PHÙ HỢP NHẤT

Edit: Hành Lá

Tối hôm đó, lần đầu được ngủ bên cạnh Hà Ngạn.

Đặc cách này được Linh Lan tặng cho anh, bé con níu giữ lại Trịnh Phi Loan.

Ban nãy khi bàn xong kế sách xong xuôi, anh đưa Hà Ngạn và bé cưng về phòng ngủ, đôi bên chúc ngủ ngon nhưng không ngờ khi anh chưa kịp rời đi thì ống tay áo bị một lực nhỏ bé níu lại. Bé con đôi mắt ngân ngấn nước mắt, liếc nhìn về phía cửa ngoài khách sạn đang truyền ra những âm thanh bàn tán.

Chỉ cần nháy mắt, Trịnh phi Loan cũng đã hiểu được nỗi lòng của con gái.

Bé đang sợ hãi, muốn được cha bảo vệ mình —— còn đặc biệt hơn cả sự yêu thích, cha so với ai cũng luôn đáng tin cậy hơn.

Hà Ngạn nhìn hành động của bé cũng ngầm hiểu, ôm Linh Lan nhường một bước, mỉm cười nói: “Anh vào đi.”

Cơ hội được ngủ cùng giường đáng giá ngàn vàng, không dễ có được khiến Trịnh Phi Loan nôn nao đến tận hơn nửa đêm mới ngủ.

Việc loại bỏ những bài viết thất thiệt không hề khó, điểm khó ở đây chính là nhân tâm lan truyền lời đồn đãi. Nếu bọn cậu muốn công khai chứng cứ nhất định phải ngắn gọn, đầy đủ, không thể thiếu sự uy quyền, tốt nhất là một đòn chí mạng thì mới có thể trong thời gian ngắn nhất chặn được cơn sóng dư luận. Để đảm bảo không có sơ nào xảy ra, Trịnh Phi Loan rào trước đón sau hơn chục cuộc điện thoại, từ anh trai đến bè bạn, từ luật sư đến giới truyền thông. Cung cấp các thông tin cần thiết, ủy thác những điều quan trọng, bố trí mọi thứ thỏa đáng rồi mời về giường nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, Hà Ngạn đã ôm Linh Lan ngủ say, hàng lông mày vì ưu phiền mà khi ngủ cũng nhíu lại. 

Trịnh Phi Loan cảm thấy thật thất bại, anh cúi đầu hôn lên má Hà Ngạn một cái.

Xin lỗi, anh đã không thể bảo vệ em thật tốt.

Anh hứa em sẽ chỉ chịu oan ức đêm nay nữa thôi. Ngày mai, tất cả mọi người sẽ đều biết đến, ai mới là người chân chính đáng bị phỉ nhổ từ miệng lưỡi thiên hạ.



Sáng sớm hôm sau, tại khách sạn Vạn Lãng, trợ lý Tạ Nghiễn ôm một cái hộp lớn đi dọc theo hành lang, dừng tại cửa phòng 735, quẹt thẻ từ. Trợ này có vóc người gầy gò, tóc ngắn, áo trong nền đen, mặt đeo gọng kính, trên cổ còn đeo theo máy quay phim chụp hình. Đây chính là beta vào bữa trước đã trả phòng với Hà Ngạn.

Giai điệu violin du dương nhẹ nhàng phát khắp căn phòng.

Trên khay trà là một quyển tập kịch bản, đồ vật ngổn ngang còn có một gạt tàn thuốc bằng thủy tinh.

“Lữ Nhất Sâm, có thêm sữa vào cà phê không?”

Tạ Nghiễn khoác áo tắm, mặt đắp mặt nạ, đứng đối diện với gương nghiêm túc tân trang nhan sắc.

“Có, có, rất đậm sữa!” – Lữ Nhất Sâm vội vội vàng vàng dọn ra một khoảng trống để đặt hộp giấy, bên trong là bánh ngọt phủ mật ong, bánh tart trứng còn có cà phê đậm sữa. Cậu ta không khỏi lo lắng, có chút bận tâm hỏi: “Anh Nghiễn, ăn nhiều như vậy sẽ không sao chứ?”

Tạ Nghiễn không để ý lắm: “Thắng cược lớn như vậy, đáng giá để ăn mừng một chút. Ăn xong rồi ra trường quay.”

“Cái này…Kỳ thực hôm nay anh có thể không cần phải đến.” – Lữ Nhất Sâm nói – “Hạng đạo diễn nói hôm qua anh ắt hẳn đã phải chịu đả kích không nhỏ, hôm nay lại có cảnh quay ngọt ngào tình tứ, sợ không thích hợp lắm. Cho nên Hạng đạo diễn có ý định cho anh nghỉ ngơi một ngày để điều chỉnh lại tâm trạng…”

“Như vậy sao được chứ? Tôi nhất định phải đến!”

Tạ Nghiễn tối mặt lại, vứt mặt nạ vào thùng rác: “ ‘Hôm qua tổn thương tình cảm dẫn đến ly hôn, hôm nay trạng thái luôn tươi cười đến trường quay’ đây chính là hình tượng chuyên nghiệp trong công việc… Chưa kể ngày hôm nay có biết bao nhiêu phóng viên chờ ‘tiếng nói’ của tôi, tiêu đề phỏng vấn bản thân cũng đã nghĩ xong rồi làm sao có thể không bước chân ra ngoài?”

“Được rồi, vậy tôi đi báo với chị Triệu.”

“Chờ chút.” – Tạ Nghiễn gọi Lữ Nhất Sâm quay lại – “Có phải chị Triệu đang tức giận lắm đúng không?”

Triệu Như là công ty số một số hai trong ngành giải trí, công ty chủ quản lý của Tạ Nghiễn đã được hơn bốn năm.

Lữ Nhất Sâm trả lời: “Trong một buổi tối, chị Triệu nhận 180 cuộc điện thoại, gọi tới tấp, một phút đều không ngủ được,… Anh cũng biết chị Triệu quy củ thế nào, chúng ta gạt chị ấy làm cớ sự nguy hiểm như vầy, chắc chắn nửa tháng cũng không hả giận.”

“Không cần thiệt giận hay không giận, tôi cũng không mấy lần thấy chị ta không giận. Thời gian sẽ chứng minh, tôi đã hành động đúng.”

Tạ Nghiễn không cảm thấy được hành động bản thân đang làm có gì mà “mạo hiểm”, cầm lấy bánh tart cắn một cái, cười nhạo: “Chị ta là kiểu người bảo thủ, chậm tiến, ngay cả một vai diễn mà tôi mong muốn cũng không giành lấy được. Còn biết đến cái gì gọi là thế cờ nguy hiểm chứ? Chính tôi không tự mình đánh liều, sớm muốn cũng khiến chị ta bị tổn thất thôi. Cậu tự đi mà nhìn tin tức trên mạng kìa, có ai nghi ngờ tin tức thất thiệt này không? Có người nào dám nói giúp cho tên họ Hà kia câu nào à? Hoàn toàn không có.”

Hắn ta ngồi thư thái xuống ghế, từng thìa kem sữa đưa vào miệng: “Mỗi nước cờ của tôi đều tốt, người bị lừa gạt oan ức không hề có năng lực điều tra, còn người có năng lực điều tra chắc hẳn đang tức giận đến bốc khói. Ngày hôm nay còn muốn quay về Uyên Giang, bọn họ tính trở mình bằng cách nào được chứ? À, phải rồi…”

Tạ Nghiễn ngẩng đầu nhìn Lữ Nhất Sâm: “Nguồn video lấy được từ bên kia có xóa sạch sẽ chưa đấy? Ngoại chữ bản gốc sẽ ở chỗ tôi, mọi bản đều không được giữ lại.”

“Xóa, xóa sạch sẽ rồi.” – Lữ Nhất Sâm gật đầu liên tục.

“Đưa tôi xem.”

Tạ Nghiễn đưa tay ra, Lữ Nhất Sâm đặt chiếc máy quay phim chụp hình đang đeo trên cổ xuống.

Tạ Nghiễn kiểm tra từng tấm hình chụp, vừa nhìn vừa nói: “Tôi vẫn không hoàn toàn yên tâm, nghe nói thời buổi bây giờ có loại kỹ thuật có thể phục chế lại như ban đầu…”

“Không, sẽ không có đâu!” – Lữ Nhất Sâm vội vàng tuyên thệ – “Tấm thẻ nhớ này… bên trong cũng chẳng có thứ gì chỉ có vài bức ảnh của tôi chụp chung với người cha quá cố của mình. Đây là báu vật của tôi, tôi nhất định sẽ không giao cho người khác!”

Tạ Nghiễn im lặng, không nói một lời.

Hắn ta chần chừ rốt cuộc vẫn rút khe thẻ nhớ, đem tấm thẻ nhớ cũ kĩ vuốt tới lui trên bề mặt, sau đó hắn cầm thẻ vào nhà vệ sinh.

“Anh Nghiễn, anh Nghiễn…”

Lữ Nhất Sâm dự đoán được hành động của Tạ Nghiễn nhưng cậu ta không kịp ngăn cản, chỉ có thể bám vào gấu quần của mình, nuốt lửa giận vào bụng.

Quả nhiên, nhà vệ sinh truyền đến âm thanh xả nước từ bồn cầu.

Khi Tạ Nghiễn quay trở lại, trên tay đã rỗng tuếch. Hắn thấy đôi mắt Lữ Nhất Sâm trở nên đỏ hồng, khẽ cười nói: “Cái này cũng là bất đắc dĩ thôi, hiện vật thì nên tiêu hủy sẽ yên tâm hơn. Nhất Sâm à, lấy đại cục quan trọng hơn, cậu hiểu ý tôi mà đúng không?”

Nói xong, hắn ta vỗ vai Lữ Nhất Sâm, sau đó ngồi xuống lại ghế sofa, tiếp tục thưởng thức ly cà phê nóng ấm.



Buổi quay 《Linh hồn trong gương》 ngày hôm nay thẳng đến trưa đều thuận lợi.

Tạ Nghiễn thu được quà tặng an ủi, chất đầy được cả một xe, đôi mắt hắn ngân ngấn lệ, nghiêng mình cảm ơn, nói với các fan hâm mộ rằng sau này hắn sẽ càng kiên cường sống tốt hơn. Còn tận dụng tốt cơ hội mà có được một buổi phỏng vấn độc quyền, đối mặt với ống kính, biểu hiện của hắn thật sự khiến người thương người tiếc. Chắc chắn sau khi công bố buổi phỏng vấn này thì hắn càng có thêm một làn sóng người qua đường thêm phẫn nộ vì chuyện này.

Ấy vậy vừa qua buổi trưa, tình thế liền có biến hóa.

Đang quay diễn đột nhiên bị Triệu Như kéo rời khỏi trường quay, trực tiếp nhét vào xe có bảo vệ hộ tống. Chiếc xe khởi động, tăng tốc rời khỏi Lạc Đàm, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì, đầu óc mơ hồ hỏi: “Đi đâu vậy, buổi chiều hôm nay không quay nữa sao?”

“Không quay nữa, cậu chắc chắn sẽ bị micro của phóng viên xiên chết trên tường đấy.” – Lời nói của Triệu Như nhanh như tên bắn, biểu cảm nghiêm nghị, từ trong túi áo lấy điện thoại ném qua cho hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Tự mình xem đi, tự cho bản thân thông minh, giờ thì xem họa bản thân gây đi!”

“Tạ Nghiễn ngờ vực cầm điện thoại di động, lướt màn hình —— ở phía trên là phần tiêu đề là lời thanh minh đến từ phía luật sư.

Chưa xem qua nội dung bài viết, chỉ cần nhìn tên của vị luật sư này, tâm của Tạ Nghiễn đã nguội lạnh hơn nửa.

Đại Hằng.

Đây là một viên chức luật sư có thâm niên, phục vụ dưới danh hiệu tập đoàn Cửu Thịnh, đây cũng là người xử lý những vấn đề cá nhân của Trịnh Phi Loan khuất đằng sau ánh sáng. Tạ Nghiến có ấn tượng sâu sắc với người này là bởi vì chính hắn cũng đã từng được trải nghiệm qua “phục vụ” của Đại Hằng. Vào năm hắn và Trịnh Phi Loan còn giao du quen nhau, hắn đã từng tranh cãi với một diễn viên bạo hồng* thời điểm đó. Về căn bản hai bên đều có lỗi sai mà dưới sự bảo hộ của Đại Hằng, hắn thắng tiện hoàn toàn. Sau khi vị diễn viên kia thua kiện đến nay đều không thể ngóc đầu lên nổi.

*Bạo hồng: một từ chuyên dùng trong văn phong minh tinh, ý chỉ người này nổi danh một cách nhanh chóng.

Hai chữ “Đại Hằng”, khiến Tạ Nghiễn phải nơm nớp lo sợ.

Phần thanh minh này chỉ có một trang, từ ngữ ngắn gọn, nói rằng gần đây quý ngài Hà Ngạn đang bị cuốn vào phong ba của giới minh tinh quá trớn chính là bạn đời của Trịnh Phi Loan. Hai người tình cảm vốn đang hòa thuận êm đẹp, còn sinh được một tiểu thư xinh xắn, dốc lòng muốn cho con gái trải nghiệm một cuộc sống trọn vẹn nên năm ngoái gia đình nhỏ có chuyển đến Lạc Đàm định cư. Hôm qua lại gặp chửi bới, không thể không công khai quan hệ hôn nhân, làm sáng tỏ lời đồn đại thất thiệt. Ngài Trịnh Phi Loan sẽ dựa trên pháp luật truy cứu trách nhiệm để giữ gìn danh dự người nhà.

Một phần thông tin không hề mang theo hình thức cảm xúc nào lại khiến Tạ Nghiễn hoảng hốt, run rẩy ——

Đứa trẻ… là con gái của Trịnh Phi Loan?

Chẳng lẽ những năm qua Trịnh Phi Loan điên rồi sao, một đứa con gái không có chút quyền thừa kế cũng tùy tiện sinh?

Hắn không chịu thua, liền bày ra bộ dáng không có chuyện gì, ném điện thoại lại cho Triệu Như: “Điều này có thể chứng minh được gì chứ? Tên họ Hà kia hám giàu mê quyền còn có tiền sử bao dưỡng thì kết hôn rồi cũng có thể cắm sừng được Trịnh Phi Loan không phải là bình thường sao?”

Triệu Như nửa lời cũng không nói nhiều, mặt mày vẫn không thay đổi biểu cảm, đưa điện thoại đến trước mắt Tạ Nghiên.

“Nhìn cho rõ.”

Lần này, Tạ Nghiễn hoàn toàn đơ người.

Trịnh Phi Loan cũng không hề sử dụng tài khoản cá nhân chỉ đăng tải một tấm hình, không có thêm bài viết gì, chỉ là một tấm hình kết quả xét nghiệm —— “Báo cáo độ khớp tín tức tố”.

Tại đoạn báo cáo này có thông tin cá nhân của Trịnh Phi Loan lẫn Hà Ngạn đều được làm mờ che dấu, thế nhưng ở cột phần trăm độ khớp tín tức tố lại bắt mắt người xem.

100%.

Ngày giám định cách đây ba năm trước.

Tạ Nghiễn nhìn những con số này, biểu cảm vặn vẹo, mất lý trí kêu gào: “Báo cáo này chắc chắn là giả! Chắc chắn! Độ khớp 100% dễ dàng bắt gặp vậy sao? Chị cả đời này nghe được có bao nhiêu cặp đôi chứ? Tôi cùng với Trịnh Phi Loan cũng chỉ có 85% còn tên kém cỏi họ Hà kia dựa vào cái gì có thể tùy tiện được 100%?”

“Có là giả thì thế nào, cậu còn chưa nhìn rõ được thế cuộc sao?”

Triệu Như cũng phải lười mắng chửi hắn, cười lạnh nói: “Thủ đoạn này của cậu có hàng trăm sơ hở, chỉ có thể dựa vào vận may rằng Trịnh Phi Loan không tra cứu! Hiện tại cậu cũng nhìn rõ rồi đấy, hắn ta là muốn một lòng che chở cho Omega này! Luật sư làm bài thông tin thanh minh này cũng chỉ là khởi đầu, một khi truy tìm được Lữ Nhất Sâm và hai diễn viên đóng thế kia, đơn kiện sẽ được gửi lên tòa án. Cả đời này của cậu đừng có mà nghĩ gì đến diễn xuất một lần nữa!”

“Lữ Nhất Sâm?”

Tạ Nghiễn hoảng loạn, nhớ lại cả trưa nay quay phim đều không bắt gặp bóng hình Lữ Nhất Sâm, chỉ có một trợ tá phụ bận rộn chạy tới chạy lui. Hắn kinh hoàng sững sờ, bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại cho Lữ Nhất Sâm nhưng tất cả cuộc gọi đều như đá chìm biển lớn, không thể liên lạc.

“Cậu ta có phải…đã bị xúi giục rồi đúng không? Tôi nên làm gì đây?”

Tạ Nghiễn mặt mũi như đưa đám hỏi Triệu Như.

Triệu Như cười cười, đưa tay vỗ lên gương mặt của hắn: “Người ngu xuẩn cũng không cần liều mạng, đừng nghĩ rằng công ty có thể thay cậu thu thập chuyện lộn xộn lớn như vậy. Dưới cậu vẫn còn một cặp diễn viên trẻ đang chờ cơ hội để ra mắt đấy.”

Chiều hôm đó, Tạ Nghiễn cuộn mình bên trong chăn giường của khách sạn, nhìn dư luận phản công hiểm ác trên mạng, vừa đem rượu tự chuốc cho say khướt.

Sức hấp dẫn của những diễn biến thế này luôn mạnh mẽ vang dội, nội dung của tin tức giống như một chiếc xe đua lái rất nhanh lại bẻ của một cách đột ngột. Từ ở đâu đâu cũng có những quan hệ đưa đưa ra những bằng chứng được đào bới từ xa xưa, may mắn chứng minh được quan hệ của Trịnh Phi Loan và Hà Ngạn.

Người thứ nhất là đến công ty giải trí cao cấp, bạn bè trong giới kinh doanh của Trịnh Phi Loan.

Người nay khi thấy báo cáo độ khớp tín tức tố chỉ trong vòng năm phút đã đăng tải một đoạn tin trêu trọc, ngữ khí vui vẻ thoải mái: 

“Sếp Trịnh quả nhiên sảng khoái thư thái. Năm ngoái phát thông báo nghỉ phép đi du lịch khám phá núi non, quả nhiên nói là làm liền, mọi người đều suy đoán nguyên nhân, không ngờ là quý ngài đây bồi vợ và con gái đấy. Lần sau có tiệc gặp mặt nhớ dẫn công chúa nhỏ đến đây nhé, cho thằng nhóc nhà tôi nhận một em gái nào, mấy nay nó nhõng nhẽo mãi.”

Người trong cuộc chỉ cần nói một câu thì người ngoài đã đào bới được ba tấc thước.

Đối với lời nói này gợi lên không ít ký ức nên có người cũng lập tức truy tìm thông báo thay đổi nhân sự bộ phận cấp cao của tập đoàn Cửu Thịnh. Tháng mười hai năm ngoái, chức vụ chủ tịch tập đoàn đã ngồi vững bấy lâu đột ngột tuyên bố nghỉ phép dẫn tới xôn xao khắp giới kinh doanh. Lúc đó nơi nơi đều đoán mò đoán ngầm sự việc tranh quyền đoạt thế nhưng chỉ không ai ngờ được sự việc này xuất phát từ chuyện tình cảm.

Bởi vì chỉ cần ai đó có chút hiểu biết với Trịnh Phi Loan thì đều biết anh ta là một người tôn sùng sự nghiệp, kiên quyết không thể vì tình yêu nhỏ bé mà vứt bỏ vương quốc Cửu Thịnh khổng lồ được.

Trừ phí…Anh gặp được một Omega đặc biệt trong đời.

Một omega với độ khớp 100%, khiến điều hiếm lạ bất khả thi này biến hỏa trở thành lý do thỏa đáng.

Tất cả mâu thuẫn băn khoăn đều được giải quyết dễ dàng.

Mọi người theo dòng tin sự việc tra cứu thêm thì phát hiện ngày khai trương tiệm bánh Cranberry đối diện bên kia sống của khách sạn Thanh Quả cũng trùng khớp với thời điểm Trịnh Phi Loan buông bỏ sự nghiệp khi trên đỉnh vinh quang. Thêm vào nữa, ngày hôm qua khi fan của Tạ Nghiễn đăng tải video “Bắt quả tang kẻ thứ ba”, người anh hùng chạy tới cứu mỹ nhân, được con gái Hà Ngạn gọi là cha, còn không phải là Trịnh Phi Loan hàng thật đấy ư?

Nhìn đến cái tên của khách sạn và tiệm bánh cũng bị các dân mạng hóng hớt nắm bắt được điểm đầu mối.

Thanh Quả – Cranberry.*

*Đại loại ám chỉ hai loại trái cây, có màu sắc tương đồng thành một cặp: Thanh Quả (ý chỉ loại quả màu xanh), Cranberry có từ hán là “hồng môi” (ý chỉ loại quả này màu hồng đỏ). Nhìn thấy 2 cái tên này, còn kinh doanh gần nhau, người ta cho rằng chúng cùng chủ hoặc là một cặp tên đôi á. (Về Cranberry Hành từng chú thích một lần rồi, mọi người có gì xem lại chương 49 nha)

Một điểm nhỏ này không phải cất chứa tâm tình thâm sâu ý vị sao.

Đã có vật chứng “tiệm bánh Cranberry” rất nhanh sau đó liền có hàng loạt các loại chứng cứ được đào bới. Chứng cứ tiếp theo đến từ tạp chí du lịch “Hành trình”*, xuất bản vào tháng ba mùa xuân, chuyên mục “Lộ trình bắt gặp mỹ thực” tại thị trấn Lạc Đàm.

*Trong bản QT là “Đi xa”, nhưng nếu dịch ra tiếng anh là “Journey” nên Hành để là “Hành trình” cho hay hơn nhé.

Bút danh ký sự Thiền Quyên là vị phóng viên đã viết cho tiệm Cranberry một bài viết rất dài, mở đầu là giới thiệu menu đồ uống, bánh ngọt cùng danh tiếng của bếp trưởng có đánh giá sao Michelin. Sau đó là một đoạn văn nói về cố sự tình yêu của chủ tiệm Cranberry.

Cô nàng phóng viên viết: Chủ tiệm Cranberry là một vị Alpha thanh danh hiển hách, đã từng là người nắm trong tay quyền lực cùng tài phú. Nhưng rồi, anh từ bỏ vinh quang danh vọng như hoa phù du ấy, rời khỏi chốn đô thị phồn hoa nhộn nhịp, lại đến một trấn nhỏ mở một tiệm bánh ngọt. Tiệm bánh này được khai trương chỉ vì muốn cùng bầu bạn Omega của mình vượt qua một đời gia đình bình thường ấm áp, có lẽ đây chính là dáng hình đẹp nhất của tình yêu.

Cô nàng phóng viên trẻ từ ngữ văn phong vẫn còn vụng về, mang theo một loại cảm giác ngôn tình tiểu thuyết mạng, thực sự không phải là bài viết ưu tú. Nhưng dưới ngòi bút của cô gái giờ khắc này lại cảnh tỉnh mọi thứ thêm rõ nét.

Bên cạnh đoạn văn, chính là một bức ảnh độc nhất xinh đẹp ——

Dưới gạch ngói đỏ, ánh nắng chiếu xéo, một alpha tại quầy pha chế, một omega ôm bé con ngồi trên ghế cao chờ đợi. Một cúi đầu ôn nhu, một ngẩng đầu ngưỡng mộ, ánh mắt cả hai vừa vặn hài hòa.

Phản quang khiến ngũ quang tỏa sáng.

Cũng không không biết phóng viên này làm sao có thể bắt được khoảnh khắc đẹp thế này.



Có đầy đủ báo cáo độ khớp từ ba năm về trước, có văn bản báo nghỉ phép của Trịnh Phi Loan từ năm ngoái, nửa năm trước có tạp chí phóng sự và video ngày hôm qua của fan Tạ Nghiễn quay tố cáo…

Nhưng chứng cứ suốt ba năm tưởng chừng không quan hệ với nhau, lại liên kết thật chặt chẽ, chứng minh bổ sung cho lẫn nhau, vạch ra một sự thật xác thực: Trịnh Phi Loan và Hà Ngạn là một bộ đôi với 100% độ khớp.

Hà Ngạn không cần mà cũng cũng không có khả năng vụng trộm yêu đương với người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi