PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



" Vương gia, vết thương của người lại rỉ máu rồi."
Nhìn xuống miếng băng ở ngực mình lại thấm đỏ, Minh Khiêm giống như không quá quan tâm đến nó.

Hắn tựa lưng vào vách đá nhìn lên cao: " Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
Y Tuyết cho dù vẫn đang lo lắng cho vết thương của Minh Khiêm cũng không dám nói gì thêm, nàng nhìn số binh sĩ ít ỏi còn sót lại mới lên tiếng: " Toàn bộ khu rừng đã bị bao vây, đến hiện tại bọn chúng vẫn chưa có hành động gì là muốn chờ chúng ta kiệt sức đi."
" Hừ..."
Y Tuyết lại không khống chế được lời nói của mình mà lên tiếng: " Với khả năng của vương gia, muốn một mình thoát khỏi là chuyện vô cùng đơn giản, người không cần vì chúng ta cũng bị vây hãm ở đây."
" Ngươi tưởng bọn chúng muốn dồn ta vào một góc chờ chết như lúc này chỉ đơn giản vậy sao?"
" Ý của vương gia là?"
Minh Khiêm cười nửa môi: " Không phải chúng ta đang bị bao vây ở đây, mà là bọn chúng bị ta cầm chân một chỗ, thời gian này đã đủ để An Khương Tề di tản toàn bộ dân chúng ở các làng mạc."
" Vương gia..." Y Tuyết ngạc nhiên không nghĩ tới Minh Khiêm sẽ tự dùng mình làm mồi nhử, nàng cảm thấy không tán đồng với cách làm của hắn: " Ngươi là Vương một cõi, sao có thể tự mình nguy hiểm đến vậy."
" Y Tuyết."
Đột nhiên bị hắn nhìn tới khiến nàng có chút căng thẳng, Y Tuyết trả lời: " Vâng thưa vương gia."
" Ta luôn tin tưởng vào khả năng của ngươi, chính vì vậy tiếp theo đều sẽ giao lại cho ngươi."
" Vương gia?"
" Trận này, ta nhất định phải thắng và còn phải thắng nhanh nhất có thể."
Nhớ lại khi khi Minh Khiêm nói những lời đó, Y Tuyết vẫn chưa từng nghĩ đến hắn sẽ còn có khả năng làm đến nước này.


Từ ngọn núi ở bên ngoài có thể nhìn thấy được toàn bộ cung thành của Thương Lăng quốc.
" Y Tuyết tiểu thư, tất cả đều đúng như lời vương gia nói.

Toàn bộ hoàng cung Thương Lăng đều đã nằm trong khống chế của vương gia, bọn chúng đều không có khả năng chống trả."
Y Tuyết trầm giọng: " Lấy đầu hoàng đế Thương Lăng một cách thuận lợi, để làm được điều này người đã phải sử dụng bao nhiêu sức mạnh của mình đây?"
Nội trong một đêm tin hoàng đế quy tiên đã đưa đến cả trên chiến trường, đội quân thiện chiến của Thương Lăng không bại tự lui binh.

Kinh Bắc Vương của Vinh Bích Quốc sau khi một mình chống lại quân đội của địch tại Giang Kinh thì không quay trở về, hiện không rõ tuân tích.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Hình như ngừng lại rồi." Không còn nghe thấy tiếng của Xuân Di từ bên trong nữa, Liên Nhi sờ tay lên mặt mình cũng cảm thấy nóng bừng: " Hoàng thượng thật sự đến bây giờ mới thôi, cũng thật khiến kẻ khác ngưỡng mộ a."
" Cẩn thận mấy lời nói của ngươi đi."
Liên nhi cười tươi: " Luyên Nha, tỷ không thấy từ lúc xảy ra chuyện ở Hòa Ninh cung thì hoàng thượng cũng thờ ơ với Di phi rồi đó, ta còn cho rằng người vô tình nhưng...!người vừa đến lại mãnh liệt như vậy.

Ta xem người hoàng thượng sủng ái nhất cũng chỉ có Di phi mà thôi."
" Sủng ái?" Luyên Nha mỉm môi cười: " Chỉ sợ rằng người mà hoàng thượng đang ôm trong lòng cũng không phải Di phi đi."
" Không phải?" Nghe Luyên Nha nói Liên nhi vẫn chưa hiểu, nàng muốn hỏi lại thì bên ngoài lại nghe thấy tiếng ồn ào: " Có chuyện gì vậy."
" Nơi này là tẩm cung của Di phi nương nương, người không thể vào trong đâu ạ."
" Các ngươi cứ thử ngăn cản ta xem."
" Nhưng...!hoàng thượng đang."
Ân Ly đi đến trước cửa phòng, nhìn hai cung nữ còn đang ngơ ra không biết nên làm gì.

Y cũng không quan tâm nhiều như vậy mà nhăn mày: " Tránh ra."
" Này...!hoàng...!hoàng thượng đang."
" Không cần biết người là ai, bên trong là tẩm phòng của di phi nương nương, nam nhân khác ngoài hoàng thượng không có bất cứ ai được vào trong."
" Chỉ bằng ngươi?"
" Khoan...a." Luyên Nha thấy Ân Ly chẳng quan tâm đến lời mình, y vẫn như vậy muốn tiến tới nàng mới muốn đưa tay ngăn lại, không ngờ ngay lập tức lại bị chính những thủ vệ vừa khuyên ngăn Ân Ly bên ngoài kia bắt lại: " Các người làm gì vậy? Đây là hậu cung, không thể để kẻ khác đi vào."
Một người gắt giọng: " Cho dù là ai, ngoài khuyên can tuyệt đối không được phép ngăn cản thái tử điện hạ."
" Thái tử?"
Ân Ly hừ lạnh một tiếng xong lại đi đến mạnh tay đẩy tung cửa ra, tất cả ngay lúc đó đều lập tức quay đầu quỳ xuống không dám có bất kỳ hành động gì.

Y như vậy thấy cảnh tượng cho dù đã sớm đoán trước, nhưng bản thân chưa từng cho rằng mình sẽ cảm thấy như lúc này.

" Ân nhi?" Minh Hạo đang bận lại y phục của mình vẫn chưa chỉnh tề, hắn không nghĩ tới ồn ào bên ngoài lại là do Ân Ly tìm đến: " Sao ngươi lại..."
Ân Ly siết nắm tay nhỏ của mình, y nhỏ giọng: " Phụ hoàng...!người lại...!"
" Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?" Xuân Di trên người vẫn không một mảnh y phục, nàng đưa tay vén màn ra rồi ngồi dậy, để lộ cả bờ ngực trắng của mình.

Hoảng hốt vì có cả người khác, nàng la lớn: " aaa..

ngươi là ai? Người đâu, người đâu cả rồi?"
Cho dù Xuân Di có gọi thế nào cũng không có ai đến, Minh Hạo lại nhanh tay đến dùng chăn che đi thân thể của nàng.

Hắn hướng Ân Ly: " Ân nhi, ra ngoài."
" Cô ta..." Ân Ly vừa nhìn thấy Huyền Xuân Di thì lại thêm một lần không ngờ tới, gương mặt này thật giống: " Thì ra là vậy..."
" Ta nói ra ngoài."
Đột nhiên Minh Hạo quát lớn với mình, Ân Ly lại chẳng chút sợ hãi.

Y mỉm cười: " Thì ra những đêm ta giật mình tỉnh dậy không có người bên cạnh, phụ hoàng đều là đang giữ phi tần của mình trong vòng tay?"
Nhìn vẻ mặt bị tổn thương của Ân Ly, Minh Hạo thật muốn nhanh ôm lấy mà an ủi y.

Nhưng hắn lúc này lại không thể, bây giờ để chạm vào y là không thể.

Hoàng đế lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối của mình, hắn trầm giọng: " Ân nhi, phụ hoàng xin ngươi, hiện tại trở về đi."
" Ta thật không nghĩ người sẽ vì cô ta mà sử dụng Vân Ấn đối với mẫu phi."
"...!"

" Chỉ vì cô ta trông giống người đang nằm bên trong quan tài đá kia, chỉ cần là điều do cô ta nói ra đều đúng?" Ân Ly lớn tiếng: " Ta đã từng cho rằng Huyền Kỳ thật đáng ngưỡng mộ khi ở trong lòng phụ hoàng, y luôn chiếm giữ một vị trí không thể thay thế.

Thế nhưng ta đã nhầm!"
Ân Ly cắn răng: " Hóa ra trong lòng người, Huyền Kỳ cũng chỉ còn là một thi thể đã nguội lạnh từ lâu kia."
" Câm miệng." Hoàng đế lớn tiếng: " Ngươi đâu, đưa thái tử trở về Thái Dương cung."
" Tuân lệnh hoàng thượng."
" Không cần." Ân Ly nhìn Minh Hạo, cũng giống như trước kia không thể lại mỉm cười với hắn.

Đôi mắt nhòa đi vì không kiềm được cảm giác đau rát của mình, y nói với hắn rồi xoay đầu bỏ chạy: " Không phải đã hứa với ta phải đối xử tốt với mẫu phi? Cho dù là người hay hắn, không một ai có thể thực hiện lời hứa của mình."
" Ân nhi?" Minh Hạo nhìn bóng lưng chạy đi mất, hắn rất lâu sau vẫn chưa thể lý giải được câu nói của y.

Biểu hiện đó, lời nói đó...!tại sao lại có thể như vậy.
" Nhất định phải đối tốt với Lâm Ninh, Lục hoàng tử."
" Ân nhi...!Thật sự là ngươi?" Minh Hạo đứng bật dậy, hắn muốn đuổi theo Ân Ly nhưng không biết vì sao một bước cũng không thể di chuyển: " Không thể nào lại như vậy..."
" Tại sao?" Ân Ly chạy ra khỏi Di Thúy cung, y không biết mình nên đi đâu, Hòa Ninh cung hay Thái Dương cung? Không hiểu rõ đâu mới là nơi mình nên đến, trong lòng mình là loại cảm xúc gì.
Chỉ vừa nhìn người phụ nữ đó y đã hiểu ra, nhưng tại sao lòng mình vẫn đau đến vậy, Minh Hạo biết y là chuyển thế của Huyền Kỳ vẫn chưa từng làm điều gì đi quá giới hạn, nhưng hắn lại lựa chọn ôm ấp một người có gương mặt tựa như Huyền Kỳ kia.
" Thật ra người xem ta là gì đây, Phụ hoàng?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi