PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Vu Duệ rất muốn hỏi anh ta tại sao lại chuyển đến đối diện nhà mình, nhưng hình như câu hỏi đó có vẻ hơi tự mình đa tình rồi thì phải.
Cô tìm cách xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Nhưng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Vu Duệ vẫn còn đang hoang mang, Phó Uyên đã mở miệng trước, khoé môi cong lên thành một vòng cung nhỏ: “Thật trùng hợp! Nhà cô Vu ở số 4604, còn tôi sống ở nhà số 4603 phía đối diện, vậy là sau này chúng ta sẽ thành hàng xóm của nhau rồi.

Xem ra tôi với cô rất có duyên.”
“Phải, đúng là có duyên, nhưng mà là nghiệt duyên.

Tôi thấy chắc chắn mình đã gom hết xui xẻo của cả năm nay dồn vào tháng này rồi đấy.” Vu Duệ mồm mép nhanh nhảu đáp trả.
Cô còn định xỏ xiên thêm mấy câu, trong đầu chợt nhảy ra câu nói không nhớ là của ai: “Đối với người mình không ưa, im lặng mới là đỉnh cao của sự khinh bỉ.”
Người xa lạ thôi mà, đâu cần lãng phí nước bọt đấu võ mồm làm gì.
Vu Duệ lười để ý đến anh ta, càng không có hứng thú xem anh ta chuyển đồ đạc vào nhà, thế nhưng vừa xoay người định đi về phía thang máy thì khuỷu tay của cô đã bị người ta túm nhẹ.
Phó Uyên kéo cô lại, Vu Duệ không vui nhíu mày.

“Anh lại muốn làm gì? Sao cứ hở ra là động tay động chân thế?”
Anh ta nghe cô nói vậy lập tức buông tay cô ra, chớp chớp mắt vẻ vô tội.

“Cô rảnh không? Có thể bê giúp tôi thùng đồ nhỏ dưới chân cô vào trong nhà không?”
“Anh nói xem?” Vu Duệ cười đến vô cùng chói mắt.
Dưới ánh mắt nhờ vả của Phó Uyên, Vu Duệ lần đầu từ chối làm người tốt, chọn cách trực tiếp phớt lờ đối phương.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực ưu nhã xoay người đi vòng qua Phó Uyên, dùng một tư thế tiêu sái bước vào thang máy, điệu đà bấm số tầng trên bảng điều khiển, sau đó ung dung nhìn hai cánh cửa inox đóng lại.
“…”
Phó Uyên nhìn theo hướng Vu Duệ vừa rời đi bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, một hồi lâu sau cũng chỉ có thể bật cười, miễn cưỡng thốt ra một câu trong “Luận ngữ” của Khổng Tử: “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã.” (*)
(*) Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất.
Sống trên đời, người nào dại dột mới ghi thù với phụ nữ.
Xuống đến sân toà nhà chung cư, Vu Duệ đi mua bánh bao, bánh kếp, tào phớ và bánh quẩy.

Cô và Vi Nam có sở thích ăn uống hơi khác nhau, vậy nên lần nào mua bữa sáng cũng cố tình kết hợp Đông Tây lẫn lộn một cách dở hơi như vậy.

Lúc cô quay lại thì thấy một cô bé rất quen mắt mặc bộ đồ ngủ ngồi xoa bụng trên bậc thang dẫn vào đại sảnh, miệng ngáp ngắn ngáp dài, nhìn là biết không hề có ý định xắn tay phụ giúp người lớn chuyển đồ đạc.

Trong ngực cô bé ôm một con mèo rất đẹp, lông dài trắng muốt như cục bông, trên cổ đeo vòng màu đỏ gắn lục lạc nhỏ.
Mái tóc màu vàng kim chói lọi đã được nhuộm lại thành màu nâu hạt dẻ, làm cho khuôn mặt Phó Hân cũng hiền hoà đi mấy phần.
Nhìn thấy Vu Duệ, cô bé suýt chút nữa là nhảy dựng lên, bất chấp đầu tóc rối bời cùng quần áo ngủ lộn xộn dính đầy lông mèo, hùng hùng hổ hổ chặn đường cô.

“Sao cô lại ở đây?”
Vu Duệ cảm thấy lời chất vấn của cô bé có chút buồn cười, trong đầu tự nhiên nổi lên ý xấu, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi sống ở đây hơn một năm rồi, anh trai của em bám theo tôi đến tận đây đấy chứ.”
Cô bé thoáng kinh ngạc, rất nhanh sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Tóc mới đẹp đấy, màu này tôn da.” Vu Duệ thuận miệng khen ngợi một câu.
Phó Hân hất cằm tỏ vẻ kênh kiệu không thèm đáp, nhưng tay phải lại vô thức vuốt tóc.
Tào phớ nóng hổi, bánh quẩy vàng ruộm, bánh bao và bánh kếp toả ra hương thơm nức mũi khiến người ta cực kì thèm thuồng.

Phó Hân hôm qua thức khuya cày phim nên sáng nay ngủ nướng, còn chưa kịp ăn sáng đã bị anh trai dựng lỗ tai dậy, xách cổ lên xe di chuyển đến nhà mới, cái bụng rỗng không bất ngờ kêu to mấy tiếng.
“Bạn học Phó, em chưa ăn sáng à? Có muốn ăn thử một miếng không? Ngon lắm đấy.” Vu Duệ đưa một cái bánh quẩy đến trước mặt cô bé, nở nụ cười thân thiện.
Phó Hân nhìn bánh trên tay cô, hờ hững đáp: “Không thèm.”
Vu Duệ thản nhiên nhún vai.

“Tuỳ em thôi, em không ăn, tôi càng còn.” Nói xong, cô đặt một chân lên bậc thang tỏ vẻ muốn đi.
“Đợi đã…”
Phó Hân cắn răng, nuốt nước miếng ực một cái, rút cục nhịn không nổi vươn tay ra nhón lấy cái bánh quẩy trên tay Vu Duệ, phồng má thổi phù phù mấy hơi rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé toả sáng rực rỡ, đôi mắt long lanh mở to.
Phó Hân chỉ là một cô nhóc 16 tuổi mà thôi, tuy cố tỏ ra quật cường nhưng lúc đói bụng vẫn phải thu lại tính tình.
Vu Duệ lập tức nở nụ cười tươi rói.

“Tôi đã bảo mà, bánh quẩy hàng này ngon lắm.”
Cô nói xong cũng cắn một miếng.
Phó Hân ăn xong cái bánh quẩy trên tay vẫn còn cảm thấy thòm thèm, Vu Duệ nhìn ánh mắt sáng rực của cô bé cứ dán chặt vào túi bánh của cô, buồn cười hỏi: “Muốn ăn nữa không?”

Hai mắt cô bé lại mở to hơn nữa.

“Cô cho tôi cái nữa hả?”
Vu Duệ gật đầu.
Phó Hân vừa giơ tay ra đã vội rụt lại, dẩu môi mặc cả: “Đây là cô cố chấp đưa đến miệng tôi rồi ép tôi ăn, chứ không phải tôi chủ động xin ăn, đúng không?”
Vu Duệ vừa muốn trêu chọc lại vừa muốn trấn an cô bé, nghĩ ngợi mấy giây mới nhếch miệng cười nói: “Là tôi thấy em giống ăn mày sắp chết đói nên mới mời em ăn.”
Phó Hân không thèm quan tâm đến lời châm chọc, vội vàng thò tay vào túi nhón một cái bánh quẩy nữa, cười híp cả mắt, vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Bánh ngon quá!”
Ha ha, trẻ con dù sao vẫn là trẻ con.
Cuối cùng Vu Duệ đưa cho Phó Hân cả túi bánh quẩy, còn mình xách chỗ còn lại tung tẩy đi thang máy lên nhà.
Lúc Phó Uyên trở xuống, thấy trên tay em gái cầm túi bánh quẩy còn đúng một cái thì không khỏi liếc nhìn khuôn mặt thoả mãn của cô bé, sau đó trầm giọng hỏi: “Ở đâu ra đấy?”
“Người phụ nữ họ Vu cho tôi.

Anh thấy không, anh là anh trai mà còn không tốt với tôi bằng một người dưng.” Phó Hân liếm láp đầu ngón tay dính đầy dầu mỡ, bĩu môi nói.
Phó Uyên không nghĩ tới đứa em gái vẫn luôn chống đối tất cả mọi người này lại có thể nhận bánh của người lạ, còn ăn một cách ngon lành, sâu trong đáy lòng nhịn không được sinh ra cảm giác kì quái.
“Người phụ nữ đó còn nói anh bám theo cô ta đến tận đây, anh thích cô ta hả?” Cô bé bất ngờ hỏi.
“Cô ấy nói vậy sao?” Ngữ khí Phó Uyên nhàn nhạt, dường như đang suy tư điều gì đó.

“Em cảm thấy cô Vu là người thế nào?”
Phó Hân hất cằm, kiêu ngạo nói: “Cô ta trẻ quá.”
Phó Uyên cười cười: “28 tuổi rồi còn trẻ gì nữa, vả lại anh trai của em cũng chưa già.”
Cô bé liếc nhìn anh trai một cái, bàn tay không ngừng vuốt ve bộ lông trắng muốt của con mèo trong ngực.

“Anh 35 rồi, sắp trung niên rồi.

Nếu là tôi, có cho cũng chẳng thèm, may ra có phụ nữ trên 30 mới thèm.

Dù sao tôi cũng không thích bất kì người thân nào của cái tên ẻo lả ngồi cùng bàn, anh tìm người khác đi.”
Phó Uyên nghĩ ngợi một chút liền mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường.


“Đừng có mở miệng ra là người phụ nữ này người phụ nữ nọ, phải gọi là chị, biết đâu sau này còn phải gọi là chị dâu.”
Phó Hân rất không phục, khuôn mặt xinh xắn liền biến sắc.

“Anh đang đùa tôi đấy à? Anh thực sự thích cô ta?”
“Thế còn em, không thích sao còn nhận bánh quẩy của người ta?”
Phó Uyên vừa hỏi xong, Phó Hân đột nhiên nhảy dựng lên như con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi.

“Tôi có bị điên đâu mà thích cô ta? Nếu không phải bị anh bỏ đói đến sắp chết, tôi còn lâu mới nhận đồ ăn của người lạ.”
Phó Uyên nhìn đứa em gái vì thẹn quá hoá giận mà loay hoay tìm thùng rác để vứt túi bánh, khuôn mặt tuấn mỹ cười rộ lên vô cùng vui vẻ.
“Này này, đừng vứt.

Anh nói đùa đấy.”

Buổi trưa, Vu Duệ đang đứng xào xào nấu nấu trong bếp, còn Vi Nam ngồi chơi điện thoại trên bàn ăn tiện thể đợi cơm thì nghe thấy mấy hồi chuông cửa vang lên liên tiếp.
“Nam Nam, cháu ra xem là ai đến đi.”
Vi Nam ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, nhanh nhẹn cầm điện thoại chạy ra ngoài phòng khách.

Cậu bé nhìn qua mắt mèo gắn trên cửa, sau khi nhận ra người đứng bên ngoài thì bày ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Ngoài cửa, Phó Uyên mặc một bộ đồ ở nhà, mỉm cười thân thiện, không hề có chút lạnh lùng xa cách nào.
“Chú Phó?”
“Vi Nam, chào cháu.”
Cậu bé hơi há miệng, không biết nên bắt chuyện như thế nào, cuối cùng đành khách sáo hỏi: “Chú chuyển đến đây khi nào thế ạ?”
“Sáng hôm nay.” Phó Uyên ngó đầu vào, vờ như tùy ý hỏi.

“Dì của cháu đâu?”
“Dì đang nấu cơm trong bếp ạ.”
“Ồ… Cuối tuần cháu không phải đi học thêm à?”
“Dạ?” Không ngờ đối phương lại quan tâm hỏi han như vậy, Vi Nam buột miệng trả lời.

“Buổi chiều và buổi tối ạ.”
“Chăm nhỉ?” Phó Uyên gật đầu, đáp lại cụt lủn.

Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, hai người không tìm thêm được chủ đề nói chuyện, bầu không khí tự dưng rơi vào gượng gạo.
Vu Duệ mãi không thấy động tĩnh gì, trong bụng không khỏi sinh nghi, đứng trong bếp gọi với ra ngoài: “Nam Nam, ai đến thế?”
Nghe dì gọi, lúc này Vi Nam mới định thần, liếc nhìn Phó Uyên một cái, sau đó quay đầu hướng vào phía phòng bếp hét toáng lên: “Dì ơi, là chú Phó tìm dì ạ.”
Vu Duệ nghe vậy lập tức tắt bếp, lau tay vào tạp dề rồi đi ra ngoài, thấy cháu trai và người đàn ông kia đứng ở trước cửa nhìn nhau chăm chú thì nhăn mặt nói với cậu bé: “Sao cháu lại mở cửa cho người lạ?”
Nói xong, liền đưa tay làm động tác đóng cửa.
Trong khoảnh khắc cánh cửa chuẩn bị khép vào, Phó Uyên bỗng vươn một cánh tay ra chặn lại.
Vu Duệ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cô không rõ anh ta lại muốn làm gì.
Sàn hành lang trước cửa nhà 4603 của anh ta đã được lau dọn sạch sẽ, đống thùng carton và bao bì cũng không thấy đâu nữa, hiển nhiên là chủ nhân của nó đã chuyển vào xong xuôi.
“Có chuyện gì không?” Cô mất kiên nhẫn, hất hàm hỏi.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy giọng nói ôn hoà của Phó Uyên: “Cô Vu, cô biết chỗ nào bán nước tương không?”
“Dưới tầng 1 có siêu thị đấy.”
“Tôi đang làm cơm trưa mới nhớ ra trong nhà không có nước tương, bây giờ mà xuống tận tầng 1 thì hơi ngại, có thể xin hai dì cháu một ít không?”
Vu Duệ còn chưa kịp trả lời, Vi Nam đã nhanh nhảu gật đầu.

“Chú Phó đợi chút, cháu đi lấy cho.” Nói xong, cậu bé xoay người chạy tót vào trong bếp.
Ôi, cái thằng bé khôn nhà dại chợ này!
Vu Duệ và Phó Uyên đứng ở huyền quan, lại một lần nữa đối mặt nhau.
Cô khẽ chau mày, vẻ mặt có chút bất bình, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, cúi đầu hậm hực nói: “Tôi nhớ là hôm trước ở trường tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi cơ mà.

Anh Phó, phiền anh buông tha cho gia đình chúng tôi.”
Phó Uyên đút tay vào túi quần, cười nói thản nhiên: “Nếu như tôi nói chuyện chuyển nhà chỉ là trùng hợp, cô có tin không?”
Vu Duệ khinh thường nhìn anh ta, nguýt dài một tiếng, hiển nhiên là không tin.
Phó Uyên lại cười.

“Tôi nói thật mà, căn nhà này là do trợ lí tìm giúp tôi.”
Vu Duệ suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên hỏi thẳng: “Đang yên đang lành, sao lại muốn chuyển nhà?”
Phó Uyên rất nhanh đã trả lời lại: “Chỗ này gần trường học của bọn trẻ, sau này tiện đưa đón Tiểu Hân.”
Nói xong, anh nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: “Thực sự chỉ là trùng hợp, tôi không bám đuôi cô đến đây.”
Vu Duệ không biết nên trả lời thế nào, dường như nói cái gì bây giờ cũng thành mất mặt, trong lòng âm thầm trách cháu trai nhiều chuyện, tự dưng lại đi mở cửa cho Phó Uyên.
Sau đó cô quay sang trách cả bản thân mình, câu nói “ếch chết tại miệng” đúng là chẳng bao giờ sai.
“Nhưng trong tương lai rất có thể sẽ bám theo đấy.” Phó Uyên lấp lửng bỏ lại một câu.
Vu Duệ ngẩng phắt đầu, hai mắt trợn tròn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi