Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Hoa linh lan.
Một đáp án vô cùng sống động, cứ như vậy cười tươi rói, như mặt nước trong veo, xuất hiện ngay trước mặt cậu, làm sao mà cậu lại không nghĩ đến chứ?
Trình Tu trong nháy mắt tiêu tan toàn bộ nghi hoặc, tâm trí liền minh mẫn, thậm chí sinh ra cảm giác sung sướng do người nào đó bị báo ứng – 100% độ khớp chết tiệt kia thật kinh khủng nha, Trịnh Phi Loan không nhiễm một hạt bụi, ngày hôm nay lại bị tín tức tố của Hà Ngạn nắm mũi dắt đi, cứ như chất dẫn dụ Alpha là một con rối.
Trình Tu chọt chọt bụng nhỏ của Tiểu Linh Lan, ghẹo cô bé: “Bảo bối nhỏ, con nghe không, tên cha đáng ghét kia của con đang khát cầu ba ba con nhớ đến kìa. Trừ hoa linh lan ra, loài hoa nào hắn ta cũng đều nhìn không lọt, liền thích mỗi công chúa Tiểu Linh Lan của chúng ta thôi. Này gọi là gì nhỉ? Để cha nuôi dạy con nhá, cái này gọi là ‘Ngoài miệng nói không, thân thể lại thành thực’.” Để Hành Lá dạy tiểu công chúa một câu luôn nè, cái này gọi là “Người đàn ông của làng tự vả”:v
Chỉ nghe “ừng ực”, Tiểu Linh Lan vẫn rất thoải mái mà mút sữa, còn đánh một cái ợ no vang dội, quanh nôi tre liền thoang thoảng một luồng sữa thơm. Lục Bá Lục tinh thần cực phấn chấn, thè đầu lưỡi liếm liên tục lên mũi, mập núc ních đứng dậy, ngó xuống, như thể muốn xem rõ chỗ nào có hương sữa.
Du Nhạc vẫn còn bên đầu điện thoại bên kia thúc giục, Trình Tu vẫn để cô chờ, che lại điện thoại di động, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Linh Lan nè, chúng ta giúp hay không giúp người cha đáng ghét kia của con?”
Hoa Linh Lan chớp chớp đôi mắt đen nhánh, không lên tiếng.
Bé con đã biết nói rồi, vẫn thường gọi “ba ba” với Hà Ngạn, khi thấy Lục Bá Lục cũng sẽ gọi “miêu miêu”, âm thanh nhu nhu êm ái vang vọng, ngữ điệu còn ngọng, từ ngữ còn chưa tròn âm, khiến người có cảm giác cực kì dễ thương, hồn nhiên của con nít. Thế nhưng vấn đề bây giờ quá phức tạp, bé con nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn Trình Tu mà khanh khách nở nụ cười, miệng lại há ra ngậm chặt lấy núm cao su, có ý định tiếp tục công cuộc chiến đấu với bình sữa.
“Tiểu Linh Lan ngoan, nói cho cha nuôi nghe nào, có giúp hay không nhỉ?”
Hoa Linh Lan nhăn lai hàng lông mày nhỏ của mình: “A?”
Lục Bá Lục lúc này đã tìm được nơi bắt nguồn hương vị sữa thơm, đứng lên rũ rũ lớp lông, trên xích đu mở ra móng vuốt, đỏng đảnh, chổng cái mông lên, làm một động tác duỗi thắt lưng, đạp mạnh vào thanh xà ngang, nhẹ nhàng đạp xuống đất. Cái đuôi phe phẩy, hất bay những bông hoa giấy trắng, mấy bông hoa nhẹ nhàng rơi xuống tay Tiểu Linh Lan.
Lực chú ý bị hấp dẫn, gương mặt nghiêm túc, xoe tay khoe ra bông hoa giấy trắng nhỏ trong tay mình.
“Cùng ai gọi điện thoại vậy? Tôi nghe có gọi tên của Tiểu Linh Lan.”
Ngay khoảnh khắc chỉ một giây nữa Lục Bá Lục chuẩn bị phóng nhảy vào trong nôi tre, một đôi tay duỗi ra, đem Tiểu Linh Lan còn đang ngậm bình sữa ôm đi. Bên trong nôi tre liền được lấp phủ bởi Lục bá Lục mập ú, đường phóng của nó là một vòng cung hoàn mỹ, xa tận hai mét.
Trình Tu như phỏng tay, vội cúp điện thoại, thuận miệng nói bậy: “Hả, có gì đâu, chào mời sữa bột thôi. Tôi nói bảo bối chưa đến thời điểm cai sữa mẹ, không cần dùng tới sữa bột gia truyền của họ.”
“Ô?”
Hoa Linh Lan vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Trình Tu, vẫn là một đôi mắt tròn xoe ngây thơ.
Trình độ nói dối của Trình Tu quá thông thạo, Hà Ngạn cũng không hình thành nghi ngờ gì, chỉ cười nói: “Nói cái gì mà cai sữa mẹ, cậu làm bé con mất hứng luôn rồi nha.”
Hà Ngạn nhẹ nhàng lắc lư và vỗ lưng Hoa Linh Lan, dụ ngọt: “Tâm can bảo bối của ba ba rất ngoan nè, không tới nửa tuổi đã có thể tự cai sữa, chính mình tự bú sữa bột được rồi, đúng chứ?”
Hoa Linh Lan lại không có nể mặt ba mình chút nào, không một chút có ý tứ phối hợp, đầy tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào bộ ngực bằng phẳng của Hà Ngạn, hai cánh tay nhỏ duỗi ra vẩy nhẹ hai lần, miệng chẹp chẹp đầy vẻ thèm thuồng mà nuốt nước miếng.
Trình Tu không nhịn được, vỗ tay bốp bốp, cười ha hả, Hà Ngạn liền động chân đá một cước vào tựa ghế mây của cậu ta.
Xuất viện hơn chín tháng, Hà ngạn vẫn là một bộ dáng gầy gò trơ xương, trên người chẳng thêm được bao nhiêu lạng thịt, xương quai xanh cũng là một vùng tối hãm sâu, màu da so với các Omega phổ thông cũng là trắng hơn, nhưng thay vì là một làn da khỏe mạnh thì làn da của cậu là trắng của bệnh tật. May mắn là trời sinh, khung xương của hắn cũng nhỏ, gầy sọp như vậy cũng không đến nỗi là dọa người khiếp sợ. Tuy như thế nhưng Hà Ngạn bây giờ so sánh với khi mới làm giải phẫu xong cũng đã là hồng hào, thần sắc tươi tốt hơn rất nhiều, ít nhất đôi môi không còn là màu xanh tái.
Sáng sớm rời giường, Hà Ngạn mặc một bộ đồ vải, kiểu là đồ ngủ, các góc tay áo đều được khâu may những hoa văn màu xanh lam, vạt áo còn được xẻ một chút, những hoa văn ấy là nét đẹp của người dân tộc ở Lạc Đàm. Đầu tóc vẫn chưa chải chuốt, một bộ dáng biếng nhác, trông cậu giống như một chàng trai sinh viên ngành nghệ thuật, nhếch nhác mà pha chút ngốc ngốc.
Hoa Linh Lan mặc một chiếc váy, góc tay và đuôi váy cũng được thuê hoa văn tương tự, phía ngực có đính những chuỗi hạt châu màu sắc, trên cổ tay còn đeo một vòng dây ngũ sắc, hơi động một chút, lục lạc bằng bạc liền lanh lảnh vang lên.
Bé con bình thường rất thích nghịch phá, nhưng cứ được Hà Ngạn ôm vào lồng ngực lại cực kỳ dịu ngoan đến mức tóc cũng không rung rinh, bản thân rất giỏi tự ôm bình sữa mút bữa sáng của mình, khép nép hệt như mèo con bị mèo mẹ ngậm sau gáy vậy. Uống no được lưng lửng bao tử, bé con có chút lưu luyến mà buông núm vú ra, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba ba” – rồi lập tức ngậm vào núm vú lần nữa, chỉ sợ sữa sẽ bị nhiễu ra ngoài.
Hà Ngạn tươi cười sờ sờ đầu con gái: “Uống chậm chút thôi, đừng vội.”
Trình Tu lặng lẽ đem điện thoại di động nhét vào túi quần, mặc kệ Du Nhạc gọi liên tục, điện thoại rung chuông chấn động nhiều đến mức độ đùi cậu ngứa muốn chết.
Cái nôi do tác động lúc nãy mà cứ lắc lư lắc lư, Trình Tu tiện tay giữ nôi thăng bằng lại, Lục Bá Lục được giải cứu thành công, nhân được một tiếng mèo kêu cảm kích.
Cậu thân thiết hỏi Hà Ngạn: “Làm sao dậy sớm như vậy? Tiểu Linh Lan tối qua khóc nháo như thế, nóc nhà cũng muốn bị con gái thổi bay, tôi nghĩ cậu sẽ ngủ bù thẳng đến trưa đấy.”
Hà Ngạn lắc đầu: “Ngủ không sâu, cứ mơ thấy vật kỳ quái, trong dạ dày cũng khó chịu nên sớm tỉnh giấc.”
Trình Tu nghe cậu kể qua, tâm lý trùng xuống: “Cậu có ói không?”
“Không có, so với lúc trước đã rất tốt rồi, sau khi dừng phun thuốc, tôi cũng không còn nôn mửa, chỉ là khi tỉnh dậy dễ bị đau đầu, mấy điều khác đều vẫn còn rất ổn.” – Hà Ngạn nở một cười ôn hòa, ôm nâng Tiểu Linh Lan lên cao một chút. Bé con mỗi lúc mỗi lớn hơn, cậu có lẽ không còn đủ sức để bế bé con lâu, thoáng một chống lại nhích xuống: “Còn cậu thì sao đây? Dậy sớm như vậy, không lẽ bị Đới Tiêu gáy đến tỉnh dậy?”
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Trình Tu như muốn ung thúi.
Đới Tiêu – Ông chủ khách sạn Thanh Quả, là con sen hốt shit trên danh nghĩa của hoàng thượng Lục Bá Lục*, là một Alpha với một hình xăm che kín cả cánh tay phải, tính cách có đặc điểm là keo kiệt, đặc biệt hơn là cực kỳ keo kiệt. Vì lý do tiết kiệm nên trước mắt Trình Tu và Đới Tiêu phải ở cùng một phòng dưới một mái hiên. Quéo còm Đới cưa cưa đến đội nhà Hoa Linh Lan:v
*Bản Raw câu này là: 六百六的挂名铲屎官 – Hành hoàn toàn không rõ phải ghi câu này thế nào. Theo Baidu thì nó chỉ chung chung là những người nuôi mèo nhưng mà theo hướng hài hước ấy:3 Nên Hành để là “sen” với “hoàng thượng 660” giống mấy bạn nuôi chó mèo vẫn hay giỡn nhé.
Nhắc tới tên họ Đới này, Trình Tu tức muốn chết mà không có nơi để phát tiết, toàn thân cậu như lò vi sóng đang quay trứng*.
*Góc phổ cập kiến thức (dành cho bạn nào chưa biết): Lò vi sóng không thể quay trứng được, vì trứng sẽ nổ bụp bụp bên trong lò á.
Trình Tu quay sang phòng Đới Tiêu, mắt trừng trợn oán giận nói: “Cả đời tôi đến giờ còn chưa từng thấy tên Alpha nào keo kiệt như anh ta, chẳng trách ba mươi hơn cũng chưa tìm được Omega! Tôi nói với anh ta bao nhiêu lần rồi, mùa này khách du lịch ít như vậy, phòng trống rất nhiều, tôi có dọn dẹp một chút rồi chuyển qua phòng cách vách, chờ đến mùa du lịch đặt kín phòng, tôi sẽ chuyển sang lại như bây giờ, như vậy có phải nước giếng không phạm nước sông, mọi thứ đều bình an vô sự – không lẽ yêu cầu này quá đáng sao? Anh ta chính là sống chết không đồng ý, đưa cho tôi một trang giấy kín chữ, nào là tiền nước, tiền điện, tiền than, tiền dụng cụ sưởi ấm, đốt sáng, đáng giận nhất chính là có thêm tiền lọc không khí! Chết tiệt, tôi là một tên Beta nha, tôi còn có thể có mùi vì gì cơ chứ?!”
Hoa Linh Lan vội vội vã vã duỗi tay ra động viên Trình Tu, âm thanh mềm mại nói: “Không nổi giận nha, không nổi giận nha…”
“Được được được, cha nuôi không nổi giận nữa, cha nuôi sẽ khống chế lại cảm xúc.” – Trình Tu nắm lấy bàn tay Hoa Linh Lan, vẫn là tức không nhịn nổi, chỉ vào Lục Bá Lục đang nằm một cục trong nôi, nói với Hà Ngạn – “Loại Alpha cực phẩm keo kiệt này, đối với người khác tàn nhẫn như vậy, đối với người của mình còn tàn ác hơn, cậu cùng anh ta tuyệt đối sẽ không hạnh phúc! Hà Ngạn, cậu là người đã trải đời, va chạm trong xã hội, cậu tuyệt đối không nên nghe anh ta nói. Đừng nói Lục Bá Lục, anh ta có đem tới 880, 990, 1001 tới cầu hôn, cậu cũng nhất định phải kiên quyết không đồng ý, anh ta tới liền đem người lẫn mèo cho đứng ngoài cửa, có biết chưa?”
“Ây… Đới Tiêu, anh ấy đối với tôi…” – Hà Ngạn có chút lúng túng.
Thật lòng nói thì Đời Tiêu đối với cậu rất là tốt.
Alpha này tay chân vụng về, nhưng quản lý khách sạn rất quen tay, làm rất nhanh. Phương diện tiền bạc đúng là có khiếm khuyết, nhưng là không đến nỗi chọc người phẫn nộ, vì thế, cậu khuyên bảo Trình Tu: “Cậu đừng có nghĩ Đới Tiêu như vậy nha. Anh ấy cho chúng ta một chỗ ở là đều xuất phát từ lòng tốt, không phải là vì muốn theo đuổi tôi đâu…”
“Thôi đi, anh ta chính là muốn theo đuổi cậu, đuôi chó đều sắp lộ luôn rồi, hai mắt tỏa hào quang, chỉ thiếu điều mọc ra ranh nanh gặm cậu về động phòng thôi!” – Trình Tu duỗi ra hai cánh tay, giả làm một con sói dữ vồ tới Hà Ngạn – “Tháng trước, tôi cùng với anh ta trò chuyện đêm khuya, anh ta đã bộc lộ bản tính, chân tướng đều đối với tôi rõ tinh tường rồi, anh ta nói ước mơ lớn nhất chính là tìm một người bạn đời Omega dễ thương hiền dịu để đảm đương bà chủ khách sạn Thanh Quả, rồi cùng sinh một đứa bé xinh đẹp nhỏ nhắn – aiz, dễ thương, hiền dịu, chắc không phải cậu đâu nhỉ? Đứa bé nhỏ nhắn xinh đẹp, là Hoa Linh Lan không phải sao? Đừng có mà nói với tui là không phải nha.”
“Cái này…”
Hà Ngạn nghẹn lời, tự hỏi lại bản thân nhiều lần, cụm từ hình dung mô tả kia – hiền dịu, dễ thương? Nghĩ hơn nửa ngày vẫn là lúng túng, cậu trong mắt Trình Tu là ấn tượng như vậy sao?
Không… Không thể nào.
Đầu lưỡi đang thảo phạt Đới Tiêu không ngừng nghỉ, thì Lục Bá Lục tinh ranh chơi ‘vây Ngụy cứu Triệu’*, nằm trong nôi hướng trời gào một tiếng, ý muốn nói: bớt luyên thuyên, tổ tông tôi đói rồi, nhanh làn cơm cho tôi ăn. Trình Tu hai mắt cười cười, ghét bỏ mắng nó một câu: “Ta cũng không phải chủ của mi đâu nha” – miệng thì mắng mà tay chân vẫn rất ân cần đi lấy phần thức ăn cho mèo dành cho Lục Bá Lục.
*Vây Ngụy cứu Triệu: là một binh pháp của quân sư Tôn Tẫn. Giải thích đơn giản chiêu kế này như sau: Khi địch quá mạnh, không thể tấn công trực diện được, thì hãy tìm nơi trọng yếu hay kho báu của kẻ địch mà tấn công. Ví dụ như khi đánh trận, kẻ thù quá đông quá mạnh, phe mình triệt tiêu đi kho lương thực hoặc trạm hậu cần liền cứu nguy, giải vây được tình thế.
Hoa Linh Lan mút rột roạt phần sữa trong bình, đẩy đẩy cái bình cạn.
Hà Ngạn khen, con gái vui vẻ như đang khoe công trạng: “Nha nha.”
Kho từ ngữ của Hoa Linh Lan rất ít, “Nha nha” mà con bé nói chính là ám chỉ vịt con. Ở bên ngoài khách sạn, có một tổ vịt con, Hoa Linh Lan mỗi ngày đều rất ngoan ngoãn uống xong sữa là để muốn được ngắm vịt con.
Hà Ngạn ôm con gái ra ngoài khách sạn, ở cửa ra có một dòng sông nhỏ chảy qua, không rộng không sâu, một thân sào chống xuống cũng chỉ ướt một nửa. Bầu trời xanh ngắt, trong trẻo, như một cuộn lụa trải dài tận chân trời. Bên kia bờ sông của Lạc Đàm nổi tiếng với “Nhã văn nhất thiều nhai”*, ở bên đó có quán bar, quán trà, xưởng in nhuộm, tiệm may thêu, đồ mỹ nghệ xếp thành hàng, ngoại trừ quan bar ban đêm ồn ào thì các nhà khác đều có nét đẹp nghệ thuật.
*Dịch nghĩa: là con đường/góc phố thanh nhã thi sĩ, mà để hán việt thấy thơ thi hơn nhiều.
Con sông nhỏ này có một cây cầu đá vòm, sáng sớm hàng ngày, Hà Ngạn đều bế Tiểu Linh Lan đứng bên thành cầu đá, cùng nhau xem một đám vịt lúc lắc lúc lắc bơi lội.
Bơi một vòng, vịt mẹ bơi về bờ, leo lên một bậc thang bằng đá xanh, mấy chú vịt con nhỏ bé cũng cố hết sức bơi vào theo mẹ, cả đám chen chúc rung vẩy hết bọt nước trên lông tơ.
Hoa Linh Lanh vội chỉ vào chúng nó nói: “Nha nha!”
Hà Ngạn sửa lại: “Con vịt.”
Hoa Linh Lan không phát âm luôn từ “tử”, liền chép miệng nói: “Nha nha!”
Hà Ngạn thương yêu con gái, mỗi ngày chỉ sửa một lần: “Phải, nha nha!”