PHỤ GIA DI SẢN

Tới gần hết năm, thứ gì cũng đắt, công nhân tốt cũng không dễ tìm, Ôn Tiểu Huy mặc dù có lòng muốn mau chóng sửa sang lại hết cũng thật sự là không thể bắt kỳ hạn công trình phải nhanh hơn được, hơn nữa cậu cũng không muốn phí tiền, cậu thương lượng với mẹ, hai người cùng bàn bạc bây giờ tạm thời đình công, năm sau mới làm.

La Duệ có ba mẹ, ăn tết nhất định phải trở về nhà, hai mẹ con Ôn Tiểu Huy ngại ở lại đó, Phùng Nguyệt Hoa không thể làm gì khác đành đồng ý tạm thời dời đến căn nhà Nhã Nhã để lại.

Bọn họ mang theo hành lý đơn sơ đến ở, căn nhà xa lạ, khu vực sinh sống cũng xa lạ, cả hai thứ này khiến bọn họ có một loại cảm giác đang ăn nhờ ở đậu.

Tan làm, Ôn Tiểu Huy mệt mỏi không chịu được, nằm trên giường không ngừng hừ hừ, Lạc Nghệ xoa bóp chân cho cậu: "Khi nào mới được nghỉ lễ?"

"Phải bận bịu đến ngày ba mươi cơ, rất nhiều người chuyên chọn ngày ba mươi để làm tóc."

"Anh gần đây quá mệt mỏi, lại còn vừa sửa nhà vừa làm việc, không bằng anh nghỉ luôn đi."

Ôn Tiểu Huy lắc đầu một cái: "Không được, cuối năm việc nhiều, kiếm được cũng nhiều."

Lạc Nghệ sờ đầu cậu một cái: "Sao anh phải khổ cực như vậy, em có thể nuôi anh."

Ôn Tiểu Huy cười một tiếng, ôm cổ hắn: "Chủ yếu cũng không phải vì tiền mà là cảm giác thành tựu, sang năm anh có thể viết sách, bây giờ còn đang làm trang web của riêng mình, mặc dù bận bịu nhưng mà anh rất vui."

Lạc Nghệ hôn hôn cậu: "Vậy chuyện sửa nhà để em làm cho, anh đừng phân tâm nữa."

"Bây giờ việc sửa nhà cũng đình công rồi, năm sau hãy nói tiếp."

"Dì chẳng phải muốn nhanh chóng dọn trở về sao, đừng dừng hay ngừng việc gì cả, anh luôn có thể tìm ai đó nếu anh cho thêm tiền mà, hơn nữa cuối năm em cũng không có gì làm, anh để em làm kỹ sư sửa nhà, những việc còn lại anh không cần để ý nữa, năm sau em bảo đảm sẽ trả lại cho anh một căn nhà mới."

"Lạc Nghệ..." Ôn Tiểu Huy cảm động nhìn hắn.

Lạc Nghệ cười một tiếng: "Nhìn anh mệt mỏi như vậy em cũng đau lòng."

Ôn Tiểu Huy dùng sức hôn hắn một cái, làm nũng nói: "Em là tốt nhất." Bất kể Lạc Nghệ khi còn bé đã làm qua chuyện gì hay hắn là hạng người gì đi nữa, ít nhất hắn đối xử với mình tốt, Ôn Tiểu Huy nghĩ.

Lạc Nghệ cười nhạt hôn đáp lại cậu: "Đi ngủ."

Sau khi giao chuyện sửa nhà lại cho Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy quả thật thả lỏng được không ít. Chẳng qua đề phòng trường hợp mẹ cậu chạm mặt với Lạc Nghệ, cậu không nói cho mẹ biết việc nhà đã lại bắt đầu sửa lại, để đến năm sau cho mẹ một cái ngạc nhiên mừng rỡ đi.

Một ngày nọ đang ở chỗ làm, cậu nhận được cuộc gọi của Ian,

Ian nói thẳng rằng ông ấy muốn cầu hôn mẹ cậu vào ngày đầu năm mới, ông hy vọng cậu có thể giúp một tay.

Khi Ôn Tiểu Huy nghe được tin tức này thì cậu rất hưng phấn, hai người đã nói chuyện hơn một năm, tính cách hợp nhau, tình cảm càng thêm sâu sắc, hết thảy đều rất thuận lý thành chương mà đi tới hôm nay, miệng cậu liên tục đáp ứng, cậu hứa nhất định sẽ giúp Ian làm một lễ đính hôn đỉnh nhất.

Cậu thiết kế chương trình cầu hôn cho Ian, sắp xếp lại căn hộ, chọn vest và nhẫn cho ông, thậm chí còn đặt thực đơn cho đêm giao thừa. Cha mẹ và con gái Ian cũng sẽ rời Mỹ về nước để kỷ niệm thời khắc quan trọng của bọn họ.

Đảo mắt một cái đã đến ba mươi tết.

Buổi chiều tan làm trước thời hạn, Ôn Tiểu Huy vừa chờ xe, vừa gọi điện thoại cho Lạc Nghệ, hôm nay Lạc Nghệ phải lẻ loi một mình đón năm mới, trong lòng cậu ít nhiều cũng có chút áy náy, hy vọng có thể dùng một năm này khiến thái độ của mẹ cậu bớt gay gắt đi, sang năm có thể ăn giao thừa cùng nhau.

Trò chuyện một hồi, Ôn Tiểu Huy thấy xe tới liền cúp điện thoại, cậu vừa muốn lên xe buýt thì đột nhiên cùi chỏ bị ai đó kéo về, quay đầu nhìn lại, ngẩn người, người này... không phải là người vệ sĩ áo đen cậu đã từng gặp hai lần sao.

Người vệ sĩ kia nói: "Ôn tiên sinh, ông chủ của tôi muốn hàn huyên với cậu chút chuyện, cậu có phiền nếu tốn thời gian một chút không?"

Ôn Tiểu Huy sững sờ, một cỗ khí lạnh nhất thời vọt lên từ lòng bàn chân. Bản năng khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, cậu muốn hất tay người kia ra nhưng căn bản không thoát được, cậu trừng mắt: "Anh muốn làm gì?"

"Chỉ là trò chuyện một chút thôi." Người vệ sĩ kia không nói lời nào đã kéo Ôn Tiểu Huy ra khỏi xe buýt, chỗ kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một chiếc xe màu đen.

Ôn Tiểu Huy cả giận nói: "Ban ngày ban mặt các người lại muốn bắt cóc?"

"Ôn tiên sinh, có biến thành bắt cóc hay không, còn phải xem sự phối hợp của cậu nữa, nếu cậu phối hợp, tôi bảo đảm sẽ để cậu kịp về ăn Tết cùng người nhà." Vệ sĩ bổ sung thêm, "Tôi sẽ đích thân đưa cậu về căn hộ ở khu quốc tế đường XX."

Thân thể Ôn Tiểu Huy cứng lại, bọn họ đã theo dõi và điều tra cậu trong bao lâu?

Đang lúc cậu sợ hãi, cậu bị tên vệ sĩ nhét vào xe nhỏ.

Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, tay lặng lẽ để vào trong túi, nắm chặt điện thoại di động: "Anh muốn mang tôi đi nơi nào?"

"Cách đây không xa."

Mười phút sau, chiếc xe dừng lại ở một khách sạn, Ôn Tiểu Huy nhìn người tới người lui ở xung quanh, hoàn toàn không giống một nơi dùng để hủy thi diệt tích, vì vậy cũng an tâm hơn một chút.

Cậu đi theo tên vệ sĩ vào thang máy, tên vệ sĩ sau khi thông qua quét vân tay xác thực, nhấn tầng cao nhất.

Ôn Tiểu Huy khẩn trương đến mức cả người chảy đầy mồ hôi, không ngừng nuốt nước miếng.

"Đinh" một tiếng, thang máy đến nơi, cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt cậu chính là một phòng khách vừa lớn vừa sang trọng. Các cửa sổ sát đất lớn đến nỗi gần như bao phủ toàn bộ bức tường, cúi đầu xuống một cái là có thể nhìn được khung cảnh phồn hoa nhất của thành phố.

Một người đàn ông ngồi trên ghế salon, bởi vì là sau lưng nên cậu không thấy được mặt ông ta, nhưng Ôn Tiểu Huy có thể đoán được ông ta là ai. Cậu nhất thời sinh ra một loại cảm giác muốn chạy trốn, cậu không thể tưởng tượng nổi, lúc này hẳn là cậu nên ở nhà sung sướng đón năm mới bên gia đình, cậu lại phải một mình đối mặt với "người kia".

Vệ sĩ dẫn Ôn Tiểu Huy qua, cung kính kêu một tiếng: "Ông chủ." sau đó nói với Ôn Tiểu Huy: "Vị này là Hội trưởng Thường."

" Ừ." Hội trưởng Thường gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên người Ôn Tiểu Huy, tùy ý nói: "Ngồi đi."

Ôn Tiểu Huy khẩn trương đến hô hấp cũng có chút run rẩy. Vào lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh của người đàn ông này trong phòng của Lạc Nghệ, cậu liền cảm thấy có chút sợ hãi. Lần đó vẻ mặt vội vã của Lạc Nghệ càng khiến cậu cảm nhận được khí thế trấn áp người khác của người này, hôm nay mặt đối mặt gặp nhau, nhớ tới lời đồn của mọi người liên quan tới người này, trái tim cậu không thể khắc chế được mà cuồng loạn đập mạnh. Chân cậu mềm nhũn, ngã ngồi lên ghế salon. Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn lại một thanh âm đang rống to: Ông ta muốn làm gì?!

Hội trưởng Thường quan sát Ôn Tiểu Huy từ trên xuống dưới: "Biết tôi là ai không?" Giọng nói của ông ta rất nặng, rất chậm, không giận mà uy.

Ôn Tiểu Huy nuốt nước bọt, khẽ gật đầu một cái.

"Vậy cậu biết tại sao tôi tìm cậu không?"

Ôn Tiểu Huy lại lắc đầu.

"Lúc cậu còn rất nhỏ tôi cũng biết đến cậu." Ông ta bình thản nói, "Tôi để một người bên cạnh mình, không thể nào không biết gì cả, cho nên tôi biết Nhã Nhã có người em trai là cậu đây."

Ôn Tiểu Huy lặng lẽ nắm chặt tay, không dám thở mạnh.

"Nhã Nhã rất tốt với cậu, để lại cho cậu rất nhiều sau khi ra đi."

Ôn Tiểu Huy không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cứng đờ gật đầu một cái.

Ông ta nói tiếp: "Thậm chí còn để lại con trai cho cậu nuôi dưỡng."

Thần kinh của Ôn Tiểu Huy căng thẳng.

"Thật ra thì chuyện này một chút tôi cũng không hiểu, cậu chỉ là một đứa bé lại đi nuôi dưỡng một đứa bé khác? Đây chẳng phải là vô nghĩa sao." Hội trưởng Thường đốt điếu thuốc, gác hai chân lên, lẳng lặng nhìn Ôn Tiểu Huy, đôi mắt hắn rất sắc bén, ngay cả hai vết sẹo khắc thành hai chữ luật lệ trên mặt cũng như hai cây đao sắc vậy.

Ôn Tiểu Huy vẫn không dám nói chuyện, thậm chí không dám nhìn vào mắt của người kia.

"Nhìn cậu và con trai tôi sống chung với nhau không tệ, tôi cũng rất vui mừng, có nhiều bạn chung quy cũng không phải là chuyện xấu." Ông ta rít một hơi thuốc lá, nheo mắt lại nhìn Ôn Tiểu Huy, "Nói thật, tôi thật không ngờ là lại có người có thể sống chung với nó đấy."

"... Có ý gì?" Ôn Tiểu Huy lấy dũng khí hỏi.

Hội trưởng Thường trơ tráo cười: "Nó tương đối cô đơn."

Cô đơn? Có phải ông ta đang nói về Lạc Nghệ không? Ít nhất Lạc Nghệ cậu biết tuyệt đối không "cô độc", chẳng qua, cậu đã nghe quá nhiều Lạc Nghệ hoàn toàn khác qua miệng nhiều người khác, cậu cũng không biết nên tin ai, còn chẳng bằng dứt khoát tin chính mình. Cậu hít sâu một hơi: "Ông tìm tôi, rốt cuộc là..."

"Nhã Nhã... cầm của tôi một số thứ, sau khi cô ấy ra đi, những thứ đó lại không có tung tích, tôi muốn biết, đồ của tôi có ở trong đống di sản cậu được thừa kế hay không?"

Trong lòng Ôn Tiểu Huy căng thẳng, run giọng nói: "Chị tôi không để lại thứ gì đặc biệt cho tôi, chỉ có tiền và nhà."

Hội trưởng Thường cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, tiền và nhà tôi không cần, tôi chỉ cần một thứ vô dụng với cậu thôi."

"... Là cái gì?"

Ông ta dựa vào ghế salon, lẳng lặng nhìn Ôn Tiểu Huy hồi lâu: "Cậu thật sự không biết?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu một cái, vẻ mặt mờ mịt và sợ hãi không có một tia giả vờ, cậu thật sự là cái gì cũng không biết.

"Nhã Nhã từng cho cậu cái gì, trước khi chết."

Ôn Tiểu Huy vặn ngón tay, cố gắng nhớ lại: "Tiền tiêu vặt, quần áo, đồ trang sức, đồ ăn."

"Chỉ những thứ này? Không có bất kỳ vật đặc biệt nào khác?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu một cái, cậu nhìn người đàn ông kia sắc mặt càng ngày càng âm trầm, mồ hôi trên người chảy thành dòng sông nhỏ: "Chúng tôi đã mấy năm không liên lạc..."

Hội trưởng Thường ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu: "Tôi muốn cậu cẩn thận nhớ lại một lần."

Ôn Tiểu Huy run lên, đầu nặng nề như bị búa bổ, cậu không ngẩng nổi đầu lên, cậu bắt đầu liều mạng nhớ lại, tuy nhiên cậu vẫn không nhớ nổi đồ gì có vẻ rất đặc biệt chị giữ lại cho mình, đặc biệt nhất chỉ sợ là một người sống đi. Cuối cùng, cậu vẫn lắc đầu một cái.

Hội trưởng Thường trầm mặc một chút: "Nhã Nhã để lại cho cậu tất cả bất động sản, xe, két sắt ngân hàng, cậu đưa chìa khóa của những thứ đó và địa điểm cất giữ chúng cho tôi."

Ôn Tiểu Huy mờ mịt ngẩng đầu: "... Cái gì?"

"Tôi cho cậu một ngày, ngày mai vào khoảng giờ này, tôi sẽ phái người đi lấy."

"Tôi, tôi không có..."

"Tôi không cần những thứ này, ba ngày sau tôi sẽ đem trả cho cậu."

"Không phải, chị tôi chỉ cho tôi một căn nhà, không có xe hay két sắt gì cả."

Hội trưởng Thường từ từ trừng mắt lên: "Cậu biết kết quả của việc nói láo với tôi không."

Giọng nói của Ôn Tiểu Huy thay đổi: "Tôi, tôi không có nói láo, chỉ có một căn nhà cùng, cùng tiền mặt."

Hội trưởng Thường nháy mắt cho vệ sĩ, vệ sĩ nói: "Ôn tiên sinh, Lạc Nhã Nhã ngài ấy đã để lại cho cậu 2.6 trăm triệu đô la, bất động sản 12 căn, hai công ty, sáu lô đất, bốn chiếc xe, cùng với châu báu, cổ phiếu,.., tổng giá trị là hơn ba trăm triệu đô la."

Ôn Tiểu Huy ngẩn người.

Cái gì...? Người này đang nói gì? Những thứ đó là chị hắn để lại cho Lạc Nghệ mà.

Cậu phục hồi tinh thần lại, lập tức giải thích: "Các người điều tra sai rồi, đó là chị tôi để lại cho Lạc Nghệ, di sản chị cho tôi chỉ có một căn nhà cùng ba triệu tiền mặt."

Hội trưởng Thường nhìn vệ sĩ lần nữa.

Vệ sĩ gật đầu về phía ông chủ của hắn một cái, giọng trở nên cương quyết: "Ôn tiên sinh, điều tra của chúng tôi tuyệt đối không sai, thứ cậu nói, một căn nhà và ba triệu tiền mặt mới là di sản ngài Lạc Nhã Nhã để lại cho Lạc Nghệ."

Ôn Tiểu Huy như bị sét đánh, ngu người tại chỗ.

Của cậu... Của Lạc Nghệ... Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại hoàn toàn ngược lại?

Nếu không phải vì khí thế của người này ép cậu tới mức cậu không dám nói chuyện lớn tiếng, cậu thật muốn tức giận mắng to, người bình thường chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút thôi, trên đời này có người sẽ đem di sản của mình cho người em trai 99% không cùng huyết thống đã nhiều năm không liên lạc và chỉ cho con ruột mình một ít đồ như vậy thôi sao?!

Vệ sĩ thấy cậu rõ ràng không tin, còn muốn giải thích, Hội trưởng Thường vẫy tay ngăn lại, ông ta nhìn Ôn Tiểu Huy nói: "Tại sao cậu lại cho rằng Nhã Nhã để lại cho cậu một căn phòng cùng ba triệu?"

Ôn Tiểu Huy càng nghĩ càng cảm thấy nói chuyện vớ vẩn: "Chị tôi để lại di thư cho tôi, còn có hợp đồng."

"Là Lạc Nghệ giao cho cậu?"

"Là luật sư của chị tôi"

"Tào Hải?"

" Ừ."

Hội trưởng Thường nhếch môi cười một tiếng, ông ta từ từ cúi đầu xuống, đột nhiên bật cười to, cuối cùng thậm chí cười vui đến mức bả vai không ngừng run run.

Ôn Tiểu Huy thấy thế thì sợ hết hồn hết vía, thân thể kìm không được lui về phía sau.

Hội trưởng Thường cười lắc đầu một cái, có thâm ý nói: "Không hổ là con trai của ta."

Ôn Tiểu Huy siết chặt nắm tay, trong lòng nghi ngờ mọc lên um tùm, một cổ dự cảm bất thường như mây đen vậy bao phủ trên đỉnh đầu cậu. Cậu thậm chí không dám nghĩ tới những khả năng khác.

"Di sản của cậu bị đánh tráo." Hội trưởng Thường nhìn cậu, trong mắt chứa một tia châm chọc.

Ôn Tiểu Huy bàng hoàng nhìn ông ta, trong đầu truyền tới tiếng vang ông ông, thông tin rối loạn lập tức phun hết ra ngoài, khiến cậu có ảo giác như đầu mình sắp nổ tung.

Di sản của cậu bị đánh tráo? Nhã Nhã để lại cho Lạc Nghệ ba trăm triệu, trên thực tế là cho cậu? Tại sao lại có thể như vậy, làm sao có thể! Cậu hồi tưởng lại thời điểm mình ký một phần hợp đồng kia, nhất là vào lúc cuối cùng cậu chuyển hợp đồng sang cho Lạc Nghệ... chẳng lẽ...

Không, không thể nào, nếu như đây là thật, Lạc Nghệ chẳng phải là... chẳng phải là vừa mới bắt đầu đã lừa gạt cậu?!

Ôn Tiểu Huy dùng sức lắc đầu một cái, nói nhỏ như muỗi nói: "Không... Không thể."

"Tôi hỏi cậu ba vấn đề. Thứ nhất, chuyện này có phải chỉ có mình cậu, Lạc Nghệ và Tào Hải biết hay không? Thứ hai, cậu có nghiệm chứng qua tính chân thực của tất cả văn kiện, hợp đồng không, thứ ba, số tiền thừa kế khổng lồ kia có phải đang đặt dưới danh nghĩa Lạc Nghệ không?

Ôn Tiểu Huy nắm chặt nắm tay: "Tôn Ảnh cũng biết."

"Tôn Ảnh bây giờ đang ở đâu?"

"... Có thể không ở đây, cô ấy nói cô ấy mắc bệnh nan y..."

Hội trưởng Thường châm chọc cười hai tiếng.

Ôn Tiểu Huy run giọng nói: "Ý ông là Lạc Nghệ lừa gạt tôi sao, Lạc Nghệ... Lạc Nghệ không giống loại người quan tâm đến tiền, hắn, hắn ngày ngày đều đi xe đạp, ăn mặc cũng không so đo nhiều, hắn..." Thanh âm của Ôn Tiểu Huy càng ngày càng yếu ớt, cậu liều mạng muốn giãi bày nhưng lại bị con mắt sắc bén của Hội trưởng Thường ép trở về.

Lý trí nói cho cậu biết mình không nên tin tưởng người này, sao cậu có thể hoài nghi người mình thích? Lạc Nghệ hận người đàn ông này nhất, chị cậu nhất định cũng rất ghét người đàn ông này, người này là kẻ thù của cậu, tại sao cậu phải tin tưởng một kẻ thù!

Hội trưởng Thường nhẹ giọng nói: "Bây giờ tôi hoài nghi hợp đồng giám hộ cũng là giả rồi, dẫu sao tôi cũng chỉ nghe một bên từ Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy, nếu cậu muốn biết chân tướng, cậu không ngại hỏi Tào Hải cùng Lạc Nghệ một chút chứ?"

Ôn Tiểu Huy cắn chặt răng khép lại: "... Tôi tin Lạc Nghệ."

Hội trưởng Thường mỉm cười, ánh mắt nhìn Ôn Tiểu Huy như nhìn một con chó bên đường, lạnh lùng mà khinh thường, ông ta dập điếu thuốc vào trong cái gạt tàn: "Tôi thật sự rất tò mò, làm sao cậu lại trao di sản của mình cho Lạc Nghệ? Chẳng lẽ cậu hoàn toàn không biết một chút gì về tình huống bây giờ?"

Ôn Tiểu Huy hồi tưởng lại đoạn thời gian cậu vừa mới về nước. Lạc Nghệ vì chuyện của công ty mà rầu rĩ vô cùng, vì thiếu tiền mà cuối cùng, Lạc Nghệ nghĩ ra biện pháp thừa kế di sản trước thời hạn, chẳng qua là phải thông qua cậu nữa. Từ đầu tới đuôi cậu đều không hoài nghi, cậu chưa từng nghĩ Lạc Nghệ sẽ lừa gạt mình, cậu cũng không nghĩ tới khả năng những di sản khác có liên quan gì đến mình, hết thảy đều thuận lý thành chương, cậu lấy được một ngôi nhà và ba triệu, Lạc Nghệ thừa kế những gì hắn nên thừa kế, đây là chuyện của hai năm trước, điều này khi ký hợp đồng thì cậu cũng có biết.

Bây giờ lại có người nói cho cậu rằng Lạc Nghệ một mực gạt cậu? vốn Nhã Nhã để lại cho cậu một khoản kếch xù, nhưng lại bị đích thân cậu, vô điều kiện và cũng không giữ lại chút nào tặng hết cho Lạc Nghệ?!

Không, cậu không tin. Cậu tin tưởng vào mối quan hệ hơn hai năm của mình với Lạc Nghệ, cậu tin tưởng Lạc Nghệ đối xử tốt với cậu như vậy, bảo vệ cậu như vậy, còn thích cậu như thế, cậu tin tưởng sự ngọt ngào và hạnh phúc của hai người, cậu không tin một người Lạc Nghệ căm ghét, một người có thể là hung thủ hại chết Nhã Nhã!

Hội trưởng Thường nhìn biểu cảm biến ảo của Ôn Tiểu Huy cũng đoán được cậu đang suy nghĩ gì, ông nói với vệ sĩ: "Đưa cậu ta về đi."

Ôn Tiểu Huy nghe vậy, thì nhanh chóng đứng lên, xoay người đi về phía cửa thang máy.

"Thay tôi khuyên Lạc Nghệ một câu." Giọng nói trầm ổn của Hội trưởng Thường vang lên từ sau lưng cậu, "Đừng không biết tự lượng sức."

Ôn Tiểu Huy dừng một chút, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, nhanh chóng vọt vào thang máy.

Sau khi bước vào thang máy, cậu hít một hơi thật sâu sau đó thở mạnh ra, lưng dựa vào gương, đôi chân hơi nhũn đi.

Tên vệ sĩ cho cậu một cái nhìn thờ ơ.

Khi Ôn Tiểu Huy bước ra khỏi thang máy, cậu cảm thấy tay mình run lên, nắm tay rồi đút vào trong túi quần.

Vệ sĩ ra hiệu cho cậu lên xe, Ổn Tiểu Huy nói: "Tôi sẽ tự về nhà."

"Ông chủ yêu cầu tôi đưa cậu về." Tên vệ sĩ làm một cử chỉ mời, thái độ rất cứng rắn.

Ôn Tiểu Huy đành phải lên xe.

Họ im lặng ngồi trong xe hơn mười phút, Ôn Tiểu Huy hỏi: "Hội trưởng Thường là người thế nào, xã hội đen sao."

Vệ sĩ nói: "Ông chủ tôi là người đứng đắn, làm ăn tuân thủ pháp luật."

Ôn Tiểu Huy không nhịn được mà cười nhạt: "Tôi không tin lời các người nói, các người muốn châm ngòi ly gián phải không?"

Vệ sĩ bình tĩnh nói: "Châm ngòi các cậu? Có giá trị gì sao?"

Mặt Ôn Tiểu Huy nóng lên, cắn răng nói: "Anh còn biết cái gì không?"

"Ông chủ muốn cho cậu biết cái gì, cậu đều đã biết rồi. Đối với những gì cậu muốn biết, tự mình cậu đi chứng thực đi."

Chiếc xe lái đến nhà Ian, Ôn Tiểu Huy xuống xe, chiếc xe Mercedes Benz khiêm tốn chạy đi.

Ôn Tiểu Huy nhìn hoàng hôn đỏ như máu trên bầu trời, cậu cảm thấy hơi choáng đầu, gió tháng chạp không chút lưu tình xuyên thấu qua cổ áo cậu, cậu cảm giác da cả người mình như đang run lẩy bẩy, nội tạng cậu như đang bị một bàn tay vô hình nhéo, cậu không biết khi nào thì bàn tay ấy sẽ giáng cho mình một kích trí mạng.

Cậu run rẩy móc điện thoại di động từ trong túi ra, người liên lạc gần đây nhất là Lạc Nghệ. Ngón tay cậu di chuyển trên nút gọi liên tục, chẳng qua cậu không có can đảm để nhấn xuống.

Tại sao lại nói những thứ này vào ngay ngày tết? Năm nay không thể trôi qua một cách tốt đẹp hay sao?

Đúng lúc này, điện thoại di động vừa vặn reo lên, là Ian gọi, sau khi điện thoại thông thì Ian nhỏ giọng hỏi khi nào thì cậu về nhà, bọn họ đã chuẩn bị xong, trong giọng nói tràn đầy mong đợi và vui sướng.

Ôn Tiểu Huy miễn cưỡng cười nói: "Lập tức đây, con đang ở dưới lầu rồi."

"Tốt quá." Ian phát ra tiếng hoan hô như đứa trẻ vậy.

Ôn Tiểu Huy cầm điện thoại di động lên, ép buộc chính mình điều chỉnh tốt cảm xúc rồi lên lầu.

Đây là một năm mới rất đặc biệt.

Cậu nhìn căn hộ của Ian được cậu biến thành một địa điểm cầu hôn hoàn hảo, cậu thấy mẹ mình mặc chiếc váy mini elie saab mà mình tặng, ngạc nhiên và vui mừng khi nhận lời cầu hôn của Ian, cùng với sự chúc phúc của hai bên gia đình kèm theo tiếng chuông năm mới, trong âm thanh nổ đùng đùng của pháo hoa mà ôm hôn hạnh phúc.

Elie saab: Elie Saab là một nhà thiết kế nổi tiếng người Liban. Ông là thành viên của Nghiệp đoàn may đo cao cấp. Những bộ sưu tập của Elie Saab được trình diễn tại Pháp sẽ được gắn kèm với tên gọi danh dự "Thời trang may đo cao cấp".

Mẫu

Thời khắc tốt đẹp như vậy, Ôn Tiểu Huy lại như thể bị rút sạch linh hồn, một chút cũng không hòa hợp được với bầu không khí vui vẻ. Người nhà của Ian rất vui tươi hiền lành, Ôn Tiểu Huy rất thích bọn họ, cậu cảm thấy mẹ mình ở chung một chỗ với Ian là vô cùng hoàn hảo, cậu thật lòng cao hứng, máy móc cười và chúc phúc, nhưng trong đầu cậu là một mảnh trống rỗng, cả một buổi tối trong lòng cậu không bình tĩnh chút nào.

Đêm đó, họ ở trong nhà của Ian. Ổn Tiểu Huy ngồi trên sofa trong phòng khách cả đêm, cho tới tận ngày hôm sau, ngày đầu năm mới, mùng một, cậu vẫn cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.

Buổi chiều về đến nhà, Phùng Nguyệt Hoa vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc, không nhận ra được tình trạng bất thường của Ôn Tiểu Huy, chỉ coi như cậu đang mệt mỏi thôi. Sau khi cậu trở lại phòng, nặng nề nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong mắt kéo căng đầy tia máu.

"Cậu muốn biết thì tự mình đi chứng thực đi."

Lời của tên vệ sĩ vang lên từng lần một trong đầu cậu.

Dĩ nhiên là cậu có thể đi chứng thực, đi hỏi Tào Hải, hoặc là trực tiếp đi hỏi Lạc Nghệ, bọn họ sẽ trả lời như thế nào? Nhưng khi cậu hỏi vấn đề này chỉ sợ có cái gì đó sẽ thay đổi.

Nhưng cậu phải đi xác minh. Đôi khi con người chính là kỳ quái như thế. Họ nhất định phải biết một số câu trả lời có thể không khiến mình hài lòng, chỉ vì muốn sống mà hiểu rõ, hoặc là chết cho thống khoái.

Điện thoại vang lên, cậu cơ hồ không cần nhìn cũng có thể đoán được là Lạc Nghệ, quả nhiên là Lạc Nghệ gọi tới.

Cậu nhấn nút nghe, dán điện thoại lên lỗ tai, không nói gì.

"Anh Tiểu Huy, năm mới vui vẻ." Thanh âm của Lạc Nghệ vẫn dễ nghe như vậy, so với giọng nói trẻ trung dễ nghe của người thiếu niên hai năm trước, hôm nay giọng nói của Lạc Nghệ đã có thêm mấy phần thuộc về đàn ông, trầm ổn không ít. Khi cái giọng này vang lên trầm thấp bên tai người khác, thật sự là có thể khiến người ta say mê đến choáng váng.

Cơ thể Ôn Tiểu Huy bây giờ chỉ cảm thấy cả người lạnh run, hắn nói: "Năm mới vui vẻ."

"Sao lại ủ rũ như thế, ngày hôm qua anh thức khuya à?"

"Ừ. Ngày hôm qua chú Ian cầu hôn với mẹ anh, ầm ĩ đến tận khuya."

Lạc Nghệ cười nói: "Chúc mừng, lần này dì đã có người chiếu cố rồi, anh cũng có thể thả lỏng không ít."

"Đúng vậy."

"Lúc nào anh sẽ tới đây? Tôi thật sự rất muốn gặp anh." Lạc Nghệ ôn nhu nói: "Trước kia em chưa bao giờ quan tâm đến việc ăn tết, ngày này chỉ đơn giản là ngày mà cả nước được nghỉ, nhưng mà bây giờ em lại muốn trải qua cùng anh."

"... Ngày mai, ngày mai anh qua."

" Được." Lạc Nghệ cao hứng nói, "E sẽ cố gắng đút anh đến mập."

"Lạc Nghệ, Tào Hải là người bản xứ à?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Studio có gửi đến chút đồ tết, anh muốn cho anh ta một ít, khoảng thời gian này toàn chuyện không tốt, thật phiền toái đến anh ta mà."

"Không cần đâu, đây là công việc của anh ta, phải làm thôi."

"Cho anh ta một ít gì đi, nhà anh cũng không ăn hết, mà anh ta quả thật cũng giúp anh không ít việc."

"Được rồi, vậy chính anh tự liên lạc với anh ta nhé."

Cúp điện thoại, Ôn Tiểu Huy xoay người từ trên giường xuống, hô hấp càng ngày càng gấp rút hơn, cậu siết chặt điện thoại, bóp chặt tới mức trong tay ra đầy mồ hôi. Đấu tranh một phen, cậu bấm gọi cho Tào Hải.

" A lô, Ôn tiên sinh, năm mới vui vẻ."

"Luật sư Tào, năm mới vui vẻ." Ôn Tiểu Huy nghe giọng nói mình không có chút biến động nào, y như từ máy phát ra vậy.

Giữa hai người có chút im lặng, Tào Hải hơi lúng túng nói: "Hai ngày nay hơi lạnh đúng không?"

"Đúng vậy..." Ôn Tiểu Huy đưa ra quyết định: "Luật sư Tào, khoảng thời gian này phiền anh rồi, chuyện hợp đồng, chuyện nhà ở, anh cũng đều rất tận tâm, tôi muốn cho anh chút đồ tết, hôm nay anh có tiện hay không?"

"Haha, đừng khách khí, trời lạnh như này không cần phải phiền toái."

"Không phiền toái, dù sao hôm nay tôi cũng phải ra cửa, nhà anh ở đâu, tôi đưa tới cho anh."

Tào Hải thoái thác thêm mấy câu, nhưng thấy Ôn Tiểu Huy một mực muốn tặng liền nói địa chỉ nhà mình cho Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy thay đổi trang phục, tùy ý mang theo một ít lá trà và gạo, nói với mẹ mình đi tặng quà rồi ra cửa.

Đầu năm mùng một, đường phố rất ít người, cậu còn nhớ vào lúc này năm trước, cậu cũng từng lấy cớ là tặng quà mà chạy ra ngoài, là vì muốn thấy Lạc Nghệ, khi đó mối quan hệ của bọn họ đơn thuần biết bao, cậu chỉ hy vọng Lạc Nghệ có thể thực sự trở thành người nhà của mình, thoải mái trải qua một năm mới vui vẻ.

Đợi thật lâu rồi cậu mới lái xe tới nhà Tào Hải.

Nhà của Tào Hải là một biệt thự rất đẹp, tường ngoài của biệt thự được bao quanh bởi một vòng tròn đèn màu, thấm nhuần một bầu không khí lễ hội.

Nhấn chuông cửa xuống, bên trong truyền tới một tiếng chạy rầm rầm, một cô bé vui sướng kêu "Cháu mở cửa, cháu ra mở cửa đây!"

Cửa vừa mở được một giây, cô bé tò mò nhìn Ôn Tiểu Huy: "Chú, chú tìm ai."

"Chú tìm ba cháu." Ôn Tiểu Huy cười nói.

Tào Hải đi ra từ trong phòng: "Ôn tiên sinh, mời vào trong."

Ôn Tiểu Huy xách đồ tết vào cửa, vợ Tào Hải cũng ở đây, nhiệt tình mời hắn uống trà. Trong phòng còn có một vài người già, nhìn qua rất náo nhiệt. Lúc này, nhìn thấy có người vào thì thức thời trực tiếp cáo từ, nhưng Ôn Tiểu Huy lại vào nhà.

Hai người hàn huyên mấy câu, Ôn Tiểu Huy liền nói: "Tào luật sư, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh."

Tào Hải cũng không ngạc nhiên: "Được, vậy chúng ta vào studio."

Hai người vào studio, ngăn tiếng cười huyên náo của cô bé và tiếng TV ồn ào ngoài cửa.

Tào Hải ngồi ở trên ghế, biểu cảm có mấy phần nghiêm túc: "Ôn tiên sinh đến gặp tôi vào dịp tết, chắc phải có chuyện quan trọng gì đúng không?"

" Đúng." Ôn Tiểu Huy mười ngón tay gập vào nhau, âm thầm nắm chặt: "Chuyện rất quan trọng."

Tào Hải tỉnh bơ nói: "Mời nói."

Ôn Tiểu Huy cảm giác tim mình đập mạnh dữ dội, cậu trầm giọng nói: "Anh có tài ăn nói, còn rất thông minh, tôi không vòng vo với anh, nói thẳng đi, di sản chị tôi rốt cuộc là như thế nào?"

Tào Hải híp mắt lại: "Ôn tiên sinh, lời này tôi nghe không hiểu, anh muốn hỏi cái gì?"

"Di sản chị tôi lưu lại, rốt cuộc phân chia như thế nào?"

Tào Hải bật cười: "Tại sao bây giờ anh lại hỏi cái vấn đề này? Chưa tới hai tháng, cái bất đồng sản trong hợp đồng đó, chúng ta ký hợp đồng trong ba năm, ngài sẽ không mau quên như vậy chứ?"

Ôn Tiểu Huy thẳng thắn nhìn hắn ta: "Tôi dĩ nhiên là nhớ hợp đồng của chúng ta là như thế nào, nhưng mà có người nói cho tôi biết, tôi bị lừa."

"Ai?" Tào Hải thẳng lưng.

"Hội trưởng Thường."

Khuôn mặt Tào Hải thay đổi.

"Xem ra cái tên này anh cũng không xa lạ gì, nhưng tôi lại rất xa lạ, nếu như không gặp ông ta căn bản tôi còn không biết ông ta họ gì. Ông ta gặp tôi một mình, muốn một thứ đồ nào đó trong đống di sản của chị tôi, tôi căn bản không biết là cái gì, sau đó ông ta nói cho tôi biết, một ngôi nhà và ba triệu kia là di sản để lại cho Lạc Nghệ, mà tổng cộng ba trăm triệu đô la kia mới là để lại cho tôi!"

Tào Hải bình tĩnh lại, hắn lắc đầu một cái: "Anh tin không? tiểu Huy, anh tin một người mẹ sẽ để lại tài sản tích góp cả đời cho một người không có quan hệ huyết thống sao?"

"Tôi không tin, cho nên tôi mới đến đây tìm anh chứng thực, tôi muốn xem hợp đồng, phần hợp đồng ban đầu anh bảo tôi ký nữa, tôi đều phải nhìn." Đôi mắt Ôn Tiểu Huy sáng như đuốc, hận không thể đào ra một cái hang trên đầu Tào Hải, nhìn xem trong đó rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả.

Tào Hải cau mày nói: "Tiểu Huy, hợp đồng anh ký qua, hoặc là ở văn phòng của tôi hoặc là ở chỗ của Lạc Nghệ, sao tôi có thể để nó ở nhà được?"

"Vậy thì bây giờ đến văn phòng của anh." Ôn Tiểu Huy cắn răng nói, "Hôm nay tôi nhất định phải biết chân tướng."

"Anh muốn biết chân tướng gì?"

"Tôi muốn biết Lạc Nghệ có phải ba năm nay đều lừa gạt tôi!" Ôn Tiểu Huy chợt đứng lên, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt hung ác.

Ngực Tào Hải trên dưới phập phồng, hắn nhắm mắt một cái: "Tiểu Huy, anh tỉnh táo một chút đi, anh hẳn là nên tin tưởng Lạc Nghệ chứ không phải là một người chưa từng gặp."

Ôn Tiểu Huy lấy tay che kín mặt, chân mày khóa sâu, đầu óc loạn như tương hồ vậy.

Tào Hải nói tiếp: "Tiểu Huy, dẫu sao anh vẫn còn quá trẻ, nếu như Hội trưởng Thường nói mấy câu tùy ý là đã có thể khiến anh và Lạc Nghệ bất hòa, vậy tình cảm trong ba năm của hai người là gì đây? Lạc Nghệ và Hội trưởng Thường có mối quan hệ rất phức tạp, có mấy lời tôi không thể nói cho anh, nhưng mà tôi khuyên anh ngàn vạn lần không nên tin tưởng lời của Hội trưởng Thường."

Ôn Tiểu Huy để tay xuống, mệt mỏi nói: "Anh nói đúng, tôi không thể tùy tiện hoài nghi Lạc Nghệ, nhưng mà chuyện này nếu không làm rõ thì tôi không an tâm nổi, tôi chính là kiểu người không kiềm chế được, tôi vẫn phải đi xem hợp đồng, bây giờ anh và tôi tới văn phòng cầm hợp đồng mang tới văn phòng công chứng làm, tôi phải làm công chứng."

Tay Tào Hải có chút run rẩy: "Tiểu Huy, sao anh biết tôi có làm giả hợp đồng không? Hợp đồng giả sao có thể dùng để công chứng được."

"Bởi vì anh từng làm qua hợp đồng giả nên tôi mới không thể tin tưởng anh." Ôn Tiểu Huy trợn mắt nhìn hắn, "Ngay cả di thư của chị tôi, tôi cũng phải công chứng."

Sắc mắt của Tào Hải có chút trắng bệch: "Tiểu Huy, chuyện này trước tiên anh hãy thương lượng với Lạc Nghệ một chút đi, chẳng qua, anh làm như vậy sẽ rất tổn thương người khác."

"Ừ, tôi biết, cho nên để không làm hắn tổn thương chúng ta sẽ không nói cho hắn biết." Ôn Tiểu Huy đứng lên, từng bước một đi tới trước mặt Tào Hải, sắc mặt cậu âm trầm tới dọa người: "Chuyện này tạm thời chỉ có chúng ta biết, nếu như xác nhận hợp đồng ban đầu là thật, như vậy thì tất cả những gì chúng ta làm liền coi như chưa từng phát sinh đi."

Tào Hải không cam lòng bị Ôn Tiểu Huy uy hiếp, giọng cũng cường ngạnh lên: "Tôi không thể nào đáp ứng loại yêu cầu này, Ôn Tiểu Huy, anh cố tình gây sự, nếu như anh thật sự hoài nghi tính chân thực của chuyện này, anh có thể tới gặp Lạc Nghệ mà chứng thực, anh tới gây khó dễ cho tôi - một luật sư làm gì."

Ôn Tiểu Huy hung hăng vỗ bàn một cái: "Bởi vì bất kể Lạc Nghệ làm gì cũng đều có anh tham dự!" Hai mắt cậu đỏ thẫm, cậu đã bị chuyện này ép tới muốn phát điên lên, "Tào Hải, anh nghĩ đi, nếu trong tay tôi có chứng cứ anh làm giả hợp đồng, tôi có thể tố cáo anh mọi lúc mọi nơi, nếu như đời này anh không muốn làm luật sư nữa, tôi có thể giúp anh!"

Tào Hải đột ngột đứng lên, khí thế hung hăng trợn mắt nhìn Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy không sợ hãi chút nào nhìn hắn, gằn từng chữ nói: "Tôi, muốn, sự, thật."

Tào Hải ngồi xuống ghế dưới đôi mắt nóng như lửa đốt của cậu, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

Trái tim Ôn Tiểu Huy rơi thẳng xuống đáy vực, cậu nhìn Tào Hải, cậu khát vọng Tào Hải hãy phủ nhận tất cả những suy đoán của mình.

Tào Hải ôm lấy đầu, nhỏ giọng nói: "Là Lạc Nghệ bức ép tôi."

Ôn Tiểu Huy như bị sét đánh, cậu nghe thấy tiếng bàn tay kia bóp nát trái tim cậu, giọng nói của cậu trở nên khàn khàn hơn: "Hắn thật sự đang gạt tôi? Từ đầu... đến... tận bây giờ?"

Tào Hải run giọng lặp lại câu nói kia: "Là hắn bức ép tôi."

"Chị tôi để lại cho tôi, rốt cuộc là bao nhiêu?"

"... Là phần Lạc Nghệ giữ trong tay."

Giọng nói của Ôn Tiểu Huy run đến không nghe rõ: "Chính là, lúc tôi ký hợp đồng, tôi đã tặng hắn phần kia?"

" Đúng."

"Tại sao, tại sao chị tôi phải để lại cho tôi một khoản tiền lớn như vậy? Chuyện này không hợp lý."

"Vì không muốn để cho Lạc Nghệ có thực lực đi đối kháng với Hội trưởng Thường, Lạc tổng đã cho Lạc Nghệ một ngôi nhà để an thân và ba triệu tiền mặt, đủ hắn cả đời áo cơm không lo."

Ôn Tiểu Huy cảm thấy choáng váng: "Lạc Nghệ... đánh tráo di sản của hắn và tôi."

Tào Hải trầm trọng gật đầu một cái.

"Ban đầu hắn cũng biết..." Thanh âm Ôn Tiểu Huy nghẹn ngào, "Ban đầu hắn đã biết hết, biết Nhã Nhã để lại phần lớn di sản cho tôi, hắn là vì di sản nên mới đến gần tôi?"

Tào Hải gật đầu một cái thêm lần nữa.

"Vậy thì... còn thư tuyệt mệnh của chị tôi, hợp đồng giám hộ thì sao? Hợp đồng tôi ký lúc đầu là gì?"

Tào Hải nói với giọng thấp, khó nghe: "Thư tuyệt mệnh là giả mạo. Tất cả các hợp đồng anh ký lúc đầu đều là thật, những hợp đồng được ký sau đó cũng thật. Chỉ là khi tôi làm hợp đồng đã viết một vài chữ làm thủ đoạn bịp bợm, vì anh không nghiêm túc nhìn nên không phát hiện. "

"Hợp đồng giám hộ kia... Có phải chị tôi đã bảo tôi chăm sóc Lạc Nghệ?"

Tào Hải thở dài: "Không, Lạc Nghệ đã nghĩ ra nó."

Ôn Tiểu Huy chỉ cảm thấy thế giới như đang xoay tròn liên tục, đôi chân cậu nhũn ra, cậu ngồi sụp xuống ghế, cảm thấy cả thế giới sụp đổ trước mặt mình. Mọi thứ cậu tin tưởng chắc chắn trong ba năm qua lại đang tan vỡ trước mặt cậu.

Tại sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mọi thứ lại thay đổi chỉ sau một đêm?!

"Anh... ngụy tạo di thư của chị tôi, trợ giúp Lạc Nghệ lấy được tín nhiệm của tôi, còn lừa gạt tước đi tất cả di sản thuộc về tôi..." Ôn Tiểu Huy khó khăn đếm số tội trạng của Tào Hải.

Tào Hải run rẩy nói: "Là Lạc Nghệ bức ép tôi, hết thảy đều là hắn bày kế, hắn chính là một quái vật!"

Quái vật...

Đây là lần thứ hai Ôn Tiểu Huy nghe được từ một người khác để hình dung Lạc Nghệ.

Quái vật... Người cậu quen biết trong ba năm, là một con quái vật?

Tóc của Tào Hải bị rối tung vì bị hắn ta liên tục giày vò, đôi mắt hắn ta đỏ hoe lên và có vẻ hơi bối rối: "Ban đầu tôi cũng không đồng ý làm điều này, anh có biết hắn đã làm gì không?" Tào Hải nắm chặt nắm tay, "Có một ngày tôi tỉnh lại từ trên giường, phát hiện tấm ảnh gia đình tôi đặt trong phòng làm việc bị xé nát dưới chân tôi, đó là ngày thứ hai sau khi tôi cự tuyệt hắn." Cả người Tào Hải run rẩy, "Cậu căn bản không biết hắn có bao nhiêu đáng sợ, Nhã Nhã sợ hắn, nhưng cũng yêu hắn nên mới bất đắc dĩ làm ra quyết định như vậy."

Ôn Tiểu Huy cảm giác cả người lạnh run, thân thể không ngừng run sợ.

Quái vật... quái vật... quái vật...

Trong đầu cậu lặp đi lặp lại hai chữ này, vậy mà lại khiến cậu sợ hãi không dứt.

Cậu đã sớm hoài nghi, hạng người gì sẽ làm ra chuyện giống Lạc Nghệ, Luca, chồng trước của Tuyết Lê, La tổng, hết lần này đến lần khác, cậu chọn cách thông cảm Lạc Nghệ, bởi vì Lạc Nghệ còn nhỏ, bởi vì Lạc Nghệ ít nhất đối xử với cậu rất tốt.

Không sai, cậu dùng cái cụm từ "Lạc Nghệ đối xử với cậu rất tốt" này để mê hoặc chính mình trong ba năm, vừa quay đầu một cái liền phát hiện Lạc Nghệ đối xử tốt với mình chẳng qua chỉ là một trò lừa bịp?!

Lạc Nghệ chân chính, thật ra thì đến tận lúc này cậu cũng chưa từng thấy rõ, cậu mê luyến Lạc Nghệ ôn nhu dịu dàng, sao có thể tin tưởng được sau cái xác xinh đẹp kia của Lạc Nghệ có thể là ma quỷ!

Tào Hải vừa nói vừa nghẹn ngào: "Cầu xin anh đừng tố cáo tôi, tôi biết ngay từ đầu tôi đi một bước kia đã là sai rồi, nhưng tôi chỉ có thể tiếp tục đi sai, tôi là do bị hắn uy hiếp dụ dỗ, tôi... tôi còn có gia đình, tôi không muốn vì chuyện này mà bị phá hủy..."

Ôn Tiểu Huy lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy... Lạc Nghệ... tại sao lại có thể như vậy."

Những gì xảy ra trong hai ngày này có thể nói là đã lật đổ toàn bộ thế giới của cậu, tất cả mọi thứ cậu tin tưởng đều bị nghiền nát một cách tàn nhẫn.

Cậu nhớ tới từng chuyện cũ giữa mình và Lạc Nghệ, những vui vẻ, hạnh phúc và ngọt ngào, bây giờ không chỉ biến thành một sự châm chọc cực lớn mà còn trở thành một bức tranh khiến cậu rất sợ hãi. Bởi vì nụ cười của Lạc Nghệ, vì Lạc Nghệ rất tốt, vì tình cảm của Lạc Nghệ mà tạo nên một cái bóng đè cậu tới khó thở.

Tào Hải đi tới, vị luật sư bình thường luôn thành thục và điềm tĩnh này đã thực sự đã quỳ xuống trước mặt Ôn Tiểu Huy: "Tiểu Huy, hôm nay tôi thú nhận thẳng thắn với anh, nếu như Lạc Nghệ biết, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi cầu xin anh đừng nói cho hắn biết, hãy nói với hắn do Hội trưởng Thường nói, làm ơn."

Ôn Tiểu Huy nhìn khuôn mặt đầy sợ hãi của Tào Hải, thân thể cứng ngắc như đá vậy.

"Lạc Nghệ... hắn đã nghe lén điện thoại của anh từ rất lâu rồi, hắn có thể biết mọi thứ anh nói trên điện thoại, nếu Lạc Nghệ hỏi về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, tôi xin anh, anh hãy nói rằng anh chỉ đến đây để gửi đồ tết cho tôi thôi, tôi xin anh. "

Nhìn dáng vẻ chật vật hèn mọn của Tào Hải, Ôn Tiểu Huy chỉ cảm thấy thân thể mình không ngừng ngã xuống, trái tim đau đớn không chịu nổi, áp lực vô hình khiến cậu không thể hô hấp một cách bình thường.

Quá đáng sợ. hết thảy tất cả cũng quá đáng sợ rồi, Lạc Nghệ... quá đáng sợ.

Người ấy có thực sự là người bên gối mà cậu quen trong ba năm nay không?

Vì một khoản di sản mà từ mười lăm tuổi liền bắt đầu tiếp cận cậu vì mục đích khác, lấy được tín nhiệm của cậu, cuối cùng còn khiến cậu không chút hoài nghi nào tặng khối tài sản kếch xù này cho hắn.

Lạc Nghệ, đó là người đầu tiên cậu thật tâm thích, Lạc Nghệ!

Ôn Tiểu Huy lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi