PHÙ HỢP NHẤT

Edit: Hành Lá

Beta: Hành lá


Trình Tu đưa phong thư qua cho Hà Ngạn với thái độ vô cùng trịnh trọng, xấp tiền dày cộm lên còn ẩn hiện màu phấn hồng của tờ tiền.

Hà Ngạn không chịu nhận lấy, Trình Tu vẫn cứ cố đặt phong thư vào tay của Hà Ngạn: “Cậu mau cầm lấy, sửa chữa lại máy điều hòa ở trong nhà đi. Cậu mà cứ ở trong căn phòng không chút hơi ấm đó, cửa sổ còn cũ kĩ lọt gió, tôi đi vào có một chút thôi cũng nổi da gà, run cầm cập. Mùa đông năm nay còn lạnh hơn mọi năm nữa, không sửa lại máy điều hòa thì cậu định sống thế nào?”

“Cái này nhiều lắm, tôi…không thể nhận được.”

Omega nhất quyết không chịu nhận lấy, đặt trả lại phong thư, định mở cửa rời đi. Nào ngờ Trình Tu nhanh tay lẹ mắt, liền khóa cửa xe, đem bốn cánh cửa xe đều bị khóa.

Trịnh Phi Loan đang sốt vó, nôn nóng ngồi phía sau lúc này mới bình tĩnh lại một chút.

Khi nãy thấy Omega định rời đi, phản ứng đầu tiên của hắn cũng là ấn khóa cửa – chứ tối hôm qua trong căn phòng thuê ấy lạnh lẽo đến đáng sợ ấy, cả hai đều là ôm nhau ngủ mới có thể miễn cưỡng ngủ qua một đêm. Bây giờ chính mình rời khỏi đây, không còn Alpha bên cạnh, nhiệt độ lại giảm đi, một Omega đơn bóng lẻ chiếc làm sao có thể chịu nổi qua cả một mùa đông giá rét?

Cơ thể của Trịnh Phi Loan vẫn không thể khống chế được, chỉ khẽ nhấc một đầu ngón tay thôi cũng quá sức.

May mà Trình Tu cùng hắn thần giao cách cảm, đúng lúc kịp giữ Omega ngồi lại bên trong xe.

Omega giằng co một lúc lâu cũng không thể mở cửa xuống xe được, mà cũng không dám dùng sức lung tung, đành ngồi yên trở lại, cố gắng giải thích với Trình Tu: “Tôi cũng không sợ lạnh, cứ xem như lạnh đến không chịu được, tôi vẫn còn tiền tích góp, có thể tìm một anh thợ đến sửa máy mà…”

“Thôi đi, chút tiền tích góp ấy của cậu dùng được gì, toàn bộ của tôi với cậu gộp lại còn không bằng một bộ quần áo của người đàn ông đời cậu đâu, chỉ cần cái cà vạt thôi cũng đủ cho cậu ăn trong nửa năm đấy.” – Trình Tu một chút cũng không giữ thể diện cho Omega tí nào, miệng lưỡi sắc bén phóng “vèo vèo” khiến Omega chỉ còn có thể câm nín, Trình Tu lại tiếp tục cầm phong thư nhét vào tay Omega – “Cầm thật chặt nè, đừng có mà khách khí với tôi nha.”

Omega vẫn không chút nhượng bộ: “Trình Tu, cậu đừng như vậy, tôi không thể dùng tiền của cậu…”

Thấy Hà Ngạn luôn mãi từ chối, Trình Tu vẫn không hề tức giận, ngược lại còn bật cười, đưa tay chỉ xuống Trịnh Phi Loan ngồi phía ghế sau nói với Hà Ngạn: “Nói như thế nào nhỉ? Tài lộc sẽ xuất hiện trên người tài phú. Một lát nữa, Alpha của cậu tỉnh táo, tôi sẽ lập tức đề xuất tăng lương nha, lần trước ấy một chút chớp mắt cũng không có, cứ như thế trực tiếp kí xuống một ngàn tám, lát nữa có khi tôi có luôn hai ngàn ấy chứ – cậu suy nghĩ thử xem, nếu không có cậu, tôi sao có thể dễ dàng được tăng lương như vậy? Tiền này có được một nửa đều nhờ cậu.”

Omega vẫn cố chấp lắc đầu: “Không thể nghĩ như thế được, chúng không giống nhau…”

“Có cái gì không giống chứ?” – Trình Tu nói thêm – “Bây giờ tôi với cậu đều là cùng hội cùng thuyền, muốn sống sót qua mùa sóng dữ, đều phải đồng lòng, trong tay tôi có tiền không thể để cậu lại bị rét cóng được. Hơn nữa, cậu với anh ta cũng đã dây dưa lâu như vậy rồi, lỡ khi cậu…”

Trình Tu đầy ý tứ, nói lấp lửng, vươn tay đến bụng của Omega sờ sờ.

“Tôi…” – Omega có chút run run, cũng theo quán tính cúi đầu nhìn bụng của mình.

Cậu bị chạm đến điểm yếu lòng nhất, bất giác gương mặt hiện ra vẻ ôn hòa, rốt cuộc cũng không tiếp tục cứng đầu nữa, nhận lấy phong thư, còn rất trịnh trọng mà cảm ơn Trình Tu.

Trình Tu trước giờ quen với việc mất sĩ diện rồi nay được Hà Ngạn cảm ơn nghiêm túc như vậy cũng biết ngại ngùng lắp bắp nói: “Không, không có gì đâu mà. Cậu sửa xong máy điều hòa, tiền còn dư thì mua chút thực phẩm dinh dưỡng để bồi bổ, lần sau có thiếu tiền thì cứ tìm tới tôi nha, không cho cậu khách khí.”

“Không có lần sau đâu, chỉ lần này thôi đó, cậu chẳng phải đang muốn tích góp tiền để mua nhà cưới vợ đó sao.” – Omega mỉm cười, đôi mắt đều cong đến hạnh phúc ấm áp – “Trình Tu à, thật sự cảm ơn cậu.”

Trình Tu vò vò đầu, vội vàng nhấn mở khóa xe. Omega cất phong thư vào bên trong, tay khép chặt cổ áo lại rồi xuống xe.

Trịnh Phi Loan ở phía sau bỗng chốc liền lo lắng.

Hắn vẫn còn nhiều câu hỏi lắm, muốn chặn lại Omega nhỏ của hắn, muốn vươn tay chạm khắp gương mặt của Omega, muốn thật rõ ràng dung nhan người trong mộng. Hắn thật cần một cây viết và một tờ giấy để có thể ghi chú lại tất cả, đào bới hết mọi ký ức đã bị lãng quên, ghi lại mọi khoản nợ, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội để kịp trả lại.

Thế nhưng hắn không nhúc nhích được.

Hắn chỉ có thể ngồi im bên trong xe, nhìn ra gió tuyết thổi vù vù bên ngoài cửa kính xe. Những lớp tuyết y hệt những nét bút xóa, từng vệt từng vệt xóa đi hình bóng của Omega ấy.

Trình Tu chân đạp ga, xe đột nhiên tăng tốc, theo lực quán tính Trịnh Phi Loan bị đẩy dựa vào chỗ tựa lưng, va chạm này giống như cành cây cứu vớt hắn thoát khỏi đầm lầy của mộng cảnh.

Hắn đột nhiên ngồi bật dậy, thở từng ngụm từng ngụm gấp gáp, hắn quay người lại đằng sau.

Trái tim như bị hụt nhịp, bây giờ lại bắt đầu điên cuồng đập loạn, đồng hồ báo thức ở đầu giường đang chạy tích tắc, bây giờ 6:20, năm giờ trước, hắn đã cùng với anh trai xảy ra tranh cãi dưới tầng hầm.

Ánh sáng từ bên ngoài cửa như có như không, sáng lóa đến không thật. Từ phía xa là một tầng mây tối om, có lẽ Uyên Giang sắp đón một cơn bão tuyết. Hắn nhìn qua bên cạnh mình, chiếc gối bên cạnh có một nhánh hoa linh lan, tuy qua một đêm có chút mất nước nhưng vẫn một màu trắng noãn như cũ, còn thoang thoảng hương thơm.

Như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, Trịnh Phi Loan cầm lấy nhánh hoa hít một hơi hương thơm ấy, mọi cảm xúc xao động liền bình ồn.

Không có chuyện gì, đêm nay hắn đã không rời khỏi phòng ngủ của mình, không hề đi tới căn phòng thuê cũ kĩ lạnh giá kia.

Tất cả chỉ là một giấc mơ.

Đây là một cơn ác mộng, muốn tạo ra bóng ma khủng hoảng trong hắn, chính là sự trả thù của “anh ta” đầy oán hận, đê hèn.

Ở nơi này lừa mình dối người, kim đồng hồ tích tắc như đâm vào não bộ của hắn – ký ức lại chập chùng, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như một cuộn phim, chúng tua đi tua lại như dòng chảy của quá khứ, dòng nước đang cướp đoạt mọi hơi thở sự sống của hắn.

Một đoạn ký ức hiện lên.

Là nơi mà bọn họ lần đầu tiêu gặp gỡ nhau, đó một ngày mưa của mùa hè.

Có lẽ là tháng sáu hoặc tháng bảy.

Đêm hôm đó, hắn ướt sũng từ đầu đến chân, so với một con chó hoang lang bạt khắp nơi còn tàn tạ hơn. Hắn chật vật chạy tới nhờ vả Omega, liên tục đập lên phiến cửa sắt mỏng.

Khi Omega nhìn thấy hắn, vừa nghi hoặc, vừa lo sợ và còn có vẻ vui mừng, vội vàng mời hắn vào phòng, kéo lấy một cái ghế duy nhất trong nhà mời hắn ngồi. Sợ hắn bị cảm lạnh, còn nói với hắn đợi mình đi lấy khăn mặt để cho hắn lau khô người nhưng khi vừa xoay người lại bị hung hăng đẩy mạnh vào tường.

Sau đó, chỉ còn những cơn phát cuồng điên dại.

Khi đó hắn chỉ biết thỏa mãn bản thân, cứ như thế không màng gì cả mà “khai hoang” trên cơ thể nhỏ bé. Những giọt nước mưa lạnh lẽo rơi xuống cần cổ trắng noãn, nước mưa lạnh lạnh thấm đẫm da dẻ.

Hai mảnh xương hồ điệp* giống như giương cung tên, gồ lên, trắng như tuyết, lạnh lạnh run rẩy.

*Xương hồ điệp: là xương ở phía sau, nếu bạn gồng người, hoặc rụt người sẽ có lớp xương phía sau gồ lên (có một số người ốm, thì nơi này luôn hiện rõ không cần gồng người lên), theo bên trung gọi đây là xương hồ điệp (xương cánh bướm). Hành cũng không biết bên mình gọi đây là xương gì nữa nên để hán việt là xương hồ điệp luôn nhé.

Sấm sét xoẹt xoẹt vang rầm trời, những tia lửa xoẹt ra ánh sáng hắt vào bên trong nhà, chiếu rọi thân hình nhỏ bé đang bám víu lấy vách tường giãy dụa – em ấy giống hệt một chú bướm hốt hoảng trốn chạy trời mưa gió to.

Tiếp đó là sang thu, đông đến, hắn dần trở thành khách quen của nơi này.

Hắn cũng là khách quen của một quán rượu lâu năm bởi vì vào thời điểm hắn không hài lòng, không vui vẻ là hắn sẽ nốc rượu đến say mèm, uống đến say bí tỉ, miệng cũng mê sảng. Rồi trí óc sẽ mê loạn mà mò đến nhà Omega, luôn là đè Omega xuống để phát tiết, hắn đem mọi buồn phiền, mọi bực dọc thậm chí mọi ký ức đều trút xuống Omega nhỏ. Khi hắn tỉnh táo, lại bỏ lại tất cả theo đuổi sự nghiệp đến tận mây xanh trên cao.

Omega ấy không oán hận, cậu ấy lại như một cây hoa đã cắm rễ, ngày qua ngày đều ươm trồng một vườn hoa ngát hương, chỉ có chờ đợi hắn đến.

Vì hắn mà nở hoa cũng vì hắn mà lụi tàn.

Hắn ở căn nhà này không nói một lời nào, trái lại Omega lại rất thích nói chuyện cùng với hắn. Mỗi khi tắm rửa xong, lúc nào cũng cẩn thận vắt một chiếc khăn ấm, ngồi bên cạnh hắn, giúp hắn lau chùi khắp cơ thể, miệng luôn nói những câu chuyện nào đó, lúc nào cũng là một bộ dáng nhu hòa dịu dàng.

Một ngày nọ, Omega đem cho hắn xem một cuốn tạp chí thương mại mới mua, lật đến một mục phỏng vấn riêng của Trịnh Phi Loan, khen hình chụp hắn trên tạp chí đẹp trai cỡ nào, đến trả lời phỏng vấn cũng rất ngầu. Một ngày khác, Omega cầm một tập thơ, nói rằng hôm qua đã đọc được một bài thơ mà bản thân rất thích, trong bài thơ có cánh chim điểu, có nước, có bến bờ, bài thơ là một phong cảnh chim điểu phong ba mệt mỏi tìm đến bến đỗ để nghỉ ngơi, vừa vặn bài thơ lại cùng tên cả hai rất xứng đôi, Omega đọc xong cũng mỉm cười: “Anh xem xem, anh chính là cánh chim điểu mỏi mệt, còn em chính là bến bờ đó, cho nên…Khi anh quá mệt mỏi với bên ngoài thì hãy cứ về chỗ của em để nghỉ ngơi.”*

*Trong tên của hai người có hình ảnh ẩn dụ nhé, tên của anh Trịnh Phi Loan là hình ảnh của cánh chim ấy, còn tên của Hà Ngạn thì chữ Ngạn nghĩa là bờ đê, là bến bờ, bến đỗ.

Tuy nụ cười nhợt nhạt, nhưng hạnh phúc đong đầy nơi đáy mắt.

Khi tuyết tan, xuân đến, chồi hoa nảy mầm, có một ngày Omega bị đau dạ dày, bụng quặn thắt, gương mặt tái nhợt, nôn mửa đến xây xẩm mặt mũi.

Omega cứ lo lắng việc nôn mửa là vì có thể đã mang thai, không dám dùng thuốc lung tung lại không thể đứng dậy để đi bệnh viện nổi, Omega nhỏ lẻ loi năm ở đó, chịu đựng qua thời gian đau đớn nhất, thậm chí Omega đã sinh ra một tia hi vọng rất xa xỉ: Omega nhỏ nằm bên cạnh Trịnh Phi Loan, rất suy yếu, cuộn người lại, bàn tay vươn ra thăm dò, nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của Trịnh Phi Loan.

“Phi Loan… em muốn mang thai, anh có thích không?” – Omega đầy mong chờ nhìn hắn – “Nếu em hạ sinh đứa bé, dẫn nó đến gặp anh, anh sẽ đón chào chúng em chứ, sau đó… sau đó anh sẽ tiếp nhận hai cha con em mà đúng không?”

Khi nhìn lại ký ức này, Trịnh Phi Loan muốn lập tức gật đầu, ôm lấy Omega của hắn, nói: Chắc chắn sẽ đón em, anh sẽ đem em và con phủ trong lòng bàn tay, che chở và yêu thương cả một đời này.

Nhưng đây chỉ là một hồi ngược về quá khứ, chỉ là một thước phim của ký ức bị lãng quên, trong quá khứ ấy, hắn chỉ một cái xác không hồn, bất động không hề đáp lại sự chờ mong của Omega.

Vì thế, ánh sáng và hi vọng trong ánh mắt của Omega vụt tắt.

“Không sao đâu…”

Omega khẽ giật khẽ môi, cong lên một nụ cười chua đắng, miễn cưỡng.

Lúc lâu sau, Omega mới dám nhích gần thêm một chút, dựa lên cánh tay của hắn, giọng nói thỏ thẻ: “Phi Loan, anh đừng ghét bỏ hay khó chịu, em…chúng em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu.”

Một nửa mùa xuân đã trôi qua, bệnh năng vừa mới khỏi, Omega phải ngênh đón thời kì động tình, mà đứa bé của bọn họ cũng được hình thành vào mùa xuân năm ấy – chính là đứa bé gái có số mệnh thăng trầm, từ thời điểm thai nghén đến khi được sinh ra đời không được một lần chăm sóc từ cha ruột.

Thời điểm đó, khách sạn đứng đầu số một của Cửu Thịnh còn chưa hoàn thành xong bản vẽ, Trịnh Phi Loan hai vai gánh mọi áp lực, cả ngày đều bận rộn đến mức mất ăn mất ngủ.

Trịnh Phi Loan đã luôn nghĩ rằng, hắn khi ấy đều nghỉ ngơi ở tại phòng riêng dành cho hắn, nhưng những hồi ký ức đã cho hắn thấy một sự thật khác: Trong thời điểm Omega động tình, hắn đã bồi cạnh Omega suốt một tuần, tròn vẹn bảy đêm.

Và cũng chỉ vào ban đêm.

Bởi vì vào ban ngày, hắn và Omega ấy vẫn là hai người xa lạ…

Tại ngay giây phút đón bình minh, Trình Tu sẽ đến đón Trịnh Phi Loan, dùng trăm phương nghìn kế chỉ để kéo hắn trở về. Omega trong thời kì động tình luôn nóng bỏng nhưng cũng rất yếu ớt và nhạy cảm, toàn thân Omega đều là đỏ phừng, thân nhiệt luôn hầm hập, mỗi một Omega đều không thể rời xa Alpha của mình vào thời kì động tình, một giây xa cách cũng không thể sống nổi.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Omega của hắn vốn dĩ là một người nhẫn nhịn, luôn biết giữ kẽ, nay lại bị thời kì động tình phá nát tôn nghiêm. Omega té ngã bên giường, lôi kéo tay áo của Trình Tu, bám thật chặt không buông tay, âm thanh Omega khóc lóc thê lương kéo dài, Omega không ngừng cầu xin, xin Trình Tu cho cậu một lần cơ hội, đừng cướp đi Alpha của cậu vào lúc này.

Trình Tu hai mắt cũng đỏ au, miệng không ngừng xin lỗi cậu nhưng Trình Tu vẫn cố giữ vững lý trí.

Cửa phòng đóng lại, cách một tầng ván cửa bằng lá sắt, Trịnh Phi Loan vẫn nghe thấy tên của mình được Omega gọi trong tuyệt vọng, omega khóc nức nở, âm gọi cũng run rẩy, chỉ mong hắn có thể quay lại.

Sau đó, chính là hai mươi tiếng chia xa.

Một omega sao có thể rời Alpha chính mình lâu đến như vậy?

Trịnh Phi Loan không thể tưởng tượng được.

Cũng không có ai cam lòng thử trải nghiệm đó, chưa từng có một ai.

Omega của hắn đã làm thế nào để trải qua bảy buổi ban ngày đó? Trịnh Phi Loan đến bây giờ cũng không hề biết được. Trong ký ức của hắn, mỗi khi hắn đẩy cánh cửa lá sắt ấy, đều sẽ thấy Omega với đôi mắt vô hồn, tan rã, bản thân nằm co lại trong một góc hành lang, hơi thở mỏng yếu gần như người hấp hối, khi được Alpha ôm bảo bọc vào trong lồng ngực cũng phải rất lâu rất lâu sau mới có thể có chút hơi thở của sự sống.

Càng về sau, Omega bắt đầu rơi vào những cơn hôn mê, nguyên nhân là do đói do khát, cơ thể suy tàn mất nước trầm trọng – Vậy mà những dịch dưỡng đặc biệt được trữ trong tủ lạnh, hắn đến một túi cũng chưa từng giúp Omega uống.

Vào thời điểm động tình của Omega, tinh thần của Omega rất kém, tất cả phải dựa vào bạn đời Alpha của mình chăm sóc để vượt qua thời gian gian nan, mà hội chứng rối loạn của Alpha lại cực kỳ tàn nhẫn, một Trịnh Phi Loan không có chút lý trí không thể hoàn thành nhiệm vụ cơ bản ấy. Lúc ấy cũng chỉ có Trình Tu là người duy nhất có thể giúp đỡ nhưng cậu ấy cũng bị sai khiến suốt cả một ban ngày, không có chút thời gian rảnh để chạy đến chăm lo cho Omega.

Đến tận ngày thứ ba, khi Trình Tu thấy sắc mặt trắng bệch và thể trạng suy yếu cực kỳ nghiêm trọng của Omega, mới hoảng sợ chạy vào trong nhà kiểm tra tủ lạnh, phát hiện số lượng dự trữ dịch dưỡng vẫn còn nguyên. Trình Tu lật đật, vội vàng mở một túi dịch dưỡng, giúp Omega uống.

Cũng không ai dám nghĩ rằng, sau trận phát tình “binh hoang mã loạn”* này, Omega lại có thể hoài thai một sinh mệnh nhỏ rất ngoan cường.

*Binh hoang mã loạn: ý chỉ là một thời kỳ cầm quyền bạo loạn, phong ba bão táp, đảo lộn trật tự.

Đứa bé này chính là báu vật vô giá trong lòng của Omega, mỗi một ngày trôi qua đứa bé lớn lên trong sự che chở của Omega. Con bé đã bình an trưởng thành qua sáu tháng, rất thích vung tay vung chân, thích nhúc nhích, ngọ nguậy vươn mình nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, không bao giờ náo loạn ầm ĩ… Nhưng mà, vào một ngày đầu mùa thu, sinh mệnh mới chớm của bé con đã phải đón lấy một kiếp nạn to lớn.

Người cha Alpha ruột thịt của bé từ nước ngoài trở về và người ấy đã biết đến sự tồn tại của đứa bé này…

Bé con từ một mặt trời sáng lại biến thành một con chuột trốn chui trốn nhủi, không nhà không tổ, luôn bị một con rắn hung tàn đuổi cùng giết tận. Omega không thể bảo vệ an toàn cho bé đành phải chấp nhận ôm bé con rời đi, luôn nơm nớp lo sợ, luôn đề phòng mà trốn trong những ngõ ngách của thành thị, ban ngày không dám xuất đầu lộ diện, ban đêm không dám buông lỏng cảnh giác, giấc ngủ cũng đầy rẫy bất an sợ hãi, trốn từ ngày này sang ngày khác.

Đứa bé cuối cùng chào đời vào ngày lễ sinh năm ngoái. Hôm đó, trên chiếc giường trắng như tuyết thẫm đẫm máu đỏ tươi của Omega.



Chính là hắn.

Tất cả đều là hắn gây ra.

Dòng chảy ký ức bắt đầu từ đêm mưa hè hai năm trước, mỗi một hình ảnh, bước ngoặt, hắn không thể chạy thoát bất kì tội danh nào.

Trịnh Phi Loan hy vọng trong lòng tay chính là nhánh hoa linh lan trắng noãn – tim chợt quặn đau. Khoang ngực ngộp dữ dội, không khí bên trong lá phổi như bị phong tỏa, mặc kệ hắn ra sức mở lớn miệng để hô hấp cũng thể thở nổi.

Hết chương 33

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi