PHÙ HỢP NHẤT

Edit: Hành Lá

Trình Tu có thể xem như là một người có lối sống quy tắc chuẩn mực, nói bảy ngày liền đúng bảy ngày. Hà Ngạn vừa kết thúc thời kỳ động tình, đã nghe cậu ta hô to gọi nhỏ, hấp tấp lôi kéo Đới Tiêu tới tận cửa.

Tuyết trời giá rét ăn sâu cơ bắp người nên mở cửa không ai khác chính là Trịnh Phi Loan.

Anh đưa cho hai người hai đôi dép lê, thấy Đới Tiêu và Trình Tu đều ôm trong lòng một bó hoa. Trình Tu ôm một bó hoa hồng kết hợp hướng dương còn Đới Tiêu ôm bó hoa bách hợp kết hợp với cẩm chướng trắng, phong cách hoàn toàn khác nhau. Trịnh Phi Loan cười hỏi: “Khách sáo quá vậy, đến hoa cũng mua tận hai bó?”

Trình Tu thẳng thắn thú nhận: “À, là bọn tôi mua sai.”

Đới Tiêu giải thích: “Bó hách hợp là mua ở sân bay, bọn tôi nghĩ đi thăm bệnh mà, sao thì cũng nên thanh lịch chút. Nhưng khi nãy đi xe đến đây thì đột nhiên nghĩ hai người thật ra là… chuyện vui mà, đúng không? Nhanh chóng tấp vào một cửa hàng hoa trên đường mua thêm một bó hồng hướng dương.”

“Sau đó thì đem luôn cả hai bó tới, miễn việc lãng phí.” – Trình Tu chỉ chỉ bó hoa trong ngực Đới Tiêu – “Này là thăm bệnh.” – Chỉ sang bó trong ngực mình – “Này là chúc mừng.”

“Cảm ơn, tôi thích cả hai lắm.” – Hà Ngạn khoác áo len đi đến nhận lấy cả hai bó hoa, nhờ dì Chu giúp mình cắm hoa vào bình.



Vừa vào nhà, Trình Tu ranh ma đi vòng quanh Hà Ngạn, giống như cậu xem là một bình đồ sứ. Khi xác nhận khắp toàn thân trên dưới đều không tổn thương chút nào mới yên tâm.

Đới Tiêu hít một hương thơm trong không khí, thở dài nói: “Tuyến thể tín tức tố gốc của em có hương vị thật dễ chịu.”

Đây là một câu nói mang hàm ý khích lệ, hơn nữa Trịnh Phi Loan vừa bầu bạn bên Hà Ngạn suốt một thời kỳ động tình nên tính chiếm hữu đang đến đỉnh điểm. Nghe một câu nói này lọt vào trong tai có chút chướng tai mà nổi lòng ghen tuông, anh nhướng mày, đôi môi không vui mà mím mìm lại.

Ngay lập tức bên eo bị nhéo một cái.

“…” – Trịnh Phi Loan không có quyền phản kháng.

Hà Ngạn sắc mặt bình thường tự nhiên, trò chuyện với Đới Tiêu: “Thật sao, anh có thể ngửi thấy tín tức tố tuyến thể gốc của em ư?”

Đới Tiêu gật gật đầu: “Đương nhiên có thể, làm sao vậy?”

“Thật kỳ lạ, trước đây không ai ngửi thấy —— không một alpha nào cảm nhận được tin tức tố cho nên em vẫn luôn bị xem như không khí, cũng không có ai yêu thích theo đuổi em.” – Hà Ngạn kinh ngạc mà sờ sờ vào phía sau gáy – “Xem ra lần bị thương này, tuyến thể so với trước đây cũng có sự khác biệt.”

“Em có ý gì chứ?!”

Trịnh Phi Loan cảm thấy nguy hiểm bất an tăng cao đột ngột. Hà Ngạn cũng không vì anh mà giải thích thắc mắc chỉ cười cười với anh, cậu thản nhiên dẫn Đới Tiêu vào phòng khách.

Ngoại trừ hoa, Trình Tu còn mang theo một rương hành lý toàn là lễ vật chuẩn bị cho Hà Ngạn, cậu ngồi xuống ghế sofa, ‘lạch cạch’ mở khoá, bên trong chưa đầy các vật dụng sơ sinh nào là núm vú cao su, tã lót, tất nhỏ, bao tay, đủ mọi loại quần áo vải cho cục cưng.

“Hai người tụi tui nghĩ mãi cũng không biết nên đưa cái gì để chúc mừng nên quyết định đưa quà thực dụng một chút vậy.” – Trình Tu cười tít mắt – “Xem xét về độ khớp tín tức tố của hai cậu, tui nghĩ chắc chắn hành lý này sẽ sớm phát huy được lợi ích của nó.”

“….Cảm ơn.” – Hà Ngạn bật cười, châm trà mời cả hai – “Còn công việc khách sạn gần đây thế nào? Hai người đều tới đây vậy ai đang quản lý ở đấy vậy?”

Đới Tiêu nói: “Tháng trước có tuyển được một cô nàng, đã từng làm quản lý ở công ty lớn mười năm, từ chức chuyên môn chưa đến một năm. Phong cách làm việc của cô ấy tương đối già dặn, tính cách cũng nhiệt tình nên bọn anh đưa khách sạn cho cô ấy quản lý.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hà Ngạn an tâm rồi hỏi thêm: “Ừm….Khoảng thời gian gần đây thì fan của Tạ Nghiễn có còn đến quấy rầy không?”

“Có chứ, tại sao không có được chứ!” – Trình Tu cầm tách trà, miệng thổi phù phù – “Nhưng trình độ của bọn họ thật sự quá tệ. Vũ lực thì độ không lại Đới Tiếu, chửi lộn thì lại thua cái miệng của tui, một nhóm người đen đen tối tối dùng thủ đoạn bình luận ác ý trên OTA. Kết quả thì kích động đến hợp đồng bảo vệ người dùng của OTA, mấy tháng rồi cũng chưa có ai đánh giá tệ bình luận ác ý.”

Trịnh Phi Loan ngồi ở ghế bành tròn, chính mình tận tâm tận trách* mà dùng đồ gắp thêm củi hương vào lò sưởi, nghe nói đến đây liền ho khan một tiếng: “Thật ra, là tôi nhúng tay vào việc bảo vệ, xoá bỏ công kích ác ý.”

*Tận tâm tận trách: làm tròn bổn phận trách nhiệm của mình.

“Uầy…”

Trình Tu gãi đầu đến tróc da: “Cảm giác, giám đốc Trịnh đang công tư không phân minh.”

Trịnh Phi Loan có ý muốn được tranh công lĩnh thưởng, vừa nói xong nên quay phắt đầu theo bản năng nhìn Hà Ngạn. Thấy Hà Ngạn gật đầu tán thưởng lúc này mới đóng lại cửa rào lò sưởi, vui vẻ nói: “Xứng đáng mà.”



Thêm trà ba, bốn lượt, bánh nướng cũng được xếp đầy một bàn, Linh Lan được ôm bế xuống cầu thang, vừa gặp được ba ba beta và ba ba alpha liền ôm lấy họ hôn “chụt” vang hai tiếng lên má.

Mọi người quây quần như trở về thời điểm sinh hoạt ở Lạc Đàm vậy, không có gì phải giấu nhau, thoải mái vui vẻ đến khi mặt trời lặn.

“Đúng rồi, đêm nay hai người sẽ ở đâu? Có muốn tìm chỗ ở lại gần đây không?” – Ngay khi Đới Tiêu và Trình Tu định chào tạm biệt thì Hà Ngạn chợt nhớ đến chuyện này.

“Đương nhiên ở nhà của tôi chứ.” – Trình Tu trả lời rất thuận miệng – “Căn nhà cưới tôi còn chưa bán đây, dọn dẹp lại là có thể ở rồi. Chính là hai năm không có ai ở nên chắc chăn gối cũng đều ẩm mốc rồi, chắc phải đến siêu thị mua giường mới…vân vân!”

Bỗng dưng Trinh Tu dừng lại, vỗ mạnh vào đùi mình: “Hai năm không ở đây, chắc hẳn đã cắt hệ thống điện sưởi của căn hộ rồi. Đông lạnh thế này, hệ thống sưởi chính là tính mạng của tôi, ánh sáng của tôi, trời ạ, cái gì cũng mất cũng được, nhưng không thể mất sưởi ấm! Tôi đi gọi điện thoại hỏi chút với bên bất động sản mới được!”

Vừa dứt lời, lấy di động chạy bay gấp rút ra cửa.

“Sao mà mỗi ngày đều có thể bừng bừng sức sống gào gào thét thét…” – Nhìn bóng lưng của cậu, Đới Tiêu bất đắc dĩ thở dài.

Hà Ngạn cười: “Đã hai năm rồi, anh vẫn chưa quen à?”

Đới Tiêu đỡ trán: “Khả năng cả đời này của anh cũng không quen nổi…”

Hà Ngạn phì cười, ôm gối bông mềm mại, nhẹ nhàng nói: “Đới Tiêu, anh không biết đâu, căn nhà cưới kia chính là bảo bối của cậu ấy đó. Cả ngày luôn tâm tâm niệm niệm nào là trang trí, mua đồ dùng sinh hoạt còn có cả góc trồng cây cảnh, mỗi một ngóc ngách đều là chính tay cậu ấy chuẩn bị. Cậu ấy chưa bao giờ để alpha bước vào, anh là người đầu tiên đấy.”

“Em đang muốn xin nhờ anh sau này chăm sóc thật cho cậu ấy, có đúng hay không?

Đới Tiêu vừa nghe đã hiểu thấu.

Hà Ngạn có chút ngượng: “Này…Ngược lại cũng không hẳn mà. Trình Tu là kiểu người hoạt bát, tinh thần luôn dồi dào, nhảy nhót tưng bừng cả ngày, so với người khác luôn là người hăng hái nhất, cậu ấy cũng không cần chăm sóc, chẳng qua… có thể cần thêm một chút bao dung. Đới Tiêu, em biết hai người các anh mỗi lần cãi nhau đều là đùa giỡn, xưa nay cũng chưa bùng nổ thật sự bao giờ, nếu không thì cả hai đã không thể sống với nhau tốt như vậy. Nhưng mà vạn nhất, ý em là vạn nhất thôi, trong tương hai anh có cãi nhau, có không vui, anh nhường cậu ấy một chút nhé. Miệng cậu ấy ương ngạnh vậy thôi, lúc nào cũng gào to, nhưng mềm mỏng vừa ý lại xìu xuống ngay.”

Đời Tiêu gật đầu cười: “Anh đều biết mà, em yên tâm.”

Chỉ chốc lát sau, Trình Tu gọi điện thoại xong quay trở lại với vẻ mặt phấn khởi: “Mọi người đoán xem, khu bất động sản này quá đỉnh, không phải chỉ không cắt điện sưởi mà thậm chí ngay cả wifi cũng vẫn còn! Tui đã nói rồi, bỏ tiền mua một căn nhà ở khu xa hoa thật không sai!”

“Vậy chúng ta về trước thôi.” – Đới Tiêu đứng lên nói – “Sau đó hai người nhớ thường xuyên đến Lạc Đàm chơi nhé, phòng ở của em và Linh Lan, chúng anh vốn đã giữ lại, chuẩn bị tốt nên em có thể quay về đó bất cứ lúc nào.”

“Ừm!” 

Hà Ngạn mặc thêm áo ấm, cùng Trịnh Phi Loan tiễn cả hai người ra cửa lớn, nhìn theo chiếc taxi của bọn họ rời đi khuất bóng. Cậu đứng trên con đường tuyết, có chút thất vọng.

Mới rời đi có mấy chục ngày mà cậu cũng đã rất nhớ khách sạn Thanh Quả.

Nơi ấy chính là nơi đầu tiên cho cậu cảm giác ấm áp như gia đình.

Tuổi thơ và quá trình trưởng thành của cậu ở nhà thì chỉ giống như một nơi ăn nhờ ở đậu, chính cậu chỉ là một omega thấp kém mảnh mai bị người nhà nuôi dưỡng. Đợi đến một lúc nào đó, sẽ đưa cậu cho một alpha mơ mơ hồ hồ không rõ thân phận đổi lấy bạc triệu. Lúc đó cậu còn quá nhỏ để có thể ngoại trừ cái “nhà” ấy không có chỗ nào để đi.

Sau này đến Uyên Giang đi học, cậu chọn ở lại ký túc xá trường, sau đó lại đổi sang hai lần phòng trọ chật chội, đơn sơ, miễn cưỡng có thể trú thân, sinh hoạt, càng không thể xem đó là “nhà”.

Sau đó nữa, cậu cùng Trình Tu dọn đến khách sạn Thanh Quả.

Nơi ấy có hoa tú cầu, có bãi cát, cái nôi đưa, có dòng sông biếc, có con mèo mập Lục Bá Lục. Nuôi dưỡng Linh Lan từ khi là đứa trẻ sơ sinh tròn tháng đến lúc hai tuổi, cũng dưỡng cậu thật tốt thật khoẻ vượt qua một giai đoạn bình an, không lo âu.

So với Uyên Giang, cảm tình của cậu đối với Lạc Đàm không có gì chối cãi là càng thêm nhiều sâu đậm.

“Nếu như em không nỡ, chúng ta có thể thường xuyên quay về đó.” – Trịnh Phi Loan nắm tay cậu, ôn nhu nói – “Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ giúp em giữ vững khách sạn Thanh Quả ở nơi ấy.”

“Được.”

Hà Ngạn gật đầu, tay cậu nắm thật chặt lấy tay anh.

Hai người gắn bó bước đi, đạp lên từng lớp tuyết mỏng trên đường, quay trở về nhà.



Mấy ngày sau thời kỳ động tình kết thúc, alpha và omega đắm chìm vào bể tình ý mật, đối lẫn nhau đều sâu đậm không muốn rời xa, khó có thể chịu được ly biệt lâu dài.

Cái đơn vị đo ‘lâu dài’ này chính là tính theo giờ.

Ban ngày, Hà Ngạn phải học bổ sung lại kiến thức mấy ngày vắng phép vừa qua, Trịnh Phi Loan cũng phải xử lý một núi công việc tồn đọng, lịch trình sắp xếp đến không có một khe hở, chỉ có chút buổi tối có thể gặp nhau. Mà không may, quy định hoa sơn chi tây buổi đêm không chứa alpha đã quay trở lại.

Dĩ nhiên, cái đó cũng chỉ là trên danh nghĩa.

Mỗi đêm khuya đều có một chiếc xe đen kịt với ánh đèn xe mờ ảo, chiếc xe chạy với vận tốc rùa bò 10km/h mà omega đã chạy ra sân trước đứng chờ, lén lén lút lút mở cửa, hai người đều rón rén chạy qua phòng khách, nhẹ nhàng lên cầu thang, cho đến lúc thuận lợi mở được cửa phòng ngủ mới có thể thở phào một hơi.

“…. Ba ba?”

Linh Lan ôm gà bông ở trên giường, con bé khó hiểu nhìn hai người bọn họ.

Bởi vì có con gái ở chung nên bọn họ cũng không dám làm cử chỉ gì mờ ám, chỉ có hôn lướt qua môi nhau một chút hay ôm nhau san sẻ độ ấm. Đến khi trời tờ mờ sáng thì Trịnh Phi Loan lặng lẽ trốn đi trước khi dì Chu thức dậy làm việc.

Suốt như vậy hai tháng, đều bình an vô sự.

Cơ mà Hà Ngạn luôn cảm thấy Yến Ninh đã biết ít nhiều chỉ là mở một mắt nhắm một mà thôi.

Dù sao Yến Ninh cũng là thân sinh ruột thịt với Trịnh Phi Loan, so với ai cũng quen với tín tức tố của con trai mình; hơn nữa Linh Lan gần đây luôn truy hỏi tới cùng “Tối hôm qua ba ba làm gì làm gì”; cón có lần thì Hà Ngạn tự mình tiễn Trịnh Phi Loan ra cửa, lúc quay về phòng vừa khéo đụng phải Yến Ninh mới vừa rời giường. Yến Ninh cũng không hỏi cậu mới sáng sớm đã ra sân trước làm gì, chỉ cười cười nói: “Sớm về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Hà Ngạn đỏ mặt chột dạ, chạy trốn về phòng ngủ.



Tháng mười hai năm nay, thời điểm mà quả thông, lục lạc, đèn neon cùng với tất đỏ được treo đầy lên cây thông noel thì cũng tới ngày sinh nhật của con gái, mà hạt đậu được gieo vào thời kỳ động tình lúc trước cũng đã nảy mầm ——

Hình thức thông báo: nôn nghén.

Lần đầu mang thai, quá trình Hà Ngạn mang thai đều vắng bóng Trịnh Phi Loan, căn bản anh không có kiến thức gì về quá trình nôn nghén. Cho nên mới sáng sớm hôm nay, anh chân trần hốt hoảng, gõ cửa phòng Yến Ninh: “Ba, Hà Ngạn ói rồi, làm sao bây giờ?”

Yến Ninh: “…”

Trịnh Phi Loan mặt mũi trắng bệch: “Ba, làm sao bây giờ? Không có sao chứ?”

Yến Ninh vỗ vỗ vai anh, giọng điệu chắc nịch nói: “Hà Ngạn đã mang thai một lần, sẽ không sao, thế nhưng con —— mang thai cũng không phải là chuyện của riêng của một mình omega, hỗ trợ từ alpha rất quan trọng. Ba nghĩ con nên hỏi ý kiến từ bác sĩ, bổ sung thêm một ít thường thức về vấn đề sinh sản này, hơn nữa bản thân cũng cần phải học tập, không phải thấy nôn nghén thì đến một thao tác cơ bản cũng không biết xử lý…”

“Thôi, đến phòng sách, ba dạy cho con.”

Nôn nghén không ngừng, người chịu khổ chỉ có Hà Ngạn. Thay vì đứng đây răn dạy nó thì tạm thời gác lại, dạy bảo nó cách để có thể tạm thời ứng biến.



Nửa tiếng sau, Trình Phi Loan đỡ Hà Ngạn xuống lầu, dì Chu đã chuẩn bị xong sữa bò, bánh muffin, xào trứng gà, chén cháo hoa. Linh Lan ngồi xổm ở bên cạnh, ôm một khay bò viên, xiên từng viên đút cho Bahrton ăn.

Trịnh Phi Loang trong lòng vẫn còn sợ hãi, Hà Ngạn chỉ cần ăn được một nửa lại bắt đầu nôn nghén, nên anh luôn dừng mọi hành động quan sát hỗ trợ cậu.

Hà Ngạn thở dài: “Em chỉ mới bắt đầu thai kỳ mà thôi, sau này còn chín tháng nữa, anh thoải mái một chút.”

Trịnh Phi Loan không thể kiềm chế một núi cảm xúc ngổn ngang trong lòng, lẫn lộn giữa vui sướng và hoảng loạn. Anh cúi đầu ăn hơn nửa cái bánh muffin đột nhiên phát hiện đây chính là thời đến cản không kịp. Anh ngẩng đầu lên, nói với Yến Ninh: “Ba ơi, ba xem…Hà Ngạn mang thai như vậy, đặc biệt cần tín tức của con ấy.”

Trong mắt tràn ngập sự mong mỏi đầy mãnh liệt.

Yến Ninh bật cười: “Nửa đêm thì đến, hừng đông thì đi, còn phải lén lén lút lút giấu ba, khoảng thời gian gần đây hẳn đã không dễ dàng nhỉ?”

Trịnh Phi Loan lúng túng: “…Thật, thật là không qua được mắt của ba mà.”

“Xem tình huống của Hà Ngạn bây giờ, cho con dọn đến đây ở mấy tháng.” – Yến Ninh nhân từ mở cho một con đường.

Trịnh Phi Loan vô cùng cảm kích.

Yến Ninh lại nói: “Nghiêm túc mà nói thì hai con xem như đã thành người một nhà, cũng cần nên có mái ấm gia đình cho hai đứa cũng như cho mấy đứa nhỏ. Ba sinh hoạt ở đây cũng chủ yếu vì gần trường học, dì Du lại tri kỷ chăm sóc cẩn thận, thuận tiện cho việc học của Hà Ngạn. Chờ đến mùa hè năm sau thì Hà Ngạn tốt nghiệp rồi, các con sắp xếp một nơi để chuyển về, người trẻ tuổi cũng nên tự lập gia đình, đó mới chính là chân chính sinh hoạt.”

“Thưa bác…” – Hà Ngạn dừng đũa, sắc mặt do dự.

“Làm sao vậy?” – Yến Ninh hỏi.

“Con đem Linh Lan đi, bác không cô đơn chứ ạ?”

Yến Ninh cúi đầu nở nụ cười, ông nhìn sang cháu gái đang chơi vui vẻ với Bahrton, nói: “Bác cũng có cuộc sống của chính mình mà, lúc thì viết văn, lúc thì soạn giáo án, tìm hiểu đọc các cuốn sách cổ, nghiên cứu trà đạo, cũng có thể viết lách về du lịch…Mỗi ngày trôi qua đều rất thú vị, làm sao sẽ cô đơn chứ? Ngược lại, Phi Loan mỗi ngày cứ lắc lắc lư lư trước mắt của bác, bác là muốn giảm tuổi thọ nha.” 

“Ba, sao ba lại nói thế.” – Trịnh Phi Loan liền một trận ho mãnh liệt.

Yến Ninh cùng Hà Ngạn nhìn nhau cười, nể tình mà chừa lại chút xíu mặt mũi cho Trịnh Phi Loan, tiếp tục vui vẻ dùng bữa sáng.



Sau khi ăn xong, Trịnh Phi Loan đặt lịch hẹn với bác sĩ, tự mình đưa Hà Ngạn đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ. Anh cũng nghe theo ý kiến của Yến Ninh, đăng ký tham gia một khóa bồi dưỡng alpha cho omega giai đoạn thai kỳ về cách xử lý các tình huống khẩn cấp như triệu chứng bệnh trạng, dùng tín tố động viên như thế nào, mọi thứ đều được phổ cập, anh đều nghiêm túc học.

Hà Ngạn nhìn anh ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng chăm chú nghe nội dung phổ cập, cảm thấy rất đặc biệt.

Hai ông bố đã ra khỏi nhà, Linh Lan ở nhà thì dĩ nhiên sẽ dính lên người ông nội.

Ở phòng đọc sách, hơi ấm thoang thoảng, Yến Ninh dựa vào ghế sofa đọc sách, bên cạnh có một cái bụng tròn căng ngửa trời, Linh Lan ngủ say như chết, phía chân ghế là Bahrton đang nằm úp sấp, đôi tai màu nâu cũng rủ xuống. Cách một tấm cửa sổ sát đất là bầu trời hoa tuyết bay bay, yên tĩnh bao trùm khu vườn.

Ống tre róc rách tiếng nước*, rặng tre xanh nhiễm màu bạc tro, một mùa đông thanh tịnh độc nhất.

*Bản gốc – 惊鹿无水: theo Hành tìm kiếm thì đây là văn hoá ống tre Nhật Bản hay còn được gọi là văn hoá shishi odoshi. Ngày nay, Shishi-odoshi được sử dụng như một tiểu cảnh không thể thiếu trong những khu vườn Nhật hoặc vật dụng trang trí ngoài trời được cả người Nhật và người nước ngoài yêu thích. Với hình dáng mộc mạc mang âm hưởng của tinh thần wabi-sabi đặc trưng của người Nhật Bản, Shishi-odoshi còn giúp xua tan cái nóng oi bức của mùa hè khi rót vào tai người nghe tiếng nước chảy róc rách mát lành.

Yến Ninh mở thảm len, cẩn thận dùng chăn len che lại cái bụng tròn của Linh Lan, chỉ để lộ đôi tay dù ngủ cũng không chịu yên. Sau đó ông bưng tách trà nóng, nhẹ nhàng nhấp uống.

Đây chính là một mùa đông ấm áp nhất.

Ông nghĩ.

Hết chương 81

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi