PHÙ HỢP NHẤT

Núi cao gió lộng, trời quang mây nhạt.

Một chiếc xe thể thao xám bạc chạy ra khỏi cánh cửa lớn nhà Trịnh gia, chạy như bay dọc theo đường dốc, chiếc xe xé sương mà chạy vút, rẽ những màn sương thành hình phiến quạt.

Tốc độ thường có thể mang đến cho con người vài giây cảm giác không trọng lượng, khoảng khắc ngắn ngủi mà giảm bớt được áp lực. Trịnh Phi Loan chân nhấn tăng ga, nhanh như chớp, không khí trong lành rót vào bên trong xe, hắn cứ như vậy mà không hay thời khắc này chính là thời khắc cuối cùng hắn giữ được sự tỉnh táo, dược hiệu tác dụng trong vòng 24 giờ* – dược liệu “chất dẫn dụ động viên” đang chảy trong máu hắn có thể giúp hắn có đầy đủ lý trí, bình tĩnh suy nghĩ trước mặt phụ thân, không làm ra những hành vi tùy theo cảm tính bản thân, đồng thời tác dụng phụ của nó cũng gấp mười lần thậm chí hai mươi lần lên độ cân bằng tín tức tố.

*Nhắc nhỏ chỗ này cho bạn nào quên mất, (Chương 20 nha): Hiệu quả chất dẫn dụ động viên được tiêm vào Trịnh Phi Loan lúc gặp Giang Kỳ nhé, nó chỉ có tác dụng 24 giờ thôi.

Khi vừa về đến nhà ở thành phố trung tâm, hiệu lực thuốc kết thúc, sự cân bằng nồng độ tín tức tố của hắn hoàn toàn rối loạn, hội chứng tìm ngẫu nhiên phối chuyển biến xấu một cách trầm trọng.

Vào buổi hừng đông, Trịnh Phi Loan bị cơn buốt lạnh mà bừng tỉnh, nhận ra bản thân đang đứng ở một góc đường xa lạ. Hắn từ tay lái dùng hết sức ngẩng đầu lên, xương cột sống cùng xương bởi vì cứng ngắc một thời gian dài mà anh ách đau đớn, còn kèm theo những âm thanh rột rột từ các khớp xương.

Cách một tầng thủy tinh của kính xe hơi, bầu trời bên ngoài tĩnh lặng mà đổ tuyết.

Mặt trời vào mùa đông chỉ nhè nhẹ chút nắng mà còn lười biếng mãi không chịu ló dạng sớm. Cảnh sắc kéo dài trong tối tăm, những cột đèn đường xen kẽ với những cây cổ thụ cô đơn, đường được chiếu sáng mà con phố lại không một bóng người. Dưới ánh đèn lờ mờ chỉ còn mỗi những bông tuyết rơi trắng xóa, mờ nhạt.

Sương mù quá dày đặc, mờ mịt bao phủ khắp đất trời. Phía xa xa, những thân cây cột đèn như bị sương mù nuốt trọn tung tích, chỉ còn lại chút bóng cây mờ ảo.

Hai bên đường đi có chằng chịt những khu chung cư cũ kỹ, thấp bé. Dọc theo mặt tiền là những cửa hàng với những bảng hiệu lâu đời, hay những căn nhà có cửa sắt cuốn cũ kỹ rỉ sét. Những thùng rác công cộng cũng không được đạt tiêu chuẩn vệ sinh, những rác thải túi nhựa, đồ dùng bỏ đi cũng chồng chất đến tràn đầy, rơi tán loạn dưới đất, cộng thêm tuyết rơi nguyên đêm phủ lên trông rất mất cảnh quan.

Cậu ta ở chỗ nào?

Con đường hỗn loạn như thế này, xem ra là một nơi nào đó thuộc vùng ngoại ô của thành phố Uyên Giang.

Nhiệt độ trong xe rất thấp, cửa kính xe cũng đóng từng mảng tuyết dày, máy điều hòa cũng đã tắt từ lâu. Mọi thứ trong xe đều đã tắt hết, không chút ánh sáng nào, chỉ có chiếc đồng hồ IWC* bằng đá thạch anh phản chiếu thời gian bây giờ: 05:30 AM.

*Đồng IWC: có tên gọi đầy đủ là International Watch Company Schaffhausen là hãng đồng hồ xa xỉ danh tiếng hàng đầu của Thụy Sĩ, bắt nguồn từ năm 1868. IWC được xem là tượng đài trong dòng sản phẩm đồng hồ nam cao cấp dành cho phi công (Pilot Watch), đồng hồ Chronograph, đồng hồ chống từ, đồng hồ chịu nước,… IWC là vẻ đẹp và chất lượng hàng đầu trong thế giới của nghệ thuật đo thời gian. (Hình ảnh minh họa bên dưới nà:3)

Trịnh Phi Loan giật giật ngón tay lạnh lẽo đông cứng, chúng không còn quá linh hoạt, bàn tay như đánh mất cảm giác, mò mẫn mãi để mở động cơ sưởi ấm của xe, mà động cơ đã nguội lạnh, lúc hắn cố gắng nổ máy, chiếc xe như một con thú hoang đang ngủ đông vì quấy nhiễu mà cổ họng gầm gừ bất mãn, xong đó liền cuộn người chìm vào giấc ngủ.

Không thể khởi động được xe, máy điều hòa cũng không mở được, bên trong xe mỗi lúc một lạnh hơn, muốn đóng băng mọi thứ. Hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi cùng một áo may ô đơn giản, khí lạnh xâm nhập tận xương cốt, cơn rét lạnh khiến hắn run rẩy không ngừng.

Hắn cúi đầu, hai tay siết chặt vô lăng, miệng thở hồng hộc, phả ra những luồng hơi thở nóng rực.

Hắn nhận ra hắn run lên không phải vì cơn lạnh giá.

Mà là dục vọng.

Bụng dưới của hắn nóng như lò thiêu, cái thứ ngu xuẩn kia cứng đến nỗi muốn biến dạng, giống như là một cây côn thép chống tại bên trong quần, rục ra rục rịch, đòi hỏi hắn cho nó thứ nó muốn. Phồng căng đến mức khó chịu, dịch thể căng đầy như muốn nổ tung. Nó khát vọng hành lang nóng ẩm của Omega, khẩn cấp nôn nóng, muốn được bao bọc, mút lấy, từ gốc rễ ma sát đền đỉnh đầu, sau đó thoải mái bắn trút toàn bộ.

Giống như tên đã lên dây cung, một giây cũng không chờ được.

Thế nhưng …

Đcm!* 

*Anh Loan chửi bậy nhé, Hành để vầy cho nó “văn hóa” gần gũi một xíu:v

Ngay bây giờ người có quyền kiểm soát cơ thể này là hắn, hắn sẽ không để cho hội chứng này làm loạn thêm bất cứ điều gì nữa!

Trịnh Phi Loan nện xuống tay lái, ngả lưng tựa lên ghế, hàm răng cắn chặt khống chế lại dục vọng mãnh liệt.

Tin!!

Trên con phố dài đột nhiên có tiếng còi xe bén nhọn.

Hắn nhìn gương chiếu hậu của xe, nhìn người trong gương vừa xa lạ vừa thân quen: Một người râu ria xồm xoàm, mắt hiện tơ máu, ánh mắt đầy dục hỏa vẫn đang cháy hừng hực, một sắc thái buồn ngủ pha trộn với biểu một con thú hoang động dục.

Đây chính là bộ dáng của “hắn” khi trong hội chứng tìm ngẫu phối sao?

Không ra thể thống gì nữa.

Trịnh Phi Loan thở hổn hển vài hơi rồi nhắm mắt lại, bình ổn lại nhịp thở, hít thở thật sâu – không có chuyện gì cả, hắn đã thanh tỉnh rồi, hội chứng này sẽ dần ngủ say, sẽ không ảnh hưởng quá lâu nữa.

Nhưng là không được như hắn mong muốn.

Sau khi nhắm mắt lại thì vô số mê loạn hiện ra, những hình mỹ lệ diễm tình chồng chéo lên nhau, làm cho tính khí của hắn càng thêm cương cứng.

Hắn trông thấy tiểu dạ oanh của hắn, được đặt nằm ngang ở ghế da phía sau, đắm say trong cơn cuồng hoan. Tiểu dạ oanh thoát trần như nhộng, vẻ mặt đầy xấu hổ mà cưỡi trên người hắn, khe mông có đóa cúc nhỏ ngậm hắn thật chặt, thân thể gầy gò trắng nõn lại giống con thuyền lênh đênh trên biển khơi, thuyền dập dềnh lay động, lắc trái lắc phải, khiến người ta như say như mê, lúc nào cũng thể lật thuyền.

Bên trong xe ngập tràn ngập những âm thanh ma mị, chợt xa chợt gần, lúc căng như dây cung, lúc mềm mại như bông, mê hoặc vờn quanh ở bên tai, ôm lấy hắn thăng thăng trầm trầm.

Miệng lưỡi khô khốc, nốt ruồi son điểm trên ngực như một đóa hoa mân côi đỏ sắc, dụ hắn hôn xuống.

Trong quá trình vận động kịch liệt, những lọn tóc vểnh của tiểu dạ oanh rung rung, mồ hôi hôi nóng tích giọt rơi xuống bên môi hắn. Hắn vươn đầu lưỡi liếm đi, một hương vị ngọt ngào sảng khoái tận tim gan. Trong nháy mắt dục vọng của hắn bạo phát, căn bản không khống chế nổi bản thân, tay liền đè nghiêng cần cổ, hé miệng cắn xuống.

Tín tức tố Omega tràn nồng đậm tràn vào miệng mũi, khi dược liệu động viên hết tác dụng, mọi thứ liền giống như ảo giác hóa thành khói bụi tiêu tan không dấu vết.

Bên ngoài xe, những bông tuyết âm thầm rơi, rơi thành từng khối tuyết trắng lớn.

Trịnh Phi Loan chìm trong bóng tối, lồng ngực chập trùng, hô hấp nhiễu loạn thành một hỗn hợp cát trộn. Bên dưới lớp quần ‘cậu nhỏ’ vẫn hung hãn mà dựng thẳng đứng, kéo căng vải vóc thành một chóp lều.

Ngay lúc đó có một tia suy nghĩ tinh tế xẹt ngang qua, hắn đột nhiên minh bạch dòng suy nghĩ của “hắn” khi bị rối loạn – đó là cảm giác mất đi Omega trong lòng, và mọi thứ trên thế giới này đều không đáng giá. Trái tim muốn nổ tung, dương v*t cương ngạnh, nhu cầu dục vọng nghiền nát mọi lý trí, chỉ còn bản năng tìm kiếm.

Ai cũng không ngăn nổi hắn, chỉ có đem Omega bình yên vô sự về bên hắn.

Cho nên…

Một đoạn ngắn ký ức mơ hồ xuất hiện.

Khi đó là vào nửa đêm của ngày cuối tháng mười một, rét lạnh lan tỏa, hắn lao xe như bay không có mục đích suốt cả một đêm, đảo qua mấy trăm góc đường, hao tốn hết một bình xăng, lại tìm tìm kiếm kiếm trong vô vọng. Hắn trong cơn tuyệt vọng đã lao lên lề đường đi bộ, xe còn bị quẹt xước trúng trụ chữa cháy.

Xe tắt máy, nhiệt độ giảm xuống trong nháy mắt, tầm mắt hắn bắt đầu mơ hồ, mí mắt hắn nặng nề phủ xuống.

Hắn biết trời sắp sáng rồi, thời gian không còn nữa, có thể ngay giây phút một giây trước khi mất đi ý thức, hắn vẫn cứ cố chấp nhìn chằm chằm một ô cửa sổ ở trên bên phố đối diện, hy vọng nó có thể sáng đèn.

Đây chính là nơi Hà Ngạn đã từng ở qua.

Sau khi em biến mất, tôi đã đến nơi này mấy chục lần, mỗi một lần nghênh đón tôi đều là một gian phòng đầy bụi bặm. Tôi không biết em đã đi nơi nào, mọi tin tức của em như đá chìm dưới biển sâu – cứ đến khi mặt trời ló dạng, khi mà tôi đã ngủ say, tôi không thể ngăn cản được “bản thân” của mình đem tất mọi thứ về em xóa sạch.

Hà Ngạn, tuy tôi chỉ là phần nhân cách của bản tính dục vọng, chỉ biết làm theo bản năng, thường xuyên đắn đo và khó phân định nặng nhẹ. Nhưng gần nửa năm này, trong đầu của tôi đều rót đầy hình ảnh của em, em khiến đầu óc tôi trở nên trì độn, ngốc nghếch, chất phác, rất nhiều thứ trước đây tôi có thể dễ dàng thực hiện được nhưng bây giờ đều là lực bất tòng tâm.

Tôi càng muốn em, tôi càng khó bước tiếp bước tiếp theo.

Thời gian thuộc về chúng ta là quá ít ỏi, chỉ có mấy tiếng để tôi rời khỏi Uyên Giang tìm em và tôi không thể tìm xa hơn nữa. Tôi chỉ còn cách nhắc nhở bản thân mua lại những gian phòng này, bảo tồn nó mãi mãi. Nếu như một ngày nào đó em muốn trở về, trở về thắp ngọn đèn phòng ấm ấp ấy lên, chỉ cần một chút ánh sáng len lỏi thôi.

Tôi nhất định sẽ nhìn thấy em.

Tôi chạy đến bên em, hôn em thật sâu.

Chiếc đồng hồ đeo tay bằng đá thạch anh tích tắc điểm 5:29AM, hắn cuối cùng mệt mỏi mà gục xuống tay lái, đôi mắt mệt mỏi do một đêm không chợp mắt nhắm lại.

Chỉ với một khoảnh khắc như một cái nhích kim phút.

Trịnh Phi Loan bị cái giá rét lạnh thấu xương bừng tỉnh, lần thứ hai mở mắt ra.

Bên ngoài xe, tuyết bay lất phất, trước mặt là một con phố yên tĩnh, phía đối diện là những khu chung cư cũ nát. Hắn không biết đây là nơi nào, tại sao lại ở đây. 5 giờ rưỡi sáng chỉ mới là hừng đông, tất cả mọi người đều đang say ngủ, mỗi khung cửa sổ từng nhà đều tối đèn.

Không ai khác biệt cũng không cần ai trở nên khác biệt.

Nhưng đoạn hồi ký ức làm hắn cảm thấy không khỏe chút nào.

Hắn trầm mặc ngồi im trong xe hơn mười phút, sau đó đẩy cửa xuống xe, bước lên nền tuyết xốp đọng ven đường. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, hướng đến một khung cửa sổ đã bị rạn nứt của một cửa hàng trà sữa, cửa sổ cũng dán đầy khói bụi, hắn bật cười trào phúng.

“Hắn” tiêu tiền của hắn chỉ để mua lại địa phương rách nát này ư?

Nhìn dáng dấp này, “hắn” thật sự cho rằng cậu ta còn có thể trở về sao.

Yên tâm, chỉ cần tôi không hé miệng, Omega của “anh” cả đời này cũng đừng mong tiền vào thành phố Uyên Giang một bước. Để xem, dù cho tôi mỗi lần mất ăn mất ngủ chạy khắp nơi tìm kiếm cũng đều là một kết cục mà thôi.

Người tôi không thích, thì không cho phép “anh” nhét cậu ta lên giường của tôi.

Khu ngoại ô phía tây này không thể so độ náo nhiệt với trung tâm thành phố, cả con phố rộng lớn chỉ có mỗi một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Trịnh Phi Loan đi đến cửa, móc tìm trong túi quần, không tìm thấy ví tiền hay giấy tờ tùy thân.

Cũng đúng.

Đầu của một Alpha toàn dục vọng, máu huyết đều đổ dồn xuống dưới thằng nhỏ dưới rốn thì hắn còn có thể trông đợi được điều gì nữa?

Đáng mừng chính là, để duy trì hình tượng hoàn mỹ trước mặt Omega yếu dấu mà “hắn” trước khi ra khỏi nhà cũng dụng tâm ăn mặc một thân quần áo đàng hoàng, không hại Trịnh Phi Loan phải vác một thân áo ngủ chạy đến cửa hàng tiện lợi nhờ trợ giúp.

Nhân viên ca đêm của cửa hàng đề phòng, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá trên dưới Trịnh Phi Loan: “Mượn điện thoại di động làm gì? Điện thoại của anh đâu?”

Trịnh Phi Loan buông hai tay: “Xin lỗi làm phiền, tôi rời khỏi nhà vội vã quá nên quên đem theo.”

“Chuyện này…”

Ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên bị người khác nhìn từ trên cao nhìn xuống, đối phương còn là một Beta, một nhân viên quèn làm việc vặt tại một cửa hàng nhỏ. Trịnh Phi Loan tự nhiên khó chịu, nhưng hắn không hề phát cáu, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện đi mười mấy cây số bộ dưới trời đổ tuyết khi chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi. May mắn là bề ngoài sáng sủa, tuấn tú, thêm thương hiệu quần áo bên ngoài mà nhân viên cũng suy nghĩ một chút, quyết định một ngày làm việc thiện, tin cậy đưa hắn mượn điện thoại di động.

Khi mắt trời lên cao, tài xế rốt cuộc cũng đến, đón Trịnh Phi Loan trở về nhà ở ở khu trung tâm thành phố, chiếc xe tắt máy sau đó cũng được kéo trở về.

Đêm hỗn loạn đó kết thúc dưới ánh nắng bình minh và tình hình chuyển biến xấu của hội chứng rối loạn chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.

Từ hôm đó trở đi, chưa có một ngày nào Trịnh Phi Loan tỉnh dậy tại nhà mình hay trên giường của mình.

Lúc hắn tỉnh dậy là muôn hình muôn vẻ của góc phố nào đó, có lúc là ở nơi nào đó của nội thành, có lúc là vùng hoang vu vắng vẻ, chỉ có một điểm duy nhất giống nhau: Những nơi đó đều có một khu phòng cho thuê giá rẻ.

Giang Kỳ từng nhắc nhớ hắn, khi mất đi lý trí, “hắn” sẽ vì tìm Omega mà có thể dùng tất cả mọi loại biện pháp. Vì thế cứ mỗi đêm trước khi đi ngủ, hắn đều rút thẻ sim, khóa nó trong ngăn tủ, để phòng ngừa quẫy nhiễu người khác. Mặc dù đã khóa hết các lối đi, thì “hắn” vẫn phá hỏng mọi thứ, những hành vi của hội chứng vẫn không có đình chỉ lại ở đó.

Bởi vì không nhận được tín tức tố an ủi từ Omega nên “hắn” bắt đầu lặp đi lặp lại một hành vi cực kì đơn giản và cũng cực kỳ hoang đường phi logic: Trước mỗi một lần cùng Hà Ngạn làm tình, địa điểm đều là những căn phòng cho thuê giá rẻ, vì thế, Hà Ngạn nhất định là bị giấu một địa phương nào tương tự như thế, chờ đợi “hắn” tìm đến. Một ngày không tìm được thì hai ngày, một năm không tìm được thì hai năm, mãi cho đến căn phòng cho thuê cuối cùng.

Một lối lý luận cực kỳ buồn cười, đầy cố chấp.

Mỗi khi Trịnh Phi Loan khôi phục ý thức tại một góc đường nào đó, đều sẽ cảm nhận được những dòng cảm xúc tuyệt vọng, như bị cái gì nghẹn lại trong cổ họng, lòng buồn bực, hụt hơi, muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong.

Hắn phát hiện hắn đang cùng chính bản thân đối đầu với nhau, hắn càng cường ngạnh bao nhiêu thì “hắn” cũng sẽ như vậy. Khác nhau là hắn thì muốn quá nhiều mà “hắn” thì ngoài trừ Omega kia, cái gì cũng không muốn, không quản là có được hay không, có hại hay có lợi, “hắn” vẫn cứ thẳng thắng theo đuổi tới cùng.

So về sự cố cấp, hắn đã được chú định là kẻ thua.

Đáng sợ nhất chính là, tâm tình khi bị hội chứng rối loạn kéo dài rất lâu. Có nhiều lúc đã khôi phục tỉnh táo nhưng hơi thở vẫn tràn ngập dục vọng, những cảm xúc là không hề tiêu tán. Loại nhu cầu không được thỏa mãn này giống như kẻ nghiện trong cơn thèm thuốc không được thỏa mãn, cơn nghiện như thấm vào trong xương kêu gào để được thỏa mãn.

Hắn không phải thánh.

Hắn cũng có mong muốn.

Hắn xác minh trong tim hắn có cẩn thậnn cất chứa hình bóng một người, mong muốn này như mục đích có điểm đến, như mũi tên có đích về, không thể ngăn cản.

Một lần tỉnh lại tại một góc đường nào đó, Trịnh Phi Loan đã nghĩ tới mối nhân duyên như một làn sương kia.

Hắn mệt mỏi nhìn tuyết rơi tung bay dưới ánh đèn đường, đột nhiên, hắn nghĩ tiểu dạ oanh của hắn chắc chắn là rất hợp với áo lông cùng khăn quàng cổ màu trắng. Một màu trắng tinh khiết, vải len cashmere bao bọc lấy gương mặt thanh tú, bọc lấy đôi má hồng hồng đo đỏ, biểu cảm e lẹ xấu hổ cầm một cây dù hồng đỏ đứng trong làn tuyết,

Tiểu dạ oanh sẽ đi từ góc phố đó qua đây, những bông hoa tuyết tình nguyện tan biến dưới những dấu chân của cậu ấy. Nhẹ nhàng, trắng muốt những đóa hoa Linh Lan.

Trịnh Phi Loan vịn vào tay lái, hết sức chăm chú mà chờ đợi. Một lát sau kiên trì đều mất sạch, hắn mở cửa xe mà chạy đến góc đường.

Góc đường không có một bóng người.

Sao có thể chứ?

Tiểu dạ oanh của nhất định đang cầm một cây dù đỏ hồng ở gần đây, chắc chắn là đã trốn ở đâu, hoặc là bị khuất ở một con hẻm nhỏ nào đó, chờ hắn tìm tới.

Trời lạnh đất đông, không thể để cho một Omega cơ thể yếu chờ quá lâu.

Lòng như lửa đốt, quay về bên trong xe khởi động động cơ, mặc kệ kim xăng đã chạm đáy, vẫn tiếp tục nhấn chân ga. Thân xe đen bóng, lập tức hóa thành một đạo ảo ảnh xẹt qua góc đường, lốp xe thỏi bay vụn tuyết, tại hai bên quạt ra từng làn sương trắng, rất phách lối làm loạn khắp con phố.

Thế nhưng một giây sau, một tiếng thắng xe kít cực lớn, dừng xe ngay tại một ngã giao lộ.

Trịnh Phi Loan nắm chặt vô lăng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống.

Khoảnh khắc hắn lao xe kia, chính hắn hoàn toàn tỉnh táo.

Hết chương 27

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi