PHÙ HỢP NHẤT

Edit: Hành Lá

Beta: Hành lá


7:55 sáng – Một màn kịch ngày thứ hai bận rộn chuẩn bị được vén màn.

Trịnh Phi Loan tay điều chỉnh lại cà vạt, sửa xong cổ tay áo và cả vạt áo, mắt nhìn phía trước, điều chỉnh lại thần thái bản thân cho thật hoàn mỹ.

7:58 sáng, xe lái vào hai tháp đôi tầng cao chót của Cửu Thịnh, dừng ở cổng vòm siêu rộng ở phía dưới.

Quản lý chờ đợi đã lâu, bước nhanh về phía trước, mở cửa xe, nở một nụ cười tiêu chuẩn nghênh tiếp người trong xe*, một mực cung kính nói “Xin chào Trịnh tổng”, sau đó lập tức lùi tới bên  cạnh. Trịnh Phi Loan cúi người xuống xe, một đôi giày da sáng bóng, không nhiễm một chút bụi bẩn, vững vàng đạp xuống sàn gạch đá hoa.

*Ở đây tác giả miêu tả là nụ cười lộ 8 chiếc răng – mà đây là kiểu cười được đánh giá là chuẩn mực nụ cười đẹp. Bạn nào xem mấy cuộc thi hoa hậu chắc cũng để ý được điểm này, lộ từ 8-10 chiếc và mỗi chiếc răng đều phải đẹp đều.

Trịnh Phi Loan sảo bước nhanh vào tiền sảnh, hai mắt vẫn nhìn thẳng, khi lướt qua người quản lý chỉ bỏ lại một câu: “Đổi màu của cà vạt.”

Quản lý liền lạnh run, nhanh chóng tháo xuống cà vẹt, nhét vào túi quần, cùng đồng nghiệp trao đổi một ánh mắt tuyệt vọng.

Bên trong khách sạn, tại quầy tiếp tân như bị vây bởi một đoàn mây đen đùng đùng sấm sét, khí áp chợt giảm mạnh. Những nhân viên đang giúp khách hàng giải quyết vấn đề thủ tục nhận trả phòng động tác cứng ngắc, theo bản năng mà cúi thấp đầu, nín thở, làm một bộ dáng chính mình là bức tường vô tri vô giác.

Bọn họ đều lén lút dõi theo bóng lưng của Trịnh Phi Loan, chỉ lo động tác nơi đây hơi chút lớn là bị diêm vương kia đòi mạng – mỗi một phút giây, người người nơi đây đều cảm thấy bất an, chỉ cần Trịnh Phi Loan đi đến trước mắt người nào, ý nghĩa cơ bản là công tác của người đó liền chấm dứt ở đây.

Hiển nhiên, hôm nay mục tiêu của diêm vương phi thường rõ ràng, không hề liếc mắt nhìn quầy tiếp tân một lần, cũng không hướng thẳng vào thang máy. Những nhân viên đáng thương ở quầy tiếp tân là như bỏ xuống được mấy tảng đá trong tâm lý, ai nên gõ bàn phím thì gõ bàn phím, ai nên giao thẻ phòng thì nên giao thẻ. Ai cũng không thở ra hơi, tầm mắt Trịnh Phi Loan trầm xuống, bước chân dừng lại, trực tiếp quay trở lại.

Cạch.

Một góc của khu vực sảnh chính thuộc quầy tiếp tân, một cô gái váy hoa vừa làm xong thủ tục nhận phòng, bị khuấy ánh sáng nên không cẩn thận làm rơi thẻ xuống nền gạch đá hoa cương, phát ra tiếng vang nhỏ.

Vị quản lý vội vàng cúi đầu: “Trịnh tổng, xin lỗi!”

Trịnh Phi Loan căn bản không nhìn đến vị quản lý này, chỉ chăm chú nhìn cô gái váy hoa, từ trán nhìn xuống chóp mũi, từ chóp mũi nhìn xuống cằm, ánh mắt tinh nhuệ, sắc bén như đang tìm kiếm một món đồ vật rất rất quan trọng.

Cô gái váy hoa đỏ mặt: “Ngài…xin chào ngài, xin hỏi… Ngài có chuyện gì không vậy?”

Trịnh Phi Loan ý thức được sự thất thố của mình, hướng cô gái này nở một nụ cười áy náy: “Xin phép quầy rầy, tôi để ý thấy trên người của cô có một loại hương vị đặc biệt, hương thơm rất thanh thoát tự nhiên, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái – là chất dẫn dụ vốn có của cô sao?”

“À, không, không phải đâu, tôi là một Beta. Beta chúng tôi có chất dẫn dụ so với nước lọc cũng không khác gì nhau, không mùi vị.” – Cô gái váy hoa mặt càng đỏ hơn, nói năng có chút lộn xộn, hướng hắn cười ngây ngô – “Nếu ngài nói hương thơm… chắc là, mùi hương nước hoa của tôi chăng?”

Trịnh Phi Loan liền hỏi: “Xin hỏi cô dùng là loại nước hoa nào vậy?”

Cô gái váy hoa bị một nam nhân gương mặt tuấn tú vây tới hoảng hốt, ngực như con nai vàng ngơ ngác nhảy loạn, sống chết cũng không nhớ được tem nhãn của loại nước hoa này. Cô bối rối cả nửa ngày mới chợt nhớ, lấy túi xách, luống cuống chân tay lục tung, tìm thấy lọ nước hoa đang dùng, đưa sang cho Trịnh Phi Loan: “Đây, chính là loại này!”

Lọ thủy tinh xanh biếc, nhẵn nhụi bóng loãng, tem nhãn in hình giỏ hoa, một nhánh hoa linh lan sắp nở dựa nghiêng lề tem, phía dưới in một dòng chữ viết hoa: Muguet des Bois.*

*Muguet des Bois (tiếng pháp): nghĩa là Hoa Linh Lan nha.

Hoa Linh Lan.

Trịnh Phi Loan tiếp nhận lọ nước hoa, nhẹ nhàng nhấn xuống vòi xịt, một làn sương hơi nước tràn ngập trong không khí, ướt át, nhẹ nhàng mà thanh thoát, khí vị tươi mới, phảng phất như chứa một loại ma pháp kỳ diệu nào đó, khôi phục mọi màu sắc ôn nhu vốn có của thế giới này.

Loại ma thuật diệu kỳ này, giống như một cơn mưa sối qua cửa sổ thủy tinh, mang đi những vết dơ bụi bẩn, trả lại một tấm kính sạch sẽ, mọi quang cảnh đều trở nên thoáng đãng sáng sủa.

Ngói lam quay về ngói lam, xanh nhạt quay về xanh nhạt.

Trịnh Phi Loan nắm chặt lấy lọ nước hoa tinh mỹ này, ánh mắt như ngẩn ra, ngón tay vuốt theo hình dáng nhánh hoa cọng lá, không nỡ buông tay.

Cô gái váy hoa thấy hắn yêu thích như vậy, rất hùng hồn quyết định đem tặng lọ nước hoa: “Lọ nước hoa này tôi đã dùng hơn phân nửa rồi, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Nếu ngài yêu thích, tôi tặng nó cho ngài nhé?”

“Cảm ơn.”

Trịnh Phi Loan không chối từ, ngón tay siết chặt hơn, đem lọ thủy tinh nhét vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên hỏi cô gái: “Cô  thường xuyên đến các khách sạn trực thuộc Cửu Thịnh sao?”

Cô gái váy hoa gãi nhẹ đầu một cái: “Cái này… kỳ thực cũng không thường đến ở khách sạn. Khách sạn Cửu Thịnh là khách sạn cao cấp, lần này tôi đến đây là vì chuyến công tác đã được nhà nước chi trả. Nếu chính tôi đi du lịch, thì tài chính bản thân không cho phép mướn phòng của Cửu Thịnh.”

Trịnh Phi Loan gật đầu bày tỏ hiểu rõ, quay người, nói với quầy tiếp tân: “Những giấy tờ phiền phức của vị tiểu thư này giúp tôi miễn hết – miễn phí các chi phí phát sinh cả một năm.”

Quầy tiếp tân nhanh chóng tỏ rõ đáp: “Vâng, Trịnh tổng!”

Trước khi rời đi, Trịnh Phi Loan thu hồi nước hoa, lễ phép hướng cô gái khom người: “Cảm ơn lễ vật của cô.”

“Không…không khách sáo..”

Khi thấy Trịnh Phi Loan đi xa, cô gái váy hoa mới nhận ra được thân phận người nam nhân này, kinh ngạc che lại khuôn mặt.

Đúng tám giờ sáng, Trịnh Phi Loan bước vào văn phòng.

Từ thảm nhung đến trần nhà đều được xử lý sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, tất cả mọi đồ vật đều phải theo phong cách hắn yêu thích, bày trí ở những góc độ mà hắn thấy thích hợp. Trên bàn làm việc, một bình hoa sứ nhỏ, cắm bên trong là bó hoa linh lan mềm mại, Du Nhạc rất lo lắng đứng bên cạnh, như một nghi phạm đang chờ thẩm phán phán quyết.

Trịnh Phi Loan quét mắt nhìn sang bó hoa linh lan, thần sắc bình tĩnh, không giống như mấy lần trước nổi một trận lôi đình. Du Nhạc biết đã được tán thành thông qua, không nhịn được sự kích động mà nắm chặt nắm đấm, hào sảng mười phần nói: “Trịnh tổng, chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.”

Trịnh Phi Loan phá lệ cũng đáp lại, một bộ dáng cao quý, lãnh diễm nho sĩ đã lâu không gặp, khiến cho Du Nhạc không phục hồi được tinh thần nữa.

“Bàn giao cho cô một chuyện.” – Trịnh Phi Loan đưa lọ nước hoa cho Du Nhạc – “ Mỗi người trong công ty, không phân biệt nam nữ, mỗi người đều phải đi mua một lọ, sau đó dùng bên người. Những vật dụng sinh hoạt của tôi như nước rửa tay, phun sương, sáp thơm,… nếu có thể đổi được, tất cả liều phải đổi sang loại hương vị này.”

Hắn truyền lệnh từ trước đến giờ không bao giờ cấp một lý do, Du Nhạc chấp hành theo một thói quen, tiếp nhận lọ nước hoa nói một tiếng ‘đã hiểu’, trực tiếp rời đi thực thi. Vừa rời khỏi phòng, cô tò mò mà cúi đầu quan sát chiếc lọ một cái, thấy rõ tem nhãn liền cả kinh:

Quả nhiên là hoa linh lan.

Lúc nãy khi cô gọi điện thoại cho Trình Tu, trong âm thanh mơ hồ nghe được mấy chữ “hoa linh lan”, như một nhánh cỏ cứu mạng, cô lập tức mua một bó hoa tươi để thử vận may, cắm vào lọ hoa trên bàn làm việc của Trịnh Phi Loan.

Điệu bộ này, ngày mai cô phải đem tiệm hoa linh lan mua lại toàn bộ mới được.

Du Nhạc nhìn lọ nước hoa đến bần thần, một luồng tín tức tố lạnh lùng kéo tới, là khí vị của một Alpha, mang theo bảy phần sắc bén kiêu hãnh, khiến cổ người cảm thấy lạnh lẽo. Cô giật mình, theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng ảnh sơ mi trắng lướt qua, bước vào phòng làm việc của Trịnh Phi Loan.

Chỉ là một cái thoáng qua như thế, nhưng bên trong phòng làm việc như xảy ra một cuộc nổ bom hạt nhân không có âm thanh vậy.

Hai loại khí vị Alpha, cùng bất đồng tín tức tố nồng độ tăng cao đột ngột, phá tan bầu không khí êm dịu, muốn đập vỡ cửa sổ thủy tinh. Giống như hai con sư tử hoang dã được thả ra khỏi lồng sắt, bụng đói cồn cào, máu huyết sôi sục, trực tiếp nhào tới chém giết lẫn nhau, hoàn toàn không chút che giấu sự thống hận.

Du Nhạc đương nhiên biết người đến là ai, không khỏi run lên, giữ chặt lọ nước hoa cấp tốc rút lui khỏi chiến trường.

Vị Alpha mới tới này chiều cao vượt quá 1m85, dung mạo cùng Trịnh Phi Loan có bảy tám phần là tương tự. Lý trí tỉnh táo, anh ta không trực tiếp tiến vào, mà tay đút túi quần, dựa vào cửa, cùng Trịnh Phi Loan kéo dài khoảng cách.

Trịnh Phi Loan căn bản đang định về chỗ, tay thậm chí đã đặt lên chiếc ghế da. Giờ khắc này cẩn thận mà thu tay lại, quay đầu, nghiêng người nhìn vị khách không mời mà tới này, ánh mắt trầm ổn mang theo hơi lạnh giá: “Sao anh lại tới đây?”

Nam nhân cười với hắn, sau đó nhấc lên cánh tay phải của mình, buông lỏng năm ngón tay.

Kèm theo một âm thanh thanh thúy vang lên, một vật lung linh phản xạ ánh sáng rơi ra khỏi lòng bàn tay anh ta, bị sợi dây bạc tinh tế giữ lại, trái phải lay động.

Đó là một viên phỉ thúy, hình dạng giọt nước, nhỏ khoảng như quả trứng của bồ câu.

Đáng tiếc là viên phỉ thúy Sốnày đã nát. Vết rạn nứt xấu xí xuất hiện ở chính giữa viên ngọc, chỉ còn phần ngọc nát được khảm, một phần còn lại là không rõ tung tích.

Trịnh Phi Loan nhìn thấy sợi dây chuyền, sắc mặt càng thêm âm trầm u oán.

Alpha thu hồi lại sợi dây chuyền, đem nó nhét lại vào túi quần, đôi mắt dài hơi híp lại, khẽ cười nói: “Đều là con của cha, tài sản của Cửu Thịnh đều có một phần của tôi, tôi làm sao không thể tới?”

Hết chương 18

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi