PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Phó Hân ngồi khoanh chân trên ghế sofa, bên cạnh đặt túi đồ ăn vặt nhãn hiệu nổi tiếng, trước mặt là TV đang phát một chương trình tạp kĩ.
“Tiểu Bạch, lên đây với chị.” Cô vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng.

Con mèo Anh lông dài mà Phó Hân nuôi từ nhỏ không hề nhảy lên đùi cô nằm như mọi ngày.
Phó Hân sửng sốt một chút, ngay sau đó thả điều khiển TV xuống sofa, xỏ dép đi về phòng ngủ tìm mèo, nhưng tìm khắp nơi trong nhà mà vẫn không thấy Tiểu Bạch đâu cả.

Ý nghĩ Tiểu Bạch đi lạc làm đầu óc cô bỗng chốc trở nên rối bời.
Phó Uyên đang làm việc trong phòng thì đột nhiên có tiếng gào thét cao vút chói tai truyền đến.
“Phó Uyên! Phó Uyên!”
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, cửa phòng bị mở tung, Phó Hân chạy vào với khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt hoảng loạn.
“Anh, không thấy Tiểu Bạch đâu cả.”
“Sao lại không thấy? Đã tìm kĩ chưa?” Phó Uyên lập tức ngừng tay, bỏ công việc trên laptop sang một bên.
“Tìm khắp nhà rồi không có, anh kiểm tra camera trên điện thoại đi.”
Sau khi kiểm tra camera kĩ càng, hai anh em bọn họ mới biết hoá ra trong lúc Vu Duệ sang tìm Phó Uyên, Tiểu Bạch đã lén lút lẻn ra ngoài.

Lúc này Vu Duệ mới bắt đầu ăn trưa, vừa mới nuốt được miếng cơm đầu tiên vào bụng đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm như đòi nợ.
“Vu Duệ! Vu Duệ! Mở cửa!” Phó Hân liên tục gào tên người phụ nữ nhà đối diện.
“Có biết quấy rầy người khác ăn cơm là điều cực kì vô lễ không hả?”
Vu Duệ bực bội ra mở cửa, chỉ kịp mắng một câu đã thấy Phó Hân chạy ào vào nhà cô như một cơn gió, còn Phó Uyên đứng nhíu mày bên ngoài, trông cả hai đều có vẻ rất sốt ruột.
Phó Hân lay lay cánh tay cô, nói với vẻ mặt vô cùng khẩn thiết: “Tiểu Bạch đi mất rồi!”
“Hả? Tiểu Bạch là ai?” Vu Duệ ngớ người ra.
“Là con mèo của tôi, cô đi tìm mèo với tôi!”
“Đi tìm mèo?” Vu Duệ nghiêng đầu sang bên phải.

“Đúng vậy, đi tìm mèo.” Phó Hân kiên định gật đầu.
Nghiêng đầu sang bên trái, Vu Duệ hỏi lại lần nữa: “Không nói đùa đấy chứ? Em muốn đi tìm mèo vào lúc 12 giờ trưa?”
“Không đùa, tôi muốn đi ngay bây giờ.” Nói đến đây, đôi mắt Phó Hân đã ngấn lệ.
“Mèo đi lạc thì tìm xung quanh toà nhà, muốn nhanh hơn thì nhờ nhân viên an ninh kiểm tra camera rồi phụ giúp dán tờ rơi nếu cần, sang đây nhờ tôi làm gì?”
“Tôi không sợ nó đi lạc.

Tiểu Bạch rất thông minh, dù có đi ra ngoài chơi cũng vẫn nhớ được đường về nhà.

Nhưng chúng tôi mới chuyển đến Thế Mậu không lâu, tôi sợ nó chưa quen thuộc địa hình, đi nhầm sang toà khác, tệ hơn nữa là lạc khỏi địa phận khu chung cư.

Cô sống ở đây lâu rồi, nắm rõ đường đi nước bước khu vực này hơn chúng tôi.”
“Bây giờ trên mạng truyền tai nhau về rất nhiều vụ thú cưng bị hành hạ đánh đập đến chết.

Chúng tôi sợ Tiểu Bạch một mình chạy ra ngoài, bên ngoài lại loạn như vậy, nhỡ đâu nó gặp phải mấy kẻ biến thái chuyên ngược đãi động vật…” Phó Uyên đứng im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng trầm giọng lên tiếng.
“Cô phải giúp tôi, không có Tiểu Bạch tôi sẽ chết mất.” Phó Hân rưng rưng nước mắt cầu xin.
“Được rồi, bình tĩnh nào.

Tôi ra ngoài tìm với hai người.”
Từ nhỏ đến lớn Vu Duệ chưa từng nuôi thú cưng, nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của hai anh em nhà họ Phó lúc này, thế nên cô nhận lời.
Phó Hân vội vội vàng vàng chạy về nhà cầm theo lồng mèo cùng vài món đồ ăn yêu thích nhất của Tiểu Bạch, sau đó ba người bắt đầu chia nhau ra đi tìm xung quanh toà nhà.
Toà nhà này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn lắm, nhưng để tìm một con mèo thì chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Bất kì ai đi ngang qua, Phó Hân cũng giơ tấm ảnh chụp trong điện thoại hỏi họ có thấy Tiểu Bạch đi ngang qua không, đáng tiếc là nhận lại chỉ toàn những cái lắc đầu.
Những nơi cần tìm bọn họ đều tìm rồi, những người nên hỏi cũng đều hỏi rồi, thậm chí Vu Duệ còn chạy xuống phòng an ninh nhờ trích xuất camera hành lang lẫn camera ngoài toà nhà, nhưng vẫn không có tung tích của Tiểu Bạch.
“Không thấy à?” Ba người quay lại điểm tập kết, Vu Duệ giơ tay quệt mồ hôi trên trán, nhịn không được thở hắt ra một hơi.

“Không thấy.” Phó Uyên nói bằng giọng chán nản.
Kết quả là bọn họ đã tìm suốt một buổi chiều mà chẳng có một chút manh mối nào, Phó Hân chỉ thiếu điều lấy một tấm ảnh chụp của Tiểu Bạch mang đi in thành mấy trăm tờ rơi rồi dán khắp mọi nẻo đường nữa thôi.
Cô bé bắt đầu cuống lên, đứng giữa đường lớn gào khóc: “Tiểu Bạch rất thân với tôi, nó vừa ngoan vừa quấn người, không bao giờ cào hay cắn người khác.

Nó còn biết đứng trước cửa đón tôi đi học về.

Nếu không có nó tôi sẽ không sống được.”
“Em đừng lo lắng, mèo là loài động vật kiêu ngạo lại có cá tính, nếu nó cố ý không gặp em thì em có lật tung cả cái thành phố này lên cũng không tìm được nó đâu.

Chưa kể tôi nghe em kể thì thấy Tiểu Bạch nhà em rất thông minh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, có khi nó còn đang trốn trong một góc tối nào đó gần đây quan sát nhất cử nhất động của em cũng nên.”
“Sao tôi có thể không lo lắng được chứ? Tiểu Bạch là con mèo do tôi ra tận sân bay đón từ hồi nó mới mấy tháng tuổi, một tay tôi nuôi nó lớn, chỉ cần tôi gọi là nó sẽ thưa.

Bình thường nó rất ít khi đi chơi, đây là lần đầu tiên nó đi quá nửa ngày chưa về.

Chưa kể Tiểu Bạch đã quen sống trong sung sướng nên rất kén ăn, chỉ ăn pate, xúc xích và đồ ăn vặt đắt tiền, nó không thèm động vào hạt cho mèo đâu.

Hàng đêm nó còn ngủ chung giường với tôi, cứ cho là nó trốn ở một nơi an toàn đi, nhưng nếu không được tôi chăm sóc cẩn thận, tôi sợ nó sẽ ốm chết.”
Tiểu Bạch là một con mèo cái thuộc giống mèo Anh lông dài, một trong những giống mèo quý, nghe Phó Uyên nói nó được anh mua với giá 2500 USD từ một trang trại nổi tiếng của châu Âu.

Sở dĩ giá tiền cao như vậy là vì nó thuần chủng, có gia phả, có giấy tờ chứng nhận lẫn giấy khai sinh đàng hoàng.
“Mèo đi lạc thường hoảng sợ nên nhiều lúc sẽ không muốn rời khỏi nơi ẩn náu của mình, hay là chờ đến buổi tối vắng người rồi đi tìm tiếp?” Phó Uyên hỏi em gái.
“Không được, thời gian càng trôi qua lâu thì nó hoàn toàn có thể đi lạc càng xa.” Phó Hân lắc đầu nguầy nguậy.
“Hay là thử tìm bằng cách tâm linh xem sao?” Vu Duệ ngập ngừng đề nghị.

“Cách tâm linh là cách gì?” Phó Uyên nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Đi theo tôi!”
Ba người bọn họ đi ra khỏi địa phận khu chung cư, tiến bước đến con ngõ nhỏ bên cạnh.
“Chúng ta đi theo mấy con mèo hoang là có thể tìm được chỗ tụi nó thường hay tụ tập, Tiểu Bạch rất có thể đang ở đó, nếu không thấy Tiểu Bạch thì nhờ chúng chuyển lời dặn dò đến nó.

Trường hợp không thể bám đuôi mèo hoang, có thể tìm cách nói chuyện với mấy con mèo nhà xung quanh đây, nhờ bọn nó để mắt đến Tiểu Bạch, nếu gặp Tiểu Bạch thì nhắc nó về, nếu nó còn sống nhất định sẽ quay lại.”
Phó Hân nghe nói xong thoáng yên tâm, chỉ có Phó Uyên là cười nhạo Vu Duệ dở hơi.
“Cô nghĩ mèo hiểu tiếng người à? Làm ơn nói chuyện khoa học một chút đi.”
“Hai người tin hay không thì tuỳ, tôi đọc được thông tin này trên Weibo, có rất nhiều người tìm được mèo cưng bằng cách này rồi đấy.” Vu Duệ quả quyết nói.
“Tiểu Hân, em để lạc mất mèo, đừng lạc luôn cả lí trí của mình đấy nhé.”
“Kệ anh, tôi sẽ thử đủ mọi cách dù cho có phải lập đàn cầu cúng hay làm phép phù thuỷ gì gì đó, miễn là tìm được Tiểu Bạch.” Lần đầu tiên Phó Hân chủ động đứng về phe của Vu Duệ.
“Em thật ngây thơ, em cho là con người có thể nói chuyện với động vật hay sao?”
“Động vật, nhất là thú cưng được nuôi trong nhà thực sự hiểu tiếng người đấy, anh có ôm ấp nói chuyện với Tiểu Bạch hàng ngày đâu mà biết.” Phó Hân dứt lời liền nắm tay Vu Duệ.

“Tôi tin chị, tôi đi cùng chị, mặc kệ anh ta.”
Vu Duệ dẫn hai người đi vòng ra cửa sau của một nhà hàng hải sản, nơi này thường có chó mèo hoang đến kiếm đồ ăn, y như rằng gặp được một con mèo tam thể đang canh me lục thùng rác.
Con mèo hoang kia cực kì cảnh giác, nó cẩn thận quan sát và đánh giá bốn phía xung quanh.

Đến tận lúc không phát hiện thấy bất kì nguy hiểm nào rình rập, nó mới nhảy phốc vào trong thùng rác tìm đồ ăn thừa.
“Kiên nhẫn một chút nhé, chờ nó nhảy ra, chúng ta nhẹ nhàng chậm rãi bám đuôi nó.

Nhưng phải đi cách một đoạn, nhất định không được làm nó hoảng sợ, nó mà chạy mất là công cốc đó.”
“Hình như nó ăn xong rồi kìa!” Phó Hân thì thầm, chỉ tay về phía thùng rác.
Con mèo tam thể kia đã leo ra khỏi thùng rác, thè cái lưỡi hồng hồng liếm mép.
Bọn họ lặng lẽ bám theo con mèo đó, rẽ qua vài con hẻm mới đến được một con ngõ cụt vứt đầy rác thải, chính là nơi tập kết của gần 2 chục con mèo hoang lẫn mèo nhà đi lạc đủ kiểu đủ màu sắc, tiếc là không có bóng dáng của Tiểu Bạch.
Phó Uyên không khỏi cảm khái, giữa lòng thành phố hiện đại xa hoa rực rỡ ánh đèn mà vẫn còn tồn tại một thế giới hoàn toàn cách biệt như thế này, coi như hôm nay được mở mang tầm mắt.

Ba người càng đi sâu vào trong thì mèo hoang xuất hiện quanh họ càng nhiều.


Nếu đã đến được vương quốc của bọn chúng rồi thì không cần phải lén lút nữa, chưa kể mấy con mèo này rất dạn người, thấy có người đi vào mà bọn nó vẫn nằm yên dõi liếc mắt theo thăm dò chứ không hề hoảng loạn tìm chỗ chạy trốn.
Nhìn Vu Duệ ngồi xổm xuống bẻ một ít mẩu xúc xích ném ra đất rồi thì thầm với một con mèo có vẻ già nhất ở đây, Phó Uyên nhíu mày, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô như thể đang nhìn một người điên.
Anh hoàn toàn không rõ cô đã nói gì, chỉ biết con mèo già kia nghe xong liền chạy vào giữa đám mèo, kêu meo meo mấy tiếng như thể đang truyền đạt thông tin gì đó.
“Cô nói gì với nó vậy?” Phó Uyên tuy không tin tưởng lắm nhưng vẫn cực kì tò mò với hành động vừa rồi của Vu Duệ.
“Tôi nói với nó là nếu mày thấy một con mèo cái lông dài mèo trắng tên là Tiểu Bạch, nhớ bảo với nó là cô chủ Phó Hân của nó đang rất lo lắng, rất mong ngóng nó.

Nếu Tiểu Bạch an toàn trở về nhà, tao sẽ quay lại đây thưởng cho chúng mày một bữa no nê.”
Xong xuôi, ba người quay về hoa viên Thế Mậu, Vu Duệ dặn dò Phó Hân để ý tiếng động trước cửa, cũng nhắc nhở hai anh em bọn họ cắt cử nhau thức đêm trông coi, phòng trường hợp Tiểu Bạch về nhà nhưng không có người ra đón lại đi mất.

Vu Duệ nằm lăn lộn trên giường, nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã gần 2 giờ sáng rồi mà vẫn chưa ngủ được.

Cô định lướt mạng một lúc cho mỏi mắt để dễ buồn ngủ, bỗng nghe thấy tiếng cào cửa “soàn soạt” ngoài phòng khách.
Vu Duệ là dân làm ăn buôn bán nên trước giờ rất tin vào thần tiên ma quỷ, lúc này đã là quá nửa đêm, trong không gian tĩnh lặng bỗng vang lên âm thanh kì lạ, dũng khí của cô dĩ nhiên là bay đi mất tiêu.
Âm thanh kia không những không giảm đi mà càng lúc càng dày đặc, Vu Duệ quyết định nhón chân vào bếp tìm một con dao rồi rón rén bước về phía cửa phòng khách.

Lấy hết can đảm, cô vặn tay nắm, mở toang cánh cửa, một tay giơ cao con dao sẵn sàng chém về phía trước.
Không có một ai cả! Thật là kì lạ! Lẽ nào là ma thật sao?
Bỗng nhiên dưới chân Vu Duệ vang lên một âm thanh mềm mại nho nhỏ.

“Meo.”
Vu Duệ thoáng kinh ngạc, lập tức với tay mở đèn phòng khách.

Dưới chân cô là một con mèo có bộ lông dài trắng muốt, đôi mắt tròn xoe xanh biếc như hai viên ngọc bích.
Cả người nó toát lên vẻ nhàn nhã quý tộc nhưng bộ lông dài bết cả lại, vài chỗ còn lốm đốm vết bẩn, nhìn qua có vẻ hơi nhếch nhác tàn tạ.
“Tiểu Bạch?” – “Meo!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi