Edit: Hành Lá
“Hà Ngạn.”
Trịnh Phi Loan quýnh lên, muốn kéo lại Hà Ngạn nhưng bị người né tránh.
Hà Ngạn ôm Linh Lan trong ngực, lảo đảo lùi lại ba bốn bước, mãi đến khi lưng đụng trúng cột trụ của hành lang. Hà Ngạn lấm lét sợ hãi, nhìn sang trái nhìn sang phải, nhóm khách ở khách sạn đều đã ra ngoài, Đới Tiêu và Trình Tu không biết khi nào mới trở về, khách sạn hoàn toàn trống vắng, không có một ai ở đây có thể giúp cậu cả.
Ý thức được bản thân rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân*, sắc mặt liền trở nên trắng bệch hơn.
*Tứ cố vô thân: là không ai thân thuộc, quen biết khi gặp hoàn cảnh hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm.
Vào thời điểm thế này, một chút cũng thể để lộ sơ hở. Hà Ngạn cố gắng bình tĩnh bản thân, cao giọng nói: “Mời, mời anh rời đi nhà của tôi!”
“Đừng hoảng loạn…Hà Ngạn, em đừng hoảng.”
Trịnh Phi Loan sợ làm kinh động đến cậu, không còn dám tiến lên thêm bước nào, đứng ở chỗ cũ, cố gắng nhẹ nhàng, ôn hòa trấn an: “Anh chỉ muốn tới thăm em một chút, còn có hài tử… Anh muốn xem cả hai có ổn hay không.”
Hà Ngạn lắc đầu, trong mắt vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Hà Ngạn một chữ cũng không tin, chỉ nói: “Ra khỏi đây.”
“Em đang giận anh lắm đúng không?” – Trịnh Phi Loan nói – “Anh thừa nhận anh trước đây không tốt, gây cho em rất nhiều tổn thương, oan ức, liệu sau này chúng ta…”
“Đi ra ngoài!” – Lập lại thêm một lần.
Trịnh Phi Loan không còn cách nào khác.
Vốn luôn chức cao vọng trọng, hiếm khi phải cúi đầu trước ai khác, này đến nơi này cũng không thể không hạ mình xuống nơi thấp: “Hà Ngạn, anh xin lỗi em, xuất phát từ nội tâm, anh xin lỗi em. Em đừng chống cứ anh như thế nữa, chúng ta có thể ngồi xuống, bình tĩnh hòa khí nói chuyện, có được không?”
“Không.” – Hà Ngạn vẫn lắc đầu như cũ.
Trịnh Phi Loan hoàn toàn sững sờ, không rõ Hà Ngạn tại sao trong lòng lại mang mâu thuẫn như thế. Một lúc lâu, hắn mới tự ngầm hiểu rằng Hà Ngạn là đang lo lắng: “Có phải do nơi đây chỉ có hai người chúng ta, nên em cảm thấy không an toàn có đúng không? Không sao cả, chúng ta có thể ra bên ngoài, tìm một quán trà nhỏ, em có thể ôm cả con gái, sẽ đảm bảo không gì tổn thương cả hai.”
Hà Ngạn cắn răng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Bọn họ còn có gì để nói chuyện?
Hết những điều cần đàm luận cũng đã bàn xong, những thỏa thuận cần ký cũng đã ký, tất cả mọi thứ sớm tại quán cà phê năm ấy đều được anh ta định đoạt hết rồi, không phải sao?
Hà Ngạn lúc trước đã từng hướng đến hắn, muốn xin một tấc đất dung thân nhưng vẫn là một Trịnh Phi Loan lạnh lẽo nhẫn tâm bác bỏ yêu cầu ấy, ép cậu câm lặng, không hề cho cậu một cơ hội phản kháng, quyết tuyệt mọi ngôn từ, nói cho cậu biết rằng tất cả mọi thứ đều không thể cứu vãn hay thay đổi được nữa.
Vật đổi sao dời, bây giờ đã là mùa đông năm thứ hai, Hà Ngạn đã đem mọi khổ sở nuốt xuống, bắt đầu một cuộc sống bình an, sao Trịnh Phi Loan lại chạy đến đây và muốn cùng cậu nói chuyện chứ?”
Không, tuyệt đối không có một cuộc nói chuyện nào cả.
Tất cả đều đã kết thúc.
Linh Lan còn chưa tỉnh ngủ, bên trong lồng ngực Hà Ngạn mơ mơ màng màng lẩm bẩm hai tiếng, không muốn xa cậu mà nắm níu lấy vạt áo của cậu.
Linh Lan còn nhỏ nhưng cả hai người đều có một ràng buộc quý giá nhất chính là huyết thống ruột thịt, chỉ với một động tác nhỏ không đáng chú ý cũng có thể phá tan sự giằng co đầy lúng túng. Trịnh Phi Loan liền lo lắng mà dõi mắt theo, không dám rời mắt khỏi bé con.
Nhưng ánh mắt dõi theo ấy lại khiến Hà Ngạn cảm thấy đây chính là một lời đe dọa.
Mọi nỗi sợ hãi của Hà Ngạn đều biểu hiện lên trên gương mặt, ôm chặt Linh Lan, tầm mắt khóa cố định trên người Trịnh Phi Loan, chỉ cần một hành động của hắn thôi, Hà Ngạn cũng đều cảm thấy không đang tin tưởng.
“Em nghĩ rằng anh sẽ…” – Trịnh Phi Loan lúc này kinh ngạc, hắn cảm nhận được luồng hận ý lạnh lẽo – “Hà Ngạn, anh làm sao có thể… làm sao có thể…”
Đó là con gái ruột của anh!
Bây giờ hắn thật không biết biện minh làm sao mới có thể dẹp bỏ lối suy nghĩ khủng bố ấy của Hà Ngạn.
Hắn và Hà Ngạn gặp lại nhau sao em ấy là trở nên như thế?
Tại chuyến bay khi đến cổng chào của Lạc Đàm trấn, hắn đã vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp về khoảnh khắc ấm áp khi gặp lại nhau——
Tán hoa nở rộ, cây cầu đá cũ dưới bóng hoa. Dưới mặt nước, hình ảnh phản chiếu của cây cầu dập dềnh theo những gợn sóng xanh biếc, bên dưới ấy là những con cá thoắt ẩn thoắt hiện. Mọi thứ đều tràn ngập sắc thái, thần điệu, giống như một khung cảnh trong một bộ phim điện ảnh kể về một câu chuyện tình cảm động lòng người.
Đây chính là một tuyển tập về một câu chuyện gương vỡ lại lành, phúc thủy trùng thu.*
*Phúc thủy trùng thu (覆水重收): đây là câu nói trái nghĩa với câu nói ‘phúc thủy nan thu’(覆水難收) – bát nước đã đổ khó thu lại được / việc đã lỡ lầm thì khó vãn hồi. Vậy ‘phúc thủy trùng thu’ là ý nói mọi chuyện vẫn còn có thể bắt đầu lại, có thể phục hồi lại, bát nước lần nữa được đổ đầy.
Ở một trấn nhỏ thuộc phương nam, một Omega bé nhỏ bất ngờ nghênh đón một vị khách quý – Alpha mà cậu đã buông tay. Alpha đã từng tự cao tự đại, mắt cao hơn người, không chỉ một lần bôi nhọ danh dự của Omega nhỏ, ấy mà hôm nay đã thành tâm chuộc tội, nguyện ý dâng hiến mọi yêu thương bảo hộ cho Omega ấy. Omega rất đỗi vui mừng, tâm nguyện thành toàn nên sau đó đã nói lời tạm biệt với ông chủ khách sạn, kết thúc chuỗi sinh hoạt ăn nhờ ở đậu đầy phiêu bạt, cùng theo Alpha trở về nhà.
Khoản tiền kếch xù từ đơn đặt các gian phòng tốt ở Thanh Quả chính là thù lao mà Trịnh Phi Loan thay mặt Hà Ngạn trả lại cho Đới Tiêu, dùng một phương thức không mang theo sắc thái cảm xúc, đem mọi nợ tình nợ nghĩa thanh toán xong, đôi bên không còn nợ nhau.
Mọi chi tiết nhỏ, hắn đều đã cân nhắc đến, tính toán cẩn thận nhưng hắn đã sai ở một chỗ – phản ứng của Hà Ngạn.
“Hà Ngạn, em bình tĩnh một chút, đừng đối với anh tràn đầy địch ý như vậy.” – Hắn dùng giọng điệu rất trầm ồn để nói – “Anh hiện tại rất tỉnh táo, hội chứng kia không có phát tác nên anh sẽ không làm tổn thương em hay là bé Linh Lan, anh đến đây là vì…”
Hắn dừng lại một chút rời mới nói: “Là bởi vì anh rất nhớ em.”
“Anh đang cần đến tin tức tố của tôi, có đúng không?” – Hà Ngạn giọng rất nhẹ hỏi ngược lại hắn.
…
Không.
Ngoại trừ tín tức tố, hắn đương nhiên còn cần đến em ấy.
Nhưng không có cách nào để phủ nhận lại câu hỏi ấy, bởi vì Trịnh Phi Loan thật sự quá tưởng nhớ đến hương vị của Hà Ngạn.
Mà ở một số thời khắc thì việc trầm mặc liền mang ý nghĩa ngầm thừa nhận.
Hà Ngạn nhìn biểu hiện ấy liền lý giải mọi sự việc, vì thế cậu bật cười trào phúng một tiếng: “Anh đã quên rồi sao? Khi tôi rời đi đã tiến hành một cuộc giải phẫu, chính tự tay anh đã sắp xếp loại hình tín tức tố đấy cho tôi. Trên người tôi giờ đã không còn loại mùi vị mà anh cần, anh tỉnh táo cũng được mà không tỉnh táo cũng vậy, tôi đều không thể giúp được gì…”
“Em giúp được.” – Trịnh Phi Loan xen gãy lời nói của cậu.
Làm sao có thể là không giúp được gì?
Hương vị kia cực kỳ nhạt, nó chỉ như một sợi tia, mỏng manh giấu kín bên trong luồng tín tức tố phổ thông. Nó rất yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ cũng có tiêu tan biến mất nhưng Trịnh Phi Loan vẫn cảm nhận được nó.
Đối với Trịnh Phi Loan, đây chính hương vị đặc biệt nhất trên thế giới.
Nó giống một cánh bướm trắng bên trong làn sương mù dày đặc, lúc ẩn lúc hiện, rất xấu xa mà đùa cợt Trịnh Phi Loan. Trịnh Phi Loan cảm thấy cổ họng mình khô khát, không nhịn được liền giải phóng ra một chút lượng tín tức tố Alpha, muốn câu bắt lấy nó. Cánh bướm ấy cố tích góp thêm một chút, một chút, khi đủ sức mạnh, nó phá tan lưới dệt tín tức tố phổ thông che phủ đầy như màn lưới sương mù. Nó vui vẻ bay thẳng hướng về phía Trịnh Phi Loan.
Mùi hương ngọt ngào thơm ngát, đây chính là một cơn mưa phù sa cọ rửa tim của hắn.
Nó cũng đã chờ đợi quá lâu, sự tịch mịch bấy lâu khiến nó khát cầu tín tức tố của Alpha, nó muốn làm nũng với hương vị đã không gặp, không thương yêu nó từ lâu. Hai dòng tín tức tố dây dưa, dung hợp giống như một người yêu tri kỷ không rời.
Chính là hương vị này.
Xưa đến nay đều chưa từng thay đổi.
Trịnh Phi Loan nhắm mắt lại, hít thật một hơi, bản thân như được uống một viên thuốc an thần vậy: Omega của hắn vẫn bình yên vô sự, vẫn tồn tại, chờ đợi hắn.
Mà cách vài bước xa, Hà Ngạn ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Giống như trái gió trở trời, mọi thứ phút chốc đều bị phong bế bên trong một màn nóng bức, phút chốc lại đặt mình bên trong một tảng băng tuyết giá lạnh. Nóng lạnh luân phiên, sắc mặt cậu càng lúc càng kém dần, đôi môi xanh trắng, hô hấp đứt quãng, hai bên thái dương chảy xuống tầng tầng lớp lớp mồ hôi mịn.
Ở sau gáy, tuyến thể đột nhiên đâm đau nhói, dây thần kinh như bị ai đó kéo căng, lay động. Toàn thân trở nên mẫn cảm, choáng váng cùng với với buồn nôn giống như một cơn sóng thần đang cuồn cuộn ập xuống.
Tầm nhìn như đảo tròn, mái hiên, lan can, xích đu, tia nắng,… kể cả bóng dáng thẳng tắp của Trịnh Phi Loan cũng bị vặn vẹo xoắn ốc.
Cậu muốn chịu đựng, nhưng dạ dày của cậu đang kích động muốn trào trực ra bên ngoài.
Bầu trời đang đảo lộn, mặt đất đang sụp đổ, so với việc đi trên bông còn muốn nhũn nhão hơn. Cậu làm sao cũng không giữ được trọng tâm, nghiêng ngả hai ba bước, liền bước sẩy bậc thang, phía sau lại chẳng hề có lan can, cả người đổ ào ngã xuống.
“Hà Ngạn, em làm sao vậy?”
Trịnh Phi Loan sợ hãi biến sắc, vội vàng chạy tới, ngay khi Hà Ngạn sắp ngã thì kịp thời đem cậu ôm lấy.
Khoảnh khắc đó gây ra chấn động khiến Linh Lan đang ngủ liền lơ mơ thức dậy.
Đứa nhỏ mới ngủ dậy nên gương mặt ủ rũ mông lung, mũi nhỏ hơi động một chút, bé con ngửi thấy được mùi hương tin tức tố của Trịnh Phi Loan, rất nhanh sau đó, bé con đã bị dọa sợ – nó nhớ mùi hương này.
Ngay cả khi nó chưa chào đời nhưng hương vị ấy nó đã khắc sâu tận xương tủy.
Chủ nhân của mùi hương đã từng muốn giết nó.
Bé con trợn tròn đôi mắt đen láy, hốc mắt trực trào nước mắt. Bé con một tiếng khóc cũng không dám, môi nhỏ mím chặt, hô hấp đứt quãng, đôi vai cũng run lẩy bẩy, bé con chỉ biết chui rúc vào hõm vai của Hà Ngạn, khát cầu sự bảo hộ.
Thế nhưng ba ba Omega của bé con cũng đang rất không ổn.
Khi bị Trịnh Phi Loan ôm kéo vào lòng, trước sau đều bị bao phủ bởi tín tức tố Alpha. Sự thống khổ khổng lồ bên trong cơ thể lại cuồn cuộn dâng lên, như những đợt sóng vồ, đập vào cổ họng cậu, xô xô đẩy đẩy muốn nhấn chìm cậu xuống vực nước sâu thẳm.
Cánh tay Hà Ngạn dần dần mất đi tri giác, con gái trong vòng tay nặng tựa ngàn cân, muốn ôm muốn giữ cũng không thể, bé con dần bị tuột khỏi vòng tay.
Khi Hà Ngạn tỉnh dậy, khu vực gần cậu rất ầm ĩ, tầm nhìn mơ hồ, lờ mờ, nhưng đều là người. Âm thanh khóc nháo của Linh Lan vang réo, từng tiếng khóc nấc giống như dao cắt cứa vào trái tim của cậu.
Cậu nhận ra bản thân đang nằm ở một ghế dài, xung quanh bao bọc bởi những khóm tú cầu trắng tuyết. Cách đó khoảng ba bốn mét, cậu bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của Trịnh Phi Loan, sắc mặt hắn tái xanh, môi mỏng hơi nhếch.
Mà chắn ở phía trước cậu là một nam nhân khôi ngô, đứng vững tựa núi cao.
Đới Tiêu.
Hà Ngạn lúc này mới cảm thấy an tâm.
Linh Lan vừa nhìn thấy Đới Tiêu, biết chỗ dựa của mình đã tới, mọi uất ức kìm nén nãy giờ liền tăng gấp mấy lần, nước mắt giống như mùa lũ xả đập, con bé òa khóc, gào cổ họng mà khóc, bám víu vào vai của Đới Tiêu, khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi cũng dính lên áo anh, sống chết cũng không quay mặt về phía Trịnh Phi Loan, chỉ chỉa cái mông cho hắn.
Một khu khác của khách sạn, Trình Tu tay trái kéo vali, tay phải xách túi sủi cảo, tự bản thân phải ba chân bốn tay mời các cô gái đến phòng đã đặt.
Nhóm cô gái này lại thích hóng chuyện, thấy trong sân có tận hai Alpha mà chỉ có một Omega cùng với một bé con, liền thấy nơi đây có biến, vở kịch xem ra vẫn đang kịch tính cao trào, mỗi cô xúm lại nhón chân, ngước cổ hóng chuyện, xem xem rốt cuộc hai Alpha kia là kết thành mối thù gì.
Cô gái A: “Chiến tranh Asura* à?”
Cô gái B: “Hình như thế á.”
Cô gái C: “Chiến… tranh Asura? Cơ mà đều thật là đẹp trai nha,
*Cụm từ đó trong bản QT là “Tu La tràng” (修罗场) – tiếng phạn của Tu La là Asura nhé. Đây là một thuật ngữ của phật giáo, đề cập đến hố tử thần của Asura. Được sử dụng để miêu tả một chiến trường bi thảm, sau này cụm từ được sử dụng rộng trong việc diễn đạt: “một người trong hoàn cảnh khó khăn phải quyết chiến giành thắng lợi. (Theo Baidu)
“Chiến tranh Asura là cái gì?!” – Trình Tu nghe mấy cô gái bàn luận mà đau hết cả đầy, liếc Trịnh Phi Loan rồi nói với mấy cô – “Thấy người mặc âu phục kia không, đó là ông chủ lớn của một chuỗi khách sạn, đang cùng với ông chủ của chúng tôi tiền hành… ừm, tiến hành bàn giao thương mại bình thường thôi!”
Các cô gái nửa tin nửa ngờ.
Trình Tu cũng không quản mấy cô có tin hay không, bỏ sức tận chín trâu hai hổ mới có thể kéo các cô về phòng.
Trước khi gặp mặt, Trịnh Phi Loan đã không có thiện cảm với Đới Tiêu, giờ khắc này chính thức giáp mặt, tận mắt nhìn thấy Linh Lan ôm lấy Đới Tiêu làm chỗ dựa dẫm, căn bản là hắn không thể khắc chế được tín tức tố phẫn nộ, hai tay siết chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, mỗi một phút trôi qua, khí tức trong không khi như gai nhọn đang giương nanh công kích.
Đới Tiêu cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, trời sinh đã không biết viết chữ “hèn nhát”, chân dài vai rộng vững vàng đứng nghiêm, cơ bắp nổi lên, ôm Linh Lan đối đầu với Trịnh Phi Loan.
Hai người cha với hai luồng tín tức tố Alpha đánh nhau loạn xạ, vô hình đấu đá khiến Linh Lan đơ người, ngây ngốc, sau đó con bé bật gào một tiếng, khóc đến kinh thiên động địa, âm lượng so với lúc trước còn cao hơn một bậc.
Trịnh Phi Loan: “…”
Đới Tiêu: “…”
Trịnh Phi Loan thương con gái, ánh mắt thu liễm, đè nén lửa giận, cấp tốc thu lại tín tức tố công kích. Đới Tiêu cũng không lợi dụng lúc người thế khó nên cũng bỏ qua.
Hổ dữ nhấc móng vuốt, hươu con thoát nạn, cuối cùng bé con mới chịu khóc dịu đi một chút, dư âm khóc thét qua đi là những âm đợt khóc nấc.
Hà Ngạn nhẫn nhịn sự khó chịu trong người, chống tay đứng dậy. Cậu chậm rãi đứng lên, muốn vượt qua sự bảo hộ của Đới Tiêu.
“Hà Ngạn?”
Đới Tiêu sợ cậu té bị thương, lập tức đi tới, dìu cậu nhưng Hà Ngạn đã ấn Đới Tiêu lùi lại và nói: “Anh đừng lo, em không sao đâu.”
Hà Ngạn tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn sang phía của Trịnh Phi Loan. Đối mặt với ý đồ không rõ nguy hiểm, ngữ khí của Hà Ngạn đặc biệt bình tĩnh: “Anh Trịnh, anh muốn nói chuyện rõ ràng, có đúng hay không? Được thôi, tôi và anh cùng nói chuyện sòng phẳng.”
Cậu còn không rõ người này nữa à?
Tránh cũng không thoát.
Cậu chủ Trịnh là người địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng với một kẻ có địa vị thấp, bỏ ra một kỳ nghỉ xa xỉ để đích thân gặp mặt, bất kể mục đích là gì, nhất định là không thể giảng hòa. Khách sạn Thanh Quả đang có mười mấy vị khách đang thuê trọ, còn có cậu, con gái và cả bạn bè, mỗi người đều không thể chấn kinh quẫy người, cậu muốn bọn họ có thể trải qua một thời gian sinh hoạt yên bình.
Cậu đã đưa tới phiền phức cho nơi này thì chính cậu phải tự mình giải quyết.
Trịnh Phi Loan nhăn lại đầu lông mày, không chắc chắn lắm nên hắn hỏi: “Em…khi nãy em gọi anh là gì?”
Anh Trịnh?
Ngày trước, khi em gọi anh thậm chí còn thân mật bỏ qua cả họ.
Hà Ngạn không hề quan tâm, nói: “Anh đi theo tôi.”
Hai mắt cậu nhìn thẳng, từng bước hướng ra phía cánh cổng khách sạn. Khi đang ngang qua nhau, Trịnh Phi Loan một lần nữa bắt được hương hoa linh lan yếu ớt như sợi tơ.
Nó quá mỏng mảnh, giống như là một đốm lửa cuối cùng trên trái đất.
Dầu dưới đáy đèn đã cạn, cho dù bạn muốn nhen nhóm bừng lên ngọn lửa tình yêu rực cháy, nhưng chỉ chút gió thoát ra từ mũi miệng cũng đủ để hủy diệt nó, dắt tắt hoàn toàn.
Hết chương 38 rồi nè