PHÙ DU



Edit: Ry
Kỷ Trạch đưa Cốc Nghi đến tiệm sách xong không ở lại thế giới thực lâu mà về thẳng thế giới tinh thần.
Gã nằm trên sô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Xúc tu nhỏ ở bên cạnh nghịch quả cầu thủy tinh, làm nó phát ra những tiếng vang lanh lảnh, lần này lại không hề bị mắng.
Chỉ một lát sau Kỷ Trạch đã ngủ mất.
Gã quá mệt.
Dùng cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục ra ngoài hai lần, miễn cưỡng duy trì được dạng người, ngay cả xúc tu bình thường luôn làm loạn giờ cũng ngoan hơn hẳn.
Giữa trưa Kỷ Trạch lại ra ngoài thêm lần nữa, anh giúp Cốc Nghi lấp đầy tủ lạnh chỉ có sủi cảo đông lạnh và trứng gà, để tránh Cốc Nghi lại ăn mấy thứ không dinh dưỡng kia cho bữa tối.
Con người có sự riêng tư.


Giờ Kỷ Trạch đã biết điều này, gã không dám vào phòng ngủ của Cốc Nghi, làm xong những việc cần làm thì trở về.
Có lẽ là vì đã trải qua những chuyện kia, Cốc Nghi không muốn tiếp tục né tránh nữa.

Trước kia anh chỉ muốn thỏa hiệp, nhưng chỉ có bản thân mình biết lại khiến anh có chút không cam lòng.
Sự cố chấp không ngừng nhắc nhở anh.
Không một phút nào anh buông bỏ ước mơ của mình.

Kỷ Trạch liên tiếp đi vào thế giới tinh thần của anh cũng đã gợi cho anh nhớ lại Cốc Nghi quật cường không chịu khuất phục kia.
Anh nhìn thấy bản thân của quá khứ.
Anh từng chút nhặt lại những mảnh vỡ của Cốc Nghi năm đó.
Cuộc sống những năm qua của Cốc Nghi giống như một loại lắng đọng, tính cách của anh bị mài mòn cho càng thêm bền dẻo, dù cho gặp phải những chuyện bất ngờ, bị sa thải, bị hiểu lầm, bị lừa gạt, nhưng anh, từ đầu đến cuối vẫn tin vào bản thân của ngày xưa.
Cốc Nghi về nhà đã thấy tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, còn có một tờ giấy trước cửa phòng khách.
"Mai lại đến gặp em, con người của tôi."
Phía dưới còn vẽ một khuôn mặt cười thật to.
Quan trọng là Kỷ Trạch không biết viết, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của gã, mà mặt cười ở dưới còn xấu xí hơn.

Từng nét bút ngắt quãng, thậm chí còn không nối lại được với nhau, có vài chỗ còn bị nhòe.

Nếu không phải Cốc Nghi biết Kỷ Trạch không biết cầm bút thì chắc sẽ cho là Kỷ Trạch cố ý vẽ như vậy để chọc tức anh.

Buổi tối trước khi ngủ, Cốc Nghi nghĩ tới khuôn mặt kia của Kỷ Trạch.
Anh cũng nhớ tới rất nhiều chuyện xảy ra giữa anh và Kỷ Trạch ở thế giới tinh thần.
Kỷ Trạch dùng thân phận con người tiếp cận anh rất nhiều lần, gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười.
Ví dụ như lần đầu Cốc Nghi hỏi gã tên gì.
Gã nói tên gã là Kỷ Trạch, nói cái tên này có ý nghĩa phi phàm.
Lúc ấy Cốc Nghi đã nhìn thấu được cái lời nói dối sứt sẹo này.
Lớn như vậy rồi sao có thể không cả biết tên của mình được.
Cốc Nghi theo bản năng né tránh một người lạ nói năng bậy bạ.
Thế nên lần đầu tiên bắt chuyện, còn chưa bắt đầu đã thất bại.
Lần thứ hai gặp lại gã cũng xưng tên, nhưng Cốc Nghi không nhớ nổi tên gì, rồi đến mấy lần sau nữa, gã mới dùng lại cái tên Kỷ Trạch.
-
Bình quân một ngày Kỷ Trạch gặp Cốc Nghi hai lần, ban ngày gã rời khỏi thế giới tinh thần, đến thăm Cốc Nghi, cùng Cốc Nghi đi làm, sau đó lại về nghỉ.
Đến tối thì ngồi trong nhà Cốc Nghi chừng nửa tiếng, nhìn Cốc Nghi ăn xong gã lại đi.

Thế nên tốc độ hồi phục của gã chậm vô cùng.
Xúc tu nhỏ muốn chạy ra ngoài gặp Cốc Nghi, tiếc là do sức mạnh không đủ nên nó không thể chui vào thế giới hiện thực, chỉ có thể không ngừng làm phiền Kỷ Trạch ở thế giới tinh thần.
Mỗi ngày, tính tình Kỷ Trạch chỉ tốt lúc ở bên Cốc Nghi, một khi trở lại thế giới tinh thần, người chịu tội chính là xúc tu nhỏ.
Mỗi ngày xúc tu nhỏ sẽ làm loạn với Kỷ Trạch, đòi ra ngoài gặp Cốc Nghi.
Lần nào cũng bị Kỷ Trạch ném đồ vào người.
Dần dà, nó giỏi tránh né những thứ Kỷ Trạch ném tới như cốc thủy tinh, ấm trà rồi một đống đồ linh tinh khác.
Cuối tháng 9, Cốc Nghi xin ông chủ cho nghỉ năm ngày, anh định về nhà một chuyến.

Bởi vì không thể mang Tiểu Lai lên máy bay nên anh phải nhờ Kỷ Trạch đưa nó đến thế giới tinh thần chăm giúp mấy ngày..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi