PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



" Lâm phi tỷ tỷ, bọn muội hôm nay đến đây là muốn chúc mừng tỷ tỷ."
" Phải đó, hậu cung này đúng cũng chỉ có tỷ mới hưởng hết phúc phần này mà thôi, tất cả bọn muội đều vô cùng ngưỡng mộ."
Ngồi đó nhìn đám cung phi trước nay chẳng thân thiết cứ mở miệng là lại toàn mấy lời ngọt như đường, Lâm Ninh có chút khó chịu: " Mới sáng sớm các ngươi lại đến quấy rầy bản cung, không phải hoàng thượng chưa từng sủng hạnh phi tử.

Chưa biết thế nào đã đến Hòa Ninh cung này của ta nói lời chúc mừng, có phải quá sớm rồi hay không?"
" Tỷ tỷ không cần phải khiêm nhường a, chúng ta có ai không biết hoàng thượng đêm qua ở chỗ của tỷ, sáng nay lại từ Hòa Ninh cung trực tiếp thượng triều."
" Đúng vậy, hoàng thượng sủng hạnh phi tử không phải lạ, nhưng đây lại là lần đầu tiên người ngủ lại cung phi.

Đây còn không phải tin vui hay sao?"
" Ngay cả Thanh phi ngày trước được hoàng thượng sủng ái, thường xuyên lui tới cũng chưa từng có diễm phúc này.

Xem ra vị trí hoàng hậu còn bỏ trống kia không sớm thì muộn cũng sẽ là của tỷ tỷ mà thôi."
" Đủ rồi." Lâm Ninh lớn tiếng làm cả đám nữ nhân ngậm miệng: " Bản cung có được sủng ái của hoàng thượng hay không, không phải chỉ dựa vào lời nói của các ngươi."
" Bọn muội..."
" Còn nữa, nếu có thời gian như vậy các ngươi nên ở tốt vị trí của mình, còn đến làm phiền nhã hứng của ta thì đừng trách."
" Nương nương..." Huân nhi đứng một bên muốn khéo nhắc Lâm Ninh, tính xấu của nàng ta lại bắt đầu nữa rồi.
" À phải rồi, xem lại các ngươi đi.


Cả đám phi tần ăn rồi lại làm những việc vô nghĩa không đâu vào đâu, bản cung đường đường là phi tử đầu tiên được hoàng thượng sắc phong, để người khác thấy xếp ngang hàng với các ngươi có phải đã mất mặt quá rồi không?"
" Tỷ tỷ bớt nóng giận."
" Đi đi đi đi đi, nhìn thấy các ngươi đã khiến tâm trạng của bản cung xấu đi rồi."
" Vậy...!bọn muội xin cáo lui."
Đợi cả đám người kéo đi rồi Huân nhi mới lo lắng: " Nương nương, sao người lại nói như vậy."
" Ta nói vậy thì đã sao."
" Tuy biết hoàng thượng lên triều cũng bồng thập hoàng tử theo khiến người khó chịu, nhưng các vị nương nương đến là muốn kết thân.

Nương nương lại nói những lời đó khác nào tạo thêm kẻ thù, nếu điều khiển được họ không phải tốt hơn sao?"
" Ngày trước người nào người nấy đều bám ở chỗ An Mỹ Chi kia, bây giờ thấy hoàng thượng ở đây lại đến chỗ của ta kết thân.

Bản cung không cần những thứ giả tạo như vậy."
" Cho dù là thế người đuổi khéo là được a nương nương, người nói vậy thì có chút..."
" Ngưng...!ta đang rất là không vui, còn nói nữa sẽ phạt cả ngươi."
" A..." Huân nhi che miệng mình lại không dám nói nữa, mấy cái hình phạt của nương nương không cái nào giống cái nào, tốt nhất đừng tự chuốc họa vào thân.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Hoàng....!Hoàng thượng, đây là...."
Hoàng đế vào triều trên tay còn bồng theo hài tử quấn trong khăn, cả triều thần bàn tán xôn xao không biết vị hoàng tử nào lại may mắn được hoàng đế ôm đến.

Mà trong số các hoàng tử ngoài bát hoàng tử đã hai tuổi thì oa nhi đó chỉ có thể là cửu hoàng tử hoặc thập hoàng tử.
Thân phận của tiểu hoàng tử bây giờ thật sự không phải chỉ là chuyện của y mà còn liên quan đến cả triều thần, ai cũng biết hai vị nương nương An phi và Lâm phi trong cung đã như nước với lửa.

Cửu hoàng tử do An phi hạ sinh, Thập hoàng tử lại là con thừa tự của Lâm phi.

Hoàng thượng lần này là đang muốn khẳng định vị trí hoàng hậu về sau nên mới dựa vào hoàng tử để quyết định đi.
" Hoàng thượng, không biết tiểu hoàng tử là..."
" Đây là thập hoàng tử do Thanh phi hạ sinh cho trẫm, Cung Ân Ly."
" Thập hoàng tử."
" Là thập hoàng tử."
Hoàng đế lại lớn tiếng: " Thanh phi vì hạ sinh thập hoàng tử mà qua đời, y tự nhiên sẽ chịu tổn thất.

Chính vì vậy trẫm muốn tổ chức đại tiệc trăm ngày cho thập hoàng tử, ở đây trẫm có thể giao lại việc này cho ai làm chủ?"

" Việc này..." Hoàng thượng nói vậy bất cứ ai cũng có thể đoán được cũng chỉ là nói cho có chuyện, hắn trước nay chưa từng quan tâm đến thì làm sao có việc vì cái chết của Thanh phi mà muốn bù đắp cho thập hoàng tử, nếu thật là có thì cũng đã nên làm từ lâu rồi.
" Hoàng thượng." Tả thừa tướng Lâm Chương bước lên phía trước cúi đầu: " Hoàng thượng đã hạ chỉ ban thập hoàng tử cho Lâm phi làm con thừa tự, dựa trên quan hệ thì thần với người vẫn là huyết thống.

Vì vậy đại tiệc chúc mừng cho hoàng tử thần xin tình nguyện đứng ra chuẩn bị."
" Tất cả các ngươi đều không có ý kiến gì khác chứ?"
Cả đại diện im lặng không có người muốn tranh công, vốn từ đầu người có thể đứng ra làm chủ cũng không ai thích hợp bằng tả thừa tướng.
" Vậy đại tiệc trăm ngày của thập hoàng tử sẽ giao lại cho Tả thừa tướng, trẫm không muốn có bất cứ sơ xuất gì."
" Thần lĩnh chỉ."
" Các ngươi còn có chuyện gì cần khởi tấu hay không?"
" Bẩm hoàng thượng." Lương tư không đi lên phía trên: " Vừa có những tin tức về trận lũ lụt ở phía bắc Hiến Phù, dân chúng chịu tổn thất lớn, dẫn đến mùa màng bị trì trệ.

Tri huyện Hiến Phù vừa gửi báo cáo về đã có nạn đói xảy ra, cần kịp thời xử lý."
" Ngươi thấy nên làm thế nào?"
" Theo thần nên giao việc này lại cho hộ bộ thượng thư, mở kho phát gạo cứu đói dân, cấp phát giống mới để kịp thời mùa vụ sau."
Hoàng đế cúi nhìn tiểu hoàng tử rồi lại cao giọng: " Cứ làm theo lời của ngươi, ngoài ra còn miễn thuế ba năm cho toàn dân, xem như là chúc mừng cho đầy tháng của thập hoàng tử."
" Thần tuân chỉ."
" Nếu không còn việc thưa tấu, bãi triều."
" Hoàng thượng anh minh, thập hoàng tử đại phúc."
Tiếng hô vang khắp cả đại điện, hoàng đế mang theo thập hoàng tử Cung Ân Ly rời khỏi khi phía sau không khỏi lời bàn luận xôn xao.


Không những muốn làm đại tiệc trăm ngày, hoàng đế còn dùng danh nghĩa của thập hoàng tử miễn thuế cho dân ba năm, đây rõ ràng là một đặc ân không hề nhỏ.
Im lặng nằm trong tay hoàng đế, Ân Ly không biết bao nhiêu là suy nghĩ, vì lý do gì hắn biết thân phận mình, cho dù là vậy hắn cũng có thể chỉ vì mình chuyển thế thành hoàng tử của hắn mà không lo nghĩ, đối xử ân cần đến vậy?
Tuy nhiên có một điều y chắc chắn, ở vị trí làm hoàng đế Minh Kiên Tuyệt đối không thể nào so sánh với hắn.

Một năm khi Minh Kiên ngồi trên long vị chưa từng quan tâm đến cuộc sống của bách tính ra sao, hắn từ lúc có được thiên hạ thì đã bị vẻ hào nhoáng của nó làm cho đôi mắt bị che đi sự nghèo đói của dân chúng.

Không như trước Minh Kiên bắt đầu trầm mê vào nữ sắc bỏ bê triều chính, tuy nói hắn vẫn luôn đặt Huyền Kỳ lên trên hết những nhi nữ hậu cung, nhưng không có cách ngăn lời phỉ bán chế nhạo của họ với y.

Cho dù hắn như vậy, nhưng chỉ cần Minh Kiên thật sự có thể giống như Minh Hạo, có thể suy nghĩ cho dân và cai trị đất nước một cách anh mình, nói không chừng y vẫn có thể cố gắng tiếp tục xem hắn như người thân, sẽ không phải giống như ngày hôm đó tất cả đều bị đoạn tuyệt không chút luyến tiếc.
" Có phải đói rồi không?"
Nghe Minh Hạo nói thì Ân Ly nhận ra mình mới vô thức cố đưa hai bàn tay nhỏ của mình muốn chạm đến gương mặt hắn, hoàng đế là vì lời của Huân nhi tối qua nên cho rằng khi mình cử động tay ý là đang đói đi: " Oa...e e!"
" Một lát sẽ cho người mang sữa đến."
Ân Ly cảm thấy khó chịu vì mình vẫn chưa thể phát ra tiếng nói, cho dù cố phát âm cũng chỉ như tiểu hài tử đang quấy khóc.

Y rõ ràng muốn nói cho hắn biết mình vẫn nhớ, nói rằng mình không có quên hắn nhưng lại không có cách nào mở lời."
Thấy đôi mắt to tròn của Ân Ly dâng lên một tầng nước mắt rồi động lại chảy ra khóe mi, hắn chỉ nghĩ rằng y quả thật đang đói bụng nên mới thế nhưng vẫn cảm thấy trong lòng đau nhói.

Minh Hạo đưa tay mình cao hơn rồi cúi xuống liếm đi nước mắt chảy dài trên bờ má mềm mịn thơm mùi sữa: " Đừng khóc Ân nhi, phụ hoàng ở đây sẽ mãi mãi bảo hộ cho ngươi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi