PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



Ân Ly nghe lão Khang Dương nói liền nhìn sang Linh phi, tại sao sư phụ lại nói giữa họ có sự liên kết?
Minh Hạo tuy không có hứng thú với thân phận của kẻ này, tuy nhiên khi lão ta nói vậy cũng có chút nghi ngờ: " Hắn là ai?"
" Mệnh trời không thể nói." Lão dường như đến lúc này mới cảm thấy an tâm hơn, thở một hơi dài mới lên tiếng: " Y chỉ là tạm thời mượn lấy cơ thể của điện hạ nương nhờ, nếu lão đạo đoán không sai sớm thôi họ có thể quay trở về vị trí của mình."
" Ta có thể trở lại rồi?"
" Chúng ta có thể trở lại?" Linh Phi nhanh miệng truyền luôn câu nói của Ân Ly, y mừng rỡ: " Lão nhân gia có phải biết ta từ đâu đến?"
" Lão biết nhưng cũng không biết."
" Nói vậy là có ý gì?" Linh Phi làm lạ.
Lão chậm nói: " Lão biết ngươi từ đâu đến nhưng lại không biết ngươi trong thời đại này, Tồn vong thiên hạ đều đặt ở nơi ngươi, nhanh chóng trở về đi."
" Đương nhiên ta rất muốn quay trở về." Khi nghe lão Khang Dương, Linh Phi có thể biết hắn muốn nói điều gì: " Nếu ta không nhanh trở lại không biết người sẽ làm ra những gì, nhưng..."
Lão lên tiếng chặn lời Linh Phi: " Ngươi có thể nhìn thấy Ân Ly thái tử?"
" Có thể." Linh Phi gật đầu.
" Vậy nếu có thể nghe thấy ta, điện hạ hãy trao lại vật lúc trước lấy từ chỗ của ta cho y đi."
" Vật lúc trước?" Ân Ly ngạc nhiên, đó không phải Bích Thủy sao? Cùng lúc phát hiện ánh sáng của Bích Thủy đang vô cùng mạnh, y cầm nó trên tay có chút chừng chứ: " Nhờ có nó ta có thể nhìn thấy tương lai, cũng có thể thoát được một kiếp."
" Ân Ly?"
Ân Ly nhìn Linh Phi đang trông chờ vào mình, lão sư phụ muốn y giao ra có thể vì đây là cách duy nhất, xem ra đã suy nghĩ đến bước này đi: " Ngươi cầm lấy."
" Đây là?" Đột nhiên nhìn thấy một thứ ánh sáng chói mắt hiện lên, sau đó trong tay Linh Phi đã xuất hiện vật lạ, Minh Hạo không khỏi vừa nóng vội lại lo lắng.
" Ân Ly, thứ này là gì?"
Ân Ly nhanh giải thích: " Lúc trước ta tinh nghịch trộm nó từ chỗ của sư phụ, người bảo ta giữ lại một lúc nào đó sẽ cần dùng đến.


Từ khi ta trở nên vô hình thế này, nó là thứ duy nhất vẫn có thể mang theo bên người, cũng đã từng cứu ta một mạng đi."
" Lão nhân gia, có vật này người có thể giúp ta và thái tử điện hạ trở về lại với thân thể của mình."
Ân Ly dùng ánh mắt chờ đợi nhìn lão, lão đạo nhân cũng chỉ có thể lắc đầu: " Ta không có quyền cũng không có khả năng nhúng tay vào việc này, Bích Thủy chỉ dẫn đường cho người có khả năng tìm được vị trí của ngươi, còn có thể hay không ta vẫn phải chờ xem số mệnh của ngươi."
" Người đang tìm kiếm ta?"
" Đến rồi."
Lão Khang Dương chỉ vừa dứt câu, Linh Phi và Ân Ly lại đột nhiên cảm nhận được luồng gió nổi lên bên trong tẩm phòng kín.

Cả hai ngạc nhiên nhìn trong cơn gió từ từ tạo thành hình dáng mờ nhạt của một vị thiếu nữ.
" Một linh hồn?" Ân Ly làm lạ.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa nhìn thấy Ân Ly đã mừng rỡ: " Nhị ca, cuối cùng cũng tìm được huynh."
" Tam muội?" Nhìn thiếu nữ trong bộ dạng này, Linh Phi thoáng chút sợ hãi: " Không thể nào ngay cả muội đại tỷ cũng...!"
" Không phải, muội không có thời gian giải thích, chúng ta phải nhanh..." Thiếu nữ kỳ lạ lúc này mới phát hiện người hiện hữu ngay bên cạnh Ân Ly, nàng ngạc nhiên.

Nếu không phải vừa rồi nghe Linh Phi gọi tam muội, nàng cũng sẽ không phân biệt được thật ra ai mới là người mình đang tìm: " Đây là?"
Ân Ly tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra, y vẫn mỉm cười: " Ta tên Cung Ân Ly."
" Ân Ly?"
" Có vấn đề gì sao?" Cả Linh Phi khi vừa biết tên y cũng có vẻ ngạc nhiên như vậy, hai người này cùng mình thật ra có quen biết?
" Hai người tại sao lại giống nhau đến vậy?"

" Ta cũng chỉ qua miệng các ngươi mới biết, người hỏi không phải nên là ta sao?"
" Nhưng..." Thiếu nữ đột nhiên cảm thấy đau nhói mà ôm lòng ngực, nàng lại bỏ qua Ân Ly mà hướng Linh Phi: " Không có thời gian cho chuyện này, Nhị ca nhanh chóng theo muội cùng trở về."
Linh Phi lo lắng khi nhìn thấy muội muội có vẻ đau đớn, y muốn đỡ lấy tay nhưng nàng chỉ như một ảo ảnh không tồn tại, Linh Phi ngờ vực: " Huynh có thể trở lại sao?"
" Huỳnh Hoa tỷ tỷ đã nói rất rõ, có sự chênh lệch thời gian.

Cho dù muội xuất hiện ở nơi này chỉ một lúc, hiện tại cũng có khả năng kéo dài qua nhiều ngày.

Hoàng thượng vì huynh thật sự đã không thể kiềm chế rồi, nếu còn chậm trễ e rằng không thể cứu nổi bất kỳ ai."
" Ân Ly, ta phải đi."
Thấy y nóng ruột như vậy vẫn không quên nói cùng mình, Ân Ly gật đầu: " Nếu có duyên sẽ gặp lại."
Minh Hạo mỗi lúc càng nôn nóng, tên kia cứ xem như những người ở đây không tồn tại mà tự mình nói chuyện không rõ đầu đuôi.

Đột nhiên lại thấy y từ đâu lấy được một bình nhỏ lập tức uống vào, Minh Hạo không thể kiềm chế tức giận lại nắm lấy cổ tay Linh Phi siết chặt: " Ngươi vừa uống thứ gì, người nghĩ đây là cơ thể của ai?"
" Ta...!"
" Thường Hy, ngươi phải sống thật tốt."
" Lão nhân gia là?" Linh Phi cảm thấy trước mắt mờ ảo, nghe thấy từ miệng lão Khang Dương có vài lời khó hiểu cũng không thể suy nghĩ được quá nhiều.
Lão lại tiếp: " Lịch sự đã thay đổi hầu như đều nhờ vào sự lựa chọn của ngươi, sự xuất hiện của ngươi không hề sai trái.


Sống thật tốt, tương lai của chúng ta, phải dựa vào ngươi rồi."
" Ông...!"
" Ân Nhi!" Thân thể Ân Ly đổ xuống không báo trước, Minh Hao rất nhanh đã đỡ lấy được.

Hắn gắt giọng: " Hắn cho Ân Ly uống thứ gì, ngươi còn không nhanh đến xem y làm sao?"
" Sư phụ?"
Lão Khang Dương vẫn bình tĩnh không có hành động gì, lão chỉ nhìn cả hai như vậy rồi lên tiếng: " Điện hạ, đến lúc tỉnh lại rồi."
" Ta...!" Ân Ly nhận ra mình đang bị kéo đi, cũng giống như ngày hôm đó khi linh hồn mình bị kéo ra ngoài.

Y hoảng sợ khi mọi vật cứ như bị đảo lộn, chờ đến khi có thể thật sự nhìn thấy rõ ràng cũng là khi y nhận ra cái hơi ấm quen thuộc đang ôm lấy mình.
Minh Hạo vẫn không hề nhận ra người trong tay có lại ý thức, hắn vẫn lớn tiếng với lão đạo nhân: " Trẫm nói ngươi còn không nghe thấy, Ân Ly y....!"
" Phụ...." Ân Ly nắm lấy cánh tay Minh Hạo: " Phụ hoàng!"
Minh Hạo im lặng, hắn chừng chờ vẫn chưa dám tin rồi cúi đầu nhìn người đang trong vòng tay mình.

Y đang mỉm cười nhìn hắn: " Ân nhi?"
" Là ta, phụ hoàng!"
" ...!thật sự là ngươi."
" Là ta."
" Ân nhi!" Ân Ly vùi mặt vào ngực hắn, hai tay lại cố ôm cứng lấy khiến Minh Hạo còn chưa dám tin.

Hắn nghiến răng, lại càng siết thật chặt y: " Ngươi oán phụ hoàng, giận phụ hoàng đều có thể...!hứa với ta đừng để mình bị tổn hại một lần nữa.


Ta không cách nào lại đánh mất ngươi thêm một lần."
" Ân nhi biết...!ta sẽ không thể rời xa người."
" Ân nhi!"
Ân Ly nhìn thấy lão Khang Dương muốn im lặng rời đi, y có rất nhiều chuyện muốn hỏi thế nhưng bản thân hiện tại chỉ muốn giữ như thế này.

Y và Minh Hạo đã tốn quá nhiều thời gian.

Từ khi là Huyền Kỳ y đã không thể đón nhận hắn, cho đến khi trở thành Ân Ly lại phải trả giá quá nhiều mới có thể đợi được ngày hôm nay.
" Phụ hoàng." Minh Hạo cho dù không được tiếp nhận, hắn vẫn chờ đợi Huyền Kỳ hết mươi năm lại chờ đợi Ân Ly thêm một cái mười lăm năm.

Y chỉ nếm trải hai năm trống rỗng kia đã quá đủ rồi, y sẽ không để hắn lại phải chờ nữa: " Ta yêu người."
" Ngươi vừa nói gì?"
" Ta yêu người, Phụ hoàng."
" Ân nhi." Minh Hạo đột nhiên đẩy mạnh Ân Ly xuống giường, áp sát gương mặt xinh đẹp tựa tinh linh đang nhìn thẳng mình không né tránh, hắn siết chặt lớp chăn dưới tay mình để giữ được lý trí: " Ta là phụ hoàng ngươi, ngươi hiểu điều mình vừa nói ra có nghĩa là gì chứ?"
Ân Ly nắm lấy bàn tay hắn đặt lên nơi trái tim mình đang loạn nhịp, y tươi cười: " Ta yêu ngươi, chính là muốn phụ hoàng chỉ duy nhất là của ta, nhìn một mình ta, yêu thương duy nhất ta, chỉ suy nghĩ về ta, luôn...!ùm."
Phủ xuống đôi môi không để y lại phát ra tiếng, Minh Hạo nhận ra từ giây phút này cho dù có thể lại làm tổn thương y, khiến y cùng mình kéo vào trong bùn lầy đen tối này.

Hắn tuyệt đối không có cách ngừng lại được nữa.
" Phụ hoàng, ta chính là Huyền Kỳ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi