nghi nói tiếp: "...!Hơi dữ thôi."
Cảnh sát không thu hoạch được tin tức hữu dụng lại cầm tài liệu lên.
Cốc Nghi nhẹ giọng hỏi lại: "Không thể cho nó ở lại đây sao? 003, nó..."
"Bên trên nghi ngờ những người hôn mê trong thành phố Tân Trung có liên quan gián tiếp tới 003.

Tuy là hôm nay đã có mấy trăm người tỉnh lại, nhưng vì lý do an toàn, những giống loài không thuộc về Trái Đất vẫn nên được trả lại vũ trụ."
"Có thể...!Cho tôi đi cùng cậu ấy không?"
Hai tay Cốc Nghi căng thẳng nắm lấy nhau, hi vọng nhìn đối phương.
"Tôi rất sợ cậu ấy một mình...!Sẽ cô đơn...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi